Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết

Chương 53: Chương 53: Trì diêm




Phản ứng đầu tiên của Cơ Việt khá máu lạnh, hắn khó hiểu.

Thế cũng tính là chuyện lớn à?

Cơ Việt xông pha chiến trường, giết không biết bao nhiêu người, bảo bọc che chở con dân Đại Tần, hắn chẳng quan tâm tới sự sống chết của một cô công chúa nước khác, huống hồ nàng còn hãm hại Vệ Liễm.

Thế nhưng có kẻ dám cả gan hạ độc giết người trong Tần Vương cung, gây ra sóng gió, quả thực chán sống.

So với thái độ bình tĩnh của Cơ Việt thì sứ thần các nước mỗi người một vẻ.

Mạch Nhĩ Na giật mình: “Sao lại chết được? Đây là Tần Vương cung...”

A Tư Lan thì thầm: “Đừng quản việc này.”

Kiều Hồng Phi nhíu mày, lo lắng nhìn Vệ Liễm, hắn cảm thấy có gì đó bất thường.

Vệ Diễn kinh ngạc há hốc mồm, khó mà tin nổi cô nương xinh đẹp mấy ngày trước còn ngồi tham gia yến tiệc cùng với mình đã chết. Hắn đặt chén rượu xuống bàn, tay run lẩy bẩy.

Gia Luật Đan lộ nét mặt hoảng hốt, còn có chút tiếc hận.

Hạ thái tử khiếp sợ giương mắt, rồi khe khẽ thu tầm nhìn, dáng vẻ hồn xiêu phách lạc.

Dường như... gió bão sắp nổi lên.

Chuyện đột ngột xảy ra cho nên không ai còn chú ý tới vấn đề thuần hóa ngựa của Vệ Liễm nữa.

Công chúa một nước bỏ mạng tại Tần Vương cung vì bị hạ độc, tất cả mọi người ở đây đều thuộc diện tình nghi nên vẻ mặt ai cũng nghiêm trọng.

Bọn họ vốn đợi sứ thần nước Yến tới họi họp, rồi ở lại Vĩnh Bình thêm vài ngày, sau đó lần lượt lên đường về nước, bây giờ lại xảy ra chuyện, chắc chắn chưa thể trở về.

Vệ Liễm quét tầm mắt quan sát biểu cảm của từng người, tất cả rất bình thường, tạm thời chưa tìm ra kẻ khả nghi.

Hô Diên Khả Mục phản ứng lớn nhất: “Ngươi nói cái gì? Công chúa đã chết rồi ư?”

“Sao có thể chứ! Ngươi đừng có ăn nói bậy bạ!” Hô Diên Khả Mục chẳng thể nào tiếp thu được tin tức nữ thần trong lòng hắn đã bỏ mình, sự việc xảy ra quá nhanh, nhanh tới mức không chân thực.

Cung nữ nước Yến khóc sướt mướt: “Đó là sự thật... Công chúa bị cảm lạnh, vẫn đang uống thuốc... nhưng hôm nay vừa uống xong thì công chúa hộc máu, gục trên bàn bất động, nô tỳ bèn đi đến dò xét hơi thở, công chúa đã... đã không còn thở nữa!”

Sau đó cung nữ hét lên, sợ hãi nhanh chóng chạy tới đây tìm sứ thần nước Yến, khi chạy tới thì thấy mọi người đang xem Vệ Liễm điều khiển ngựa, bèn trực tiếp bẩm báo với Tần vương.

Vệ Liễm nói công chúa Trọng Hoa cảm lạnh nên ở nhà nghỉ ngơi, cũng không tính là ăn nói bừa bãi. Thời tiết này hồ nước lạnh thấu xương, Lý Trọng Hoa ngâm mình trong nước lâu như vậy, lại bị dọa sợ, chắc chắn sẽ nhiễm bệnh.

Quả thật sau khi trở về nàng ốm nặng, bắt đầu uống thuốc.

Hôm qua uống xong vẫn bình thường, hôm nay lại xảy ra vấn đề.

Hô Diên Khả Mục bỗng lùi về phía sau một bước, quay ngược mũi giáo nhắm thẳng vào Vệ Liễm: “Không phải ngươi nói ngươi là Quý quân quản lý mọi việc to nhỏ trong hậu cung Tần vương sao? Công chúa Trọng Hoa xảy ra chuyện ngay dưới mí mắt ngươi, ngươi nhất định phải giải thích rõ ràng!”

