Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết

Chương 63: Chương 63: Xuân săn bắn




Tập III:

Thanh Bình Nhạc

* * *

Lễ Thượng Tỵ mùng ba tháng ba. Mỗi khi tới dịp này, các thiếu nữ chốn khuê phòng sẽ ra khỏi nhà, đạp thanh* dạo chơi ven hồ nước, đây là ngày lễ tương đối long trọng trong năm ở chốn dân gian.

(Đạp thanh: Dẫm lên cỏ xanh, chỉ việc trai gái đi chơi xuân dẫm lên cỏ xanh ngoài đồng)

Nhưng với vương công đại thần mà nói, hoạt động quan trọng nhất trong tháng ba không phải đạp thanh du xuân, mà là thú vui săn bắn mỗi năm được tổ chức một lần.

Cứ đầu tháng ba hàng năm, bệ hạ sẽ dẫn toàn thể bá quan văn võ đến bãi săn bắn cách kinh thành mấy chục dặm. Trong dịp này, người quân tử sẽ được phô diễn đầy đủ sáu kỹ năng, người yêu thơ văn cũng cưỡi ngựa bắn cung, võ tướng lại càng dũng mãnh hơn nữa, năm nào cũng phân tranh cao thấp để chiếm lấy phần thưởng vinh quang. Ai săn bắn được nhiều con mồi nhất thì người đó sẽ được bệ hạ khen ngợi.

Nếu may mắn lọt vào mắt bệ hạ, sau này con đường làm quan sẽ một bước lên mây.

Cho nên vô số thanh niên tuấn kiệt ở Vĩnh Bình đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước, khổ luyện công phu cưỡi ngựa bắn cung, nhằm nắm bắt cơ hội duy nhất này.

Xuân săn bắn là truyền thống lâu đời ở Tần, tính cả thời gian đi lại thì kéo dài khoảng nửa tháng. Trong quá khứ mỗi khi vua xuất hành, sẽ mang một hai ái phi ái thiếp, hầu hạ trong doanh trướng khi màn đêm buông xuống.

Những năm qua dĩ nhiên Cơ Việt chả mang theo ai, bây giờ thì đâu giống trước, hắn có một Vệ Liễm.

-

Đoàn xe bắt đầu xuất phát từ mùng ba tháng ba, ven đường có thể thấy không ít thiếu nữ túm năm tụm ba đi chơi xuân, họ tò mò nhìn về phía này, nhưng bị cấm quân mở đường chặn lại.

Các nàng tụ tập một chỗ, bàn tán xôn xao.

“Nhìn kìa, đoàn xe đi ra từ hoàng cung!”

“Bệ hạ đâu nhỉ? Năm ngoái ta trông thấy bệ hạ cưỡi trên lưng Đạp Tuyết, tư thế oai hùng hiên ngang, phong thần tuấn lãng, muốn được gặp lại quá.”

“Ai ngồi trong xe ngựa thế? Thật khí phách, trước sau vây quanh bao nhiêu thị vệ.”

“Chắc là công tử Liễm trong truyền thuyết kia đi? Anh trai ta vào cung dự tiệc đã trông thấy y, sau khi trở về thì kể lể với ta hồi lâu, cứ bảo cả đời này chưa từng gặp một vị thần tiên như thế.”

“Sao năm nay cũng không thấy Tạ tướng quân đâu...”

“Ngươi đãng trí à, Tạ tướng quân được bệ hạ phái đi tấn công nước Trần rồi mà!”

...

-

Trong xe ngựa rộng rãi, Vệ Liễm tựa vào Cơ Việt, miệng nhai hạt dưa, cực kỳ thư thái.

Theo lý thuyết, lúc khởi hành tới bãi săn thì toàn bộ thành viên đều cưỡi ngựa. Nhưng căn cứ vào biểu hiện “đặc sắc” của mình khi học cưỡi ngựa, Vệ Liễm dứt khoát thiết lập hành động phù hợp với tính cách.

“Cưỡi ngựa mệt lắm, ta sợ sẽ bị ngã.” Cao thủ thuần hóa ngựa Vệ Liễm nói như thế.

Cơ Việt vừa nghĩ thầm có quỷ cô mới tin ngươi, vừa vung tay lên sai người chuẩn bị một cỗ xe ngựa cực kỳ sang trọng.

Thông thường nhóm hậu phi đều đi bằng xe ngựa, Vệ Liễm làm thế cũng chẳng có ai dám dị nghị.

Bắt đầu xuất phát, Cơ Việt vén mành, chui vào xe ngựa, muốn ngồi cùng Vệ Liễm cả quãng đường.

Vệ Liễm kinh ngạc hỏi: “Huynh không cưỡi ngựa mà vào đây làm gì?”

Cơ Việt đáp: “Ngồi cùng với ngươi.”

