Giang hồ lưu truyền rất nhiều câu nói nổi tiếng, nhưng Ngạn Hi chỉ tin một câu: Người trong giang hồ sao có thể không bị trượt chân lần nào.
Đúng không?!
Cậu núp góc tường nghe lén hai lần, lần đầu tiên thuận lợi đánh bài chuồn, lần thứ hai bị bắt quả tang tại trận.
Còn là cái loại bị bắt vô cùng xấu hổ.
Ngạn Hi nhấc mèo con đang bấu chặt cổ áo mình, chào hỏi hai người: “Thật trùng hợp.”
Thiệu Chí Thần đi qua kéo cậu đứng lên: “Cho chừa cái tật nghe lén, coi ngã phế rồi ai đưa cậu đến bệnh viện.”
“Dù sao cũng không nhờ anh. Úi.” Ngạn Hi chỉ thấy tàn ảnh của chiếc khăn quàng cổ từ đâu đến.
Thiệu Chí Thần quấn khăn cho cậu, rồi khoác thêm áo lông chồn lên người Ngạn Hi.
Ngạn Hi thò tay ra khỏi tay áo rộng thùng thình, lại kéo khăn quàng cổ một chút, giương mắt nhìn người đàn ông nhíu chặt mày, khó hiểu nói: “Tôi cũng không nói mình lạnh mà.”
“Này, hai người có ý gì? Có thấy bên này còn người không!” Trần Thư Nhiên nhìn đỏ mắt. Trước giờ hắn chưa từng thấy Thiệu Chí Thần đối xử tốt với người nào như vậy, khiến thiết lập đóa hoa trắng nhỏ của hắn đều bị đánh bay mất sạch. Trần Thư Nhiên dậm chân hai cái, chỉ tay vào Ngạn Hi: “Cậu lén lút trốn đằng sau nghe lén người khác nói chuyện làm gì?”
Đầu tiên Ngạn Hi cảm thấy có chút chột dạ, dù sao Trần Thư Nhiên cũng là bị cậu dụ tới, nhưng mà lúc này sao có thể sợ. Cậu lập tức ưỡn eo: “Làm gì là làm cái gì? Này, xin hãy nhớ rõ thân phận của anh. Tôi là vợ hợp pháp của Thiệu Chí Thần, chẳng lẽ tôi không bắt gian được chắc!”
Ngạn Hi nói xong liền bày dáng vẻ muốn xông lên đấm, Trần Thư Nhiên bị cậu dọa sợ, lui về phía sau một bước theo bản năng. Bởi vì chuyện tiệc rượu lần trước nên hắn vẫn còn rất sợ Ngạn Hi. Hắn nhìn thoáng qua Thiệu Chí Thần, thấy tầm mắt của người đàn ông vẫn luôn tập trung trên người Ngạn Hi, không hề có chút ý tứ muồn ngăn cản.
Tim Trần Thư Nhiên vỡ vụn.
Gió lạnh thổi qua, thổi vỡ một quả bong bóng nước mũi. Trần Thư Nhiên nghẹn ngào, bả vai khẽ run run. Người mà hắn tưởng cũng thích mình lại nói cho hắn biết rằng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều. Đã thế tên chó đấy còn trách hắn không phát hiện quả cà vạt màu xanh lá cây huỳnh quang có hoa văn chìm. Cho dù là ai cũng cảm thấy ức phát khóc.
Động tác xắn tay áo của Ngạn Hi dừng lại, cảm giác áy náy trong lòng trào dâng. Nhìn coi, cũng bởi vì cậu ghép CP lung tung nên mới bất ngờ khiến cho Trần Thư Nhiên nhận rõ bộ mặt thật của Thiệu Chí Thần. Bây giờ thì tốt rồi, không chỉ ghép cặp không thành mà hình tượng mối tình đầu cũng tan vỡ. Không biết về sau Trần Thư Nhiên có lưu lại bóng ma trong lòng không?
Cậu thở dài một hơi, móc tờ khăn giấy trong túi ấn lên mặt hắn: “Anh đừng buồn nữa, ít nhất anh cũng thấy rõ hiện thực, không tính là uổng công đi chuyến này.”
Trần Thư Nhiên ngơ ngác nhìn cậu một cái: “Cậu cũng bị hắn lừa à?”
“Thế thì không có, hắn chỉ cường thủ hào đoạt thôi.”
