Tiếng la thảm thiết kéo dài mười phút, đám anh em quán quyền anh đứng bên cạnh nhìn ngu người. Thẳng cho đến khi tên bắt cóc hít vào thì ít thở ra thì nhiều bọn họ mới sực tỉnh, nếu cứ tiếp tục kiểu này là to chuyện. Cả đám vội vàng chạy qua, ba chân bốn cẳng cản Ngạn Hi: “Anh, chuyện này anh vẫn nên giao cho bên cảnh sát xử lý, đừng đánh đừng đánh nữa!”
Ngạn Hi bị người khác ôm hai tay kéo về đằng sau vài bước, không quên giơ chân đã loạn lên trời: “Con bà nhà mày, kèo lẩu của ông bị bùng rồi!”
“Anh Ngạn, anh đừng kích động, tức giận với loại người này chỉ tổ hại thân, lần sau bọn em lại mời anh đi ăn lẩu.”
“Đúng rồi, hai đứa nhỏ vẫn còn đứng ở bên kia đợi anh!”
“Em nghe anh Lý nói có một thằng nhóc bị đấm rụng cái răng.”
Ngạn Hi sững người dừng động tác lại: “Cái gì?”
“Rụng hai cái răng.”
Ngạn Hi trở lại ngõ nhỏ, đi qua ngồi xổm xuống cạnh hai đứa: “Ai bị rụng răng?”
Nhã Thư chỉ chỉ Thiệu Sanh Tinh, xong rồi nhắm mắt một cái bổ nhào vào ngực cậu nhỏ giọng khóc nức nở.
Ngạn Hi ôm bé, lại ôm Thiệu Sanh Tinh qua: “Cho chú nhìn răng một chút.”
Thiệu Sanh Tinh mở lòng bàn tay phải, bên trong là hai chiếc răng sữa nhỏ nhắn. Nó hết nhìn răng rồi lại nhìn Ngạn Hi, nước mắt lộp bộp rơi xuống, vừa mếu miệng vừa khóc.
Ngạn Hi mở cằm nó ra kiểm tra, vị trí trống không là một cái răng nanh hàm trên bên phải và một cái răng cửa hàm dưới bên trái.
Thiệu Sanh Tinh đã nói từ sớm là răng cửa bên dưới của nó lung lay lâu rồi mà chưa chịu rụng, lần này đúng lúc không cần phải đi bệnh viện. Chỗ chân răng không bị chảy máu,
nhưng phần nướu của chiếc răng nanh hàm trên vẫn bị thương, có thể nhìn thấy tơ máu chảy ra bằng mắt thường.
Cậu thở dài sờ gáy Thiệu Sanh Tinh: “Không sao không sao, dù gì vẫn còn mọc được, nhóc đừng lo lắng.”
Thiệu Sanh Tinh càng khóc to hơn!
Ngạn Hi muốn ôm Nhã Thư đứng lên trước, nhưng khi cậu vừa buông Thiệu Sanh Tinh ra thì thằng nhóc đã nhào vào tay cậu, ôm chặt cổ Ngan Hi.
Ý tứ rất rõ ràng, phải ôm.
Thời tiết vốn đang là mùa đông, Ngạn Hi còn mặc áo khoác lông vũ, trên cổ bị bốn cái tay quấn vòng làm cậu sắp tắc thở!
“Thiệu Sanh Tinh!”
Dù nói thế nào thì Thiệu Sanh Tinh cũng không buông, tác dụng phụ của thuốc mê vẫn còn, đầu nó choáng váng vô cùng khó chịu, trong lòng sợ hãi. Ngạn Hi chỉ tưởng vì nó bị đánh rụng hai răng nên còn hoảng sợ, cũng không nghĩ nhiều.
Cậu hết cách, đành đi gỡ tay Nhã Thư: “Nhã Thư, anh dắt em đi được không?”
Cơ thể Nhã Thư run lên, phản ứng còn mạnh hơn Thiệu Sanh Tinh. Cánh tay bé siết chặt lại, sợ rằng Ngạn Hi muốn bỏ mình.
Ngạn Hi:!!!
Nghẹt thở chết mất thôi!
Tiểu Lý không nhìn nổi nữa, muốn đi qua hỗ trợ. Nhưng đột nhiên hắn nhìn thấy Ngạn Hi hít sâu một hơi, ôm hai đứa nhỏ sang hai bên.
Hắn nuốt nước bọt: “Anh Ngạn, anh có muốn tôi giúp không?”
