Đầu xuân băng tuyết đã tan, nhưng nước trong hồ vẫn lạnh lẽo đến thấu xương, rơi xuống một lần đã đủ nhiễm bệnh nặng, đằng này tới hai lần.
Lần thứ hai mới thật sự sợ hãi.
Nàng không thể ngờ Vệ Liễm dám làm thế.
Sao y dám đẩy nàng xuống hồ trước mặt Tần vương...
Công chúa Trọng Hoa vùng vẫy hồi lâu dưới nước, mọi người trên bờ vẫn thờ ơ lạnh nhạt, không một ai nhảy xuống cứu nàng.
Tiếng kêu dần tuyệt vọng yếu ớt, nữ tử chìm nghỉm, chẳng thấy bóng dáng.
Chỉ còn những làn sóng gợn lăn tăn.
Mặt hồ dần yên ả, cuối cùng trở nên phẳng lặng.
Tạ Thầm nghĩ, có lẽ hắn nên thông báo cho sứ thần nước Yến đến vớt xác được rồi.
Nhưng vừa nghĩ thế thì mặt nước lại có động tĩnh.
Mái tóc đen dài của nữ tử nhô lên, tiếp đến là gương mặt trắng bệch dính đầy bọt nước.
Còn đâu phong thái đệ nhất mỹ nhân nữa, nàng dập dềnh trôi nổi hệt như quỷ nước, ban ngày cũng khiến người ta sởn da gà.
Rốt cuộc nàng không kháng cự nổi bản năng sinh tồn, từ đáy hồ bơi lên.
Công chúa Trọng Hoa bơi vào bờ, miệng há to cố hít thở bầu không khí trong lành, nàng vừa định trèo lên, bỗng trước mặt xuất hiện một đôi giày gấm thêu hoa văn mây trắng.
Nàng sợ hãi ngẩng đầu thì đối diện với đôi mắt ấm áp biết cười của Vệ Liễm.
Thanh niên ngồi xổm trên bờ từ nãy tới giờ, vẫn luôn đợi nàng bơi vào.
Vệ Liễm duỗi tay về phía trước, dường như muốn kéo nàng lên.
Đôi môi công chúa Trọng Hoa run rẩy, phảng phất như nhìn thấy ma quỷ.
Nàng lặn xuống luôn có kịp không?
Không.
“Ta đếm được bảy mươi hai.” Vệ Liễm nhẹ nhàng.
Công chúa Trọng Hoa ngẩn ra, đầu óc bị ngâm lâu dưới nước khiến nàng không thể hiểu nổi Vệ Liễm muốn nói gì.
“Xem ra, đây là cực hạn của cô.” Vệ Liễm suy tư.
Đôi đồng tử của công chúa Trọng Hoa co lại, rốt cuộc nàng đã hiểu Vệ Liễm nhắc tới con số kia là có ý gì, nhưng gần như ngay lập tức nàng bị thanh niên nhấn chìm!
Nàng giằng co kịch liệt, Vệ Liễm vẫn bất động như núi, vẻ mặt hờ hững.
Từ lúc công chúa Trọng Hoa lặn xuống rồi nổi lên, nàng đã nhịn tới con số bảy mươi hai.
Đây là cực hạn nín thở dưới nước của nàng.
Nếu thực sự không nhịn được, nàng sẽ chẳng nổi lên, vì nếu thế tức là nàng thừa nhận mình hãm hại Vệ Liễm.
Cho nên mới có con số bảy mươi hai.
Vậy thì, trải nghiệm số bảy mươi hai nữa đi.
Hưởng thụ thêm mấy lần cảm giác cận kề cái chết.
Đây là kết quả của việc dám đắc tội Vệ Liễm.
- -
Vệ Liễm dìm công chúa Trọng Hoa xuống nước ba lần.
Mỗi lần đếm đúng tới bảy mươi hai mới lôi người lên, cho nàng hít thở mấy hơi, sau đó dịu dàng mà tàn nhẫn ấn trở lại, rồi đếm tiếp, không nhiều hơn cũng chẳng kém hơn.
Tạ Thầm chứng kiến không rét mà run.
Hắn chinh chiến sa trường, giết người như ngóe, mặt không biến sắc trong ánh đao bóng kiếm, lại bị chấn động tới mức da đầu tê dại trước thủ đoạn tàn nhẫn của thanh niên.
Quả nhiên được lòng bệ hạ, thì chẳng phải hạng người hiền lành.
Cho nàng trải nghiệm cảm giác ba lần suýt chết, cuối cùng Vệ Liễm đứng dậy, ung dung thong thả rút khăn lau vệt nước dính trên tay: “Kéo nàng lên.”
