Ngạn Hi cắn răng: “Vừa ăn lót dạ xong không được chạy nhảy linh tinh, đợi chút nữa ăn cơm tối.”
Thiệu Sanh Tinh giơ cao quả bóng, cố dí về phía mặt cậu: “Nếu không đá thì trời sẽ tối mất, tôi muốn đá muốn đá muốn đá!”
Ngạn Hi bị thằng nhóc quấn không thoát được, đành bất đắc dĩ cầm quả bóng, dùng vai đảo qua hai bên.
Thiệu Sanh Tinh đứng trợn tròn mắt nhìn.
“Thấy chưa? Học xong rồi đến tìm chú.” Cậu ném trả bóng cho Thiệu Sanh Tinh, chọt lên trán nó “Chú đây không thể so chiêu với người không cùng đẳng cấp.”
Thiệu Sanh Tinh túm lấy Ngạn Hi không cho cậu đi. Nó đứng tại chỗ cầm bóng thử hai lần, đúng thật là học ra hình ra dáng.
Hai phút sau, Thiệu Sanh Tinh lại đưa bóng đến trước mặt cậu: “Được rồi, đã học xong, đến lúc chúng ta đi đá bóng rồi!”
Ngạn Hi: “...”
Cái đệt! Chẳng lẽ đây chính là năng lực đặc thù thuộc về nhân vật chính... nhìn qua không quên?!
Ngạn Hi giật giật chân, cảm giác người anh em bên dưới ẩn ẩn đau: “Không được, chân chú bị chuột rút không đá được!”
Thiệu Sanh Tinh bĩu môi: “Không được!”
Ngạn Hi nở một nụ cười 'thiện ý' với thằng nhóc: “Thử lặp lại hai chữ không được xem?”
Thiệu Sanh Tinh: “...”
Nó mất tự nhiên đứng tại chỗ một lúc, tạm thời thỏa hiệp: “Vậy chứ đứng bên cạnh nhìn.”
Ngạn Hi nhún vai dẫn người ra sân sau.
Động tác của Thiệu Chí Thần cũng rất nhanh, hôm qua Thiệu Sanh Tinh vừa nhắc muốn tập bóng đá ở nhà thì hôm nay đã có một khung thành đước lắp đặt ở trong sân sau.
Ngạn Hi quấn áo khoác lông chồn, rụt tay đứng ở góc khuất gió nói với Thiệu Sanh Tinh: “Mặc quần áo vào, đừng có cởi ra, không đến lúc bị cảm cũng đừng trách người khác.”
Cứ vậy, Thiệu Sanh Tinh mặc đống quần áo dày cộp nom chả khác gì quả dưa hấu giữa mùa đông, chạy tới chạy lui trong sân bóng. Vì để tăng cao độ khó nên nó còn bảo Ngạn hi đặt mấy chướng ngại vật ở giữa. Nó dẫn bóng nhẹ nhàng vượt qua chướng ngại vật đầu tiên, lại vòng qua chướng ngại vật thứ hai, cuối cùng trượt chân ngã sấp mặt ở chướng ngại vật thứ ba!
“Phụt~” Ngạn Hi không nhịn được cười một tiếng. Không phải là cậu cố ý, nhưng ai bảo Thiệu Sanh Tinh mặc nhiều quần áo ngã về phía trước, cái dáng nằm sấp dưới đất nom cực kỳ giống một con “Patrick Star” màu nâu.
Thằng nhỏ nhe răng trợn mắt đứng lên, trên mặt còn dính chút đất. Ngạn Hi không sợ nó bị thương, dưới đất không có đá, hơn nữa Thiệu Sanh Tinh còn mặc dày cộp, mà lòng tự trọng của thằng bé cũng khá cao, lúc này cứ coi như không thấy gì để nó tự lực cánh sinh.
Đến khi thằng nhóc đã trở nên thuần thục, cậu lấy điện thoại ra bật đồng hồ đếm giờ: “Nào, chúng ta cùng kiểm tra tốc độ.”
Tiếp đó, cậu cứ vậy, không chê mệt mỏi phiền phức nhìn đứa nhỏ tự mình chơi đùa trong hai mươi phút. Trông khuôn mặt đỏ bừng của Thiệu Sanh Tinh đang thở hồng hộc, Ngạn Hi không khỏi cảm thán, không hổ danh là nhân vật chính, cho dù là lòng hiếu thắng hay kiên nhẫn đều rất cao. Chẳng giống đám nhóc trong thôn cũ của cậu, cả ngày chỉ biết nướng xúc xích với ngô ở ngoài đồng, còn suýt chút nữa đốt mẹ đống rơm.
