Đám mây mờ ảo lững lờ trôi, ánh sáng trên không trung biến đổi, mặt trời chầm chậm khuất sau ngọn núi phía tây, ráng chiều đỏ quạch như máu.
Vệ Liễm mở mắt ngắm nhìn Cơ Việt, nam tử phong trần, trên khuôn mặt tuấn mỹ không che giấu được nét mệt mỏi.
Trong vòng một tháng bố trí mọi thứ tới nửa năm, sắp xếp triều chính đâu ra đấy, nghĩ cũng biết khối lượng công việc khổng lồ cỡ nào. Hơn nữa còn thời gian đi đường... sợ rằng Cơ Việt hoàn thành khi y mới đi được có bảy ngày, rồi ngựa không ngừng vó mà chạy đến đây.
Một tháng trời, hầu như hắn không ngủ đủ giấc.
Thời điểm Vệ Liễm cực nhọc, tương tự, Cơ Việt cũng chẳng rảnh rỗi chút nào.
Vệ Liễm đưa khăn cho hắn: “Đeo vào, chúng ta tới Chủ thành.”
Chủ thành chẳng có người bệnh, đeo khăn che mặt không phải phòng hộ, mà tránh có người nhận ra.
Quân vương đích thân tới, nhất định toàn bộ quan chức phải đến bái kiến, lại ồn ào một phen. Bây giờ Vệ Liễm không muốn để Cơ Việt gặp mặt ai cả, hắn cần ngủ một giấc thật ngon.
Nghỉ ngơi trước, những chuyện khác ngày mai tính sau.
-
Thời gian này Vệ Liễm vẫn ở phủ tri châu. Toà dinh thự đã bị tịch thu, do triều đình trông coi, trước cửa đổi lại thành quan binh triều đình. Người hầu đã dọn dẹp một căn phòng tốt nhất dành cho Vệ Liễm. Chu Minh Lễ tạm giữ chức Tri châu, cũng ở trong phủ, thuận tiện báo cáo tình hình.
Khi trở lại phủ tri châu thì sắc trời đã tối, thủ vệ trông thấy Vệ Liễm, dồn dập khom lưng hành lễ: “Công tử.”
Đêm tối nên không nhìn rõ người mặc áo đỏ đứng phía sau công tử, cho dù kinh ngạc trước phong thái bất phàm và đôi mắt phượng sóng sánh áp đảo người, thủ vệ chẳng dám nghĩ nhiều.
Có đánh chết họ cũng không ngờ đó là bệ hạ.
Vệ Liễm gật đầu, cùng Cơ Việt đi vào phủ.
Vừa bước vào phòng, cánh cửa khép lại, Cơ Việt lập tức giật khăn che mặt xuống, ấn người lên cửa mà hôn. Vệ Liễm vùng vẫy, cổ tay bị Cơ Việt cương quyết giữ chặt, thân thể căng cứng trong nháy mắt, rồi bất đắc dĩ mà yên tĩnh lại.
Rõ ràng kịch liệt hơn rất nhiều so với nụ hôn dịu dàng trân trọng dưới ánh chiều tà, mang theo nhung nhớ sau bao ngày xa cách, điên cuồng mà nóng bỏng.
Màn đêm sâu thăm thẳm.
Ánh nến khẽ nhảy nhót, thanh niên bị ép vào cửa gấp gáp thở nhẹ, áo quần ngổn ngang.
“Không tắm sao?” Vệ Liễm thì thào hỏi.
“Hôm qua tắm gội ở khách điếm rồi.” Cơ Việt nhỏ giọng đáp: “Ta muốn gặp em, nên không thể nhếch nhác, phải thật sạch sẽ, ta còn cầu khẩn hôm nay ông trời đừng mưa, bằng không lại phải tắm gội giặt giũ lần nữa.”
Vệ Liễm không nhịn được bật cười: “Trang trọng như thế?”
