Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần

Chương 80: Chương 80: Họa thủy 10




Tác giả: Phù Bạch Khúc.

Chuyển ngữ: U là tr drama nhiều quá hít ói ẻ.

“Liên Hoa thì Liên Hoa.” Dung Dữ nhìn y hồi lâu, mở miệng nói, “Tại sao lại thêm một chữ Tiểu?”

Sở Trác nói: “Tiểu là đáng yêu.”

Và em là người ta yêu.

Dung Dữ nói: “Không chút liên quan gì đến em.”

“Nếu em không thích xưng hô này.” Sở Trác nghĩ một chút, “Vậy ta gọi em là A Ngọc?”

Dung Dữ: “Hay là Tiểu Liên Hoa đi.”

Âm 'Ngọc' và 'Dữ' đọc cũng không khác lắm, trước kia hai người ở chung với nhau có gì cứ nói thẳng, ít khi gọi tên của nhau, Dung Dữ cũng không để ý vấn đề xưng hô.

Hồi trước hắn chê xưng hô Tiểu Liên Hoa này không hợp với khí chất thân phận của hắn, nghe Mặt Trời gọi quen rồi, ngược lại cũng lọt tai.

Sở Trác cười nói: “Vậy là thích rồi. Nếu em thích nghe, cô sẽ gọi em nhiều hơn? Tiểu Liên Hoa, Tiểu Liên Hoa...”

Bỗng có thêm một tên thân mật, Sở Trác vừa gọi đã nghiện. Dung Dữ cạn lời, quay đầu chỗ khác nói: “Rảnh rỗi quá nhỉ, làm chuyện quan trọng của anh đi.”

Sở Trác ôm lấy hắn từ phía sau: “Em là chuyện quan trọng của ta.”

Giọng điệu Dung Dữ tự nhiên: “Muốn làm em? Anh không sợ thân thể này bị anh đùa đến rụng xương à.”

“...Cô nào nghĩ thế.” Sở Trác bật cười, “Mà em đấy, ngày ngày nghĩ gì đâu, có thể nghĩ đến chuyện khác không?”

Nếu nói không có chút ý nào là giả, nhưng trong mắt Sở Trác, quan trọng nhất vẫn là Dung Dữ khỏe mạnh, còn mấy chuyện khác tạm thời gạt sang một bên.

“Sắp hết năm rồi, năm mới em muốn quà gì?” Sở Trác chuyển đề tài rất nhanh.

Dung Dữ thừa nhận hắn và Mặt Trời có thể không ở chung một tuyến thời gian: “Nhanh chỗ nào, còn tận một tháng mà?”

“Một tháng là thời gian chuẩn bị quà cho em, nhanh nói thứ em muốn cho cô biết.” Sở Trác nói, “Chỉ cần em nói, cô sẽ mang đến cho em.”

“Không muốn gì cả.” Dung Dữ không chút hứng thú, “Đừng nói là năm mới, ngày nào anh cũng tặng đồ cho em, cung em sắp chất không nổi rồi.”

Sở Trác không chút do dự nói: “Vậy xây cung rộng thêm mấy lần là chứa được.”

Hôn quân lên tiếng.

Dung Dữ cảm thấy nếu có nhiệm vụ hại nước hại dân, hắn sẽ hoàn thành mà chẳng phí chút sức nào.

Hành vi của Sở vương bệ hạ thật sự là 'tặng free đầu người'.

“Không muốn mấy thứ khác, vậy may thêm mấy bộ đồ mới?” Sở Trác nhất định muốn làm gì đấy cho hắn, phải có chút không khí năm mới.

“Y phục của em còn chưa đủ nhiều à?” Dung Dữ nói, “Rương sắp nhét không nổi rồi.”

Y phục thời này rất nhàm, không phải đen thì là xám, rồi lại xanh nhạt trắng nhạt, không hợp thẩm mỹ Dung Dữ chút nào. Chuyện đầu tiên hắn làm là kêu người đổi toàn bộ quần áo thành màu đỏ, kiểu dáng hoa lệ phức tạp. Sở Trác biết sở thích của hắn, đưa hắn rất nhiều quần áo đỏ, mỗi ngày đổi một bộ, cả năm không bộ nào trùng bộ nào.