Hừm, nói đến mới nhớ, hình như lúc trước cậu nhìn thấy một giá nướng ở trong gara xe, lần sau có thể đem ra nướng BBQ trong sân.
Năm giờ rưỡi, mặt trời ngả về phía tây, ánh chiều tà rực rỡ kéo dài. Ngạn Hi dắt Thiệu Sanh Tinh vào phòng, giục thằng nhóc đi tắm nước ấm, chờ nó mặc xong quần áo thì Thiệu Chí Thần cũng tan tầm về đến nhà.
Có lẽ lượng hôm nay vận động quá nhiều, Thiệu Sanh Tinh lập tức ăn hai bát cơm, ăn xong không bò xuống bàn cơm được, quản gia ôm nó đặt lên sô pha, chẳng được mấy chốc nó đã bắt đầu nói mình đau bụng.
Ngạn Hi đặt tay lên vị trí dạ dày nó: “Chỗ này khó chịu hay là dưới rốn khó chịu? “
Thiệu Sanh Tinh nói phía trên khó chịu, Ngạn Hi đành phải lên tầng lấy thuốc tiêu thực cho nó. Hàng này là bởi vì ăn quá nhanh nên bị bội thực đây mà.
Thiệu Chí Thần nhìn cậu chạy lên chạy xuống, tư thế có chút mất tự nhiên, hình như đi đứng có chỗ bất tiện. Ngay khi Ngạn Hi cho Thiệu Sanh Tinh uống thuốc, hắn vốn định đỡ thắt lưng của cậu, kết quả đúng lúc Ngạn Hi nâng eo, tay hắn giáng luôn xuống mông cậu chàng.
Thắt lưng Ngạn Hi mềm nhũn, cả người muốn nhảy dựng lên, suýt chút thì bị thoát vị đĩa đệm cột sống.
Cậu lộ ra cặp răng nanh sắc bén, hung tợn nhìn về phía Thiệu Chí Thần: “Anh làm gì vậy?”
Ở trong mắt Thiệu Chí Thần, dáng vẻ bây giờ của cậu nom không khác gì một con mèo bị túm đuôi đang xù lông, người đàn ông không nhấc tay ra, nhướng mày: “Thấy chân cậu đi đứng bất tiện nên đỡ thôi.”
Hắn nói xong còn nhéo nhẹ lên mông một cái.
Ừm, quả nhiên cảm giác giống hệt như trong tưởng tượng, rất đàn hồi co giãn.
Bả vai Ngạn Hi nhịn không được khẽ run lên, tuy nhiên mặt ngoài cậu lại làm vẻ mất kiên nhẫn hất bay tay người đàn ông, trong đầu toát ra một suy nghĩ kinh khủng.
Cậu phát hiện cơ thể này thế mà lại có phản ứng với việc đụng chạm của Thiệu Chí Thần! Cậu thầm rối rắm chốc lát, đột nhiên nghĩ thông. Cơ thể này là nguyên chủ, ít nhiều trên người sẽ có một vài điểm mẫn cảm mà cậu không biết, nguyên chủ là 0, cho nên mông mẫn cảm một chút cũng không có gì là sai nhỉ?
Quá đáng sợ, cậu phải đi down mấy bộ phim về tẩy não mới được, không thể để nguyên chủ làm chệch đường ray.
Ngạn Hi vặn vẹo thắt lưng đi về phòng, Thiệu Chí Thần đuổi theo muốn đỡ cậu, lại bị Ngạn Hi né trái né phải: “Này, anh làm cái gì thế hả?”
Thiệu Chí Thần bóp đầu ngón tay của mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi thấy hình như chân cậu có chỗ bất tiện nên muốn qua đỡ.”
Không nói thì còn không sao, vừa nói ra Ngạn Hi đã thấy xấu hổ: “Là do chân bị chuột rút thôi.”
Thiệu Chí Thần nhạy bén bắt được trọng điểm: “Chân giữa bị chuột rút?”
Đều là đàn ông con trai với nhau, hắn nhìn dáng đi là biết ngay chỗ nào xảy ra vấn đề.
Ngạn Hi vội vàng duỗi tay bịt miệng Thiệu Chí Thần, nhỏ giọng trách móc: “Mọi người còn đang đứng đây mà anh nói nhăng nói cuội gì thế hả!”
Cậu không ngờ Thiệu Chí Thần lại có thể mở miệng nói những lời thô tục thiếu trong sáng thế này!
Thiệu Chí Thần nhướng mày: “Bị tôi đoán trúng?”
