Xe ngựa dừng lại trong một ngõ nhỏ, dưới tàng cây ngân sam, hai người bước xuống. Phu xe hơi khom mình chào Cơ Việt, sau đó đánh xe rời đi.
Đến phố xá sầm uất thì trời đã tối đen, đèn đuốc thắp sáng rực như ban ngày.
“Đi thôi.” Cơ Việt nói: “Chín giờ xe ngựa sẽ đợi ở đây đón chúng ta về.”
Có thể dạo chơi khoảng hai canh giờ.
Vệ Liễm không thấy ai đi cùng, bèn hỏi: “Huynh không mang tùy tùng theo à?”
Y chẳng cảm nhận được hơi thở của ám vệ.
“Để bọn họ đi cùng làm gì?” Cơ Việt đáp: “Hiếm khi xuất cung một chuyến, phải chơi cho thoả thích chứ.”
Đâu chỉ có mỗi Vệ Liễm chưa từng đón Tết nguyên tiêu náo nhiệt chốn dân gian, Cơ Việt cũng thế. Tuy mang danh nghĩa đưa Vệ Liễm đi, thực ra trong lòng hắn cũng rất mong chờ.
“Đi thôi.” Cơ Việt nói rồi nhấc chân bước ra ngoài ngõ.
Vệ Liễm yên lặng đuổi theo.
Vừa ra khỏi con ngõ nhỏ, trong nháy mắt khói lửa phả vào mặt. Trên phố, từng đoàn người qua lại rộn ràng, người bán hàng rong la hét, người đi đường túm năm tụm ba. Quầy hàng bán đèn lồng, bán mặt nạ, bán kẹo hồ lô… đủ cả. Nam thanh nữ tú kết bạn dạo chơi, nói cười rôm rả, có cả những người đang đeo chiếc mặt nạ mới tinh.
Chùm pháo hoa bùng lên giữa không trung, mặt trăng tỏa ánh sáng êm dịu, mái chèo phía xa xa lấp lánh ánh đèn. Vô số thiếu nữ đang thả đèn hoa sen dưới bờ sông, chắp cánh cho ước nguyện đầu năm mới. Vải đỏ treo kín cây nhân duyên, ghi đầy đủ họ tên các cặp đôi, không ít tài tử giai nhân thích bày tỏ tình cảm của mình ở nơi này.
Lũ nhóc con vây quanh sạp bánh ngọt, làm đúng một bài toán sẽ được nhận bánh miễn phí. Quán ăn nhẹ được dựng lên bởi cái lều lớn, các vị khách chỉ việc ngồi xuống hàng ghế, bỏ ra năm đồng là được thưởng thức món bánh trôi nóng hầm hập ngon lành.
Một mảnh phồn hoa rực rỡ.
Phố đông đúc, âm thanh ồn ào, Cơ Việt và Vệ Liễm vừa xuất hiện đã lập tức thu hút mọi ánh nhìn, cả thế giới dường như rơi vào yên lặng trong giây lát.
Mọi người không hẹn mà cùng đổ dồn ánh mắt về một phía, sững sờ, kinh ngạc.
Thiếu gia nhà ai đi dạo chơi... A, đâu phải, là vị thần tiên nào hạ phàm xuống đây chăng?
Hôm nay có không ít thiếu gia tiểu thư giàu sang phú quý đi dạo, chẳng thiếu người phong thái bất phàm, nhưng mà đẹp tới mức này rất hiếm hoi.
Nam tử áo đỏ dung nhan tươi đẹp, tuyệt sắc khuynh thành; thanh niên áo lam với khí chất như được mài giũa từ ngọc, tựa tiên giáng trần. Cả hai đều là nhan sắc vạn người mới tìm được một.
Gia đình nào có thể sinh ra người con như vậy, thật đúng là tổ tiên tích đức, hai người lại đi chung với nhau, cảm giác này quả thực.
Theo ngôn ngữ nơi đây, họ đã bị hai mỹ nam rút cạn máu.
