Trong đại sảnh khách điếm, Lâm Yên Nhi phóng khoáng vắt chân lên băng ghế, mũi giày tím vểnh cao, tay cầm bánh bao, tay bốc hạt dưa, sung sướng ngồi nhấm nháp.
Trước cửa xuất hiện hai bóng người, chính là hai nam tử vừa mới rời đi đột nhiên quay trở lại.
Lâm Yên Nhi cứng người, nàng cấp tốc đặt chân xuống, ngồi nghiêm chỉnh, rút đũa xiên bánh bao rồi từ tốn ăn, mười phần chú ý hình tượng, thùy mị nết na.
Chưởng quầy và tiểu nhị tận mắt chứng kiến: “...”
Chưởng quầy hỏi: “Hai vị khách quan để quên đồ ư?”
Vệ Liễm lắc đầu, đi tới chỗ Lâm Yên Nhi, đặt kiếm lên mặt bàn, sau đó ngồi xuống.
Cơ Việt ngồi xuống cùng, vẻ mặt không tình nguyện.
Lâm Yên Nhi nhíu mày, nhìn người này rồi lại nhìn người kia, hứng thú hỏi: “Lang quân đổi ý, coi trọng ta rồi hả?”
Cơ Việt không nhịn được chế giễu: “Dù mắt có bị mù y cũng chẳng đời nào coi trọng…”
“Khụ khụ!” Vệ Liễm ho nhẹ.
Họ quay lại thăm dò, cần phải lịch sự.
Cơ Việt khó chịu đổi giọng: “Mắt Vệ Lang không có mù.”
“Ha ha…” Lâm Yên Nhi che miệng nở nụ cười: “Vị tiểu đệ đệ này thật biết điều.”
Cơ Việt chẳng có kiên trì với người mặc đồ tím, mặt vô cảm nói: “Ta không còn nhỏ nữa.”
Lâm Yên Nhi cong môi: “Tròn hai mươi lăm chưa?”
Cơ Việt yên lặng.
Dĩ nhiên là chưa, hắn hơn Vệ Liễm hai tuổi, mới hai mươi hai.
“Vậy thì vẫn là tiểu đệ đệ nha.” Sao Lâm Yên Nhi không nhìn ra chứ, mắt nàng cong cong: “Tỷ tỷ đã hai mươi lăm rồi.”
“Cô nương.” Để Cơ Việt và Lâm Yên Nhi trò chuyện tiếp cũng không thu được kết quả gì, Vệ Liễm quyết định tự mình ra trận: “Thứ lỗi vì lúc trước đã mạo phạm.”
“Tại hạ Ngụy Ngọc Chi, hắn gọi Việt Vân, là người nước Sở.” Vệ Liễm mặt không đổi sắc lấy ra hai cái tên giả, tự biên tự diễn không chê vào đâu được: “Chúng ta mới bước chân vào chốn giang hồ, định đi du ngoạn bốn phương. Trước đây vẫn tập trung học trong sư môn, không để ý chuyện bên ngoài. Chắc hẳn cô nương là người trong giang hồ, liệu có thể cho tại hạ biết chút thông tin được chăng?”
Hệt như đang thăm hỏi các thế lực giang hồ, thật ra là muốn tìm hiểu lai lịch của Lâm Yên Nhi.
Một nữ tử mỹ miều dám to gan đơn độc hành tẩu trong giang hồ, đương nhiên không dễ tin người, nếu tự nhiên thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ thì chắc chắn đối phương sẽ đề phòng, vậy nên phải khéo léo.
Lâm Yên Nhi lại đi lệch trọng điểm: “Vậy hai người là sư huynh và sư đệ à?”
Vệ Liễm ngẩn ra, gật đầu: “Phải.”
Nàng từ từ nở nụ cười rạng rỡ.
Sư đệ áp đảo sư huynh.
Trời ạ, một tổ hợp thần tiên, quá tốt để gặm.
“Cô nương?” Vệ Liễm khó hiểu nhìn nụ cười bỗng trở nên quỷ dị của nàng: “Cái gì tốt để gặm cơ?”
Lâm Yên Nhi hoàn hồn trong nháy mắt.
Trí tưởng tượng bay quá cao quá xa, làm nàng buột miệng nói ra suy nghĩ.
Nàng mau chóng bốc hạt dưa đưa lên miệng, giả bộ không có gì: “Gặm hạt dưa rất tốt, các ngươi có muốn không? Cứ việc gặm đi, đừng khách khí.”
