Tất nhiên là Ngạn Hi muốn đi rồi, nhưng bây giờ cậu đang khoác trên mình thân phận của “Ngạn Hi”, cho dù có trốn tới trời Nam biển Bắc thì vẫn là người nhà họ Ngạn.
Nói kiểu gì thì giá trị con người hiện tại của cậu cũng lên tới bạc triệu, kể cả Thiệu Chí Thần có mặc kệ cậu đi chăng nữa thì chắc chắn nhà họ Ngạn cũng không tha cho cậu.
Cậu từng xem qua nguyên tác, quan hệ giữa Thiệu Chí Thần và người vợ hợp pháp “Ngạn Hi” chẳng tốt đẹp gì cho cam. Vốn dĩ hai người bọn họ không cùng ở chung một phòng, cho nên cậu khẳng định chắc chắn trăm phần trăm là méo phải Thiệu Chí Thần vì yêu thích “Ngạn Hi” nên mới kết hôn, mà là vì hắn muốn biến cậu thành tấm lá chắn, còn nguyên nhân cụ thể là gì thì Ngạn Hi cũng không rõ lắm.
Ít nhất bây giờ cậu cũng an toàn, biết đâu sau này đối phương sẽ chủ động ly hôn với cậu thì sao?
Pơ phệch! Không chừng cậu còn có thể nhận được một khoản phí chia tay kếch xù!
Ngạn Hi nghĩ vậy bèn cảm thấy thằng nhóc Long Ngạo Thiên đang hung tợn trợn mắt nhìn mình đáng yêu hơn không ít. Nít ranh ấy mà, cứ đấm cho mấy trận thì không gì là không giải quyết được.
Cậu vỗ đầu Thiệu Sanh Tinh: “Lên xe đi, có đói bụng không?”
Khuôn mặt thằng nhóc có chút mập mạp, thoạt nhìn cũng có vài phần giống Thiệu Chí Thần, nhưng Ngạn Hi biết, hai người bọn họ không phải cha con ruột thịt.
Thiệu Sanh Tinh bĩu môi, miệng nói không đói song cái bụng lại thành thật reo vang.
Ngạn Hi mỉm cười nhéo mặt nó, suýt chút bị thằng nhóc này tợp cho phát. Cậu buông cằm nó ra, mỉm cười xấu xa nói: “Răng mọc được đấy, lên xe đi nhóc thối.”
Tướng đi đường của thằng nhóc này còn rất ngông, lướt qua còn không thèm cho cậu sắc mặt tốt. Nhưng Ngạn Hi có thể hiểu được tâm lý của nó, chẳng đứa nhỏ nào thích có thêm người lạ vào nhà, sớm chiều ở chung đụng mặt.
Cũng giống như năm đó khi cậu mới về nhà họ Ngạn, phải suốt một năm trời bọn họ mới hoàn toàn chấp nhận sự có mặt cậu.
Một đứa trẻ mang trong mình chủ nghĩa cá nhân mạnh mẽ và suy nghĩ nít ranh như Thiệu Sanh Tinh thì nói năng lý lẽ may ra nó còn nghe, bằng không nếu chỉ biết một mực hùa theo ý nó thì nó sẽ coi thường bạn.
Vì thế Ngạn Hi lại chạy đến quán xiên nướng, mua thêm hai xiên mực, đứng cạnh cửa sổ xe chóp chép ăn.
Thiệu Chí Thần đã lên xe ngồi cạnh ghế trẻ em từ sớm, vừa mới xử lý tài liệu đã bị cậu ăn đến phát phiền: “Ăn gì thì ăn, đừng có chóp chép bên tai!”
Ngạn Hi làm mặt quỷ với Thiệu Sanh Tinh đang đỏ mắt ngồi ở ghế trẻ em, lau sạch tay rồi chui vào ghế phụ.
Thiệu Chí Thần không sống ở nhà họ Thiệu. Trước kia do công việc bận rộn nên hắn thường ngủ luôn ở công ty, sau này làm ba rồi thì mỗi tối sẽ về nhà ngủ, cuối tuần căn bản là không về, còn thường xuyên đi công tác. Trong biệt thự ở khu cao cấp chỉ có hai bảo mẫu, một quản gia cộng thêm một thằng nhóc thối.
Đây đâu phải là nuôi con, mà là đúng giờ quẹt thẻ chấm công, trộm “ăn” bên ngoài cũng không có sạch sẽ gọn gàng đến vậy, thằng nhỏ không nghẹn chết là được...