Vệ Liễm bình tĩnh đón nhận ánh mắt của mọi người.
... Cố gắng không gây chú ý.
Nhưng vẻ đẹp trời sinh đã nổi bật.
Vệ Liễm lập tức dùng tay áo che mặt, thì thầm: “Hay là chúng ta đi mua mặt nạ?”
Cơ Việt lẳng lặng gật đầu.
- -
Trước quầy hàng nhỏ, Vệ Liễm đang định chọn bừa thì Cơ Việt đã nhanh tay cầm một tấm mặt nạ hồ ly trắng lên, không nói hai lời đeo cho Vệ Liễm.
Mặt nạ che khuất gương mặt khiến người kinh ngạc, chỉ lộ ra bờ môi đỏ mọng và chiếc cằm tinh xảo, không ảnh hưởng tới sắc đẹp, lại tăng thêm mấy phần huyền bí.
“Nó rất thích hợp với đệ, hồ ly nhỏ.” Cơ Việt cong môi.
Vệ Liễm không chút do dự đeo cho Cơ Việt cái mặt nạ quỷ xanh nanh vàng: “Cũng rất thích hợp với huynh.”
Cơ Việt: “...”
Cơ Việt biết mình mang danh bạo ngược tàn nhẫn, tuy vậy đây vẫn là lần đầu có người dám thẳng thắn trước mặt hắn.
“Ta không muốn cái này.” Cơ Việt giơ tay định tháo ra.
Vệ Liễm lập tức chọn một tấm mặt nạ thỏ đáng yêu: “Vậy cái này đi, huynh tự chọn một trong hai.”
Cơ Việt yên lặng buông tay.
Chọn mặt nạ Diêm vương thôi, ít ra còn giữ được oai phong.
Đường đường là Tần vương, sao có thể chọn thỏ.
Trả tiền xong rồi đi xa, Cơ Việt mới phát hiện, tại sao hắn lại phải chọn một trong hai?
Rõ ràng hắn có thể lấy cái khác cơ mà!
Đáng tiếc đã muộn mất rồi, Cơ Việt buồn bực đeo mặt quỷ tiếp tục đi lang thang.
Thanh niên bên cạnh rất vui vẻ, nhìn chỗ nọ ngó chỗ kia, thứ gì cũng cảm thấy mới mẻ lạ lẫm.
Thực sự là chưa thấy qua cảnh đời, Cơ Việt thầm cười nhạo.
Chẳng qua ngẫm lại, bản thân hắn có khác gì.
Thân là dòng dõi vương, cuộc sống xa hoa phú quý như chốn thần tiên.
Chưa từng thấy mọi nhà, mọi người, thấy chúng sinh nhân gian muôn hình vạn trạng.
Chưa chứng kiến khói lửa nhân gian thì sao có thể nói đã trải qua cảnh đời chứ.
- -
“A, kẹo hồ lô!” Thanh niên bên cạnh đột nhiên sung sướng kêu lên.
Cơ Việt ngước nhìn thì thấy một người đang vác cây kẹo hồ lô, vây xung quanh toàn là con nít, hoặc con nít có người lớn đi kèm.
“Mua một xâu đi.” Vệ Liễm quay đầu nhìn hắn: “Nghe nói ăn rất ngon.”
Vệ Liễm chưa từng ăn kẹo hồ lô, bởi đó là đồ ăn dân dã, không có trong Sở vương cung. Y mới nghe Trường Thọ nói kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt ra sao, nhưng lại chưa có cơ hội trông thấy.
Thật vất vả mới thấy, dĩ nhiên muốn nếm thử.
Cơ Việt có chút dao động, thân là một quân vương ưa đồ ngọt, dĩ nhiên hắn cũng thích ăn kẹo hồ lô.
Thế nhưng xét thấy Vệ Liễm vừa khiến hắn chịu thiệt, Cơ Việt bèn cố tình không cho.