Mắt Vệ Liễm liền sáng lên: “Huynh đến thật đúng lúc.”

Cơ Việt cong môi, thầm nghĩ y cũng nhớ nhung hắn giống như hắn nhớ y vậy, dù chỉ một khắc cũng không nỡ chia lìa.

Vệ Liễm nói tiếp: “Mau giúp ta bóc hạt dưa.”

Cơ Việt: “...”

Ngươi coi cô như thằng nhóc để sai vặt à?

Cơ Việt nghiêm túc đáp: “Có làm thì mới có ăn.”

Vệ Liễm chớp mắt: “Giúp một chút thôi mà.”

Cơ Việt nỗ lực bảo trì uy nghiêm của một vị vua: “Cô thà nhảy xuống khỏi xe ngựa cũng không để mặc cho ngươi sai bảo, đừng có nghĩ…”

Hai cánh môi mềm mại bất ngờ dán lên môi hắn.

Lời nói của Cơ Việt phút chốc lặn mất tăm mất tích.

Thanh niên nghiêng người, cụp mắt, hàng mi nhỏ dài thanh tú lướt nhẹ qua khuôn mặt Cơ Việt, ngứa ngáy tận đáy lòng.

Ánh mắt Cơ Việt sâu đậm, hầu kết lên xuống.

Ngoài xe ngựa, phong cảnh thay đổi dọc theo đường đi, đoàn người rộn ràng náo nhiệt, bàn luận sôi nổi, khí thế ngất trời.

Trong xe ngựa, thanh niên áo đen đổi khách thành chủ, tay giữ chặt gáy hôn cho đối phương thở không nổi.

Mãi đến khi sắc mặt Vệ Liễm ửng hồng, chẳng còn chút sức lực dựa vào lồng ngực hắn, Cơ Việt mới chịu buông tha.

Được thoả mãn, tâm trạng vui vẻ, Cơ Việt bắt đầu ra tay giúp Vệ Liễm bóc hạt dưa.

Vệ Liễm gối đầu lên vai Cơ Việt, lúc có lúc không nhai nuốt, thỉnh thoảng há miệng ngậm lấy hạt dưa hắn đưa tới bên môi.

Trong thiên hạ, nói chung chẳng có người thứ hai dám ngả đầu lên vai Tần vương, ăn hạt dưa đã được Tần vương bóc vỏ thế này.

Cũng tìm không ra người thứ hai có vinh hạnh nhường ấy.

Xe cộ mệt nhọc, đường xá dài dằng dặc, hăng hái ban đầu rút đi, ngồi trên xe ngựa mãi cũng nhàm chán. Dần dần, Vệ Liễm bất động, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Y cúi thấp đầu, ánh mắt mông lung.

Để kịp giờ lên đường nên hôm nay phải dậy từ rất sớm, bởi vậy có hơi mệt mỏi.

Cơ Việt rót cho y chén nước: “Buồn ngủ thì nghỉ ngơi trên xe một giấc, đến nơi cô sẽ gọi ngươi.”

Vệ Liễm ậm ừ đáp lại, uống một hơi cạn sạch rồi khép mắt nghiêng đầu tựa vào bả vai Cơ Việt, chỉ chốc lát đã say giấc nồng.

Cơ Việt thấy y ngủ ngon lành, hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn.

-

Con đường xóc nảy, bánh xe thỉnh thoảng nghiến lên hòn đá, làm người trong xe cũng lắc lư theo. Vệ Liễm mấy lần gục xuống, may mà Cơ Việt nhận ra nên kịp giữ lại thật vững vàng, không để y va vào bàn trà nhỏ đặt trái cây đằng trước.

Một đường dốc lòng bảo vệ, tránh làm người tỉnh giấc.

Một hồi lâu cả cơ thể Vệ Liễm rũ xuống, Cơ Việt bất đắc dĩ kéo y lại. Bả vai hắn bị gối lên cũng hơi mỏi, hắn liền dứt khoát đặt cho người nằm gối trên đùi mình. Lúc này đoàn xe đã ra khỏi thành Vĩnh Bình, hai bên đường yên tĩnh hơn rất nhiều, trong không khí mang theo cảm giác mát mẻ chốn rừng xanh.

Cơ Việt lấy một tấm chăn da hổ rồi đắp lên cho Vệ Liễm, phòng cảm lạnh.

Vệ Liễm gối lên đùi hắn, đôi má lằn ra dấu vết hồng, nhìn qua phảng phất như vừa bị ức h.iếp. Làn da y vốn trắng tuyết, đột nhiên nhiễm phớt hồng, tựa như cánh hoa đào rơi trên má, đẹp không sao tả xiết.

Cơ Việt ngắm nửa ngày, nhịn không nổi bèn cúi người định hôn lên trán y.

Thật đáng yêu, phải hôn một cái mới được.