Ngạn Hi gian nan lắc đầu giữa hai thằng nhóc thối, bỗng cậu gào cổ hét lên một câu: “Đệt cụ! Điện thoại trong túi tôi đổ chuông, anh nhận máy giúp tôi với!”
Người gọi điện tới là Thiệu Chí Thần, ngay khi đầu máy bên kia vừa chuyển tiếp, Thiệu Chí Thần tình cờ đụng mặt đoàn người Ngạn Hi trong hẻm nhỏ.
Ngạn Hi thấy hắn từ giữa khe hở, lập tức dịch người qua: “Sắp chết đến nơi rồi, mau qua đón con anh đi.”
Sắc mặt Thiệu Chí Thần lập tức trầm xuống. Hắn nhanh chóng đi qua nhận Thiệu Sanh Tinh kiểm tra, phát hiện cơ thể thằng bé không có chút sức, nhắm mắt nằm oặt trên vai cậu, đáy lòng bỗng phát hoảng: “Chuyện gì đã xảy ra? Thằng bé bị thương nặng?”
Ngạn Hi điên tiết đáp: “Là tôi sắp chết đây này! Anh coi nó ngủ ngon lành cỡ nào chưa?”
Thiệu Chí Thần “Chậc” một tiếng, ôm Thiệu Sanh Tinh đưa cho Thiệu Nhất phía sau, lại bảo người đi theo mình ôm Nhã Thư xuống.
Lúc đầu Nhã Thư còn hơi sợ hãi, nhất quyết không chịu buông Ngạn Hi ra, nhưng khi bé nghe thấy Thiệu Chí Thần nói: “Chú nhỏ của nhóc bị thương rồi, nếu nhóc không buông thì cậu ấy sẽ bị thương nặng hơn.”
Nhã Thư nghe vậy vội vàng buông tay, cuối cùng còn sợ hãi vỗ ngực mình.
Ngạn Hi muốn hỏi cậu có thương gì? Rõ ràng là cậu làm cho người khác bị thương mà?
“Nói dối trẻ con sẽ bị... áu áu áu!”
Cậu còn chưa dứt lời thì Thiệu Chí Thần đã đi qua khép áo lông trên người cậu. Hắn cởi khăn quàng cổ của mình ra rồi vòng quanh cổ Ngạn Hi, sau đó cúi người ôm lấy cậu.
Đám anh em quán quyền anh phía sau: “!!!”
WTF?!
Ngạn Hi lập tức đờ người, vô thức choàng tay ôm cổ người đàn ông. Cậu há to miệng, hồi lâu sau mới phản ứng kịp: “Anh đang làm gì vậy?”
Thiệu Chí Thần ôm cậu đi ra ngoài, lúc này mới cúi đầu nhìn Ngạn Hi một cái: “Chân mình bị thương cũng không có chút cảm giác nào à?”
Ngạn Hi nhìn đầu gối mình, quần jeans bị rách một lỗ, lộ ra chiếc quần xám dài bên trong.
Cậu được Thiệu Chí Thần ôm lên xe, sau khi ngồi vào ghế lái phụ, Ngạn Hi có chút xấu hổ kéo quần: “Ầy... sao lại thế này nhỉ? Rõ ràng tôi đã mặc dày như thế mà.”
Chắc là lúc nãy khi nhảy từ trên tường xuống đón Thiệu Sanh Tinh thì đầu gối cọ xuống đất, cũng may mặc quần hai lớp nên chỉ rách một chút da bên ngoài. Tuy nhiên bởi vì vị trí ở trên đầu gối, hơn nữa lúc nãy tâm trí cậu bay nơi khác nên không thấy đau, bây giờ hơi nhích chân xíu đã đau muốn xỉu.
Thiệu Chí Thần hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, Ngạn Hi nói lúc mình chạy tới hiện trường thì nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang túm lấy Thiệu Sanh Tinh không buông. Cậu nhờ anh em trong quán quyền anh hỗ trợ đấm người một trận cứu đứa nhỏ.
Ngạn Hi nói xong có hơi chột dạ, cậu chỉ chỉ Thiệu Sanh Tinh đang ngủ say sưa ở ghế sau, cố gắng chuyển dời sự chú ý: “Răng rụng hai cái, chúng ta phải nhanh chóng đến bệnh viện.”