“Đệ là con nít à?” Cơ Việt không thèm nể nang, cười nhạo: “Chỉ có con nít mới ăn kẹo hồ lô thôi.”
Vệ Liễm lộ vẻ thất vọng: “Nhưng đệ chưa từng được ăn.”
Cơ Việt hơi dao động.
Vệ Liễm đột nhiên áp sát, ghé vào tai hắn khẽ nói: “Ca ca, đệ muốn!”
Cơ Việt: “!!!”
Một tiếng này trực tiếp kéo hắn về đêm khuya nửa tháng trước, cảm xúc như cơn thuỷ triều dâng cuồn cuộn dưới từng đầu ngón tay, thanh niên với đuôi mắt ửng hồng.
Đêm đó hắn trở về dội ba xô nước lạnh.
Vệ Liễm có độc.
Cơ Việt nỗ lực giữ vững điểm mấu chốt: “Ta không…” nhất định hắn không thể để hồ ly gian xảo này nắm mũi dắt đi nữa!
Hồ ly nhỏ đứng trước mặt hắn, đôi mắt chứa ý cười cong cong, giọng điệu thân mật trìu mến.
“Có được hay không?”
Cơ Việt: “... Được chứ.”
Một nén nhang sau.
Vệ Liễm cầm xâu kẹo hồ lô, ngạc nhiên nhìn Cơ Việt: “Bảo huynh mua một xâu, sao huynh mang hết về?”
Vác cả cây kẹo hồ lô, chẳng khác gì người bán hàng - Cơ Việt: “...”
Hắn cũng đang muốn biết tại sao hắn lại bị ma xui quỷ khiến, mua luôn cả một cây cắm đầy xâu kẹo hồ lô.
Chỉ bởi câu nói của Vệ Liễm “Ca ca, đệ muốn“.
Hắn liền...
…có xúc động muốn đưa tất cả cho y.
Cơ Việt bực mình rút một xâu kẹo bỏ vào miệng: “Ta thích ăn không được à?”
Vệ Liễm tỉnh bơ: “Chỉ có con nít mới ăn kẹo hồ lô thôi.”
Cơ Việt: “...” Mặt đau thật.
Hắn mạnh miệng: “Con nít thì sao chứ, ta đây mới lên ba nhân bảy thôi.”
Vệ Liễm: “...”
Lần đầu tiên chứng kiến một thanh niên hai mươi mốt tuổi ăn nói trơn tru lưu loát như thế.
Thật đúng là Cơ Ba Tuổi.
Vệ Liễm chân thành hỏi: “Ăn nhiều vậy không sợ sâu răng hả?”
Cơ Việt đáp: “Một vị vua chân chính không bao giờ sợ đau, đệ đệ à.”
Vệ Liễm nhịn cười: “Nhưng chúng ta còn hai canh giờ, một đường vác nó huynh không cảm thấy bất tiện sao?”
Cơ Việt trầm mặc.
Bây giờ hắn mới nhận ra mình thật ngớ ngẩn.
Vừa vặn phía trước có đám trẻ con đang tụ tập chơi đùa, Cơ Việt bèn bước tới ấn cây hồ lô vào tay một cậu bé trong đó, rồi bảo “Cho các ngươi“.
Xong chuyện lập tức phủi áo đi mất, giấu kín danh tính.
- -
“Phía bên kia thật náo nhiệt.” Vệ Liễm nhìn về một hướng: “Bọn họ đang xem gì thế nhỉ?”
Cách đó không xa mọi người đang quây thành một vòng tròn, xem cảnh tượng bên trong, thỉnh thoảng lại reo hò vỗ tay.
Cơ Việt nói: “Đi thì biết.”
Hắn kéo Vệ Liễm hòa vào trong đám đông, đẩy một cái đầu phía trước, hóa ra là gánh xiếc giang hồ đang biểu diễn màn ép vỡ tảng đá bằng ngực.