Lúc về đến nhà đã qua giờ cơm chiều, hình như Thiệu Chí Thần có chút việc cần phải xử lý, ngay cả cơm cũng không ăn mà đi thẳng lên tầng vào phòng làm việc. Trước khi đi nói với Ngạn Hi: “Tám rưỡi đến thư phòng ký hợp đồng.”
“Ồ.”
Thiệu Nhất đang nói với quản gia cũng phải rời đi: “Cậu Ngạn, cậu cứ ăn cơm trước đi, tới lúc đó quản gia sẽ dẫn cậu đến phòng.”
Ngạn Hi còn chưa kịp chuẩn bị: “Anh đi luôn hả? Không ở lại ăn tối với nhau à?”
Thiệu Nhất lau mồ hôi hột: Cái giọng điệu chủ nhà này là sao? Cậu thích ứng cũng quá nhanh rồi đấy!
“Không được không được, tôi phải đi ngay bây giờ.”
Thím Lưu là một người phụ nữ trên dưới bốn mươi, dáng người đẫy đà, mặt mũi hiền lành đôn hậu. Bà nhiệt tình kéo Ngạn Hi ngồi xuống ghế ăn cơm: “Tên cậu là gì?”
“Thím cứ gọi con là Tiểu Ngạn ạ.” Ngạn Hi nhìn trái nhìn phải không thấy Thiệu Sanh Tinh, hỏi: “Thằng nhóc Thiệu Sanh Tinh đâu rồi thím?”
Thím Lưu nhíu mày nói: “Cậu đừng để đến ý cậu chủ nhỏ, bảo cậu ấy ăn cơm còn khó hơn lên trời, bình thường khi có mặt Chí Thần còn đỡ... Cậu ăn trước đi, để lát nữa tôi bưng cơm lên.”
Ngay cả Mãn Hán Toàn Tịch nóng hổi còn không ăn, thân ở trong phúc mà không biết hưởng, Ngạn Hi thở dài đứng lên: “Để con mang cho.”
Thím Lưu tặng cậu vẻ mặt “tự mình giải quyết cho tốt đi” rồi chỉ một căn phòng trên tầng cho cậu. Ngạn Hi bước tới bên cửa phòng gõ cửa: “Nhóc lùn, ra ngoài ăn cơm. “
Cánh cửa được mở ra, bên trong có một cô gái mang vẻ mặt khó coi đang đứng: “Cậu Ngạn, cậu chủ không muốn ăn cơm. “
Ai cũng chiều thằng nhóc thối này hả.
Làm vậy thì có ích lợi gì? Càng chiều càng hư không biết phải trái chứ sao.
Cậu ngó lơ cô gái trước mắt, lại gõ cửa: “Đã học lớp một rồi còn không ăn cơm đúng giờ, nói ra có bị mấy đứa học mẫu giáo cười không cơ chứ.”
“Cậu!” Cô gái tức giận muốn đóng cửa, lại bị một tay cậu giữ lại.
“Không cho thằng nhỏ ăn cơm, đây là việc bảo mẫu nên làm sao?” Mắt thấy sắc mặt đối phương trắng bệch, Ngạn Hi thu hồi ánh mắt không kiên nhẫn, liếc thấy một cái đầu nhỏ thò ra trước cửa, bèn vẫy tay với nó: “Qua đây, không chú đi mách ba nhóc đấy.”
Hai người ngồi vào bàn, thức ăn đều nóng hổi, vẫn còn bốc hơi nghi ngút. Ngạn Hi cầm đũa chung gắp hai bông cải xanh bỏ vào cái đĩa nhỏ trước mặt Thiệu Sanh Tinh: “Cầm đũa lên, lớn rồi còn muốn người khác đút ăn à? “
Thiệu Sanh Tinh cầm đũa lên, cố tình chỉ ăn cơm trắng.
Ngạn Hi híp mắt đang định nói nó, lại bị cô gái vừa rồi cắt ngang: “Cậu chủ nhỏ không thích ăn bông cải xanh. “
“Nghe thấy chưa, người ta nói nhóc vậy, mà, lại không thích bông cải xanh, bảo sao lùn tịt như thế.”
Cô gái nóng nảy: “Tôi không có nói như vậy!”
Thiệu Sanh Tinh thở phì phò bắt đầu gắp bông cải xanh, khuôn mặt nhăn nhó, Ngạn Hi coi như không nhìn thấy, thuận thế gắp cho nó không ít đồ ăn.