Nghe cậu nói vậy, sắc mặt Thiệu Chí Thần lập tức trở nên nghiêm túc. Hắn mở cửa băng ghế sau, cúi người đi vào kiểm tra răng Thiệu Sanh Tinh một chút, lát sau lại đi ra ngoài, bắt đầu sắp xếp cho đám Thiệu Nhất xử lý những chuyện còn lại.
Ngạn Hi bám vào cửa sổ xe hơi nhìn con hẻm nhỏ, đúng lúc nhìn thấy tên bắt cóc bị anh em trong quán quyền anh xách ra. Cậu liều mạng nháy mắt với Tiểu Lý, ý bảo bọn họ đừng qua đây. Kết quả Tiểu Lý hiểu sai, còn tưởng rằng cậu muốn nhờ làm gì đó nên để anh em khiêng tên bắt cóc qua.
“Anh Ngạn, tiếp theo nên xử thế nào, hay anh tính cho nó thêm hai đấm để giải sầu?”
Ngạn Hi gõ mạnh vào cửa sổ xe, hạ nhỏ giọng nói: “Không cần! Đừng qua đây!”
Tiểu Lý nghe không rõ, khiêng tên bắt cóc đến gần hơn, lớn tiếng hỏi: “Anh Ngạn nói gì cơ? Hai đấm không đủ? Tính đạp bỏ mẹ chân giữa nhà nó?”
Ngạn Hi: “...”
Thiệu Chí Thần đứng cách đó không xa, thỉnh thoảng lại chú ý tới tình hình chỗ Ngạn Hi, lúc này hắn híp mắt lại: “Thế nào? Ngạn Hi cũng động thủ?”
Tiểu Lý khờ khạo đáp: “Đúng vậy, mấy chiêu như hắc hổ móc tim, ba bước leo tường của anh Ngạn vô cùng xuất thần nhập hóa.”
Tay Ngạn Hi run lên, dùng sức như muốn dỡ cửa xe xuống. Cậu túm chặt lấy cổ áo Tiểu Lý, chất vấn: “Tôi động tay động chân khi nào? Anh nhớ nhầm mẹ nó rồi, rõ ràng tôi trốn trong góc run như cầy sấy!”
Người ta là cậu lớn nhà giàu, là vợ nhỏ hào môn, sao có thể làm mấy thứ như hắc hổ móc tim, ba bước leo tường!!!
Ánh mắt Tiểu Lý tràn đầy khó hiểu: “Nhưng mà, anh Ngạn...”
“Không, tôi không phải, là mấy người!”
Tiểu Lý sờ đầu, cuối cùng lựa chọn tạm thời thỏa hiệp: “Được rồi...”
Ngạn Hi dùng khóe mắt liếc thấy Thiệu Chí Thần đã quay đầu về, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Người phiêu bạt trong giang hồ luôn có thời điểm thân bất do kỷ, che giấu thân phận thật của bản thân là bước đầu tiên thành công trong việc ẩn núp.
Thiệu Chí Thần bảo Thiệu Nhất ở lại xử lý những chuyện còn lại, để phòng ngừa bất trắc, hắn định đưa hai nhỏ một lớn đến bệnh viện kiểm tra.
Ngạn Hi nhìn tên bệnh viện trên Google map.
Không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật thót tim. Mẹ cha nhà nó, đây còn không phải bệnh viện cậu làm kiểm tra sức khỏe sao?!
Ngạn Hi thắt dây an toàn, đấu tranh trong lòng một chút, cuối cùng vẫn nhịn không được nói: “Chi bằng chúng ta đổi bệnh viện đi? Tôi cảm thấy bệnh viện Số Hai cách đây khá gần.”
Sau khi Thiệu Chí Thần vượt qua một chiếc đèn giao thông, hắn bớt chút thời gian nhìn cậu một cái: “Cậu nhớ nhầm rồi, bệnh viện Số Hai xa hơn.”
“Bệnh viện đó... Bọn họ, bọn họ...” Ngạn Hi nói không nên lời, cuối cùng chán nản vỗ gáy, chỉ cầu tới khi đó đừng gặp phải bác sĩ đã giúp cậu kiểm tra sức khỏe.
Xe vừa đến cổng bệnh viện thì Thiệu Sanh Tinh tỉnh, triệu chứng chóng mặt của nó đã đỡ hơn nhiều, nhìn hai chiếc răng trong bàn tay, nó càng thêm hiểu rõ bản thân đã mất thứ gì, não hết lòng mề.
Trái lại, Nhã Thư vừa mới nơm nớp lo sợ nhưng đã thoải mái thiếp đi vì máy sưởi trên xe.
