Vừa vào cửa, ập vào mắt cậu là ba chiếc sô pha lớn chật kín người ngồi. Ngạn Hi lướt mắt nhìn qua nam nữ hai bên, cuối cùng dừng lại ở một cặp vợ chồng ngồi ngay ngắn chính giữa. Thân thể ông cụ cường tráng, dáng ngồi thẳng tắp, sắc mặt phu nhân vẫn còn hồng nhuận, mịn màng trang nhã, mắt xanh tóc nâu, thoạt nhìn còn trẻ hơn so với người phụ nữ ôm đứa trẻ sáu tuổi ngồi cạnh.
Ngạn Hi im lặng dời tầm mắt. Thiệu Chí Thần chả được di truyền tí gu thẩm mỹ gì từ cha mẹ cả. Nếu để cậu ra đường thấy loại “quái vật” mặt đeo kính râm thân khoác áo lông chồn màu xanh huỳnh quang mà không tẩn cho một trận thì lại có lỗi với hai con mắt của mình quá.
Nhưng ai bảo người đàn ông này lại đẹp trai cơ chứ!
Giống như trước kia cậu từng nói, cho dù Thiệu Chí Thần có đeo cà vạt kỳ lân thì cũng có rất nhiều người mê mẩn hắn.
Tất nhiên điều kiện tiên quyết là không nói chuyện với hắn, người này vừa độc mồm lại vừa thần kinh, ai mà chịu cho được hả.
“Ba ơi!” Thiệu Sanh Tinh chạy ra từ trong phòng, đằng sau còn có hai người giúp việc đi theo bảo nó chạy chậm một chút.
Thiệu Chí Thần lạnh lùng ôm nó lên: “Dùng đứa nhỏ để uy hiếp có phải đã quá lỗi thời không hả, cha.”
“Cha con chỉ muốn nhìn thằng bé một chút, dù sao đã lâu không gặp, nghĩ cho cùng thì sao con có thể nói mấy lời như vậy?” Ông cụ còn chưa lên tiếng, người ngồi bên cạnh đã cất lời, chính là người phụ nữ ôm đứa nhỏ... người được ông cụ mang về từ mấy năm trước, gọi tắt là Tiu đây.
Vẻ mặt ông cụ tốt hơn một chút, ông ta cũng không liếc mắt nhìn Thiệu Chí Thần lấy một cái, chỉ dừng tầm mắt trên người Ngạn Hi.
Quả nhiên không phải người một nhà thì không vào chung cửa, ánh mắt ông ta giống hệt Thiệu Chí Thần, đều có vấn đề quang học!
“Đứa nhỏ này là ai?”
Ngạn Hi lập tức bày ra vẻ mặt lúc năm mới đón cô dì họ hàng chú bác: “Chào ngài, con là vợ của Chí Thần.”
Thiệu Chí Thần: “...”
Cậu cũng không cần phải như vậy đâu.
Ông cụ giận dữ vỗ ghế sô pha: “Cậu nói lại một lần nữa coi!”
Ông đã sớm chọn xong đối tượng kết hôn cho Thiệu Chí Thần, lại không nghĩ tới thằng ranh này nhanh hơn mình một bước, phi thẳng đi cục dân chính đăng ký kết hôn, khiến ông ta tức tới mức sai người bắt Thiệu Sanh Tinh từ trường đi, uy hiếp hắn phải về nhà để hỏi tội.
“Thiệu Chí Thần, sức chịu đựng của tôi có giới hạn, chờ lát nữa người nhà họ Vương đến, đêm nay hai bên nói chuyện đi.”
Thiệu Chí Thần nhíu mày: “Con đã kết hôn rồi.”
“Có thể kết hôn thì cũng có thể ly hôn, hai đứa cứ đính hôn trước, chuyện kết hôn có thể từ từ tính dần.”
Sốc nặng trước phát ngôn của kẻ có tiền, Ngạn Hi khiếp sợ nhìn ông cụ: “Trời ạ! Lợn nái nửa năm mới lên cơn động dục một lần, ai lại hôm trước vừa kết hôn hôm sau đã ly hôn luôn cơ chứ?”