“Ừm.” Cơ Việt gật đầu: “Còn kém chưa rửa tay xông hương thôi. Em dặn ta nhớ phải mặc áo này, nên hôm nay mới đổi, mấy hôm trước còn chẳng nỡ mặc, em tự tay làm, ta nào dám để nó dầm mưa dãi nắng.”
Đáy lòng Vệ Liễm bỗng thấy chua xót khó tả, từng sợi tơ ngọt ngào trong vắt nổi lên. Y cười hỏi: “Bây giờ sao không tự xưng là “cô” nữa?”*
Cơ Việt đáp: “Không có Vệ Liễm, Tần vương mới cô độc*. Có Vệ Liễm thì chẳng có Tần vương mà chỉ có Cơ Việt, Cơ Việt không cô độc.”
(Cô: vừa là từ xưng hô của vương, vừa mang nghĩa cô độc, lẻ loi)
Miệng lưỡi ngày càng trơn tru, Vệ Liễm oán thầm, y nghe thấy vẻ mệt mỏi khó giấu trong giọng nói của Cơ Việt, bèn đẩy hắn: “Mau ngủ thôi.”
Cơ Việt từ chối: “Không được.”
Vệ Liễm híp mắt: “Nói thật đi, đã bao lâu huynh không ngủ ngon giấc rồi?”
Cơ Việt đáp: “Sau khi em đi.” Mỗi ngày hắn không ngủ quá ba tiếng.
Câu trả lời nằm trong dự đoán. Vệ Liễm không cảm xúc nở nụ cười: “Vậy mau ngủ đi, đừng để ta chưa ốm chết, mà huynh đã mệt chết rồi.”
Lăn qua lộn lại như thế, cơ thể bằng sắt cũng chẳng chịu nổi.
Mặt Cơ Việt nghiêm túc: “Đừng nói tới chữ “chết”.”
“... Đó đâu phải trọng điểm.”
“Không ngủ.” Cơ Việt khư khư ôm lấy y: “Ta ngắm nhìn em còn chưa đủ.”
“Có phải lần đầu huynh nhìn thấy ta đâu?”
“Một tháng.” Cơ Việt ôm chặt người, giọng nhỏ dần: “A Liễm, ta đâu biết một tháng lại có thể dài đến như thế.”
Vệ Liễm chớp mắt, im lặng.
... Y cũng đâu biết, hóa ra một tháng dài đến như thế.
Có lẽ thời gian thì ngắn ngủi, nhưng lo lắng lại triền miên.
Nên mới quyến luyến trong ngày gặp lại.
Vệ Liễm quay đầu đi: “Huynh đã biết rồi, vậy thì mau ngủ thôi.”
Hoàng đế chó, có biết mạng chó cũng rất quan trọng hay không?
Cơ Việt nở nụ cười, trêu tức: “A Liễm chẳng chờ được, vội vàng muốn ngủ với ta như thế sao?”
Vệ Liễm kinh hoàng nhìn hắn.
Cơ Việt, huynh làm sao đấy?
Trước đây huynh đâu có như thế?
Huynh là Tiểu Việt ngây thơ đỏ hồng từ mặt ra sau gáy, từ gáy lên vành tai chỉ với một câu đùa giỡn cơ mà.
Cơ Việt chậm rãi kéo vạt áo mình ra: “Như em mong muốn.”
Vệ Liễm lẳng lặng dịch sang bên cạnh.
Một tháng không gặp, Cơ Việt điên rồi.
Y chưa kịp chuồn, thì đã bị Cơ Việt ôm lấy từ phía sau, cằm hắn đặt lên vai y, giọng khàn khàn: “...A Liễm, có được không?”
Cẩn thận che giấu nỗi nhớ ẩn sâu trong xương tủy, lại rõ ràng như đang nổi lên trên bề mặt.
Vệ Liễm: “...”
Y cụp mắt: “Được.”
-
Đêm khuya, Chu Minh Lễ tới huyện Thanh An khảo sát xong mới trở về phủ tri châu, hắn tới chỗ Vệ Liễm để báo cáo tình hình.
