Căn phòng bỗng rơi vào bầu không khí im ắng đáng sợ.
Vệ Liễm nhìn khối máu ứ đọng lớn, siết chặt tay Cơ Việt.
Sao y không nhận ra chứ, đây chẳng phải bị va đập, mà rõ ràng là... triệu chứng ôn dịch.
Cơ Việt chẳng tới huyện Thanh Bình, không tiếp xúc những người liên quan, mấy hôm nay luôn ở bên cạnh y, vậy vì sao hắn lại nhiễm bệnh?
Vệ Liễm muốn loại bỏ khả năng này, nhưng trong lòng hiểu rõ, không hẳn như thế.
Thời điểm Cơ Việt rời khỏi tầm mắt y nhiều lắm.
Lúc y nghe báo cáo công việc, lúc y châm cứu cho Chu Tiểu Sơn, lúc y say giấc vào ban đêm... rất nhiều thời điểm hắn không ở bên cạnh y.
Hắn hoàn toàn có thể lén lút đi tới Thanh Bình.
“... Huynh đã tới huyện Thanh Bình có phải không?” Thật lâu sau, Vệ Liễm mới hỏi.
Cơ Việt cụp mắt, không đáp.
Vệ Liễm nhất quyết kéo ống tay áo hắn, giọng lạnh lùng: “Trả lời ta đi.”
Cơ Việt im lặng một lúc, sau đó khẽ gật đầu.
Vệ Liễm tức giận đến mức muốn đánh hắn.
“Đã bảo huynh không được tới đó cơ mà!” Y chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liếc nhìn hắn rồi xoay lưng rời đi: “Ta sắc thuốc cho huynh.”
Đơn thuốc chữa trị ôn dịch đã có, hắn còn trẻ khỏe, sẽ ổn thôi.
Cơ Việt ngẩng đầu nhìn bóng lưng vội vã của Vệ Liễm, chần chờ định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
-
Vệ Liễm đeo khăn che mặt, tức giận cầm bát thuốc đặt trước mặt Cơ Việt: “Uống.”
Hắn ngồi trên ghế, ngoan ngoãn uống thuốc.
Y hỏi: “Mấy ngày nay huynh tiếp xúc với những ai?”
“Không ai cả.” Cơ Việt một hơi uống cạn bát thuốc, rồi đặt xuống, bảo: “Chỉ gặp mỗi em.”
Vệ Liễm nhìn hắn: “Đang yên đang lành huynh chạy ra ngoài làm gì? Ta giữ gìn lâu như vậy, thật vất vả cho tới bây giờ... Nếu bị nhiễm từ huynh, ta biết đi đâu mà khóc đây.”
Y bình tĩnh đưa ra giả thiết “nếu”, nhưng đáy lòng lại dâng lên nỗi oan ức và niềm chua xót khó mà diễn tả thành lời.
... Y nỗ lực để tồn tại, thứ gọi là đấu tranh với số mệnh, hữu kinh vô hiểm* sống sót cho tới bây giờ, chỉ vì muốn cùng người trước mắt này nắm tay đi hết cuộc đời.
(Hữu kinh vô hiểm: chỉ chặng đường vượt qua, có lo lắng, sợ hãi nhưng cuối cùng vẫn được an toàn, không gặp nguy hiểm)
Y không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Lỡ y nhiễm bệnh thì sao? Thân mang tử kiếp, bệnh của y không tiến triển tốt đẹp thì biết làm sao bây giờ?
Cơ Việt... huynh biết rõ ta phải chết, tại sao huynh lại đi ra ngoài? Tại sao huynh không thể...
Không thể nghĩ giúp ta.
Cơ Việt ngừng một chút: “Em sẽ ổn thôi.”
Vệ Liễm lạnh lùng hỏi lại: “Sao huynh biết? Ôn dịch đâu có phân biệt người.”
Cơ Việt ngậm miệng.
Vệ Liễm tức giận thì tức giận, Cơ Việt nhiễm bệnh, y vẫn là người lo lắng nhất.