Trần Thư Nhiên nước mắt lưng tròng nhìn Ngạn Hi, lại nhìn Thiệu Chí Thần, cuối cùng mắng to một câu: “Hai tên đàn ông chó nhà các người chắc chắn sẽ không có kết cục tốt!”
Hắn ta mắng xong liền bỏ chạy, Ngạn Hi vươn tay Nhĩ Khang.
Anh mắng Thiệu Chí Thần thì thôi đi, nhưng mắng chúng tôi để làm gì? Ơ hay, tôi chính là người bị cường thủ hào đoạt mà!
Thiệu Chí Thần đứng từ phía sau kéo tay cậu lại, Ngạn Hi lập tức rút ra bỏ vào túi, phản ứng cực nhanh: “Anh tính làm gì?”
Mặt người đàn ông không đổi sắc lôi bàn tay từ trong túi áo cậu ra, dùng sức không cho cậu thu tay về nắm lấy: “Sao tay lạnh vậy? Găng tay của cậu đâu?”
Thể chất của hắn rất tốt, cho dù ở giữa mùa đông giá rét thì lòng bàn tay vẫn nóng như bếp lò. Nháy mắt khi tay bị nắm, Ngạn Hi kìm không được hơi co người, toan muốn giãy giụa, tuy nhiên lại bị đối phương mở lòng bàn tay giữ chặt. Ngạn Hi cảm thấy mặt mình hơi nóng.
“Găng tay...” Ngạn Hi cố gắng đánh trống lảng, “Găng tay đặt ở trong tủ quần áo.”
Cậu nói xong Thiệu Chí Thần cũng không nói gì nữa. Hai người dùng tư thế mất tự nhiên này đi vào phòng. Ngạn Hi cảm thấy hình như bản thân đã quên gì đó, nhưng cậu không có thời gian ngẫm kỹ, bởi vì cậu lại bị Thiệu Chí Thần ấn lên tường.
Ngạn Hi cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày gáy mình bị đè bẹp.
Thiệu Chí Thần cầm tay cậu, hôn lên mu bàn tay cậu một cái: “Đừng ghen, tôi và cậu ta không có gì.”
Xàm lờ, ngay cả vũ khí màu xanh lá cây huỳnh quang trong áo len anh còn lôi ra thì anh tưởng rằng mình và người ta còn gì được chắc?!
Ngạn Hi mất kiên nhẫn híp mắt: “Thiệu Chí Thần, tôi vô cùng nghiêm túc đề nghị lần sau anh đổi chỗ khác, bằng không tôi sẽ tàn tật cả đời vì tiểu não bị khuyết tật.”
Thiệu Chí Thần suy nghĩ chốc lát rồi đáp: “Lần sau đổi thành giường đi.”
Ngạn Hi trầm mặc một lúc, đột nhiên dùng tay ôm đầu hắn dí xuống.
Vành tai Thiệu Chí Thần ửng đỏ, lòng bàn tay đổ mồ hôi: “Cậu làm gì thế hả?”
Trả lời hắn là cú dùng trán đập thẳng vào trán của Ngạn Hi, phát ra tiếng “cộp” vang dội.
Nửa tiếng sau, Hứa Vân Xuyên nhìn trán hai người sưng tấy.
Anh ta hỏi: “Cả hai làm sao vậy? Đụng tường tập thể à?”
Ngạn Hi bĩu môi hừ một tiếng xoay đầu sang chỗ khác, Thiệu Chí Thần đút tay vào túi xoay mặt sang bên kia. . truyện ngôn tình
Hứa Vân Xuyên trợn trừng mắt, tiến sát sang cạnh Chu Tiềm Sơn: “Sao còn chưa bắn pháo hoa nhỉ, đợi nữa chắc em tê chân mất.”
Chu Tiềm Sơn nâng thắt lưng anh ta hỏi: “Anh cõng em nhé?”
“Không cõng, ôm cơ.” Nghe Hứa Vân Xuyên nói vậy, Chu Tiềm Sơn không chút do dự ôm mông nâng anh ta lên.
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên, chỉ nghe ai đó nói một câu: “Nhìn kìa, pháo hoa!”
Một chùm pháo hoa màu vàng khổng lồ nổ tung trên đỉnh đầu. Đây là lần đầu tiên Ngạn Hi nhìn thấy pháo hoa lớn như vậy. Cậu đứng sững người, lúc này tầm mắt chuyển qua chỗ Hứa Vân Xuyên và Chu Tiềm Sơn nhìn nhau mỉm cười dưới chùm pháo, đột nhiên trong lòng sinh ra hâm mộ.