Bởi vì không xen mồm vào được nên Cơ Việt vẫn nhàm chán bóc hạt dưa từ nãy tới giờ, hắn yên lặng đẩy chiếc khăn tay đặt hạt dưa đã được bóc sẵn sang cho Vệ Liễm.
Y mỉm cười nhìn hắn, dịu dàng như nước.
Lâm Yên Nhi trông thấy, kích động cắn chặt ngón tay, cố kìm nén để khỏi hét toáng lên.
Ngọt, quá ngọt rồi!
Giết nàng đi, nàng chết mất!
Sau khi bình phục tâm tình, Lâm Yên Nhi nghiêm túc nói: “Các ngươi muốn biết chuyện trong giang hồ nên mới hỏi ta tức là đã chọn đúng người rồi đấy.”
-
Thế lực trong giang hồ rất hỗn loạn, đủ mọi hạng người. Môn phái hàng đầu, thực lực ngang nhau có Chú Kiếm sơn trang, Hoa Gian phái, Dược Vương cốc và Thiếu Lâm tự. Các môn phái này và những tổ chức chính đạo hạng hai, hạng ba tạo thành liên minh võ lâm, tự xưng là chính phái. Cứ mười năm một lần sẽ tổ chức đại hội võ thuật tại khu vực Trung Nguyên Tần - Sở, để chọn ra minh chủ võ lâm.
Có chính phái nên dĩ nhiên cũng có ma giáo. Chẳng hạn như Huyết Nguyệt giáo - cướp đốt giết hi//ếp, không chuyện ác nào không làm, Thánh Nữ cung - hút tinh khí của nam nhân để trở nên mạnh mẽ, Quỷ Y lâu nổi tiếng dùng độc... Chính tà mỗi bên một lập trường, cứ gặp nhau sẽ giải quyết bằng đao kiếm. Riêng nội bộ ma giáo không được đoàn kết lắm, chia năm bè bảy mảng, ngày thường giáp mặt cũng choảng nhau.
Nói đơn giản, trong giang hồ, không có chuyện gì là không thể giải quyết bằng cách đánh một trận, nếu có, vậy thì hai trận, nếu vẫn không có, vậy thì tiêu diệt cả môn phái.
Còn lại là loại hình trung tính như tổ chức không chính không tà Ám Ảnh các - chuyên phụ trách tình báo và ám sát, rồi tán nhân - người không theo môn phái nào cả.
Ngoài ra còn có một loạt danh sách, ví dụ như danh sách sát thủ, danh sách giải thưởng, danh sách binh khí, danh sách kiếm khách... vô cùng đa dạng, đầy đủ chủng loại.
Trong danh sách sát thủ, xếp hạng thứ hai là La Sát - Các chủ Ám Ảnh các, xếp hạng thứ nhất lại là Đồ Mi - một tán nhân có thân phận thần bí.
Bởi vì Đồ Mi vừa xuất hiện đã giết được người đầu tiên chính là minh chủ võ lâm đương nhiệm, nên chính phái đánh vào tà phái, người người đuổi giết.
Tất cả chẳng liên quan tới Cơ Việt và Vệ Liễm.
Họ thuộc dòng dõi vương tộc, thế lực triều đình có vươn dài cũng không nhúng tay vào giang hồ. Điểm giao nhau duy nhất giữa Cơ Việt và giang hồ chính là hắn chiếm vị trí đầu trong danh sách giải thưởng, rất được giới sát thủ ưu ái.
Lâm Yên Nhi kể về các thế lực lớn trong giang hồ, nhưng lại không nhắc tới bản thân chút nào.
Vệ Liễm tựa như lơ đãng hỏi: “Không biết sư phụ của cô nương thuộc môn phái nào?”
“Chỉ là một tán nhân mà thôi.” Lâm Yên Nhi nhún vai, ai oán nói: “Rất nhiều kẻ ra vẻ đạo mạo chính trực xếp ta vào nhóm ma đầu ma giáo, nói ta lẳng lơ không biết liêm sỉ, giỏi dùng độc dược thì chắc chắn tâm địa tàn ác... Thứ lỗi, ta nào có bắt ép ai, đều là đôi bên tình nguyện, vậy mà kéo quần lên lại coi như không quen biết, trách móc ta dụ dỗ bọn chúng, ta thấy chính bọn chúng mới là ma...”
Giỏi dùng độc dược.