“Thời gian tới đừng ra khỏi cửa.” Vệ Liễm tin tưởng, chẳng chút nghi ngờ: “Ta sẽ đưa thuốc cho huynh đến khi khỏi bệnh thì thôi, hiện giờ cứ tạm thời chia phòng đã.” Nhắc tới y lại cảm thấy tức giận: “... Ta cũng phải cách ly.”
Đương nhiên việc chăm sóc Cơ Việt đâu thể giao cho người khác. Hắn là vua, chuyện hắn nhiễm ôn dịch không được để cho ai biết, lỡ gặp kẻ xấu cố tình rêu rao ầm ĩ, nền tảng đất nước sẽ lung lay.
Kết quả tốt nhất chính là Cơ Việt bình phục trước khi mọi người phát hiện, vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Cơ Việt cụp mắt, cúi xuống, chẳng nói thêm lời nào.
-
Một đêm không chợp mắt.
Hôm sau, Vệ Liễm bưng bát thuốc đi tới, gõ cửa phòng Cơ Việt.
Một hồi lâu, cửa mới mở, Cơ Việt đứng ngay đó, gương mặt tái nhợt, thân thể dường như càng tiều tụy.
Vệ Liễm quan sát rồi nhíu mày: “Hôm nay huynh có thấy khá hơn chút nào không?”
Đúng ra mà nói, với triệu chứng nhẹ thì chỉ cần uống thuốc, hôm sau sẽ không còn nghiêm trọng nữa, uống liên tục trong ba ngày là bình phục hoàn toàn.
Cơ Việt im lặng.
Vệ Liễm chẳng hỏi nhiều, trực tiếp kéo tay Cơ Việt.
“...”
Bát thuốc vỡ tan tành.
Sao lại thế...
Khối máu ứ đọng hôm qua không biến mất, thậm chí còn thối rữa vô cùng nghiêm trọng, cào nhẹ là chảy máu, tốc độ lan ra có thể trông thấy bằng mắt thường.
Khuếch tán nhanh hơn so với người bệnh thông thường, triệu chứng cũng nặng hơn.
Thuốc vô tác dụng.
Vệ Liễm ngẩn ra, y nhìn cánh tay kia, nội tâm bỗng trào dâng nỗi hoang mang tột độ.
Cơ Việt khàn giọng: “A Liễm...”
“... Chắc là thuốc không có hiệu quả nhanh như vậy.” Hồn vía lên mây, Vệ Liễm khẽ lẩm bẩm: “Ta nghiên cứu lại xem sao.”
Thanh niên xoay người rời đi, bóng lưng hoảng hốt.
Cơ Việt giật giật đôi môi, muốn bảo y đừng làm chuyện vô ích, nhưng nửa ngày cũng chẳng thốt nên lời.
Hắn cúi đầu liếc cánh tay thê thảm tới mức không nỡ nhìn của mình, cánh tay từng cầm kiếm đoạt thương, bây giờ chẳng còn chút sức lực nào.
Nhanh như vậy sao?
Cơ Việt bàng hoàng nghĩ.
May mà hắn vẫn cầm được bút.
-
Lúc hoàng hôn, Vệ Liễm lại tới, nét mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Trong một ngày y lật xem tới mấy nghìn quyển sách cổ, nhưng vẫn không tìm được đáp án vì sao thuốc mất đi hiệu lực với Cơ Việt. Mặc dù ôn dịch lấy mạng rất nhiều người, nhưng đều là vì nguyên nhân khan hiếm dược liệu, không đợi được thuốc, hoặc tuổi cao sức yếu, mang sẵn bệnh trong người.
Cơ Việt đâu có thuộc hai trường hợp trên, y chẳng hiểu tại sao lại thế.
Sự việc quá đột ngột, cho tới bây giờ Vệ Liễm vẫn cảm thấy thật khó tin, nhưng thời gian không cho phép, y nhất định phải tìm cách cứu Cơ Việt.
Cửa mở ra, căn phòng không một bóng người.
Phút chốc ánh mắt Vệ Liễm tối tăm.
Y tìm khắp xung quanh, thì thấy một lá thư đặt dưới nghiên mực.
Phía trên là nét chữ rồng bay phượng múa của Cơ Việt, nhưng không còn mạnh mẽ như trước, vết mực hơi run rẩy.
