Ngày hôm sau Ngạn Hi cầm mẫu vật của bản thân đến bệnh viện, nhận được thông báo một tuần nữa là có thể quay lại lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe.
Xong việc thoải mái hẳn ra.
Sang tuần mới, cậu cưỡi xe đạp đến siêu thị trực ban, đang đi được nửa đường bỗng nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
“Mày coi mình đã làm cái gì hả?!”
Ngạn Hi dắt xe vào khu vực đỗ, cố gắng áp sát tai vào điện thoại di động: “Alo? Ông là ai? Bên này ồn quá tôi nghe không rõ!”
“Tao để mày gả cho Thiệu Chí Thần là vì muốn mày sống tốt hơn, thế mà bây giờ mày báo đáp tao thế đấy hả?”
“Hửm?” Ngạn Hi che lỗ tai bên kia, “Ai? Ai cho ai cơ? Đây không có vốn đầu tư cho cửa hàng nào hết.”
Người đầu bên kia: “...”
“Alo? Lô! “Ngạn Hi nhìn màn hình điện thoại, vẫn còn ở giao diện nghe máy mà. Cậu ấn cúp máy rồi lẩm bẩm: “Có phải gọi nhầm số không ta.”
Ngạn Ngụy Hải nghe tiếng tút tút vang lên, điên tiết đập điện thoại xuống bàn.
Trần Uyển ngồi bên cạnh đẩy ông ta một cái: “Thế nào thế nào, nó nói thế nào!”
“Nói gì mà nói. Còn không phải vì Ngạn Nghê...” Ngạn Ngụy Hải bị ánh mắt giết người của Trần Uyển bóp lấy đầu lưỡi, “Lúc trước tôi đã mắt nhắm mắt mở cho qua, ai bảo nó còn dẫn thằng đàn ông kia về nhà? Mặc dù Ngạn Hi không thông minh nhưng cũng không phải thằng ngốc, người to lù lù như cái xe lu mà đòi giấu nó chắc?”
Ngạn Nghê bị Ngạn Ngụy Hải điểm danh rụt cổ, bày ra vẻ mặt khó tin: “Cha nói anh đã biết rồi? Vậy chẳng lẽ anh ta, anh ta cố ý chơi con?!”
Lúc mới vào đồn cảnh sát cô còn định thống nhất lời khai với Vương Cẩm Duy, nói đây chỉ là hiểu lầm. Nhưng bởi vì trận cãi nhau lúc trước nên đôi bên đã xuất hiện hiềm khích. Vương Cẩm Duy nói toẹt luôn chuyện Ngạn Nghê quyến rũ chèo kéo mình ngay khi gã chưa chia tay với Ngạn Hi, mấy chuyện như vòi tiền, qua cầu rút ván đều bị vạch sạch sành sanh. Mấy chú cảnh sát quay mặt nhìn nhau, cơ bản đã đoán được chuyện gì.
Dưới ánh mắt chán ghét của nhóm cảnh sát, Ngạn Nghê bước ra khỏi đồn, trong lòng vẫn lo sợ bất an. Tuy nhiên điều khiến cô suy sụp nhất vẫn là chuyện mình và Vương Cẩm Duy cùng nhau lên đồn, không biết thế nào mà mới chỉ một đêm đã truyền khắp giới, đám cậu ấm cô chiêu nhà giàu kia vừa nhìn thấy Ngạn Nghê đã nháy mắt với cô ta. Bây giờ cô ta không dám bước chân ra khỏi nhà.
Ngạn Ngụy Hải cười lạnh một tiếng: “Chơi mày? Tao sợ không đơn giản là như vậy, nó chỉ đang cảnh cáo mày mà thôi. Lần này nó để cảnh sát thả mày ra, nhưng lần sau sẽ dễ dàng đến thế sao.”
“Nhưng mà...” Cái túi cô nhìn trúng lúc trước phải làm sao bây giờ!
“Đừng tưởng tao không biết mày đang nghĩ gì, nếu mày lại muốn đòi tiền nó nữa, tới khi vượt qua số tiền nhất định nào đó nó có thể kiện mày tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản.”
Cả người Ngạn Nghê run lên, cô ta vô thức nuốt một ngụm nước bọt: “Con chưa nghĩ tới.”
Cô ta vẫn chưa kịp thích ứng trước sự thay đổi của Ngạn Hi. Thằng anh trai vốn nhu nhược không có chủ kiến trước mặt mình thế mà lại học được cách tính kế gài bẫy cô ta? Ngạn Nghê cảm thấy không cam lòng, cực kỳ không cam lòng!