Cũng chẳng phải hắn hoàn toàn bất bình cho công chúa Trọng Hoa. Suy cho cùng, việc Vệ Liễm thuần phục được con ngựa bờm đỏ đã làm mất thể diện nước Trần, Hô Diên Khả Mục ngoài căm ghét thì còn trộn lẫn chút oán thù riêng, nhân cơ hội kéo người xuống nước.

Vẻ mặt Vệ Liễm không đổi: “Ta nào có để ý nàng chằm chặp như vương tử Hô Diên đây, vậy tại sao lại nói là chuyện xảy ra dưới mí mắt của ta?”

Tần Vương cung lớn như vậy, y đâu phải “mắt của Trời” luôn tường tận mọi việc, sao có thể nắm bắt tình hình kịp thời.

Hô Diên Khả Mục chưa chịu buông tha: “Vậy ngươi cũng không thể trốn tránh! Hậu cung xảy ra chuyện, ngươi phải có trách nhiệm!”

Vệ Liễm thầm thở dài.

Loan ấn đúng là củ khoai lang bỏng tay, thời khắc mấu chốt phải nghĩa hiệp nai lưng ra gánh vác cái nồi bất ngờ ụp từ trên trời xuống.

Đáng nhẽ y không nên nhận.

Cung nữ nước Yến thấy có người nhắm vào Vệ Liễm, chợt nhớ ra gì đó, nàng ta lập tức đứng dậy chỉ trích: “Là ngươi! Nhất định là ngươi! Trước đó vài ngày công chúa đắc tội ngươi, ngươi dìm nàng xuống nước nhưng chưa đủ, lại còn nhẫn tâm hạ độc hại chết nàng!”

Đôi mắt nàng ta chứa đầy vẻ căm hận: “Sao ngươi có thể độc ác đến thế?”

Nàng ta và công chúa Trọng Hoa sống với nhau từ nhỏ, tình nghĩa chưa tới mức thân thiết như chị em nhưng chí ít cũng thuộc dạng trung thành tuyệt đối. Hôm ấy công chúa ướt nhẹp trở về Ngưng Nguyệt lâu, vừa khóc lóc vừa chửi bới không ngừng, thế nên nàng ta mới biết công chúa hãm hại Vệ Liễm, cũng biết Vệ Liễm đã làm gì công chúa.

Nhìn chung kiểu người bao che khuyết điểm thường ích kỷ, chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu. Nàng ta chẳng dám căm hận Tần vương quyền cao chức trọng, bèn đổ mọi tội lỗi lên đầu Vệ Liễm. Hai ngày nay công chúa nằm bẹp trên giường bệnh, nàng ta vẫn hùa theo công chúa nguyền rủa Vệ Liễm chết sớm chẳng được siêu sinh.

Ai ngờ Vệ Liễm vẫn sống nhăn răng, công chúa lại chết trước.

Quả thực như sấm sét giữa trời quang.

Công chúa bỏ mình thì toàn bộ nô tỳ theo hầu cũng khó tránh khỏi cái chết, đằng nào cũng chết, chi bằng liều mình lên tiếng đòi lẽ phải cho nàng!

Hô Diên Khả Mục trợn tròn đôi mắt: “Ngươi vừa nói cái gì? Cái gì mà dìm xuống nước? Hắn dám đối xử với công chúa như vậy ư?”

“Hắn được Tần vương bệ hạ che chở cho nên có điều gì mà hắn không dám làm cơ chứ!” Cung nữ nước Yến càng nói càng chẳng biết lựa lời: “Hắn sợ công chúa chiếm được sủng ái, nên nảy sinh ý định giết người, kẻ độc ác tất gặp báo ứng! Ta nguyền rủa ngươi... hự!”

Chữ “chết” còn chưa kịp thốt ra, cung nữ không thể tin trợn tròn đôi mắt.

Một mũi tên đâm thẳng vào trái tim, xuyên thủng qua lưng, có thể thấy lực bắn tàn nhẫn tới cỡ nào.

Vết máu đỏ sẫm trên lồng ngực dần loang rộng.

Cung nữ run rẩy đặt ngón tay lên mũi tên, gian nan hít thở, rồi ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Tất cả mọi người bị biến cố này dọa cho sợ ngây người.

Ánh mắt Vệ Liễm khẽ động đậy.

Cơ Việt mặt không đổi sắc thu lại cung tên, phảng phất như kẻ vừa bắn chết người không phải hắn.

Hắn không tha cho kẻ nào dám chửi bới Vệ Liễm.