Sắc mặt mấy người ngồi trên sô pha đều thay đổi, chỉ có phu nhân xinh đẹp che miệng khẽ cười, bà giương mắt thấy vẻ mặt nghiêm túc của đám người, lập tức có chút ngượng ngùng ho khan một tiếng.
Ông cụ híp mắt: “Ý của cậu là cậu không muốn ly hôn?”
Ngạn Hi kéo cánh tay Thiệu Chí Thần, dựa đầu vào hắn: “Anh ấy cũng không muốn.”
Thiệu Chí Thần cố gắng không chế bản thân không hất bay người này ra.
Thấy Thiệu Chí Thần không bài xích Ngạn Hi động chạm, vẻ mặt mọi người chuyển từ xem kịch vui trở thành kinh ngạc.
Một cặp vợ chồng ngồi trong góc bắt đầu thì thầm.
“Chà, xem ra lần này Tiểu Thiệu rất nghiêm túc?”
“Chắc là vậy, nghe con trai nói là Tiểu Thiệu chủ động.”
Ông lão khó chịu quát ầm lên: “Chú ba! Đừng nói bậy bạ.”
Chú ba hậm hực ngậm miệng, hạ giọng lảm nhảm cùng với vợ mình, Ngạn Hi cảm thấy hai vợ chồng này đúng thật là những người thanh liêm của nhà họ Thiệu, thế mà lại từ trong bầu không khí căng thẳng rảnh hơi ngồi đánh bài trên di động!
Cậu ngứa tay cũng muốn đi qua làm một ván, bỗng bị chuông cửa đột nhiên vang lên cắt đứt.
“Người nhà họ Vương tới rồi, các người chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì? Ngạn Hi thò đầu ra từ phía sau Thiệu Chí Thần, nhìn về phía sảnh cửa ra vào bên kia. Chỉ thấy một cô gái có dáng người cao gầy, gương mặt thanh tú bước vào, cậu chọt chọt bả vai Thiệu Chí Thần: “Đẹp thế vậy anh mà cũng không thích, đừng có kén chọn quá được không? “
Thiệu Chí Thần hỏi cậu: “Cậu thích kiểu này à?”
Ngạn Hi chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cậu còn phải nuôi một đứa em trai, căn bản không có thời gian yêu đương, vì thế lắc đầu: “Tôi không thích hợp để nói chuyện yêu đương.”
“Đúng là không thích hợp, cậu yêu đến ngu luôn rồi.”
Ngạn Hi biết hắn đang nói chuyện nguyên chủ bỏ học vì Vương Cẩm Duy, cậu trừng mắt nhìn Thiệu Chí Thần một cái, quay đầu nói với Thiệu Sanh Tinh sắp đói lả: “Dạy nhóc lên xe với người lạ à, bây giờ ngay cả cơm cũng không có mà ăn.”
Thiệu Sanh Tinh hung dữ nhe răng với cậu: “Tôi không thấy đói chút nào hết!”
Ngạn Hi cười ha ha hai tiếng, cầm mấy cái thạch trái cây trên bàn hỏi nó: “Có muốn ăn không?”
Thiệu Sanh Tinh bẹp môi không nói lời nào, Ngạn Hi bóc một cái cho nó, tự mình ăn hai cái.
“Mẹ! Chú đó ăn thạch của con hu hu hu, trả lại thạch cho con!”
Đứa bé trong lòng mẹ kế đối diện bắt đầu gào khóc, nhìn Ngạn Hi đánh chén ngon lành, đã thế cậu lại còn quay đầu hỏi Thiệu Sanh Tinh có muốn nữa không.
Nực cười, thạch đặt trên bàn là để cho người ta ăn, như thế nào lại thành thạch của nó, hừ.
Mà cô Vương mặc váy dài bên kia đang từ từ đi vào, ngồi xuống sô pha đối diện Thiệu Chí Thần, nở nụ cười ngượng ngùng.