Không một đứa trẻ nào sẽ từ chối việc cao lên, Long Ngạo Thiên cũng vậy.
Kế hoạch thông qua.
Thiệu Sanh Tinh ăn cơm xong thì ngồi chơi Lego ở phòng khách, nó lật rương đồ chơi lộn xộn, dưới đất toàn là những khối lego nằm nhỏ rải rác và các linh kiện, trên mặt nó còn treo vẻ cả thế giới nợ mình 250 tệ (đồ ngốc). Ngạn Hi nhịn không được mà đi qua đá mông nhỏ của nó một cái, suýt chút bị thằng nhóc thối cầm khối lego đập chết.
“Ai da, đừng nhúc nhích.”
Thiệu Sanh Tinh hung tợn cầm con gấu bông đi về phía trước một bước, rầm một tiếng, đống Lego mới vừa mới dựng xong bị một cước san phẳng một nửa.
Ngạn Hi bắt được con gấu bông nó ném qua, đau lòng lắc đầu: “Chậc, bảo nhóc đừng nhúc nhích mà nhóc không nghe. “
“Chú, im, miệng!” Thiệu Sanh Tinh tức giận đến đỏ mắt, hét to nhặt mảnh Lego dưới đất đuổi theo Ngạn Hi.
Ngạn Hi vui vẻ tránh thoát, cái chân ngắn ngủn này mà còn muốn đuổi theo cậu à, nằm mơ.
Bởi vì trong nhà có trẻ nhỏ nên dưới đất không trải nệm thì cũng trải chăn, cho dù ngã cũng sẽ đau mấy. Ngạn Hi cố ý thả chậm tốc độ, cậu có cách đối phó với đám nít ranh này, trước kia khi còn ở trong thôn, mấy thằng gấu con kia không có đứa nào là cậu không trị được. Hai người chạy một vòng dưới tầng, lại leo cầu thang chạy lên tầng.
Bốn chân giẫm lên sàn nhà rầm rầm khiến Thiệu Chí Thần đang gọi điện thoại trong thư phòng bị làm ồn đến phát cáu, hắn cúp điện thoại đẩy mạnh cửa ra: “Ngạn Hi!”
Ngạn Hi đâm đầu vào ngực hắn.
Thiệu Sanh Tinh chạy đuổi theo sau, đâm bộp một phát vào mông cậu.
Thiệu Chí Thần: “...”
Quản gia tinh ý bế Thiệu Sanh Tinh đi, Ngạn Hi một tay xoa mông một tay xoa mũi đứng vững: “Thật trùng hợp.”
Chậc, sao người này lại cởi áo lông chồn ra rồi, cơ ngực cứng quá thể đáng.
Thiệu Chí Thần túm mạnh người vào phòng, đóng cửa, cười lạnh nói: “Có phải cậu đánh giá bản thân quá cao rồi không?”
Ngạn Hi xoa xoa cổ tay bị hắn kéo đau, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhưng trong mắt vẫn phát ra tia vui sướng: “Ý anh là muốn đuổi tôi đi à! “
“...” Thiệu Chí Thần trầm mặc một lát, nói: “Không. “
Ngạn Hi: Niềm vui trong mắt dần vụt tắt.
Thiệu Chí Thần vô cùng đau đầu, nhà họ Ngạn chỉ là doanh nghiệp gia tộc hạng hai, Ngạn Ngụy Hải lại là một tiểu nhân gian thương tham lam vô độ, tuy nhiên rất biết nhìn thời thế. Cậu lớn nhà họ Ngạn - Ngạn Hi, một người không có mẹ ruột bị xa lánh làm lơ, còn cực kỳ ngu ngốc.
Cho đến hôm nay, hắn vẫn cảm thấy Ngạn Hi là một đối tượng kết hôn có thể để ở nhà làm cảnh, nhưng bây giờ hắn phát hiện bản thân sai rồi. Chẳng những không có được koala mình muốn mà lại rước về một con ngựa hoang khó thuần!
(*) Koala = lười biếng, dễ bảo
Hắn muốn trả hàng về nơi sản xuất, nhưng...
Ngạn Hi ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc, vừa liếc mắt đã thấy một chiếc đèn nhỏ màu xanh đặt trên mặt bàn.
Có vẻ thú vị đây, cậu thầm nghĩ. Ngạn Hi kéo nhẹ dây đèn nhỏ một cái, cạch một tiếng, ánh sáng màu xanh huỳnh quang xuất hiện trước mặt, chiếu sáng toàn bộ phòng làm việc.