Ngạn Hi trừng mắt nhìn hắn một cái: “Sai rồi! “
Còn lâu cậu mới bị chuột rút, cậu đây là bị thương! Ngạn Hi không muốn đứng thảo luận vấn đề nọ với đối phương một chút nào, chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt cho xong chuyện. Ngay khi cậu đang chuẩn bị đóng cửa, bỗng nghe thấy người đàn ông nói: “Ngày kia có một hội nghị thương mại, cậu đi cùng tôi.”
Ngạn Hi chậm rãi thò đầu từ phía sau cửa: “Hội nghị thương mại? Đám chủ nghĩa tư bản các anh toàn lá mặt lá trái, kéo tôi đi theo làm gì?”
“Nói thế nào thì bây giờ cậu cũng đang trong giai đoạn chuẩn bị khởi nghiệp, bắt chuyện với đám chủ nghĩa tư bản cậu nói cũng có chỗ tốt cho cậu.”
Ngạn Hi ồ một tiếng, bắt đầu đuổi người: “Tôi biết rồi, anh mau đi đi.”
Cậu còn phải nhanh chóng thu thập mẫu vật kiểm tra sức khỏe nữa!
Đợi Thiệu Chí Thần đi rồi, Ngạn Hi lén lút thu dọn đồ đạc nằm trên giường, dùng sức ấp ủ, rốt cuộc vào lúc cậu mơ màng sắp ngủ thì cũng xong xuôi! Người anh em bên dưới bị sự mạnh bạo của cậu dọa sợ, bây giờ đỏ bừng không còn sức chống trả.
Mặc dù theo lời bác sĩ nói nên khơi thông một lần, tuy nhiên Ngạn Hi lại không cảm thấy có bao nhiêu thống khoái, trái lại cảm thấy chân dưới nhẹ đi rất nhiều, rất buồn ngủ. Cậu quấn ống nghiệm vào khăn giấy đặt lên tủ đầu giường, sau đó hai mắt trợn tròn một cái ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Ngạn Hi dậy sớm ôm chăn vào nhà vệ sinh, ngồi ở bên trong vò vài lần. Đợi đến khi không ngửi thấy mùi lạ nào lại ném nó vào máy giặt, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì rồi đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng như thường lệ.
Chạy bộ thì chắc chắn là không thể chạy được, nếu chạy nữa thì người anh em phía dưới của cậu sẽ đình công, vì thế Ngạn Hi đứng trong công viên đánh thái cực nửa tiếng cùng mọi người.
Sau vụ Thiệu Chí Thần đi siêu thị thị sát lần trước, cũng không biết đã nói gì với quản lý mà kể từ ngày đó, toàn bộ nhân viên siêu thị đều cực kỳ khách khí với cậu, cũng không bắt cậu làm nhiều. Quản lý vừa nghe cậu nói muốn xin nghỉ để đi chơi thu cùng con đã trực tiếp phê duyệt cho cậu nghỉ một tuần!
Quá cmn lố! Đúng là chủ nghĩa tư bản! Chuyện này khiến cậu hoàn toàn mất đi nhận thức về cái gọi là “ý nghĩa thực tiễn” mà giáo viên từng nói!
Chẳng qua cũng khá thoải mái.
Ngạn Hi loạng choạng về nhà, định cầm mẫu vật trăm đắng nghìn cay mới sản xuất được đêm qua đến bệnh viện, kết quả cậu nhìn tủ đầu giường đường sắp xếp gọn gàng không nhiễm một hạt bụi, rơi vào khoảng lặng!
Ngạn Hi không tin vào mắt, cậu sờ mặt bàn trơn nhẵn, cúi nhìn gầm giường sạch bong, cuối cùng vẫn không tìm thấy mẫu vật mình để trên tủ đầu giường ngày hôm qua!
“Thím Lưu! Có phải thím vừa vào phòng ngủ của cháu không?”
Thím Lưu đang dọn dẹp phòng bếp, nghe Ngạn Hi gọi, bà thò đầu ra trả lời: “Buổi sáng thím thấy cậu giặt chăn, tưởng cậu muốn dọn phòng nên dọn giúp cậu luôn.”
Ngạn Hi thấp thỏm nuốt một ngụm nước bọt: “Thím có thấy thứ cháu để ở đầu giường không?”
“À, cái cục giấy có đúng không?” Thím Lưu nở nụ cười hàm hậu, “Thím ném nó vào thùng rác rồi, vừa mới mang đi đổ. Mà nói cũng khéo, hôm nay vừa ra vứt rác đã thấy xe chở rác qua, cái mùi kia... suýt chút làm thím váng hết cả đầu!”
Ngạn Hi: “...”
Ngạn Hi sắp không được rồi, Ngạn Hi cần máy thở để cấp cứu!
Tác giả có lời muốn nói:
Ngạn Hi: Khụ! *Suy yếu*
Hết chương 24