Không phải ngày nào hắn cũng tới, vì đang có chút chuyện không biết quyết định thế nào nên hắn muốn bàn bạc với Vệ Liễm. Hiện giờ trong lòng mọi người, danh tiếng của Vệ Liễm rất cao, gặp chuyện khó khăn cứ tìm công tử, khắc có cách giải quyết.
Chu Minh Lễ nghĩ thế, hắn đi tới trước phòng Vệ Liễm, định gõ cửa, nhưng vừa duỗi tay thì bên trong truyền ra tiếng nức nở cực nhỏ.
Bàn tay nâng lên cứ vậy cứng đờ giữa chừng.
Hắn dừng lại, cẩn thận lắng nghe, thì chẳng thấy chút động tĩnh nào nữa.
Chu Minh Lễ chần chờ hỏi: “Công tử có ở trong đó không?”
Bên trong yên lặng hồi lâu.
Ánh mắt Chu Minh Lễ trở nên sắc bén, lại nhớ tới âm thanh nghẹn ngào vừa nãy, chẳng lẽ công tử bị người khống chế?
Võ công của y rất cao, sát thủ nào có bản lĩnh lớn như vậy chứ?
Đúng lúc Chu Minh Lễ điên cuồng tự bổ não về bàn bạc âm mưu và lên kế hoạch giết người, thì giọng nói trong trẻo lành lạnh của thanh niên bình tĩnh truyền ra: “Có chuyện gì vậy?”
Tỉ mỉ lắng nghe, sẽ phát hiện giọng nói hơi run rẩy.
Tuy nhiên Chu Minh Lễ không nhận ra, vừa thấy công tử lên tiếng, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, toàn bộ suy đoán khủng bố trong đầu bị quét đi sạch sẽ: “Thần có việc muốn bẩm báo.”
Bên trong lại yên lặng một hồi lâu.
Chu Minh Lễ nghi hoặc, thăm dò: “Công tử, thần vào trong phòng có được không?”
Nửa ngày, thanh niên bất mãn mở miệng: “Nếu không có chuyện gì quan trọng thì ngày mai hãy bẩm báo, nếu... chuyện quan trọng, thì trực tiếp báo cáo... Ưm... Khụ khụ khụ!”
Thanh niên nói xong lời cuối cùng, bỗng rên rỉ một tiếng, rồi liều mạng ho khan.
Chu Minh Lễ: “...”
Chẳng phải chuyện to tát, hắn tra ra hai người che giấu tình trạng bệnh của mình, bây giờ đã đưa họ tới huyện Thanh Bình rồi, hắn muốn hỏi xem nên xử lý như thế nào thôi.
... Nhưng mà so ra, hình như hắn cảm thấy công tử đang gặp chuyện nghiêm trọng.
“Công tử không khỏe sao?” Chu Minh Lễ ân cần hỏi han.
Công tử là cứu tinh toàn bộ Giang Châu, hắn thật lòng suy nghĩ cho công tử.
“Ta bị cảm lạnh mà thôi... uống mấy thang thuốc sẽ khỏi.” Giọng điệu của thanh niên vừa lười biếng lại vừa bất lực: “Chu đại nhân, rốt cuộc... có chuyện gì vậy?”
Bốn chữ cuối cùng có vị nghiến răng nghiến lợi.
Ngươi hỏi nhiều thế, vậy rốt cuộc có nói hay không?
Chu Minh Lễ do dự: “Không phải chuyện lớn... Nếu công tử không khỏe, vậy thần không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa, ngày mai sẽ bẩm báo lại.”
Hắn nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Vệ Liễm: “...”
-
Trong phòng.
Thanh niên da thịt tuyết trắng tựa trên vai Cơ Việt, toàn thân căng thẳng, từng giọt mồ hôi trong suốt lăn xuống, dung nhan hoa lê thấp thoáng sắc hồng.
Bất luận kẻ nào trông thấy, có lẽ đều phải than thở, sắc màu sống động hương vị ngất ngây.