Cơ Việt vừa thấy thì mất hứng: “Trò mèo ấy mà, có chút nội công sẽ làm được.”
Vệ Liễm im lặng, háo hức quan sát.
Cơ Việt thấy vậy đành kiên nhẫn xem tiếp.
Màn biểu diễn tiếp theo là nuốt kiếm, một nam nhân vạm vỡ cứ nhét dần thanh kiếm dài vào trong cổ họng, khiến đoàn người vây xem lo lắng không thôi, thậm chí có cô nương nhát gan che mặt, không dám nhìn thẳng.
Cuối cùng gã nuốt hết chỉ lộ ra chuôi kiếm, rồi thản nhiên rút kiếm ra khỏi họng, không hề hấn gì.
Mọi người kinh ngạc, lập tức vỗ tay nhiệt liệt: “Hay!”
Cơ Việt nói toạc ra bí mật: “Lưỡi kiếm kia co duỗi được.”
Màn tiếp theo là ảo thuật.
Cơ Việt bảo: “Thủ thuật che mắt ấy mà.”
Vệ Liễm: “...”
May mà hắn không lớn tiếng, chứ cứ phá ngang như thế, nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài.
Chẳng qua Vệ Liễm thấy mới mẻ chút thôi, lúc y đang định rời đi thì nam nhân vạm vỡ gõ cồng, hô lớn: “Màn biểu diễn cuối cùng đây, chư vị hãy xem cho kỹ, bảo đảm các ngài chưa từng thấy bao giờ.”
Động tác xoay người của Vệ Liễm khựng lại, y nghe gã hô.
“Biến, ra, người, sống!”
Gã vừa nói xong, từ chiếc xe ngựa phía sau xuất hiện hai nam nhân vạm vỡ khiêng một cái hòm lớn, trông... không khác gì quan tài.
Vừa vặn chứa được một người.
“Chư vị nhìn xem, hiện giờ có phải cái hòm rỗng tuếch không?” Gã mở nắp, mọi người lập tức duỗi cổ ngó, bên trong quả thực trống trơn.
Không gian nhỏ hẹp nên quan sát rõ, cho dù có cơ quan bí mật thì diện tích còn lại cũng chẳng đủ chỗ giấu một người.
Gã thấy mọi người đều nhìn rõ, mới đóng nắp lại, đệm vài câu nói “Có tiền xin ném đồng tiền, không tiền xin cổ vũ ta”, đủ thời gian để người bưng cái bát đựng tiền dạo trước mặt khán giả một vòng.
“Nhìn cho kỹ! Sắp biến ra người rồi!” Gã lớn tiếng, rồi bất ngờ mở nắp.
Một cánh tay tinh tế trắng nõn, đeo chuông bạc vịn lên thành hòm.
Mọi người đồng loạt nín thở.
Đôi giày tím vểnh cao dần xuất hiện trong tầm mắt. Nữ tử khoác áo tím mỏng manh, da thịt tuyết trắng lồ lộ, toàn thân đính chuông kêu leng keng. Mái tóc dài tết thành vô số bím nhỏ, được thắt bằng trang sức bạc. Cặp mắt đẹp lúng liếng, thỉnh thoảng chảy tràn ra hương vị quyến rũ lẳng lơ nơi dị vực, phút chốc câu đi muôn vàn sợi hồn phách của nam nhân.
Một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp.
Trong đám người vây xem mơ hồ truyền ra tiếng hít khí. Riêng Cơ Việt lại nhíu mày, lộ rõ vẻ chán ghét, nhưng được tấm mặt nạ quỷ che đi.
Hắn rất ghét màu tím.
“Trang phục của nàng giống người nước Lương.” Vệ Liễm khẽ nói.
Nước Lương rất xa xôi, thịnh hành vu cổ độc thuật, nữ tử ăn mặc hở hang, Tần Sở theo không kịp.