Nụ cười trên mặt cậu bỗng cứng đờ, hồi lâu sau mới cất lên một câu thô tục: “Đệt, thật là mẹ nó thần... quá là thần kỳ! “
Thiệu Chí Thần mỉm cười. Hiển nhiên Ngạn Hi không giống người thường, nhìn qua có vẻ, cực, kỳ, thích màu xanh huỳnh quang, giống hệt sở thích của hắn.
Thiệu Chí Thần hài lòng, có lẽ bọn họ có thể cùng nhau bàn luận phát triển về một số màu sắc thần kỳ trong tương lai.
Thiệu Chí Thần đi qua tắt đèn, ngồi xuống trước mặt cậu, vô cùng khoan dung với người có cùng sở thích với mình: “Cậu thích thì cầm đi. “
“Khách sáo, khách sáo quá, thôi anh giữ lại đi.” Ngạn Hi vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác: “Hợp đồng đâu?”
Thiệu Chí Thần lấy ra một phần văn kiện, Ngạn Hi đọc hai lần, nhíu mày.
“Cậu cầm ngược rồi.”
“À.” Ngạn Hi xoay tờ giấy lại: “Tôi không biết tiếng Anh. “
Thiệu Chí Thần nhíu mày, hợp đồng này là do trợ lý của công ty in, bởi vì gần đây công ty đang hợp tác với một công ty nước ngoài nên người kia vô thức đánh thành bản thảo tiếng Anh: “Không phải mười lăm tuổi cậu mới về nước sao? “
Trán Ngạn Hi toát mồ hôi hột: “Có lẽ là tôi quên... quên mất rồi? “
Thiệu Chí Thần nhìn cậu chằm chằm, không nói năng gì.
Ngạn Hi đặt văn kiện xuống, bày ra vẻ mặt liều ăn nhiều: “Thật ra sáng sớm hôm nay khi tỉnh dậy tôi đã cảm thấy mình có chỗ nào đó không ổn, có lẽ là di chứng sau khi rơi xuống nước, anh có biết... mất trí nhớ không? “
Thiệu Chí Thần: “... Tôi chỉ biết đầu cậu bị nước ngấm vào. “
Ngạn Hi nhún vai.
Thiệu Chí Thần lấy điện thoại gọi cho trợ lý, bảo họ chuẩn bị một bản hợp đồng mà người bình thường có thể đọc hiểu, trong vòng mười lăm phút đưa tới đây.
Ngạn Hi “Á” một cái: “Đừng quên điều kiện của tôi, trong vòng hai tuần, tôi muốn trở về Ninh Thành một chuyến.”
Mười phút sau, một hợp đồng mà người bình thường có thể đọc hiểu được đáp xuống tay cậu.
“Hai bên A và B tự nguyện kết hôn, trong thời gian làm vợ chồng cần phải giữ khoảng cách với người khác, người ngoại tình tự gánh hậu quả! Quan hệ hôn nhân kéo dài hai năm, hai năm sau tự động giải trừ, bên B không được... Quấy rầy bậy bạ?!” Trên đầu Ngạn Hi hiện ba dấu chấm hỏi to đùng: “Ai là bên B?”
Thiệu Chí Thần thờ ơ liếc cậu một cái: “Cậu.”
“Ha.” Ngạn Hi cười lạnh đáp.
“Bởi vì bên B nợ 10 triệu nên trong thời gian làm vợ chồng, bên B phải nghe theo sự sắp xếp của bên A vô điều kiện, đơn giản mà nói chính là bảo làm cái gì thì phải làm cái đó, đừng nói nhảm?!” Ngạn Hi khép tài liệu, liếc mắt nhìn thoáng qua mặt bìa, đây thật sự là hợp đồng bình thường sao?
Thiệu Chí Thần lấy một tấm thẻ từ trong ngăn kéo ra: “Đây là phí sinh hoạt của cậu, mua cho bản thân một ít đồ hàng hiệu đàng hoàng, đừng làm tôi mất mặt.”
Ngạn Hi cầm lên nhìn, là thẻ đen thường xuyên xuất hiện trong tiểu thuyết Mary Sue!
Ký! Hợp đồng này nhất định phải ký!
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Ngạn: Cái loại vui sướng đan xen cùng thống khổ quá cmn kích thích!
Số lượng từ của mỗi chương đang từ từ tăng lên! Nếu thích thì follow mị nha! Eo mọi người ~