Bỗng một bóng người xuất hiện trước mặt cậu, chắn sạch khung cảnh kia. Ngạn Hi ngẩng đầu đối diện với cặp mắt sáng quắc đang nhìn mình của Thiệu Chí Thần, trong lòng đột nhiên dấy lên dự cảm chẳng lành.
Chẳng mấy chốc, linh tính bên trên đã được chứng minh. Thiệu Chí Thần cũng đột nhiên khom lưng ôm cậu!
Ngạn Hi sợ tới mức kêu lên một tiếng, cảm nhận ánh mắt mọi người xung quanh đều tập trung trên người mình. Mặc dù bây giờ hôn nhân đồng giới đã hợp pháp, song bởi vì mới ban hành chưa được bao lâu nên rất ít cặp đôi dám thể hiện tình cảm ở bên ngoài. Những ánh mắt nhìn cậu có tò mò, có hâm mộ, tất nhiên cũng có cả ghen ghét.
Trước kia cho dù Ngạn Hi có trở thành tiêu điểm đám người thì trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ bình tĩnh. Song không biết lúc này vì điều gì, cậu cảm thấy có chút hơi xấu hổ, bắt đầu liên tục vỗ vai Thiệu Chí Thần: “Anh thả tôi xuống nhanh lên!”
Mấu chốt là Thiệu Chí Thần còn hỏi cậu: “Vì sao? Tôi thấy cậu ghen tị với họ mà.”
“Họ” ở đây ám chỉ Hứa Vân Xuyên và Chu Tiềm Sơn.
“Hâm mộ cái đầu anh!” Ngạn Hi túm cổ áo hắn ra sức quẫy chân. Cậu rất hiếu kì Thiệu Chí Thần đào đâu ra sức lớn vậy, cậu còn chưa thể xuống được nhưng lưng đã rịn một tầng mồ hôi mỏng.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Cuối cùng cậu chỉ đành thỏa hiệp.
Thiệu Chí Thần nghiêng mặt, ý tứ rất rõ ràng... muốn hôn.
Ngạn Hi nâng tay muốn đấm hắn, kết quả bị né tránh dễ dàng. Để trừng phạt cậu, Thiệu Chí Thần cố ý xốc ngược Ngạn Hi mấy cái, khiến cho Ngạn Hi suýt chút nôn sạch bữa tối.
Đây thực sự là cú sỉ nhục lớn! Là công kích cá nhân!
Ngạn Hi cắn răng không giãy giụa nữa, hai tay khoanh trước ngực, bắt đầu dùng tư thế được đàn ông ôm nghiêm túc xem pháo hoa. Thích ôm thì cứ ôm đi, chẳng lẽ còn có thể ôm cả đời? Cho nặng chết mẹ nhà anh, dù sao đến lúc đó người mất mặt cũng không phải cậu.
Tuy nhiên chờ Ngạn Hi mở mắt ra lần nữa thì đã thấy mình nằm gọn trong chăn. Cậu mơ màng ngồi dậy gãi bụng.
Ai có thể nói cho cậu biết hôm nay là ngày mấy không?
Phòng tắm vang lên tiếng nước, Ngạn Hi tìm được điện thoại, nằm úp trên gối trả lời tin nhắn.
Đầu tiên là tin nhắn Thiệu Gia Giai gửi, hỏi tình huống bên cậu thế nào.
Ngạn Hi hồi âm bằng một cái meme: [Miệng vết thương rắc muối.jpg]
Thiệu Gia Giai đầu bên kia còn tưởng cậu xuất hiện nguy cơ rạn nứt hôn nhân gì đó, lập tức gõ tin nhắn trả lời.
Là Giai Giai của anh ó: Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn, Trần Thư Nhiên đến thật à? Yên tâm, anh vĩnh viễn là chị dâu em. Nếu anh họ lớn muốn ly dị cưới đứa khác em sẽ là người đầu tiên xông lên phản đối.
Hi chà chà: Cậu là người đầu tiên đứng ra để làm gì? [Anh da đen mặt dấu chấm hỏi.jpg]
Là Giai Giai của anh ó: Hình như... là chẳng làm gì cả [tủi thân] [tủi thân].
Là Giai Giai của anh ó: Nhưng đó cũng là một cách để giúp anh, đúng không!
Ngạn Hi thở dài một hơi.