-
Ta yêu A Liễm:
Cô mắc bệnh hiểm nghèo, e rằng chẳng còn sống được bao lâu nữa, lo lắng đời này, chỉ có mình ngươi.
A Liễm có tài trị quốc, mang mệnh Chân long, giang sơn bách tính từ đây cô giao cho ngươi, cô tin ngươi sẽ trở thành minh quân thiên cổ, lưu danh sử sách. Cô trao binh phù và ám lệnh cho ngươi, Tạ Thầm nguyện trung thành vì ngươi, Vĩnh Bình đã dọn sẵn đường chờ ngươi. Di chiếu nhường ngôi cô để trong ám thất Ngự Thư phòng, cơ quan nằm trên giá sách, ô vuông thứ hai tầng ba. Trở ngại còn lại, với khả năng của ngươi, nhất định sẽ quét sạch.
Cô không tin quỷ thần, nhưng vẫn hi vọng kiếp sau sẽ được ở bên ngươi. Chẳng muốn buông tay, tình này khó nói. Ba đời ân ái, tơ hồng quấn tay, nguyện kiếp sau nối tiếp.
Vệ Liễm, ta yêu em, chết cũng không rời.
Cơ Việt tuyệt bút.
Ngày mùng chín tháng sáu, Tần Sưởng vương năm thứ mười ba.
-
Vệ Liễm nhìn lá thư thật lâu, mỗi chữ y đều biết, nhưng khi ghép vào lại trở thành một nguyện vọng mà y chẳng thể nào hiểu được.
Cơ Việt muốn sao?
Tính toán gì đây?
Đọc tiểu thuyết quá nhiều phải không?
... Ai cần kiếp sau chứ.
Binh phù và ám lệnh là thứ gì? Trao vào lúc nào? Sao y không biết?
Vệ Liễm bỗng nhớ tới gì đó, y vội vàng lục lọi trên người mình rồi lấy ra hai món đồ tinh xảo.
Một con hổ bằng đồng, một thẻ bài khắc hoa văn phức tạp.
Đều là đồ Cơ Việt tặng, khoảng thời gian ấy cứ mỗi ngày hắn lại đưa cho y một món đồ chơi kỳ quái, Vệ Liễm chẳng nghĩ nhiều, nhận lấy hết.
Hóa ra là binh phù và ám lệnh để truyền mệnh lệnh cho tướng lĩnh và ám vệ.
Cơ Việt điên rồi sao? Hắn định tặng giang sơn này cho y thật à?
Vệ Liễm cụp mắt, đầu óc trống rỗng.
Trong thư còn nói, Cơ Việt ở Vĩnh Bình đã dọn sẵn đường cho y, ngay cả di chiếu nhường ngôi cũng chuẩn bị kỹ càng.
Từ hai tháng trước.
Lẽ nào từ hai tháng trước Cơ Việt đã dự đoán được ngày hôm nay hắn sẽ mắc bệnh sao?
Sớm như vậy đã bắt đầu sắp xếp...
Vệ Liễm lập tức xoay người, đẩy cửa xông ra.
Y phải tìm hắn để hỏi cho rõ ràng.
-
Giang Châu rộng lớn, Vệ Liễm không biết Cơ Việt ở nơi nào.
Dường như có linh tính sâu xa, theo bản năng, Vệ Liễm chạy tới cây cầu nơi y và hắn gặp lại.
Lau sậy bồng bềnh vàng óng ả, nước sông chảy xiết không ngừng nghỉ.
Ráng chiều tà đỏ như máu, đẹp đến nao lòng.
Vệ Liễm bước qua cầu, đứng trước một căn phòng bỏ hoang.
Sau cánh cửa, y cảm nhận được bên trong có hơi thở con người.
Vệ Liễm gọi: “Cơ Việt.”
“Ta biết huynh đang ở bên trong.”
Căn phòng yên ắng.
Vệ Liễm nhỏ giọng: “Huynh mở cửa ra đi, chúng ta nói cho thật rõ ràng.”
Chẳng có ai lên tiếng.