Ngạn Hi quay đầu nói bên tai người đàn ông: “Cằm này độn rồi.”
Trước kia cậu từng làm chân chạy việc ở thẩm mỹ viện, mỗi ngày đám phụ nữ ỡ chỗ làm đều tám nhảm sau lưng khách hàng, nào là mũi cô kia độn, chị nọ cắt hai mí hỏng, từ đó giúp cậu trui rèn được đôi “hỏa nhãn kim tinh”, ai chỉnh qua một cái nhìn là biết ngay.
(*) Hỏa nhãn kim tinh 火眼金睛 (Thành ngữ tiếng Hoa; nghĩa là có thể phân biệt thật giả, tốt xấu)
Thiệu Chí Thần nhéo cổ cậu, đẩy đầu cậu ra: “Nói to quá.”
Bây giờ mọi người xung quanh đều nghe thấy lời Ngạn Hi nói, vài tầm ánh mắt như có như không bắt đầu soi xét cằm cô Vương, khiến cho vẻ mặt cô ta trở nên có chút vi diệu.
“Có chỉnh một chút.”
Giọng nói cô Vương mềm mại yếu ớt, Ngạn Hi nghe mà ê hết răng, nhưng như vậy thực sự có thể khơi dậy ham muốn bảo vệ của đàn ông. Chỉ là Thiệu Chí Thần không hiểu phong tình chẳng thèm cho nửa ánh mắt, Ngạn Hi muốn chuộc lỗi lầm ngu dại vừa rồi của mình, gật đầu như giã tỏi: “Hiểu mà hiểu mà, bây giờ có rất nhiều người cũng chỉnh.”
Cô Vương hỏi: “Cậu cũng...”
Ngạn Hi cười há há: “Làm gì có chuyện đấy, tôi đây thuần tự nhiên!”
Cậu vừa nói vừa nhéo nhéo mặt mình, Thiệu Chí Thần nhìn theo đầu ngón tay cậu. Hắn không thể không thừa nhận Ngạn Hi rất đẹp, mày kiếm mắt phượng, cánh môi đầy đặn, trên mặt không có một chút khuyết điểm nào, ừm... Trông có vẻ rất mềm mại.
Mọi người: “...”
Ngạn Hi câm miệng: “Xin lỗi.”
Bữa cơm tối này ăn hơi muộn, đến khi Thiệu Gia Giai vào cửa, mọi người đều sắp đói lả, ngay cả ông cụ vốn hùng hổ cũng uể oải, nhìn thấy Thiệu Gia Giai vào bén với tay cầm một quả táo ném qua.
“Bác lớn tha mạng!” Thiệu Gia Giai chộp được quả táo khẩn khoản cầu xin tha thứ, tinh mắt nhìn thấy Ngạn Hi, “Anh giai nhỏ sao lại ở đây?”
Ngạn Hi nghiêng đầu dựa vào vai Thiệu Chí Thần một chút: “Tôi và anh trai cậu kết hôn rồi.”
Thiệu Gia Giai: “!!!” ∑(OロO;)
Thảo nào tối hôm đó anh họ lớn lại xách người đem đi, thì ra bọn họ đang yêu đương nhắng nhít! Vậy mà lúc ấy mình còn có ý đồ cưỡng bức Ngạn Hi, nếu bị anh họ lớn biết thì chết là cái chắc!
Bữa cơm này, mỗi người đều mang trong mình tâm tư riêng, ngoại trừ Thiệu Sanh Tinh bị Ngạn Hi gắp một đống rau xanh thì còn lại đều không có tâm trạng ăn uống.
Mẹ kế gắp một miếng thịt kho tàu cho nhóc mập nhà mình: “Cục cưng ăn nhiều một chút, đừng ăn vội như vậy, sẽ không có ai giành đồ ăn với con.”
Ể, này là mỉa mai ám chỉ cậu cướp thức ăn của thằng nhóc kia à!