Trần Uyển không nhận ra người chồng vẫn luôn cưng chiều con gái bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, bà ta phẫn nộ gầm lên: “Ông cũng chỉ biết nói con gái mà không nhìn xem thằng con trai kia của ông đã hại nhà ta thành cái dạng gì?!”
Lần trước mặc dù Ngạn Hi chọc ông cụ nhà họ Thiệu không vui trong buổi tiệc rượu, nhưng cậu lại có Thiệu Chí Thần che chở, cho nên tạm thời ông ta không làm gì được. Thế là ông ta bèn nghĩ, nếu không đối phó được với Ngạn Hi thì phải cho nhà họ Ngạn ăn hành.
Sáng hôm qua đang lúc Ngạn Ngụy Hải mơ màng ngủ, bỗng nhiên ông ta nhận được điện thoại của trợ lý nói có người muốn rút vốn. Ngạn Ngụy Hải kinh hãi tỉnh ngủ, lập tức rời giường đi gặp nhà đầu tư kia. Nói nửa ngày trời miệng muốn rách cả miệng gãy cả lưỡi mà đối phương chỉ lắc đầu, nói đây là ý của ông cụ nhà họ Thiệu, còn bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, không có thảm nhất chỉ có thảm hơn!
Do đó buổi sáng Ngạn Hi mới nhận được cú điện thoại kia.
Lần này Ngạn Nghê là người nói số điện thoại cho Ngạn Ngụy Hải. Sau khi Ngạn Hi gả đến nhà họ Thiệu, ông ta cũng không chủ động liên lạc với thằng con mình lần nào, thậm chí còn sắp quên mất sự tồn tại của nó. Không ngờ vừa mới nhớ đến thì đối phương đã không thèm để người cha ruột như ông ta vào mắt!
Ngạn Nghê nói: “Bằng không chúng ta gọi điện thoại cho giám đốc Thiệu? Dù sao anh ấy cũng là con rể nhà họ Ngạn nên chắc chắn sẽ giúp chúng ta, hơn nữa con nghe nói quan hệ giữa anh và giám đốc Thiệu rất tốt...”
Lúc nói những lời này, Ngạn Nghê cảm giác trong miệng như bị nhét đầy một đống nước ép chanh pha thêm chai dấm.
“Mày cảm thấy thằng anh mày sẽ không bởi vì chuyển của mày mà ghi hận lên nhà họ Ngạn? Nó chỉ cần thổi chút gió bên tai Thiệu Chí Thần là cả nhà họ Ngạn đi tong đấy!”
Ngạn Nghê vội vàng đỡ lời: “Con có thể đi xin lỗi anh ấy, tóm lại cứ qua cửa này trước rồi tính tiếp.”
Ngạn Ngụy Hải trầm mặc chốc lát, ông ta cầm điện thoại ấn một số, vài phút sau đặt máy xuống: “Điện thoại tắt máy.”
Về phần nguyên nhân ở đây không ai dám nói. Điện thoại làm việc của Thiệu Chí Thần luôn bật 24/24, thực hiển nhiên Ngạn Ngụy Hải đã bị kéo vào danh sách đen.
Bởi vì gần cuối năm nên siêu thị bắt đầu thanh lý kho hàng tích trữ trong năm, ngay cả Ngạn Hi được quản lý cũng chiều cũng bận rộn, khá có cảm giác hoài niệm và thực tế. Khi cậu trở về thì trời đã tối, Ngạn Hi thong thả đạp xe, đạp chưa đầy năm phút đã về đến trước cửa nhà.
Vừa mới mở cửa, bên tai bỗng vang lên một tiếng kêu. Ngạn Hi ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Thiệu Sanh Tinh đang lái một chiếc xe hơi nhỏ sang trọng vọt về phía mình.
Vẻ mặt thằng cu hoảng hốt, thắt lưng xoay tới xoay lui, thoạt nhìn có vẻ đang cố đạp phanh nhưng nó không biết nên đạp ở chỗ nào.
Hiển nhiên quản gia cũng dốt đặc cán mai về thứ này, ông đuổi theo phía sau xe, thấy Ngạn Hi đi vào cửa vội vàng hô to một câu với cậu: “Cậu Ngạn cẩn thận!”