Trọng Hoa công chúa chẳng còn sức mà bò lên, được thị vệ kéo, nàng hệt như đống bùn nhão nằm thoi thóp trên mặt đất.
Suýt mất mạng, nàng làm gì còn tâm tư giả vờ yếu đuối nhu nhược bị người hãm hại trước mặt Cơ Việt nữa.
Thậm chí nàng chẳng dám căm hận đố kị với Vệ Liễm, dư lại trong tâm trí nàng chỉ còn nỗi khiếp sợ ngập tràn.
Người này đáng sợ quá.
Bề ngoài phảng phất dáng vẻ quân tử ôn hòa, bên trong tàn nhẫn hệt Tần vương thứ hai.
Dạo một vòng quanh Quỷ Môn quan, công chúa Trọng Hoa sợ Vệ Liễm, nỗi sợ hãi khắc sâu vào xương tủy, hơn cả với Tần vương.
Vệ Liễm giờ này mới khom lưng hơi thi lễ trước mặt Cơ Việt: “Thần đẩy công chúa Trọng Hoa xuống hồ, xin bệ hạ trách phạt.”
Tạ Thầm: “...”
Vừa nãy vua tôi ôn chuyện trong Ngự Thư phòng, hắn thấy vẻ mặt bệ hạ thoải mái nhẹ nhõm hơn trước đây không ít, bèn hỏi xem có việc gì vui.
Tạ Thầm và Cơ Việt chơi thân với nhau từ thuở niên thiếu, mấy lần trải qua sinh tử trên chiến trường, cùng kề vai sát cánh, trên danh nghĩa là vua tôi nhưng thực chất tình nghĩa như anh em.
Khi chẳng có ai hai người cũng không câu nệ, vẫn trêu chọc mấy chuyện riêng tư.
Tạ Thầm vừa thuận miệng hỏi, không ngờ Cơ Việt lại đáp: “Cô đã có người trong lòng.”
Tạ Thầm chấn động khác nào như sét đánh ngang tai.
Bầu trời trút mưa máu hả? Bệ hạ cũng biết yêu à?
Tạ Thầm còn nhớ hồi hắn cùng bệ hạ chinh chiến sa trường, dưới ánh trăng hai người đối ẩm, khi rượu quá ba tuần, hắn trút bầu tâm sự trong men say: “Lúc còn nhỏ thần muốn làm đại hiệp giang hồ, ai ngờ lớn lên lại trở thành tướng quân. Nếu có cô nương yêu dấu, thần sẽ che chở nàng, tuyệt đối không để nàng phải lo lắng. Sau này thiên hạ vào tay Tần, thần sẽ xin phép từ quan, đồng hành cùng cô nương, xông xáo giang hồ, ngao du bốn biển!”
Cơ Việt bình tĩnh hỏi: “Cô nương của ngươi đâu?”
Tạ Thầm: “...Còn chưa gặp. Nhưng không sớm thì muộn thôi. Lẽ nào bệ hạ không hề nghĩ tới chuyện sau này sẽ có người yêu ư?”
“Không hề.” Quân vương thiếu niên thưởng thức chén rượu trong tay, thái độ xem thường: “Tình tình ái ái có gì tốt, vô duyên vô cớ khiến người yếu đuối, làm người do dự thiếu quyết đoán, trăm cái hại mà chẳng có lấy một cái lợi.”
Tạ Thầm: “Nhưng thần nghe nói nếu yêu một ai đó, sẽ được nếm trải cảm giác vô cùng vui sướng hạnh phúc.”
Cơ Việt bảo: “Trong lòng cô chỉ có giang sơn bách tính, nắm giữ thiên hạ trong lòng bàn tay là cô thấy hạnh phúc mãn nguyện rồi.”
Tạ Thầm nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy thần cũng noi theo bệ hạ, không đi tìm cô nương nữa.”
...
Kết quả thì sao?!
Đã hẹn nhau sẽ cùng độc thân, thế mà ngươi lại có người trong lòng trước.
Nếu Tạ Thầm không trung quân, thì hắn sẽ chẳng ngại ngần mà mắng to một câu - hoàng đế chó.
Lúc trước chưa nghĩ gì, bây giờ thấy bệ hạ dung túng thanh niên áo trắng như vậy, Tạ Thầm đã đoán được, đại khái vị này chính là người trong lòng mà bệ hạ nhắc tới.
Quả nhiên... thật thú vị.
- -
Cơ Việt bước tới, đỡ Vệ Liễm dậy, ghé vào tai y thì thầm: “Phạt ngươi tối nay thị tẩm ba lần.”
Tạ Thầm: “...”
Bệ hạ ngươi tỉnh táo chút đi, hắn có võ, hắn nghe thấy rõ rõ ràng ràng đó!
Mạng chó độc thân không phải sinh mệnh à?