Vệ Liễm bắt được từ mấu chốt.
Thực sự rất khó để khiến người ta không liên tưởng nàng với nước Lương.
Y tỉnh bơ: “Hóa ra cô nương am hiểu độc thuật.”
“Đúng vậy, ta là một cô nương yếu đuối, dấn thân vào giang hồ, nói chung phải có chút thủ đoạn bảo vệ mạng sống.” Lâm Yên Nhi cười nhạo: “Những tên đại hiệp chính phái rất nhiều chuyện. Cứ phải sử dụng kiếm mới được coi là quân tử, còn chúng ta dùng độc, dùng ám khí thì bị coi là tiểu nhân hèn hạ, rồi kêu gọi người tiêu diệt chúng ta, thật là một đám lỗ mãng, chẳng có đầu óc.”
Vệ Liễm nói: “Không có vũ khí không đủ tư cách, chỉ có người không đủ tư cách.”
“Chính là đạo lý này!” Lâm Yên Nhi vỗ tay, hai mắt sáng ngời: “Lang quân, thực sự ta càng ngày càng yêu thích ngươi, quả thực muốn cướp nam nhân với vị tiểu đệ đệ này.”
Cơ Việt lạnh lùng: “Mơ tưởng.”
Lâm Yên Nhi: “Xì.”
Cơ Việt chán ghét trang phục tím đến cực điểm, vừa vặn, Lâm Yên Nhi cũng không ưa người mặc áo đỏ.
Vệ Liễm vẫn an toàn trong bầu không khí chán ghét nhau của hai bên một cách thần kỳ.
Chẳng qua gặm ké ái tình của hai người này rất vui sướng, nên Lâm Yên Nhi tạm thời bỏ qua thành kiến với màu đỏ.
Vệ Liễm cảm thấy rào trước đón sau đã đủ, rốt cục cực kỳ tự nhiên đi vào vấn đề chính: “Cô nương xông hương bằng loại hương liệu nào thế? Mùi thơm quả là dễ chịu.”
Lâm Yên Nhi chưa trả lời ngay, nàng hơi nheo mắt, nói: “Nãy giờ ta cho lang quân biết khá nhiều thông tin, để trao đổi, ta cũng muốn hỏi lang quân một vài vấn đề.”
Vệ Liễm khựng lại: “ Cô nương cứ tự nhiên.”
Trao đổi tin tức là việc hiển nhiên. Y hỏi nhiều như vậy, nhìn chung phải cho đối phương biết gì đó mới công bằng.
Tuy rằng Vệ Liễm không biết trên người họ có gì đáng giá mà Lâm Yên Nhi muốn tìm hiểu.
Nàng hỏi: “Hai vị đến từ môn phái nào?”
Vệ Liễm bịa chuyện: “Một môn phái nhỏ tên là Thanh Trúc, hẳn cô nương chưa từng nghe qua.”
Cơ Việt im lặng nghe y khoác lác.
Lâm Yên Nhi lại hỏi: “Hai vị bao nhiêu tuổi?”
Cơ Việt cắn hạt dưa đến khô cả miệng, bèn tự rót cho mình chén trà.
Vệ Liễm đáp: “Tại hạ hai mươi, A Vân mười chín.”
Lâm Yên Nhi tin rằng tuổi của Cơ Việt nhỏ hơn y, y bèn thuận theo đối phương.
Tới đây vấn đề vẫn rất bình thường.
Quả nhiên là niên hạ!
Lâm Yên Nhi âm thầm hưng phấn.
Sau đó nàng tươi cười, đột nhiên ngang ngược hỏi liền tù tì ba câu: “Lần đầu hai người cá nước vui vầy là thời điểm nào? Dùng tư thế gì? Trên giường có gọi sư huynh hay không?”
Cơ Việt: “Phụt…”
Hắn lau nước trà bên môi: “Một cô nương mà hỏi vớ vẩn gì thế?”
Quả thực làm bẩn A Liễm thuần khiết của hắn.
Mặc kệ việc Vệ Liễm vừa mới thì thầm vào tai hắn tối nay sẽ hôn nhẹ Cơ Tiểu Việt, hắn vẫn kiên định cho rằng A Liễm nhà hắn là thiếu niên ngây thơ không nhiễm bụi trần.
Hắn phải bảo vệ Vệ Tiểu Liễm thuần khiết nhất thiên hạ.
Lâm Yên Nhi cây ngay không sợ chết đứng: “Ta đâu phải người đàng hoàng, tò mò thì hỏi cho biết thôi mà.”