“Ta là Mạch Nhĩ Na, xin kính chào các vị.” Nữ tử bước ra khỏi chiếc hòm, đôi mắt xinh đẹp dây dưa vấn vít, giọng nói mềm mại điệu đà: “Buổi biểu diễn hôm nay đã kết thúc, nhưng các vị chớ vội đi. Ta sẽ biểu diễn một tiết mục cùng một vị lang quân, nên muốn nhờ hỗ trợ, chẳng hay có vị lang quân nào đồng ý giúp đỡ ta chăng?”
Đám nam nhân phấn khích, dồn dập hô lớn: “Cô nương mau chọn ta!”
Ai chẳng muốn giúp đỡ người đẹp chứ? Mấy nam nhân đều nóng lòng muốn thử, hi vọng mỹ nhân chọn mình.
Mạch Nhĩ Na đảo tầm nhìn một vòng, bỗng mắt sáng lên, nàng hướng về một vị công tử áo lam đeo mặt nạ hồ ly trắng, nói: “Vị lang quân này, chàng có thể giúp ta được không?”
Cơ Việt: “Không cho đi…”
Vệ Liễm: “Được!”
Cơ Việt: “...”
Dám không nghe lời!
Vệ Liễm chẳng để ý Cơ Việt ngăn cản, y tiến lên vài bước, đôi môi dưới lớp mặt nạ khẽ cong: “Cô nương muốn tại hạ hỗ trợ gì nào?”
Mạch Nhĩ Na sóng mắt dập dờn: “Rất đơn giản, chỉ cần lang quân nhìn vào mắt ta thôi.”
Vệ Liễm nghiêm túc nhìn nàng: “Sau đó thì sao?”
Đôi mắt tựa làn nước thu dịu dàng, Mạch Nhĩ Na nói cười duyên dáng gợi cảm: “Sau đó chàng sẽ...”
Cặp môi đỏ của nàng khẽ mở: “...sẽ yêu ta.”
Lát sau, Mạch Nhĩ Na trừng tới mức sắp rớt cả tròng mắt.
Thanh niên đeo mặt nạ hồ ly trước sau vẫn tỉnh táo, chưa từng mê mang nửa phần.
Lại còn ưu nhã hỏi một câu: “Đã được chưa?”
Mạch Nhĩ Na biến sắc mặt: “Ngươi là người phương nào?!” Thế mà không bị mị thuật của nàng ảnh hưởng?
Bà bà nói mị thuật của nàng cực kỳ nhuần nhuyễn, chỉ cần là nam nhân thì cho dù tâm trí kiên định đến đâu cũng không thoát khỏi bàn tay của nàng.
Yêu nữ nước Lương bản tính lăng nhăng, luyện công lực hái dương bổ âm, dựa vào phương pháp này mà bắt được không biết bao nhiêu nam nhân, chưa từng bỏ sót ai.
Nàng thấy vị lang quân đây khó giấu được khí chất bất phàm, cho rằng đêm nay sẽ câu được người lên giường, ai dè lại câu nhầm khúc gỗ.
Vệ Liễm gật đầu, biểu thị tán thành: “Công lực của cô nương rất thâm hậu.”
“Chỉ tiếc rằng ta cũng thích nam nhân.”
Mạch Nhĩ Na: “...”
“Ngươi thích cái tên áo đỏ đi cùng kia hả?” Mạch Nhĩ Na căm tức trừng mắt lườm Cơ Việt, không cam lòng vì sức hấp dẫn của nàng thế mà lại kém một nam tử.
“Hắn ư?” Vệ Liễm ngẩn ra: “Hắn... có thể.”
“Thế nào là có thể? Người nước Tần các người thật khó hiểu, thích là thích, không thích chính là không thích, lấy đâu ra lắm có thể như vậy?” Mạch Nhĩ Na hừ lạnh.
Vệ Liễm buông mắt ngẫm nghĩ, nhớ tới hương vị ngọt ngào của xâu kẹo hồ lô, y liền nở nụ cười trong trẻo.
“Cô nương nói đúng, ta thích hắn.”