Vệ Liễm buông hàng mi, cực kỳ tức giận.
Cách một cánh cửa, trời mới biết y khẩn trương tới mức nào, chỉ lo Chu Minh Lễ trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Mặc dù biết Cơ Việt tuyệt đối sẽ không để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ này của mình, nhưng tâm lý bị kích động là điều khó tránh.
Xác định tiếng bước chân bên ngoài đã rời đi, Vệ Liễm bèn cắn mạnh vào tai Cơ Việt, lực cắn nhẹ dần, đầu hạ xuống, vành tai tóc mai chạm nhau, y oán giận: “Huynh vừa tới đã bắt nạt ta...”
Hắn không nên làm bừa như thế!
Cơ Việt vừa cười vừa bất đắc dĩ: “Đâu thể trách ta được...”
Hắn vẫn luôn áy náy vì từng làm Vệ Liễm bị thương, thế nên mỗi khi lâm trận đều hết sức dịu dàng, dịu dàng tới mức mấy lần Vệ Liễm hỏi có phải hắn ăn chưa được no hay không.
Mà dù dịu dàng đến đâu cũng không thể dừng lại đột ngột, việc chính tiến hành được một nửa, chẳng lẽ lại gián đoạn? Thế nên hắn đành làm cho Vệ Liễm nhanh chóng đuổi người.
Ai ngờ bình thường Chu Minh Lễ kiệm lời, lúc nãy cứ lải nhải mãi không thôi.
Làm Vệ Tiểu Liễm khẩn trương tới mức sắp bật khóc.
Y trốn trong lồng ngực hắn, tự kỷ.
Y phát hiện một mình y có thể chống đỡ cả phương trời, nhưng chỉ muốn nép vào lòng Cơ Việt khi gặp hắn.
Có lẽ đây chính là tình yêu và sự ỷ lại.
Cả hai người, chẳng ai muốn rời xa ai.
Cơ Việt ôm người dỗ dành một hồi lâu, Vệ Liễm hệt như chim cút không chịu nói câu nào.
Sau đó hắn không dỗ dành nữa.
Vệ Liễm ngẩng đầu lên, thì thấy Cơ Việt đang ngủ.
Hắn đang ngủ...
Đang ngủ...
Vệ Liễm: “...”
Tuy biết rõ trong thời gian qua Cơ Việt gần như vắt kiệt sức, phát tiết tinh lực xong thì nằm ngủ một giấc quả thực rất đỗi bình thường, thế nhưng bởi thời gian đã lâu không gặp khiến Vệ Liễm dâng lên niềm xúc động muốn hành thích vua.
Một hoặc cả hai, đều làm những việc không dành cho con người!
-
Chu Minh Lễ trở về phòng, càng nghĩ càng thấy sai.
Hắn là quan xử án, chưởng quản bộ Hình, dĩ nhiên năng lực điều tra suy luận cực mạnh. Vừa nãy chưa kịp phản ứng, bây giờ nghĩ lại, thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Làm rõ điểm đáng ngờ là bệnh nghề nghiệp của hắn, Chu Minh Lễ nghĩ mãi, bèn đi hỏi thủ vệ trông cửa xem hôm nay có gì khác thường.
Không hỏi không biết, hỏi đến thì giật mình. Thủ vệ nói Liễm công tử dẫn một người trở về, đó là nam tử áo đỏ có đôi mắt rất đẹp.
Nhưng hôm nay trong phủ không có nam tử áo đỏ nào hết.
Nam tử kia nghỉ ngơi ở đâu?
Nhớ lại âm thanh nghẹn ngào trong phòng Liễm công tử, căn bản không giống cảm lạnh, mà rõ ràng là tiếng rên rỉ phát ra khi làm chuyện giường chiếu...
Chu Minh Lễ dựng tóc gáy.
Lẽ nào...
Liễm công tử có người khác sau lưng bệ hạ?
Nam tử kia đang ở trong phòng Liễm công tử ư?
Chu Minh Lễ nghi ngờ không thôi.