Vệ Liễm đáp lại càng làm hắn sốc nặng.
Y nói: “Cút.”
Thế mà bệ hạ không tức giận, lại còn che miệng cười rất vui vẻ.
Tạ Thầm chết lặng.
Đây không phải là bệ hạ mà hắn biết.
Nhất định cách thức hắn trở về sai rồi.
“Cô nói ta đẩy cô, nếu bệ hạ không đến, cô sẽ chết.” Vệ Liễm đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống công chúa Trọng Hoa đang nằm trên mặt đất: “Nhưng không phải công chúa biết bơi ư? Thế thì tại sao lại chết được nhỉ?”
“Vu oan hãm hại hoặc khi quân phạm thượng.” Vệ Liễm hỏi: “Hai tội danh này, công chúa muộn nhận tội danh nào?”
Nàng không thể nhận.
Dù nàng phạm vào cả hai tội danh.
Công chúa Trọng Hoa chẳng thể nào phản bác.
“Cô đã rõ mọi chuyện.” Cơ Việt lạnh nhạt nói: “Quý quân của cô há có thể mặc cho người hãm hại, công chúa Trọng Hoa cứ ở yên trong Ngưng Nguyệt lâu đi, chớ có bước chân ra ngoài gây chuyện thị phi. Cô sẽ gửi thư tới Yến vương, yêu cầu ông ta cho cô một lời giải thích.”
Sắc mặt công chúa Trọng Hoa tái nhợt, đáy lòng tựa tro tàn.
Đưa thư cho phụ vương nàng… nói nàng đắc tội Tần vương, vậy sau khi trở về nhất định nàng sẽ phải hứng chịu cơn giận ngập trời, nàng sẽ thất sủng, sẽ mất đi tất cả vinh quang ngày trước, phi tử và tỷ muội vẫn đố kị nàng sẽ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng...
Không, thật là đáng sợ, không thể nào như vậy!
Hình phạt này với nàng khủng khiếp hơn tất cả các hình phạt khác.
Công chúa Trọng Hoa kìm nén đau đớn không được mà khóc thành tiếng, nước mắt lúc này là hàng thật giá thật, nàng khóc thương cho vận mệnh lu mờ ảm đạm của mình.
Nhưng chẳng ai thông cảm cho nàng.
Đoàn người rời khỏi hồ nước, để nàng lại một mình ở đó.
Gió lạnh thổi qua, nữ tử nằm trên bờ ướt nhẹp, dáng dấp vô cùng chật vật.
“Thật đáng thương biết bao!” Một giọng nam tử trẻ tuổi than thở.
“Lau chút đi.” Rồi một bàn tay thon dài ưa nhìn đưa cho nàng chiếc khăn.
Công chúa Trọng Hoa mắt đẫm lệ ngẩng đầu, nàng nhìn thấy một gương mặt tuấn tú nhã nhặn.
- -
“Đây là tướng quân Tạ Thầm, tự Thừa Uyên.” Cơ Việt giới thiệu cho hai người làm quen: “Thừa Uyên, đây là Vệ Liễm.”
“Vệ Liễm rất vinh hạnh được biết tướng quân.” Vệ Liễm khẽ cười.
Tạ Thầm ôm quyền thi lễ: “Mạt tướng ra mắt công tử.”
Khi Cơ Việt nói ra cái tên “Vệ Liễm” thì Tạ Thầm bắt đầu suy tư.
Vệ là quốc họ của nước Sở, lần này hắn mang binh tấn công Sở, Sở vương muốn ngừng chiến nên đưa tới một con tin.
Không ngờ lại lọt mắt bệ hạ.
Nói ra hơi mất tự nhiên, Tạ Thầm cầm quân công phá nước Sở, nhất định hắn là kẻ thù của Vệ Liễm.
Vừa tận mắt chứng kiến thủ đoạn của y, Tạ Thầm biết y không phải nhân vật dễ chọc, nếu y trả thù, vậy hắn đành bó tay chịu chết.
Hắn không thể thương tổn người bệ hạ yêu.
May mắn là, tựa hồ vị công tử này dễ bắt chuyện, tính khí ôn hòa, xử sự lễ phép, không tỏ ra chút ác ý nào.
Chợt nhớ tới chuyện Vệ Liễm trừng trị công chúa Trọng Hoa vừa nãy, Tạ Thầm giật mình, lén lút gạt bỏ hai chữ “ôn hòa” đi.
Tạ Thầm không muốn cho A Manh ăn, lại mới gặp Vệ Liễm lần đầu nên chưa thân quen lắm, vì vậy hắn rất có ánh mắt mà tán gẫu thêm vài câu rồi cáo từ.
Hắn vừa đi, Cơ Việt bèn sai cung nhân lui hết.