Vệ Liễm kìm nén, cắn răng nói: “Huynh viết mấy câu kia là có ý gì? Cơ Việt, rốt cuộc huynh đã giấu ta bao nhiêu chuyện?”
Căn phòng vẫn tĩnh lặng.
Vệ Liễm trào phúng cười: “Được, huynh đến chết cũng không chịu gặp ta.”
“A Liễm.” Phía sau cánh cửa cuối cùng cũng truyền ra giọng nói khàn khàn của Cơ Việt: “... Ta không dám gặp em.”
“Ta không muốn em nhìn thấy dáng vẻ của ta bây giờ.” Cơ Việt khản cổ, giọng nói êm tai trước kia trở nên yếu ớt: “Ta sợ sẽ hù dọa em.”
Trong căn phòng nhỏ rách nát, nam tử áo đỏ dựa vào vách tường đầy tro bụi, mái tóc dài xõa tung, che đi một nửa gương mặt.
Đôi mắt phượng cụp xuống, lộ ra một nửa dung nhan đẹp đến yêu nghiệt, nửa còn lại trông như quỷ đã được che khuất, xấu xí không thể tả.
Phần thối rữa tràn lên gương mặt, hủy hoại dung nhan đã từng khiến người đời kinh diễm.
Toàn bộ cánh tay cũng bị tàn phá, dòng máu tươi uốn lượn chảy xuống, nhỏ từng giọt lên ngón tay thon dài đang siết chặt, nhuộm đỏ chiếc bùa hộ mệnh bên trong.
Đó là lá bùa Vệ Liễm xin cho hắn.
“Huynh muốn trốn tới đây chờ chết một mình ư?” Hốc mắt đỏ ửng, Vệ Liễm nấc lên một tiếng nghẹn ngào: “Ta nghĩ hôm nay chúng ta có thể thẳng thắn với nhau... Thế nhưng huynh lại giấu giếm ta bao nhiêu chuyện.”
“Di chiếu, dịch bệnh, binh phù, ám lệnh...” Vệ Liễm liệt kê từng thứ một, nỗ lực kìm nén âm thanh nức nở: “Huynh đã chuẩn bị tất cả, nhưng không chịu nói cho ta biết gì hết.”
“Bây giờ huynh chết, huynh còn trốn tránh ta.”
“Huynh nghĩ huynh muốn tốt cho ta, thế huynh đã từng hỏi ta xem có muốn hay không chưa?”
Trán tựa vào cửa, y cụp mắt, thì thào: “Cơ Việt, ta mệt mỏi rồi.”
Y nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn xuống: “Trái tim của huynh, ta không mở ra nổi.”
“... Xin lỗi, A Liễm.” Cơ Việt che miệng ho khan, máu trào ra lòng bàn tay đỏ đến chói mắt.
Hắn ngừng lại hồi lâu, rồi mới nói tiếp: “Ta từng nói: cô chỉ tin mạng người, không tin lòng người.”
“Ta là kẻ có tính cách không trọn vẹn, càng thích thứ gì thì càng sợ mất đi thứ đó, ta sẽ tìm cách buộc chúng lại, không cho chúng rời khỏi ta.” Cơ Việt tự giễu: “Ta yêu người nào, ta phải kéo người đó chết chung. Nếu ta chết, người đó phải chôn cùng. Nếu người đó phản bội ta, ta sẽ tự tay giết chết.”
“Người đời nói ta tàn bạo, cũng chẳng có gì sai.” Cơ Việt mỉm cười buồn bã: “A Liễm, bản thân ta chính là như vậy, ta là một... một con quái vật không hơn không kém.”
“Thuốc giải ta đưa cho em là giả.” Cơ Việt khép đôi mắt: “Trước khi ta yêu em, ta sợ em làm tổn thương ta, sau khi ta yêu em, ta lại sợ em rời bỏ ta. Nên ta đã lừa gạt em, thuốc giải kia không cần phải dùng trong một năm... Ta chỉ tìm cớ không cho em đi thôi.”
“Thuốc giải thật nằm trong chiếc bình vài ngày trước ta đưa cho em.” Máu chảy đầy đất, Cơ Việt dừng lại, giọng nhỏ dần.
“... Vệ Liễm, ta buông tha cho em.”