Bởi vì tốc độ quá nhanh nên Ngạn Hi không kịp phản ứng. Ngay khi xe sắp lao tới trước mặt, cậu bỗng gập người chống hai tay lên mui xe, làm một động tác nhảy ngựa phi qua!
Hoàn hảo tiếp đất, mười điểm về chỗ!
Ngạn Hi còn chưa kịp kiêu ngạo đã lập tức xoay người đi qua túm cổ áo Thiệu Sanh Tinh, xách thằng nhỏ bơ phờ từ trên xe xuống.
Quản gia thấy thế thở phào nhẹ nhõm, ông lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt: “Rốt cuộc vẫn là cậu Ngạn nhanh tay nhanh chân.”
Ngạn Hi nhìn đồ ăn đã nấu xong, vô thức ngó vào phòng bếp: “Người đâu? Sao không có ai ở đây vậy chú?”
Quản gia đáp: “Đúng lúc hôm nay thím Lưu và tiểu San xin nghỉ sớm, giám đốc Thiệu vừa gọi điện thoại nói phải tăng ca, cho nên mọi người đều không có ở nhà.”
Ngạn Hi gật đầu, lần đầu tiên về nhà mà chỉ có ba người khiến cậu cảm thấy hơi không quen.
Không quen?
Bất tri bất giác cậu phát hiện mình thế mà lại dùng chữ “quen” này. Ngạn Hi nhịn không được bật cười, hóa ra trong tiềm thức cậu đã chấp nhận cuộc sống hiện tại sao?
Bộp một tiếng, chiếc xe đập vào cửa rồi dừng lại. Thiệu Sanh Tinh hồi hồn lấy tay che đầu, trong mắt tràn đầy sự khủng hoảng: “Chú, chú nhảy qua đầu tôi!”
Ngạn Hi nhướng mày: “Tình huống khẩn cấp, hết cách rồi.”
Mặt Thiệu Sanh Tinh lập tức suy sụp: “Toi rồi, toi rồi toi rồi... I! “
“Cái gì toi rồi?”
“Tôi không cao được nữa.” Thiệu Sanh Tinh bĩu môi: “Rau xanh tôi ăn đều phí cả rồi, á...”
Ngạn Hi nhanh chóng che miệng nó lại. Cũng quái thật đấy, cậu nhớ Thiệu Sanh Tinh trong nguyên tác không thích khóc mà!
“Con trai con đứa khóc gì mà khóc?”
Thiệu Sanh Tinh giãy nảy đẩy cậu ra, nó đau lòng muốn chết chạy lên cầu thang: “Hôm nay không cho phép chú nói chuyện với tôi.”
Ngạn Hi phi qua cho nó một phát vào mông: “Ai muốn nói chuyện với nhóc hả.”
*
Người lớn đều muốn con trẻ nghe lời mình, điều đầu tiên là phải tạo quy củ, tiếp đó làm gương cho chúng noi theo. Tất nhiên điều kiện tiên quyết là phải có tính linh hoạt, lấy cái bất biến ứng cái vạn biến, trên có chính sách, dưới có đối sách.
Chín giờ tối, Ngạn Hi đúng giờ xuất hiện trước cửa phòng Thiệu Sanh Tinh. Cậu gõ cửa: “Đánh răng đi ngủ.”
Bây giờ là thiết lập quy củ.
Thiệu Sanh Tinh thò đầu ra: “Hôm nay tôi muốn tự mình đánh.”
Ngạn Hi: “Nằm mơ.”
Hai người cùng nhau đi vào nhà vệ sinh bắt đầu đánh răng.
Thiệu Sanh Tinh mới chà được một phút đã muốn cầm ly súc miệng, nó bị Ngạn Hi trừng mắt một cái: “Nhóc tính ăn súp lơ trong một phút nữa?”
“Tôi đã chà đủ hai phút rồi!”
“Vậy sao chú vẫn cảm thấy chưa đủ? Đánh tiếp.”
Đây là làm gương.
Đánh răng xong, hai người trở về phòng mình. Mười phút sau, Thiệu Sanh Tinh vụng trộm đẩy cửa phòng ra. Nó đi đến trước của phòng Ngạn Hi, nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh bên trong.
Ừm, rất yên tĩnh, ắt hẳn đại ma vương đã chìm vào giấc ngủ, bây giờ nó muốn vượt qua núi cao hiểm trở và bụi gai dày đặc để tìm kho báu!
Rốt cuộc trên mặt Thiệu Sanh Tinh cũng lộ ra khí phách thuộc về Long Ngạo Thiên.