Càng không tha cho kẻ dám nguyền rủa Vệ Liễm.

Cơ Việt bước tới gần Vệ Liễm, khẽ hỏi: “Không bị dọa chứ?”

Vệ Liễm cúi đầu, vỗ vỗ lồng ngực: “Hù chết thần.”

Cơ Việt an ủi: “Không sao, cô đã giết nàng ta rồi.”

Mọi người: “...”

Cách an ủi thật khủng bố.

Hô Diên Khả Mục siết chặt nắm đấm: “Tần vương bệ hạ ngang nhiên giết người diệt khẩu, bao che cho tội nhân sao?”

“Chẳng phải tội nhân vừa bị cô giết rồi à?” Cơ Việt lộ vẻ chán ghét, không liếc nhìn thi thể kia lấy một lần.

“Rõ ràng cung nữ này biết chuyện!” Hô Diên Khả Mục hùng hổ doạ người: “Nàng ta nói công chúa bị dìm xuống nước là thế nào?”

“Một cung nữ ăn nói tùy tiện bừa bãi mà cũng tin được ư? Nàng ta bụng dạ khó lường, đổ oan cho Quý quân, ngàn đao băm thây còn chưa hết tội, một mũi tên xuyên thấu tim là cô đã nhẹ tay rồi.” Cơ Việt lạnh lùng nói: “Vương tử Hô Diên không tin cô, lại tin tưởng cung nữ chỉ nghe chuyện từ một phía, đây chính là lòng trung thành của nước Trần đối với Đại Tần đó à?”

Có người trong đoàn sứ thần vội vã ngăn Hô Diên Khả Mục, nhắc nhở hắn không được làm Tần vương tức giận.

Bọn họ không phải khách.

Bọn họ đến cống nạp vật phẩm.

Nói khó nghe thì một nước lệ thuộc nào có tư cách chất vấn Tần vương. Người nước Trần đều căm hận Tần vương, lỡ mồm khiêu khích, tới lúc hắn thực sự ra tay thì bọn họ chống đỡ sao nổi.

Bản thân lại còn đang đứng trên đất của Tần vương, hắn sẽ để mặc bọn họ ngang ngược càn rỡ chắc.

Đầu óc Hô Diên Khả Mục chưa tới mức hết thuốc chữa, có oán hận tới cỡ nào cũng phải nhẫn nhịn.

Gánh trách nhiệm lớn nhất trong chuyện này, chính là sứ thần nước Yến.

Nhưng gã lại không dám lên tiếng chất vấn, hiện tại gã đang mất bình tĩnh, sợ bay cả hồn phách, chẳng còn năng lực suy nghĩ.

Công chúa vốn là lợi thế lớn nhất của nước Yến, kết quả Tần vương không muốn, công chúa còn bỏ mạng. Sau khi trở về đừng nói tới mũ ô sa, cái đầu trên thân còn chẳng biết có giữ nổi hay không.

Sứ thần nước Yến mặt mũi tối sầm, thiếu chút nữa ngất ngay tại chỗ.

“Nhiều lời cũng vô ích, bây giờ lập tức điều tra rõ ai là hung thủ mới quan trọng.” Vệ Liễm lên tiếng.

Hô Diên Khả Mục đang định nói “Không phải hung thủ chính là ngươi à? Ngươi vừa ăn cướp vừa la làng cho ai xem?”, thì bị sứ thần đồng hành lắc lắc cánh tay nên đành kiềm chế.

“Công chúa Trọng Hoa trúng độc, vậy sẽ điều tra từ bát thuốc kia trước.” Vệ Liễm từ đầu tới cuối vẫn bình tĩnh, cố ý liếc nhìn Hô Diên Khả Mục: “Nếu chư vị không yên tâm thì cùng theo ta tới hiện trường.”

Hô Diên Khả Mục vốn hoài nghi hung thủ là Vệ Liễm, sợ nước Tần bao che, đương nhiên phải theo cho bằng được. Mạch Nhĩ Na thích xem trò vui không chê phiền phức nên kéo A Tư Lan đi cùng.

Kiều Hồng Phi lo lắng cho Vệ Liễm nên cũng không thể bỏ mặc, Vệ Diễn thì sợ nhìn thấy xác chết bèn quyết định trốn trong nhà một mình. Gia Luật Đan thấy phần lớn đều đi hết nên cũng đi theo.

Chỉ có Hạ thái tử tựa hồ không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, hắn cáo lỗi rồi trở về Trầm Thủy ổ.