Hi chà chà: Không có gì, tôi vẫn là chị dâu cậu, tạm thời không ly hôn được.
Là Giai Giai của anh ó: Vậy thì tốt rồi.
Sau khi tám nhảm cùng Thiệu Giai Giai xong, Ngạn Hi đăng tin mình trúng thưởng lên vòng bạn bè. Chẳng mấy chốc đã có người vào bình luận.
Là Giai Giai của anh ó: Uầy, trông ngầu ghê!
Ngạn Cẩn: Xe của hãng này rất tốt.
Bảo Bối: Ui da, anh Ngạn may thật đấy. Lần sau dắt xe qua đây để ngừi ta chiêm ngưỡng với nhá~
Hai giây sau, Thiệu Gia Giai lại gửi cho cậu một tin nhắn riêng: Thằng tên Bảo Bối kia là ai vậy? Nom còn dâm hơn cả tôi!
Hi chà chà: Nhưng người ta cao hơn cậu một cái đầu, với còn có cả cơ bụng tám múi!
Là Giai Giai của anh ó: ???
Ngạn Hi cười lộn ruột, bởi vì nằm úp trên gối nên cậu hơi mệt, đang định xoay người thì bị cản trở.
Không biết Thiệu Chí Thần đã đứng sau cậu từ lúc nào. Một tay hắn chống lên gối, một tay chống người nằm nghiêng cạnh cậu, xem rõ lịch sử trò chuyện vừa rồi.
“Bảo Bối là ai?”
“Ừm... Hắn là...”
Không đợi cậu nói xong, đột nhiên Thiệu Chí Thần cười lạnh một tiếng: “Được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa, thành thật sẽ tốt hơn đấy.”
Ngạn Hi không biết mạch não của hắn lại trôi tuột đến phương nào: “Không phải, anh ta là thầy giáo dạy quyền anh riêng của tôi.”
“Đến cả nickname còn đặt như vậy cơ mà? Ngạn Hi, tôi không ngờ cậu là người như vậy.” Thiệu Chí Thần nắm tay cậu, định tìm chứng cứ từ điện thoại Ngạn Hi.
Tất nhiên Ngạn Hi sẽ không cho hắn toại nguyện. Ban nãy cậu còn nói chuyện của Trần Thư Nhiên với Thiệu Gia Giai, nếu bị Thiệu Chí Thần vô tình thấy được, hậu quả sẽ khó lường.
“Anh ta họ Bảo tên Bối, họ tên đầy đủ là Bảo Bối, đây không phải nickname, đây là tên của người ta! Anh đủ chưa...” Ngạn Hi nghiêng người xoay lưng về phía hắn, “Nhàm chán.”
Thiệu Chí Thần nằm im tại vị trí cũ không nhúc nhích, lật người cậu qua: “Đừng quên quy định trong hợp đồng.”
Ngạn Hi đẩy hắn ra đứng dậy đi tắm: “Rốt cuộc là ai không tuân thủ hợp đồng, bản thân anh hiểu rất rõ!”
Thiệu Chí Thần bị cậu nói á khẩu không trả lời được. Không sai, hắn mới là người vi phạm hợp đồng, nhưng hắn không hối hận.
Đợi Ngạn Hi sấy tóc xong đi ra vẫn thấy Thiệu Chí Thần nằm trên giường mình, lập tức cảm thấy khó chịu. Cậu đi qua đá cẳng chân hắn: “Anh nằm sai chỗ rồi.”
Thiệu Chí Thần rời mắt khỏi điện thoại, thản nhiên đáp trả: “Không sai.”
Ngạn Hi gật đầu: “Được, anh không sai.”
Cậu vòng sang bên cạnh chui vào giường Thiệu Chí Thần.
Dùng điều khiển từ xa tắt đèn, Ngạn Hi thật sự mệt không chịu nổi, cũng không nghịch điện thoại nữa mà nhắm mắt ngủ luôn. Ngay lúc cậu đang lim dim, đột nhiên cảm giác có một luồng nhiệt cọ sau lưng mình, tiếp đó là thắt lưng, cuối cùng là bụng.
Cậu mệt mỏi nói: “Thiệu Chí Thần...”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang bên tai: “Tôi ngủ trên giường của mình, không phải vi phạm pháp luật.”
Tác giả có lời muốn nói:
Giám đốc Thiệu: Thông minh như tôi.
Anh ta dâm vờ lờ.
Hết chương 40