Nó rón rén đi xuống cầu thang: “Chỉ với chút độ cao này cũng muốn làm khó ta!”
Nó cẩn thận vượt qua bàn ăn: “Chuyện nhỏ như con thỏ.”
Cuối cùng cũng đã đến bên tủ lạnh, nó há miệng cười to một tiếng: “Ha! Nước cam ơi ta tới đây.”
Bộp một phát, bóng đèn dưới tầng một sáng trưng, một chùm sáng chiếu thẳng vào đỉnh đầu Thiệu Sanh Tinh. Ngạn Hi đứng trước cửa phòng bếp, tay cầm một con ong nhỏ từ siêu thị: “Thằng nhóc thối trong phòng bếp kia nghe đây, ngươi đã bị đại ma vương bao vây, hãy lập tức từ bỏ sợ hãi phản kháng, ngoan ngoãn nằm úp lên ghế để đại ma vương đánh hai phát vào mông.”
Thiệu Sanh Tinh: “!!! “
Ngạn Hi tắt đèn flash của điện thoại, hất cằm về phía “dũng sĩ nhỏ vừa tìm được kho báu còn chưa kịp mần ăn gì”: “Tự giác một chút.”
Nhìn coi, lúc nãy luồn nhanh như trạch thế kia mà!
Lần này chắc chắn sẽ tạo thành bóng ma cho thằng nhóc cả đời!
Sau hai tiếng tét mông vang lên, Ngạn Hi ôm Thiệu Sanh Tinh nước mắt lưng tròng trở về phòng dỗ một lúc. Trẻ con có thể dạy nhưng phải biết mức độ, nó sai thì sửa cho nó thế nào là đúng. Trẻ con cũng có suy nghĩ của riêng mình mà không phải đứa ngốc. Dù biết là bạn muốn tốt cho trẻ nhỏ, tuy nhiên năng lực tự chủ của chúng không thể so với người lớn, thường sẽ không chịu nổi sự cám dỗ, lúc này rất cần cha mẹ trông coi.
Đi ra khỏi phòng thằng nhóc, Ngạn Hi đứng duỗi lưng giữa hàng lang. Còn lâu cậu mới tin thằng gấu con nọ sẽ ngoan ngoãn nghe lời không trộm uống nước trái cây nữa, xem ra lần sau phải xuống tay nặng hơn mới được.
Dưới lầu vang lên tiếng nói chuyện của quản gia, Ngạn Hi đi tới bên đầu cầu thang, ghé vào lan can nhìn xuống, đúng lúc đối diện với tầm mắt Thiệu Chí Thần.
Hai người đều sững sờ.
Thiệu Chí Thần vẫy tay ý bảo cậu qua.
“Ngày mai Hứa Vân Xuyên sẽ tới đón cậu, đây là số điện thoại cá nhân của cậu ta.” Thiệu Chí Thần đưa cho cậu một tấm danh thiếp.
Ngạn Hi nhận tấm danh thiếp rồi nhìn, bên trên viết: Hứa Vân Xuyên, câu lạc bộ cao cấp Vân Gian Phong, liên hệ xxx.
Câu lạc bộ cao cấp?
“Đây là người nào?”
“Ngày mai gặp mặt sẽ biết.” Thiệu Chí Thần đáp, “Không phải cậu nói muốn học võ sao?”
Thấy người đàn ông cởi áo khoác lông chồn, ánh mắt Ngạn Hi lập tức thèm thuồng đi theo, hai giây sau mới hoàn hồn: “Võ? Đó có phải là huấn luyện viên dạy võ không?”
Ngày hôm sau, Ngạn Hi thành công đi cửa sau không phải trực ban cả ngày. Cậu hào hứng đứng trước cửa nhà nghênh đón giáo viên chỉ đạo võ thuật của mình, mãi cho đến khi một chiếc xe hơi sang trọng dừng trước mặt cậu.
Hứa Vân Xuyên giẫm trên chiếc giày cao gót bước ra từ ghế sau, thẳng tiến tới chỗ Ngạn Hi đang đứng ngu người. Một tay anh ta cầm cằm cậu nâng lên đối mặt với mình: “Thằng nhóc cậu hời quá nhỉ, thế mà lại mời được người... đàn ông của tôi chỉ đạo võ thuật cho.”
Ngạn Hi bị anh ta bóp đau cả mặt.
Thế nào đây? Cứ đàn ông cao là thích nhéo mặt người khác à?!