Phản bội bệ hạ, chính là tội chết.
Hắn cực kỳ xoắn xuýt.
Một mặt, hắn rất ngưỡng mộ những đóng góp to lớn của Liễm công tử trong việc xử lý dịch bệnh lần này.
Mặt khác, hắn trung thành tuyệt đối với bệ hạ, chắc chắn không bao giờ dối gạt vua.
Chu Minh Lễ sắp phát điên.
Phía bên kia, Cơ Việt đang say giấc nồng, có Vệ Liễm ở bên, hắn ngủ đặc biệt ngon lành.
Vệ Liễm đè nén ý nghĩ hành thích vua, đắp kín chăn cho hắn, ngọt ngào thiếp đi trong vòng tay của phu quân.
Hai người chẳng hề hay biết Chu Minh Lễ một đêm chưa chợp mắt, cứ nằm trằn trọc mãi.
-
Sáng sớm hôm sau, Vệ Liễm tỉnh dậy, Cơ Việt vẫn đang ngủ say sưa.
Hắn đã kiệt sức, thật vất vả mới có được giấc ngủ yên ổn, hệt như muốn say sưa thẳng tới khi trời tàn đất tận.
Vệ Liễm không quấy nhiễu hắn, khẽ khàng đứng dậy mặc quần áo, rồi đi ra ngoài gọi người mang nước tới để rửa mặt.
Vệ Liễm vừa đi, Chu Minh Lễ xuất hiện ở cửa.
Hắn phải tìm tòi thật giả, nếu là giả thì không thể để công tử oan uổng, nếu là thật cũng không thể lừa gạt bệ hạ.
Hắn suy tư một đêm, cuối cùng lòng trung thành giành chiến thắng.
Chu Minh Lễ rón rén bước vào phòng, khi thấy một người nằm trong chăn để lộ ra mái tóc đen rải rác, thì tâm trạng trở nên nặng nề.
... Vừa nãy hắn tận mắt thấy Liễm công tử ra khỏi phòng.
Vậy người trong chăn này là ai?
Gian phu của Liễm công tử sao?
Chu Minh Lễ vừa phẫn nộ, vừa tiếc hận.
Vì sao Liễm công tử có thể phản bội bệ hạ cơ chứ!
“Ngươi…” Chu Minh Lễ lửa giận ngập trời, đang định quát mắng, thì nam tử trong chăn đột nhiên trở mình, lộ ra gương mặt tươi đẹp.
Hắn đang nhắm mắt; lông mi dài, mảnh, rõ ràng; dung nhan mỹ lệ rạng ngời.
Chu Minh Lễ bị sét đánh trúng.
Sao hắn không nhận ra khuôn mặt này cho được?
Vị ngồi trên ghế rồng mỗi khi lâm triều kia...
Có lẽ nào lại xuất hiện ở đây???
“A Liễm...” Trong giấc mộng, Cơ Việt khẽ gọi, rồi nắm lấy bàn tay Chu Minh Lễ.
Tay Chu Minh Lễ run lên.
Hắn vội rút ra, Cơ Việt lại nắm càng chặt: “Vệ Tiểu Liễm... không cho đi.”
Phía sau, thanh niên áo trắng lẳng lặng đứng trước cửa.
Vệ Liễm nhìn hồi lâu, rồi mới lễ phép nói: “Chu đại nhân sáng sớm đến nhà... thật là có tâm.”
Chu Minh Lễ hoảng hốt, nhanh chóng rút tay ra, một chân quỳ trên nền, tiếng như chuông đồng: “Thần thần thần tham tham kiến bệ hạ!”
Hắn sợ đến mức nói lắp.
Hắn là thẳng nam! Hắn có vợ hiền! Công tử ngài tuyệt đối đừng hiểu lầm!
“Xuỵt…” Vệ Liễm khẽ giơ ngón trỏ chặn ngang bờ môi, vẻ mặt long lanh mà dịu dàng.
“Đừng đánh thức huynh ấy.”