- -

Ngưng Nguyệt lâu.

Bước vào phòng, Vệ Liễm thấy Lý Trọng Hoa nằm gục trên bàn, không còn ý thức, khóe miệng chảy xuống một vệt máu.

Trên bàn đặt một bát thuốc đã uống hết, dưới đáy còn chút cặn.

Vương thái y và Từ thái y đã sớm được truyền gọi. Vương thái y bưng bát, khẽ ngửi cặn thuốc còn lưu lại. Từ thái y bắt mạch cho công chúa trước, sau đó lật mí mắt, thăm dò hơi thở, vẻ mặt dần nghiêm trọng: “Công chúa Trọng Hoa quả nhiên trúng độc bỏ mình.”

Hô Diên Khả Mục trợn trừng đôi mắt.

Nói thế chẳng phải vô nghĩa à? Rõ ràng công chúa uống bát thuốc này thì mới xảy ra chuyện...

Vương thái y đặt bát xuống, chắp tay nói với Cơ Việt: “Khởi bẩm bệ hạ, trong thuốc không có độc.”

Hô Diên Khả Mục lập tức ồn ào: “Ông là lang băm à? Cung nữ vừa kể công chúa Trọng Hoa uống thuốc xong thì chất độc phát tác, ông nói mấy lời này thúi lắm!”

Gia Luật Đan không lên tiếng, nhưng trong mắt cũng chứa đầy ý tứ “Tần vương bao che quá mức“.

Vương thái y lộ vẻ mặt không hài lòng. Ông nhậm chức ở Thái Y viện đã mấy chục năm, cũng là bậc cha chú đức cao vọng trọng, bỗng nhiên bị thằng nhãi dị quốc thô kệch lỗ mãng này mắng là lang băm, bất kỳ ai cũng chẳng nuốt trôi được cơn tức này.

“Lão phu hành nghề y ba mươi năm chưa bao giờ mắc sai lầm, càng không biết giở trò bịp bợm.” Giọng điệu Vương thái y bực bội: “Vương tử Hô Diên ăn nói cẩn thận.”

“Vậy ông nói thử xem, nàng trúng độc gì?” Hô Diên Khả Mục ép hỏi.

Từ thái y kiểm tra hồi lâu, rồi nhíu mày: “Bệ hạ, thần chỉ có thể khẳng định công chúa Trọng Hoa trúng độc, chết trong khoảng thời gian chưa tới nửa canh giờ, nhưng... không xác định được đó là loại độc nào.”

Hô Diên Khả Mục lại định mắng lang băm, thì Mạch Nhĩ Na chau đôi mày liễu, lên tiếng: “Đừng ồn ào.”

A Tư Lan cả kinh, muốn ngăn lại, nhưng Mạch Nhĩ Na đã bước lên.

Nàng cầm lấy bát thuốc kiểm tra, rất nhanh lại đặt xuống: “Đúng là không có độc.”

Y độc bất phân, về độc nàng nắm rõ, về y nàng cũng hiểu biết ít nhiều.

Mạch Nhĩ Na bước tới, nắm cổ tay Lý Trọng Hoa, chẩn mạch, bỗng gương mặt lộ vẻ nghi ngờ.

“Quái lạ...” Nàng lẩm bẩm: “Sao lại là...”

Nàng đột nhiên im bặt.

Sứ thần nước Yến cố hỏi: “Sao lại là cái gì?”

Mạch Nhĩ Na: “...”

Gã sốt ruột: “Mau nói đi!”

Mạch Nhĩ Na chần chừ: “...Là trì diêm.”

Không ngờ chuyện này lại liên quan tới nước Lương, vốn nàng cực kỳ tự tin về độc thuật, lại thấy Thái y nước Tần không tra được, nên muốn thể hiện một chút.

Nhưng sao lại là loại độc đặc thù của xứ Lương...

Xong đời, lần này kéo cả đất nước xuống bùn rồi.

Vương thái y chưa từng nghe tới chất độc “trì diêm” bao giờ, ông không nhịn được hỏi: “Trì diêm là gì?”

Mạch Nhĩ Na chưa trả lời, trong lòng Vệ Liễm đã có đáp án.

Là một trong trăm loại độc ở đất Nam Cương, trì diêm, độc tính hệt như tên gọi.

Chẳng sớm thì muộn cũng phải xuống âm phủ gặp Diêm vương.

(Trì: trễ, muộn, Diêm: âm phủ, địa ngục)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.