Ngạn Hi cười gắp cho Thiệu Sanh Tinh một đũa rau xanh: “Ăn rau vào mới cao.”
Thiệu Sanh Tinh nhăn mũi không vui: “Tôi muốn ăn thịt.”
“Không tươi, về nhà ăn đồ tươi hơn.”
Đầu bếp nấu ăn đứng ra biện giải cho mình: “Cậu Ngạn, việc nấu ăn là tôi chịu trách nhiệm toàn quyền, sao cậu lại có thể nói không tươi chứ?”
Bà làm đầu bếp mười mấy năm ở nhà họ Thiệu, tay nghề cao, nghe Ngạn Hi khoa tay múa chân với món ăn bà nấu, mọi người đều không hài lòng.
Ngạn Hi gắp một miếng thịt kho tàu nếm thử.
“Thịt ba chỉ không có mùi tanh nặng như vậy, chắc không phải là lấy thịt từ mông heo nấu đâu nhỉ?”
“Ọe” Nhóc mập đối diện nghe vậy nôn ra một ngụm cơm lớn.
Thiệu Chí Thần yên lặng buông đũa xuống, lau miệng.
“Sao có thể lấy thịt từ mông heo được, đây rõ ràng là thịt phần trên...” Đầu bếp chảy đầy mồ hôi lạnh, mỗi ngày bà kế đều dặn dò bà mua thịt ba chỉ, hơn nữa lại đưa nhiều tiền như vậy. Nhưng hôm nay cửa hàng không còn thịt ba chỉ nên bà đành ăn gian, chọn một miếng thịt mềm về thế chỗ.
Mùi vị không khác biệt nhiều, sao lại bị phát hiện nhỉ!
Ngạn Hi chống cằm nói với Thiệu Sanh Tinh đang yên lặng ăn rau xanh: “Nghe chưa? Muốn ăn thì chúng ta cũng phải ăn đồ tốt nhất. “
Mẹ kế tức đến mức suýt chút nữa bẻ đũa làm đôi.
Bữa cơm này ăn chẳng có mùi vị gì, cô Vương ngồi bên phải Thiệu Chí Thần, Thiệu Sanh Tinh ngồi bên trái Thiệu Chí Thần, cô Vương vừa chuẩn bị hành động, Thiệu Chí Thần lập tức nhìn về phía Ngạn Hi một cái, Ngạn Hi bèn nói với thằng nhóc thối: “Gắp thức ăn cho ba con đi, nếu không ba con sẽ sinh em trai với chị gái bên cạnh đấy.”
Thiệu Sanh Tinh bị dọa đến mức gắp thức ăn lia lịa cho Thiệu Chí Thần, cô Vương không có sức phản kháng, cuối cùng quẳng cho Thiệu Chí Thần một ánh mắt đau lòng muốn chết, nhẹ nhàng rời đi.
Bữa tiệc tan rã trong bầu không mấy vui vẻ, ba người về nhà lại ăn một bữa khuya.
“Thiệu Sanh Tinh, ba muốn nói với con một chuyện.” Thiệu Chí Thần bảo Ngạn Hi bước tới bên mình: “Sau này, cậu ấy chính là mẹ con.”
Ngạn Hi: “...Nhất định phải gọi là mẹ sao? “
Thiệu Sanh Tinh bĩu môi, bật khóc: “Hu hu hu, con không cần chú ấy làm mẹ con!”
Trong lòng Ngạn Hi cười sằng sặc, mi cho rằng ông đây muốn làm mẹ mi sao? Cốt truyện muốn vậy đó được không?
“Nhóc thối, nhóc xem đây là cái gì?” Ngạn Hi lấy một con gấu bông từ đằng sau ra: “Là gấu nhỏ của nhóc đấy, cầm lấy!”
Gấu con với thằng nhỏ gấu, thật tốt, chỉ tiếc đêm nay cậu không có thú bông, có lẽ sẽ mất ngủ.
Thiệu Sanh Tinh mang vẻ mặt nghi ngờ nhận con gấu nhỏ: “Chú tìm từ đâu vậy?”