Ai biết vừa cúi người, bên ngoài đột nhiên xôn xao, Vệ Liễm thính tai, ngay lập tức bừng tỉnh.

Đôi mắt đẹp mở ra thì thấy Cơ Việt gần trong gang tấc.

Vệ Liễm: “...”

Cơ Việt: “...”

Vệ Liễm ngồi dậy, nhìn tấm chăn phủ kín người mình, do dự hỏi: “Vừa nãy huynh...”

Cơ Việt lập tức chối: “Cô đâu có hôn ngươi.”

Vệ Liễm: “...”

Tốt lắm, lại giấu đầu lòi đuôi rồi.

“Úp úp mở mở làm gì?” Vệ Liễm chẳng chút ngại ngùng thơm lên má hắn: “Ta tỉnh rồi, trời đã sáng chưa?”

Cơ Việt một đầu đầy vạch đen.

Vệ Tiểu Liễm ngủ quên cả tháng ngày.

“Không.” Cơ Việt đáp: “Tối rồi.”

Ngoài tấm mành Lý Phúc Toàn bẩm báo: “Bệ hạ, đã tới bãi săn.”

“Chúng ta đến nơi rồi.” Cơ Việt nắm tay y: “Xuống xe thôi.”

-

Vừa nhảy xuống, quân vương tuấn tú và công tử vô song đứng sóng vai, trong nháy mắt tạo thành khung cảnh tươi đẹp.

Có vài đại thần vô tình liếc trúng vệt phớt hồng trên mặt Vệ Liễm, không dám nhìn kỹ, vội vàng xoay người rời tầm mắt.

Họ thầm nghĩ những năm qua bệ hạ đều cưỡi ngựa xuất hành, chỉ có lần này lại ngồi cùng với công tử Liễm... hẳn là hai người đã quấn lấy nhau trong xe ngựa phải không?

Ngẫm nghĩ thật kích thích... Ấy không, là chẳng ra thể thống gì chứ!

Đương nhiên nào ai dám hé răng.

Vệ Liễm thuần phục ngựa bờm đỏ khiến nước Trần bẽ mặt, cũng đón nhận một làn sóng ủng hộ của người Tần.

Nhưng chung quy y vẫn là công tử nước Sở, là nam sủng, thế nên người trước khiến người ta thù địch thì người sau lại khiến người ta khinh bỉ. Thành kiến đâu thể bị loại bỏ trong thời gian ngắn ngủi.

Vệ Liễm chẳng thèm để ý người khác đánh giá y ra sao.

Y chỉ quan tâm tới Cơ Việt thôi.

Ngày đầu tiên sắc trời đã tối, hoạt động chủ yếu là cắm trại đóng quân và ăn chút lương khô. Đến ngày mai cuộc săn bắn mới chính thức bắt đầu, lúc ấy sẽ được ăn thịt thú rừng nướng.

Việc dựng trại vặt vãnh tất nhiên không cần Cơ Việt nhúng tay.

A Manh chạy theo đoàn xe cả quãng đường, bây giờ đang phấn khích tung tăng trên sân bãi, hết chạy từ đông sang tây, lại chạy từ tây sang đông.

Toàn thân chó vui sướng đến mức muốn bay lên.

Hàng năm cứ tới đợt săn bắn vào mùa xuân Cơ Việt đều mang nó theo, dĩ nhiên chó Ngao thích đi săn cùng với chủ nhân và chạy nhảy giữa núi rừng bạt ngàn hơn là bị giam giữ nuôi nấng trong cung điện.

Con người còn yêu quý tự do huống chi là động vật vẫn còn dã tính.

Tiểu Bạch và Tiểu Hồng cũng tới. Tiểu Bạch là ngựa chiến của Cơ Việt nên không nói làm gì, còn Tiểu Hồng thì mới được tham dự lần đầu.

Chẳng qua tác dụng phát huy của Tiểu Hồng có tỷ lệ không cao, bởi Vệ Liễm chỉ “vừa mới học được cưỡi ngựa” mà thôi, y mù tịt việc bắn cung, cho nên cưỡi ngựa bắn cung lại càng không thể.

Thân là thú cưỡi của Vệ – bánh ngọt vô dụng – Liễm, Tiểu Hồng đành phải chịu oan ức.

Dùng cách nói của Cơ Việt, đó là mang nó ra ngoài để va chạm trải đời.

-

Hiệu suất làm việc của nhóm thị vệ cực nhanh, lều trại để vương tôn quý tộc nghỉ ngơi đã dựng xong xuôi. Vệ Liễm thân là Quý quân nên dĩ nhiên sẽ có căn lều riêng.

Nhưng mà Cơ Việt tỏ vẻ không cần, hắn nói hai người sẽ ở chung một chỗ.

Mọi người liên tục lộ ra vẻ mặt ngầm hiểu.