Nàng vốn không phải nữ tử bị trói buộc bởi lễ giáo phong kiến, bản thân tác phong làm việc đều khiến người đời kinh hãi, thì làm sao nàng biết thứ nàng hỏi có vấn đề.
Cơ Việt không còn gì để nói.
Câu hỏi của Lâm Yên Nhi trong nháy mắt kéo hai người về một đêm dài miên man. Thanh niên run rẩy hàng mi mặc cho Cơ Việt chầm chậm và kiên định mở rộng bản thân mình, cơ thể quấn quýt, môi hôn nóng bỏng, cây nến đỏ cháy cả một đêm dài...
Cả hai bỗng im lặng một cách đáng ngờ.
Vệ Liễm: “...”
Với câu hỏi này thì thật sự y không thể nào tiếp tục đối đáp.
Dĩ nhiên Vệ Liễm không phải thiếu niên ngây thơ như Cơ Việt nghĩ.
Nhưng y thật sự không làm được như Lâm Yên Nhi, đối với ai cũng phóng đãng.
Y... y chỉ dám vô liêm sỉ trước mặt Cơ Việt mà thôi.
Dù sao gọi một tiếng phu quân trước mắt nàng đã đỏ bừng mặt mũi, thì làm sao có thể kể chuyện hai người vui vẻ trên giường như thế nào với nàng.
Vệ Liễm hướng ánh mắt cầu cứu về phía Cơ Việt.
Hắn vừa thấy ánh mắt mềm mại bất lực của thanh niên, thì lập tức mong muốn bảo vệ dâng trào mạnh mẽ.
Biện pháp của hắn rất đơn giản và thô bạo.
Hắn rút kiếm trên bàn, giả bộ lơ đãng lau chùi, thân kiếm sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Môi mỏng khẽ nhếch lên, ý cười của hắn không xuống tới đáy mắt: “Khuyên cô nên đổi vấn đề khác.”
Lâm Yên Nhi: “... Oa.”
Bảo vệ vợ! Thật có hương vị nam nhân! A a a, nàng giỏi quá!
Lâm Yên Nhi bất chấp nguy hiểm tính mạng mà chuyên chú gặm đường.
Mặc dù không có được câu trả lời, nhưng thấy cảnh tượng giữ gìn vợ mình như thế, Lâm Yên Nhi đã hài lòng, có chết nàng cũng chẳng hối tiếc.
Nàng nhanh chóng đổi vấn đề: “Chuyến này hai vị lang quân định đi đâu?”
Vệ Liễm chăm chú nhìn vào mắt Lâm Yên Nhi, đáp: “Nước Lương.”
“Nghe nói nơi đó nhiều hoa thơm cỏ lạ mà Trung Nguyên không có, ngoài ra phong tục tập quán hoàn toàn khác biệt.” Vệ Liễm cười: “Ta muốn được mở mang kiến thức.”
Lâm Yên Nhi kinh ngạc: “Thật trùng hợp, ta cũng định đi tới nước Lương.”
“Xem ra ta và lang quân quả thực có duyên.” Tim nàng nhảy nhót không thôi.
Vệ Liễm “Ồ”, giọng điệu hơi cao: “Đúng là rất có duyên.”
“Tiện đường như vậy, nếu lang quân không ghét bỏ, chi bằng chúng ta kết bạn đồng hành.” Lâm Yên Nhi nở nụ cười tươi tắn: “Lúc đó ta sẽ nói cho lang quân biết, một thân hương thơm nữ nhân này là ở đâu ra.”
Nàng tính toán thật tài tình.
Đi cùng hai vị này, nàng có thể gặm đường cả một hành trình!
Tháng ngày sắp tới quả là thần tiên.
Chuyến này nàng tới nước Lương để trả mối thù năm đó, rất có khả năng một đi không trở lại. Vốn tưởng rằng đoạn cuối cuộc hành trình sẽ vô cùng tẻ nhạt, không ngờ gặp gỡ một cặp đôi cực thú vị, khiến kẻ trêu chọc cả thế gian như nàng bắt đầu tin vào ái tình.
Ngắm nhìn tình ý triền miên chảy xuôi giữa hai người, thật khiến người ta ao ước chết đi được.
Ngược lại... không uổng phí chuyến này, không uổng phí đời này.
Vệ Liễm và Cơ Việt nhìn nhau.
Y đáp: “Được.”