Vệ Liễm vỗ tay nói: “Thật là một thiếu niên anh tuấn phóng khoáng.”
Cơ Việt: “...Thừa Uyên còn lớn hơn ngươi mấy tháng.”
Nam tử tròn hai mươi, đâu tính là thiếu niên.
Ngược lại Vệ Liễm còn chưa tới hai mươi, gọi thiếu niên cũng được.
Vệ Liễm đổi giọng: “Thật là một thanh niên anh tuấn phóng khoáng.”
Cơ Việt mười phần căng thẳng: “Ngươi coi trọng hắn đấy hả?”
“Người coi trọng huynh nhiều như vậy, sao chẳng ai coi trọng ta nhỉ?” Vệ Liễm buồn bực: “Hay là bọn họ chê ta không nắm trong tay quyền lực lớn như huynh?”
Vệ Liễm hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, chẳng ăn khớp chút nào, làm Cơ Việt không theo kịp mạch não của y.
Hắn trầm tư trong chốc lát, đột nhiên ngộ ra một chân lý.
Người ghen tuông đâu cần lô-gic.
“Không phải ư?” Cơ Việt gõ gõ mũi y: “Vệ Tiểu Liễm, ngươi ăn dấm chua mà lớn lên hả? Thừa Uyên là anh em của cô, hắn thích cô nương cơ mà.”
“Cô nương như Lý Trọng Hoa à?” Đề tài trong nháy mắt quay trở lại.
Cơ Việt trêu chọc hoa đào khiến y bị người tính kế hãm hại, thật sự khiến tâm trạng bực bội.
Trả thù rồi, nhưng vẫn khó chịu.
Cơ Việt dở khóc dở cười: “Cô gửi thư cho Yến vương, nàng sẽ không có được vinh quang như trước nữa, vậy cũng không thể khiến ngươi nguôi giận sao?”
“Không được để nàng xuất hiện trước mặt ta khiến ta thấy phiền.”
“Cô đã cấm nàng bước chân ra khỏi cửa rồi.”
Biết Vệ Liễm đang nổi nóng, nên Cơ Việt dỗ dành y bằng mọi cách. Bình tĩnh mà xem xét, nếu có người dám mơ ước Vệ Liễm, lại dùng thủ đoạn bôi đen hình tượng của hắn trong lòng Vệ Liễm, dù Vệ Liễm không có ý với người kia, dù thủ đoạn người kia vụng về, thì Cơ Việt hắn cũng rất tức giận.
Đối với người mình yêu, Cơ Việt rất trân trọng, nhưng nhìn chung vẫn mang theo dục vọng chiếm hữu nho nhỏ, chẳng muốn bất kỳ kẻ nào mơ ước y.
Vệ Liễm bỗng hỏi: “Cơ Việt, ta đối với nàng như vậy... Huynh không cảm thấy ta quá tàn nhẫn sao?”
Cho tới giờ, trước mặt Cơ Việt y đều mang vẻ ôn hòa vô hại.
Cơ Việt chẳng biết y là người thế nào.
Không biết dưới vẻ trong trẻo là sự tính toán, dưới làn da ấm áp chính là dòng máu lạnh chảy xuôi, dưới gương mặt ôn hòa chính là tàn nhẫn ngoan độc.
Hắn chưa từng thấy dáng vẻ chân thực của y.
Nếu thấy rồi thì còn thích nữa hay không?
Cơ Việt chẳng để ý: “Thế đã được coi là tàn nhẫn à? Mà như vậy mới tốt, mặc dù cô tin tưởng sẽ che chở ngươi chu toàn, nhưng nếu ngươi có thể tự vệ, vậy cô càng yên tâm.”
“Vệ Liễm, ngươi thiện hay ác, tốt hay xấu, đôi mắt này của cô trông thấy rõ ràng.”
Vệ Liễm nghĩ thầm mắt huynh mù thì có, y thử thăm dò: “Hôm nay ta đối với nàng như vậy, huynh có sợ tương lai ta đối với huynh cũng… “
“Có sao đâu? Nếu ngươi đối xử với cô như vậy thì nhất định là cô phụ lòng ngươi, vậy cô quả thực đáng đời.” Cơ Việt trêu đùa: “Nhưng cô sẽ không phụ ngươi, thế cho nên lời này của ngươi không tính.”
“Cô chẳng có gì cả, chỉ có một mảnh giang sơn thôi, nếu ngươi muốn thì lấy đi, đừng gieo vạ cho muôn dân là được, cô sẽ làm vương hậu của ngươi.”
Vệ Liễm: “...”
Cơ Việt học được từ đâu thế.
Biết rõ là nói đùa, nhưng vẫn khiến người ta say đứ đừ trong đó.