Quý quân mà... ban đêm còn phải thị tẩm nữa, bọn họ biết rất rõ.

Ngay cả Lý Phúc Toàn cũng nghĩ thế, hắn lén lút đưa cho Vệ Liễm một lọ thuốc mỡ, bảo y bôi cho tiêu vệt hồng trên má, còn dặn nhớ giữ lại, nửa tháng này ở bên ngoài không tiện, nên gắng đừng dằn vặt thân thể quá, nhỡ lại chịu không nổi.

Vệ Liễm vừa nghe liền biết vị Đại tổng quản này đã hiểu lầm, bèn giải thích: “Dấu vết này vì ta ngủ trên người bệ hạ nên mới thế.”

Y đâu có làm chuyện kia với Cơ Việt trên xe!

Thực ra y cũng muốn!

Nhưng họ Cơ không phối hợp!!!

Lý Phúc Toàn gật đầu, tỏ vẻ “Ngài không cần phải nói, ta hiểu mà”: “Vâng vâng, nô biết là ngài và bệ hạ ngủ nên mới thế.”

Vệ Liễm: “...?”

“Ngài nhớ dùng tiết kiệm chút nha!” Lý Phúc Toàn quẳng lại câu tiếp theo thì bị người gọi đi.

Để lại Vệ Liễm một mình ngổn ngang trong gió.

Y cúi đầu nhìn lọ thuốc mỡ có tác dụng kỳ quái, rơi vào trầm tư.

“Cái gì thế?” Cơ Việt đi tới, liếc mắt theo bóng lưng vội vàng của Lý Phúc Toàn, rồi quay sang nhìn thanh niên với gương mặt đỏ tưng bừng.

Vệ Liễm đâu có ngượng ngùng, đó là dấu vết lúc ngủ chưa tiêu.

Dù so với lúc vừa xuống xe đã nhạt hơn rất nhiều.

Không phải mọi người ngầm đoán “Công tử Liễm được sủng hạnh trên xe ngựa”, mà là “Công tử Liễm bị bạo hành trên xe ngựa“.

Vệ Liễm đáp: “Thuốc trị thương.”

Vẻ mặt Cơ Việt nghiêm túc: “Bị thương chỗ nào?”

Vệ Liễm nói: “Chuẩn bị sẵn ấy mà.”

Cơ Việt khăng khăng muốn tìm tòi thực hư: “Nhưng để bôi vào chỗ nào?”

Thuốc đâu thể dùng linh tinh được, Vệ Liễm đã dùng thì phải chọn đúng loại tốt nhất.

Vệ Liễm liếc xéo hắn: “Huynh không cần biết đâu.” Sau đó xoay người bỏ đi.

Cơ Việt: “???”

Hắn rơi vào mê mang.

-

Đêm đó, trong doanh trướng.

Ở bên ngoài điều kiện không phong phú, chẳng thể biến ra một bể tắm lớn như ở Thang Tuyền cung, nhưng vua của một nước cũng đâu thể qua loa, không dùng bể tắm nhưng vẫn phải có nước nóng.

Vệ Liễm vừa tắm gội xong, khoác bộ đồ mặc bên trong, mái tóc dài xõa ra, ngũ quan hoàn mỹ không chê vào đâu được, phản chiếu dưới ánh trăng sáng vằng vặc, trông tựa như một viên ngọc bích.

Có một mỹ nhân bên cạnh như vậy, bất kể vị quân vương nào cũng nên thưởng thức trọn vẹn một đêm xuân.

Nhưng mà.

Cơ Việt đã ngủ vô cùng ngon lành trên giường nhỏ từ lâu.

Vệ Liễm mười phần oán giận, trăm phần buồn bực, vạn phần nói không nên lời nằm xuống bên cạnh Cơ Việt.

Y ngây thơ cho rằng hắn muốn ngủ cùng với mình trong một cái lều là có hàm nghĩa khác.

Y nhầm rồi, thật sự hắn chỉ muốn ngủ mà thôi.

Người này bởi một nguyên nhân không biết tên nào đó, đột nhiên bước vào giai đoạn lãnh cảm. Vệ Liễm ngẫm nghĩ.

Y phải làm rõ nguyên nhân.

Ban ngày đánh một giấc dài trong xe ngựa, cho nên đêm đến chẳng buồn ngủ chút nào.

Sau khi lăn qua lộn lại nhiều lần, rốt cục Vệ Liễm không chịu được, ngồi dậy lay Cơ Việt.

Cơ Việt cảnh giác mở mắt, nhìn thấy trước mặt là Vệ Liễm thì miễn cưỡng nhắm mắt lại, phát ra giọng mũi mơ hồ: “Hử?”

“Dậy đi.” Vệ Liễm nghiêm túc nói: “Dậy làm tổn thương ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.