Thật ra Dung Dữ rất ít cơ hội mặc. Những bộ y phục đó đều là quần áo mùa đông, hắn cũng không ra ngoài, toàn để trong rương trang trí.

Nhưng vậy cũng không ngăn cản thói quen sưu tầm của hắn, quần áo phải càng nhiều càng tốt.

Nhiều đến một mức độ nào đó, nhìn cũng chết lặng rồi.

Sở Trác im lặng một giây: “Quả nhiên vẫn là nên xây thêm cung điện...”

“Thôi đi, lười chẳng muốn làm gì hết.” Dung Dữ quay qua nhìn bức Hồng liên, “Anh kêu người đóng khung bức tranh này lại đi, em muốn treo trong phòng.”

Sở Trác nhướng mày, cười nói: “Cô vẽ đẹp đến mức em ngủ cũng muốn ngắm à?”

“Xấu thế này, treo đầu giường đuổi được ma quỷ trừ tà, phù hộ em bách độc bất xâm.” Dung Dữ đập tan ảo tưởng tốt đẹp của y.

Sở Trác: “...” Thôi được.

Tiểu Liên Hoa lúc nào cũng nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy đấy.

- -

Cơ thể của Dung Dữ ốm yếu không chịu nổi, cảm lạnh một trận thôi mà gần một tháng mới khỏi. Vẫn là nhờ có Sở Trác kè kè bên cạnh, hết lòng chăm nom.

Chờ hắn hết bệnh, tuyết đọng ngoài cửa sổ đang tan dần, nắng ấm xuyên qua tầng mây, những ngày cuối năm gần kề, lập xuân* đến rồi. (tiết bắt đầu mùa xuân vào khoảng thượng tuần tháng giêng âm lịch)

Tiết xuân lành lạnh, không ấm áp hơn mùa đông bao nhiêu. Có vết xe đổ lần trước, Sở Trác không dám dẫn Dung Dữ ra ngoài đi dạo, sợ gió thổi qua hắn lại bệnh nữa.

Ra ngoài hóng mát cái gì, vẫn là nên chờ tiết trời ấm áp hơn rồi tính sau.

May là Dung Dữ cũng là một người lười biếng, dù không ra khỏi cửa cũng không hề gì, chỉ cần Sở Trác bên cạnh là được.

Sở Trác sợ Dung Dữ buồn bực nhàm chán, mỗi ngày đều vẽ một bức tranh cho Dung Dữ, còn để Dung Dữ chọn chủ đề. Dung Dữ qua loa mấy ngày, để y vẽ hoa cỏ muông thú tường xanh ngói đỏ, sau đó thật sự không nhịn được nữa, để Sở Trác tự xem mà vẽ.

Cơ Ngọc thích tranh cảnh vật, còn hắn không có hứng thú. Sở Trác thấy Dung Dữ không hăng hái lắm, nên không làm phiền hắn nữa, nhưng nhiệm vụ vẽ mỗi ngày vẫn tiếp tục, Dung Dữ cũng không biết y vẽ cái gì.

Đêm ba mươi tết, Dung Dữ và Sở Trác cùng ăn bữa cơm đoàn viên. Trên bàn cơm, Sở Trác nói muốn tặng quà cho hắn, là bộ y phục đỏ, năm mới mặc màu đỏ tượng trưng cho niềm vui.

Dung Dữ cắn đũa, hắn chỉ chú ý đến thức ăn: “Không phải em đã nói y phục nhiều lắm rồi à? Anh muốn tặng cũng không tặng cái gì mới mẻ chút.”

Sở Trác nói: “Này không giống.”

Y lấy rương bỏ lên ghế: “Em mở ra xem chút đi.”

Dung Dữ nhìn y một cái, để đũa xuống, mở rương ra.

Bên trong là một bộ Hoa phục đỏ, màu sắc tươi tắn đẹp đẽ. Dung Dữ trải y phục ra, là một bộ trường bào váy dài, kim tuyến vòng quanh ống tay áo, thêu hai đóa Hồng liên nở rộ.

Ánh mắt Dung Dữ thâm thúy, nhìn Hồng liên trên ống tay thật lâu.