“Có thể là ở dưới sô pha chăng?” Cậu nói xong bèn chuồn đi, kết quả không được mấy bước đã bị Thiệu Sanh Tinh túm lấy vạt áo.
“Chú ăn cắp gấu của tôi! Dưới khe ghế sô pha nhỏ như thế làm gì nhét gấu bông nổi!”
“Ai nói không nhét vào được?” Ngạn Hi một tay giật gấu bông từ trong tay nó, một tay khiêng một bên sô pha lên, ném con gấu vào, lại đặt sô pha xuống, “Nhóc xem, vào rồi đúng không? “
Thiệu Sanh Tinh: Nước mắt đảo quanh hốc mắt.jpg
Ngạn Hi cảnh cáo nó: “Đừng khóc, khóc sẽ nhét luôn nhóc vào đấy.”
“Chú chờ đấy!” Thiệu Sanh Tinh hung tợn nói xong thì nhào vào ngực Thiệu Chí Thần, vẻ mặt đen ngòm nói: “Ba ơi, con nhớ mẹ, tối nay ba ngủ cùng con đi.”
Mẹ ruột của nhóc thối là chị ruột của Thiệu Chí Thần, tên là Thiệu Chỉ Tố. Năm Thiệu Sanh Tinh ba tuổi thì bị tai nạn xe cộ qua đời, cha ruột của nó ngoại tình, sau khi Thiệu Chỉ Tố chết bèn cắt đứt liên lạc với nhà họ Thiệu, bỏ Thiệu Sanh Tinh ở lại nhà họ Thiệu. Ấn tượng của Thiệu Sanh Tinh đối với mẹ mình không nhiều, có lẽ cũng bởi vì con cái nhà họ Thiệu đều làm thương nhân, Thiệu Sanh Tinh không có nhiều cơ hội gặp mẹ, ngược lại Thiệu Chí Thần đã ở bên nó từ khi nó mới sinh ra, khiến càng dính thiệu Chí Thần nhiều hơn một chút.
Thiệu Chỉ Tố là điểm yếu của Thiệu Chí Thần, hắn ôm Thiệu Sanh Tinh lên.
Ngạn Hi đề nghị: “Anh dẫn nó đi tắm trước đi.”
Nhìn hai người đi vào phòng, Ngạn Hi lén lút lẻn vào phòng thay đồ trên tầng hai.
Phòng thay đồ của Thiệu Chí Thần hội tụ toàn bộ đặc điểm của tiểu thuyết Mary Sue, trần nhà so với phòng bình thường còn cao hơn, xung quanh tường đều là tủ quần áo kiểu lồng vào, chia làm hai tầng, còn có cầu thang chuyên dụng đi lên tầng thứ hai.
Ngạn Hi lục tìm tủ quần áo.
Cà vạt màu xanh lá cây huỳnh quang? A, cái này thấy nhiều rồi.
Khăn quàng cổ màu xanh lá cây huỳnh quang... Không có gì, nhìn thấy nhiều vẫn có thể chấp nhận được!
GIÀY DA màu xanh lá cây huỳnh quang!
Đờ mờ!
Cậu lấy đôi giày ra nhìn chằm chằm hồi lâu.
Thiệu Chí Thần mở cửa, thấy bên trong có một người đang đứng, vẻ mặt hắn cứng đờ.
“Cậu đang làm gì thế hả?”
Ngạn Hi vươn tay gãi gãi mặt: “Tôi...”
Thiệu Chí Thần cầm lấy đôi giày kia, bế cậu thả về chỗ cũ: “Đôi giày da này chỉ có một đôi trên toàn thế giới, nhà thiết kế đó chỉ thiết kế đúng một đôi giày, chính là đôi này.”
Ngạn Hi nghe ra giọng điệu trầm trọng của hắn, bất giác hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì sau khi anh ta thiết kế đôi giày này thì không có ai mua, chết đói rồi.”
“......” (ノД') Ngạn Hi mấp máy môi: “Xin nén bi thương.”