Thiệu Chí Thần đã liên hệ trước với bệnh viện. Khi xe vừa tới bên ngoài đã có hai y tá đứng chờ, trong tay một người còn đẩy xe lăn.
Ngạn Hi còn đang băn khoăn không biết ai sẽ sử dụng cái thứ đồ chơi này thì Thiệu Chí Thần đã xuống xe mở cửa bên cậu, ôm cậu đặt lên xe lăn.
Uầy, cái ghế này còn thoải mái phết... Khoan đã, cái lề gì thốn?
Ngạn Hi khập khiễng nhảy xuống xe lăn: “Tôi đâu bị gãy chân, ngồi xe lăn làm gì!”
Thiệu Chí Thần gọi hai đứa nhỏ xuống xe, thấy cậu nhảy choi choi tại chỗ, hắn nhíu mày: “Bác sĩ!”
Ngạn Hi sững sờ, chỉ thấy ba bác sĩ nam đột nhiên chạy ào ra ngoài cổng khiêng cậu đặt lên xe lăn, hoàn toàn không cho cậu có cơ hội vùng vẫy, đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.
Mười phút sau, Ngạn Hi bị đẩy ra, vẻ mặt vẫn còn bàng hoàng sững sờ.
Bác sĩ băng bó nhanh đến độ cậu chưa kịp hồi hồn.
Thiệu Chí Thần đi qua hỏi hỏi: “Thế nào?”
Ngạn Hi nhìn đầu gối của mình dán một miếng băng gạc nhỏ, đáp: “Rất tốt, bác sĩ bảo trễ thêm chút là có thể tự lành luôn.”
Thiệu Chí Thần: “...”
Ngạn Hi nhìn hắn có chút xấu hổ bèn hỏi: “Thiệu Sanh Tinh đâu?”
“Đang khám chỗ nha sĩ.”
“Cùng nhau qua coi nó không?”
Hai người quẹo vào phòng nha sĩ, bác sĩ đang kiểm tra cho Thiệu Sanh Tinh, thấy phụ huynh đến liền nói: “Răng cửa bên này vẫn ổn, không chảy máu, nhưng mà bên kia...”
Đột nhiên bác sĩ cầm một chiếc nhíp có đuôi như cái móc cạo lên răng Thiệu Sanh Tinh, Thiệu Sanh Tinh nhăn mày chảy nước mắt.
“Áu, đau quá, ba... ba ơi... đau quá!”
Thiệu Chí Thần và Ngạn Hi gần như đồng thời tiến lên một bước, hai người đều sửng sốt, Ngạn Hi bước lên trước thêm bước nữa, rút tờ khăn giấy trên bàn lau nước mắt cho thằng nhóc: “Đừng khóc, cố chịu xíu nữa là xong rồi.”
“ Ây dô, cậu bạn nhỏ đừng cử động nha, được rồi được rồi, không đau nữa.” Bác sĩ lấy cái móc ra rồi lắc đầu.
Thiệu Chí Thần hỏi: “Bác sĩ, có chuyện gì vậy?”
Bác sĩ cho hắn hai từ: “Sâu răng.”
Thiệu Sanh Tinh vốn đang ôm tay Ngạn Hi khóc, vừa nghe thấy hai chữ này đã nín họng. Nó sợ hãi nhìn thoáng qua sắc mặt Ngạn Hi, sau đó gào mồm khóc hơn.
Vẻ mặt Ngạn Hi không rõ, nở một nụ cười với Thiệu Sanh Tinh: “Sâu, răng?”
Thiệu Sanh Tinh nhịn không được rụt cổ.
Bác sĩ cầm chiếc răng nanh rụng xuống trước đó của Thiệu Sanh Tinh, đưa cho bọn họ nhìn qua: “Hai anh xem, chỗ này có một lỗ nhỏ, chính là bị sâu từ đây. Bởi vì hai răng kề nhau với lỗ sâu bị lệch nên bình thường rất khó thấy, may mà nó đã rụng ra nên mới phát hiện.”
Lúc này Ngạn Hi mới hiểu, bảo sao mấy ngày hôm trước giáo viên gọi điện nói thằng gấu con không ăn cơm trưa, hóa ra không phải là do bữa sáng ăn nhiều mà bởi vì sâu răng nên không ăn được?!
Tác giả có lời muốn nói:
Thiệu Sanh Tinh: Áu! (Sợ quá.jpg)