“Hồng liên xứng với em, nên cô kêu người thêu lên.” Sở Trác thấy hắn chú ý, cong môi nói: “Cẩm Tú Phường gấp rút may trong một tháng, cố gắng hoàn thành trước năm mới. Thế nào, có phải rất đẹp không?”

Dung Dữ nói: “Ừ.”

“Thật ra nó còn có một chỗ đặc biệt.” Sở Trác cố ý úp mở.

Dung Dữ nói: “Ngàn năm không mục?”

“...” Sở Trác hơi sững sờ, cau mày nói, “Người bên Cẩm Tú Phường tiết lộ bí mật rồi?”

Dung Dữ cất y phục về lại rương: “Em thông minh thế, có gì mà không đoán được.”

“Chất liệu của nó rất đặc biệt, dùng một tấc lăng tuyến đỏ làm thành xiêm y đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, đông ấm hạ mát, ngàn năm không mục không rách. Vương thất nước Sở có Huyền long bào tổ truyền, chuyên dùng khi Đế vương đăng cơ hoặc đại hôn, cũng được dùng lăng tuyến đỏ chế thành. Trong quốc khố của cô còn dư lại lăng tuyến đỏ, chỉ có thể làm ra một bộ này, tên gọi Kim Lũ Y.”

Sở Trác thấy hắn bỏ y phục vào lại, “Em không mặc thử à? Kích cỡ là do cô ước chừng, thử xem có vừa người không...”

Dung Dữ ngồi lại vào bàn: “Em ăn trước đã.”

Sở Trác: “...À.”

Trông Tiểu Liên Hoa cũng không bất ngờ vui vẻ gì, lẽ nào không thích món quà này?

Tất nhiên Dung Dữ không bất ngờ, đây không phải lần đầu hắn thấy bộ y phục này.

Thế giới trước hắn đã sớm mặc được Kim Lũ Y.

Trong lăng mộ Quỷ Vương có rất nhiều vải vóc tơ lụa, cẩm y hoa phục, có điều phần lớn đều hư hại theo năm tháng, chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra vải màu đỏ.

Khi đó Dung Dữ cho rằng chủ mộ có sở thích giống hắn, cũng thích màu đỏ. Hôm nay nghĩ lại, đó hoàn toàn là sở thích của hắn.

Những món vải vóc bồi táng bị mục nát đó, đều là y phục của hắn trong cung Ngọc Thanh này.

Hoa phục có thêu Hồng liên, là bộ duy nhất còn mặc được, được Quỷ Vương ngàn năm sau đưa cho hắn.

Mà đó vốn cũng là quà năm mới Sở Trác tặng hắn.

- -

Dung Dữ thong thả ăn xong bữa cơm, Sở Trác cũng ăn cùng hắn, nhưng món ngon nào đưa vào miệng cũng mất đi mùi vị. Quà mình dùng cả tâm ý chuẩn bị lại không được thích, thật làm người ta chán nản.

Tối trước khi đi ngủ, Sở Trác chợt nói: “Đợi đã, còn một món quà nữa.”

Dung Dữ: “Ừ?”

“Cô còn tìm được một loại thuốc màu, vẽ được trên da thịt con người, không tổn thương đến da, không bao giờ phai màu.” Sở Trác cố gắng làm giọng trở nên nghiêm túc, không quá mức tùy tiện, “Em muốn che ấn ký trên lưng không? Cô có thể... vẽ lên lưng em. Kỹ năng vẽ của cô em cũng thấy, nhất định sẽ vẽ cho em thật đẹp.”

Dung Dữ nhìn y không chớp mắt.

Sở Trác bị nhìn đến mất tự nhiên. Y biết mình nói ra lời này rất mạo phạm, trên lưng mà vẽ cái gì, nghe thế nào cũng giống đùa giỡn lưu manh.

Nhưng y thật lòng muốn che đi ấn ký đó trên người Dung Dữ. Dù Dung Dữ không nhìn thấy, nhưng đó cũng là vết thương mãi không thể xóa nhòa. Mỗi lần y trông thấy là một lần gai mắt, rồi lại vô cùng đau lòng.

Sở Trác khô khan giải thích dưới ánh nhìn soi mói của Dung Dữ: “Cô không có ý gì khác, nếu em không muốn thì...”

Dung Dữ lanh lẹ cởi quần áo: “Ai không muốn? Vẽ đi.”