Chiếc bình.
Vệ Liễm cụp mắt nhìn chiếc bình sứ Thanh Hoa khéo léo, mở ra xem, thì thấy bên trong có một viên thuốc nhỏ.
Khi Cơ Việt đưa cho y, hắn cười nói, đây là bình cam lộ và cành dương liễu của Quan Âm Bồ Tát, chỉ cần một giọt sẽ cứu được mạng sống.
Lúc đó Cơ Việt tặng y quá nhiều, y chẳng nghĩ đến chuyện mở ra xem.
Hóa ra đây là thuốc giải mà y hằng ao ước.
Hóa ra đây là thứ thực sự cứu sống được mạng người.
Cơ Việt, huynh chuẩn bị thật đầy đủ.
Vệ Liễm im lặng lúc lâu, mới lạnh nhạt mở miệng: “Huynh cho rằng ta không biết, huynh đưa thuốc giả cho ta sao?”
“...”
“Ta chính là thần y.” Vệ Liễm giễu cợt: “Cho dù chẳng nghiên cứu ra thuốc giải, cũng đâu đến nỗi không phân biệt được thật giả.”
“Ta biết huynh có tâm bệnh, ta tình nguyện chờ huynh cởi bỏ khúc mắc vào một ngày không xa.”
“Vậy mà huynh chẳng nói lời nào, đã định chết vì ta ư?” Vệ Liễm cười lạnh: “Cơ Việt, huynh mơ thật đẹp.”
Ầm!
Cánh cửa cũ nát bị nội lực từ bàn tay đánh sập, cuốn theo bụi bặm và ráng chiều vào trong phòng.
Công tử áo trắng mặt mày trong trẻo lạnh lùng tựa như khoác lên mình ánh hào quang, khiến nam tử áo đỏ ngạc nhiên giương mắt, sau đó chợt nhớ ra dung nhan của mình đã bị hủy hoại, hắn vội xoay đầu ra chỗ khác.
Vệ Liễm bước tới, ngồi xổm trước mặt Cơ Việt.
Cánh tay phải máu thịt nhầy nhụa, khuôn mặt cũng trở nên gớm ghiếc đáng sợ.
Vệ Liễm lẳng lặng nhìn hắn: “Cơ Việt, huynh rất giỏi, tính toán chu đáo như vậy, ai nghe mà không cảm động được cơ chứ?”
“Nhưng huynh đừng nhắc đến chuyện buông tha cho ta, nói tới đường hoàng như vậy, ta nghe chỉ thấy thật nực cười.”
“Ta đồng ý lên ngôi sao? Ta dựa vào đâu để thay huynh trông coi giang sơn bách tính đây? Ta không ôm nghĩa lớn như huynh, nếu không tại huynh, ta vốn an nhàn tự tại gửi gắm tình cảm cho núi non sông nước, thiên hạ bốn biển mặc ta rong chơi, tội gì phải chui vào cái lồng tre mà nhận củ khoai lang bỏng tay này? Vệ Liễm ta một đời chỉ vì bản thân mình, chưa từng nghĩ cho dân cho nước, ta ích kỷ như thế đấy!”
“... Là huynh dạy ta trách nhiệm, mang ta đến nhân gian, khiến ta thấy khói lửa phàm trần.”
“Huynh kéo ta từ trên trời xuống, sao có thể trói buộc ta một thân một mình ở chỗ này.”
“Huynh nào có buông tha cho ta, huynh chỉ muốn cả đời ta phải nhớ kỹ huynh thôi...” Vệ Liễm cười châm chọc: “Cơ Việt, chẳng qua huynh cũng ỷ vào việc ta yêu huynh, mới bắt nạt ta như vậy...”
Sương mù mịt mờ trong mắt, lóng lánh, âm thanh run rẩy bị kìm nén: “Ta sẽ không làm theo ý huynh. Cơ Việt, ta sẽ không như huynh mong muốn.”
Y thản nhiên bóp nát viên thuốc, thuốc hóa thành bột mịn ngay trước mặt Cơ Việt, từng câu từng chữ thật rõ ràng.
“Huynh đừng hòng bỏ ta lại.”