Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần

Chương 15: Chương 15: Cá chép vượt cửa rồng 13






Chuyển ngữ: Phong Tiến anh ta ngon.

Cố Minh Hoài cầm một chai Điển Phục* lên lầu, Dung Dữ vẫn ngồi ngay tại chỗ.

Cố Minh Hoài nhíu mày: "Sao vẫn còn ngồi đây? Trên sàn bẩn."

Ngay cả nóc nhà họ Cố cũng được quét sạch sẽ không còn một hạt bụi, nhưng trong lòng Cố Minh Hòa vẫn cảm thấy bẩn.

Dung Dữ đáp: "Đứng dậy không nổi."

"Bớt đi." Cố Minh Hoài không tin, "Uổng công mấy ngày nay tập đi bộ à?"

Miệng thì nói thế nhưng anh vẫn nắm tay kéo Dung Dữ lên.

Cố Minh Hoài dắt Dung Dữ về phòng ngủ, để Dung Dữ ngồi xuống: "Đưa tay."

Dung Dữ tùy ý chìa tay, còn vẫy vẫy, cười nhạo nói: "Chút này mà cũng gọi là vết thương à, anh cũng chuyện bé xé to ghê---"

"Để im." Cố Minh Hoài trầm giọng.

Tay Dung Dữ khựng lại.

Cố Minh Hoài dùng bông gòn thấm ít nước thuốc, cẩn thận thoa lên vết thương, vẻ mặt chăm chú.

Dung Dữ cụp mắt nhìn, khóe môi bất giác cong lên.

Dung Dữ: Chút thương này đối với con người nghiêm trọng lắm à?

Hắn là Ma vương mà cả ba giới nghe danh thôi đã kinh sợ, trong những năm tháng dài đằng đẵng đấy cũng gặp vô số nhiều kẻ thù, nhưng rất ít khi bị thương. Thời thiếu niên ngông cuồng, đã từng một mình quyết chiến với thiên đế ở Tiên giới, một mình xông đến vực sâu Ma giới giết ác long, vết thương những lần đó không cái nào không gọt thịt lộ xương, cắt gân đứt mạch, cơn đau thấm tận linh hồn.

Hắn lại chưa từng quan tâm, còn có thể tiễn kẻ thù về Tây Thiên. Dù cho nửa người đẫm máu cũng có thể dọa chúng sinh chạy mất mật.

Không ngờ lần này chỉ bị trầy chút da đã làm người khác căng thẳng chăm sóc.

Giống như Cố Minh Hoài mới là người bị thương vậy.

Vòng Huyết Ngọc: Không nghiêm trọng. Đối với con người thì đây cũng là vết thương nhẹ.

Dung Dữ: Vậy sao hắn lại lo lắng như thế?

Vòng Huyết Ngọc: Có thể là do người bị thương quan trọng.

Dung Dữ: Ồ?

Vòng Huyết Ngọc: Dù vết thương không quan trọng, nhưng nếu anh quan trọng đối với hắn, vết thương nhẹ cũng sẽ biến thành nặng. Tôi đã đọc tâm lý học con người, một người được một người khác quan tâm để ý như thế, đều được gọi là người yêu của họ.

Dung Dữ: Mày đang kể chuyện cười à?

Lúc còn là cá chép thì không tính, thực tế thì thời gian sống chung của hắn và Cố Minh hoài chỉ mới một tuần thôi, làm sao yêu được.

Vòng Huyết Ngọc: Anh không tin à? Nói thật thì tôi cũng chẳng tin.

Chủ thần đại nhân của chúng tôi từ trước đến nay chưa bao giờ nảy sinh tình cảm.

Nhưng Chủ thần đại nhân lại quan tâm anh như thế.

Thật ra Vòng Huyết Ngọc đã có linh cảm từ trước, vì Chủ thần đại nhân đuổi giết Đại ma vương tận mấy trăm thế giới, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa lần nào thật sự ra tay. Nó đã thử đề ra nhiều cách có thể làm Đại ma vương bị thương, nhưng Chủ thần đại nhân không áp dụng cái nào.

Nếu không cũng không tốn nhiều thời gian như thế.

Mặc dù rất khó tin, nhưng Chủ thần đại nhân là thật sự thấy hứng thú với Đại ma vương...

Thân là thần khí bản mạng của Chủ thần đại nhân, nó phải làm tốt vai trò một bà mai!*

(Gốc là thần trợ công, kiểu người giúp đỡ thúc đẩy, trong ngữ cảnh này mình chuyển thành bà mai nha)

Cố Minh Hoài thoa thuốc xong đi vứt bông gòn, sau đó đến cầm lòng bàn tay Dung Dữ thổi nhẹ: "Có đau không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.