Sở Trác: “Không vẽ... hả? Đợi đã, không cần cởi hết!”

Dung Dữ không hiểu: “Em đâu cởi quần.”

“Cũng không cần cởi hết áo, kẻo lạnh.” Sở Trác dè dặt nói, “Cởi một nửa là được rồi, chỗ cần vẽ là bả vai và nửa lưng.”

Dung Dữ kéo xiêm y đã cởi đến khuỷu tay lên, chỉ lộ ra nửa lưng trắng nón: “Vầy à?”

Sở Trác gật đầu: “Đúng. Chỉ như vậy, em đến nằm trên trường kỷ đi.”

Dung Dữ nằm trên trường kỷ, tóc đen được dây đỏ buộc hờ, rũ xuống trước ngực, quần áo nửa cởi nom còn dụ hoặc hơn không mảnh vải che thân.

Qua vô số lần tắm rửa cho người này, ôm người ngủ mấy tháng trời, mỗi một phương diện đều làm qua mấy lần, định lực của Sở Trác đã mạnh hơn rất nhiều.

Ít nhất y còn cầm vững được bút.

...Mới là lạ. Nhìn đầu bút run run, Sở Trác cảm thấy mình có khả năng đã xuất hiện triệu chứng giống Dung Dữ.

Dung Dữ không nhìn thấy động tác của y, chỉ biết đầu bút vẫn rề rà chưa chạm xuống, nhắm mắt thúc giục: “Nhanh lên chút, như này rất lạnh.”

Ngoài miệng Sở Trác nói: “Được.” Y nhìn ấn ký, tìm một điểm đặt bút.

Dung Dữ hỏi: “Anh muốn vẽ gì?”

Sở Trác nói: “Em đoán đi.”

Dung Dữ: “Em đoán là Hồng liên.”

Lúc này Sở Trác đã đi nét đầu tiên --- phác họa một cánh hoa của đóa Hồng liên.

“Sao em mới đoán lần đầu đã chính xác rồi?”

Sở Trác ngạc nhiên nói.

Dung Dữ đáp: “Này thì có gì khó đoán, y phục tặng đến cũng thêu Hồng liên, anh có chấp niệm gì với Hồng liên à?”

Sở Trác nói: “Tiểu Liên Hoa, em không phải chấp niệm của ta à?”

Em là chấp niệm của ta.

“Ta có, chấp niệm chưa tan.” Quỷ Vương ngàn năm sau gằn từng chữ, “Phải đợi một người, thành thân cùng hắn. Ngày gặp mặt, cũng là ngày, ta thấy lại ánh mặt trời.”

Phần chấp niệm đó có từ lúc nào? Là quá khứ, tương lai, hay hiện tại?

“À, bộ Kim Lũ Y em không thích sao?” Cuối cùng Sở Trác cũng dám hỏi ra, “Nếu không thích, cũng không cần miễn cưỡng mặc, tháo ra làm lại một bộ khác là được.”

“Ừm? Rất đẹp, không phải không thích.”

“Nhưng cô thấy em không vui lắm.”

“Em không hay bộc lộ vui giận rõ ràng.”

“Rõ ràng là vui buồn hờn giận gì đều viết hết lên mặt.”

“Anh chú ý vẽ đi, bút của anh làm em nhột chết được...” Dung Dữ oán trách.

“Hết cách rồi, em chỉ có thể ráng chịu một chút.” Sở Trác nói.

“Ưm...” Cảm giác nhột từ sống lưng truyền ra toàn thân, Dung Dữ hừ nhẹ, Sở Trác vừa nghe đã không thể bình tĩnh nổi, tay đang cầm bút lại run lên.

“...Chỉ là vẽ thôi, Tiểu Liên Hoa, đừng phát ra âm thanh khiến người ta hiểu lầm như thế, em đang thử thách sức chịu đựng của ta.”

Dung Dữ lành lạnh nói: “Hết cách rồi, anh chỉ có thể ráng chịu thôi.”

Sở Trác: “...”

Thù dai quá mà.

Hết chương 75.

Đến ngày 3-9 mình không thể đăng mỗi ngày một chương được vì mình phải làm tiểu luận. Sau 3-9 sẽ gấp rút chạy bộ này cho xong, còn tầm 40 chương nữa.:3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.