Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: June.
Phó Thiển Tri sững sờ.
“Trong vòng hai tháng này kết hôn luôn, được không?” Dung Dữ nói.
Kỳ hạn hắn được ở thế giới này chỉ có nửa năm, bây giờ đã qua bốn tháng, còn nhiều nhất là hai tháng nữa.
Phó tướng quân không nhịn được nói: “Lên kế hoạch hôn lễ trong hai tháng quá gấp. Chuyện cưới hỏi là chuyện quan trọng, phải suy nghĩ kĩ càng.”
Thiếu gia nhà họ Phó cử hành hôn lễ, phải tổ chức thật lớn thật sang trọng, hai tháng đúng là có chút gấp. Phó tướng quân còn muốn nhân dịp đính hôn để quan sát con dâu tương lai, này sao tự nhiên đùng cái cưới luôn rồi?
“Đã suy nghĩ rất kĩ.” Dung Dữ nhìn về phía Phó Thiển Tri, “Tướng quân, con mong được kết hôn với anh ấy, đã mong rất lâu rồi.”
Phó Dung Dữ nhìn thẳng vào mắt Dung Dữ, từ cặp mắt đen láy ấy ông thấy được vẻ thâm thúy như cả biển sao. Tình cảm trong đôi mắt ấy vô cùng phức tạp lại mãnh liệt, phong phú đến mức ông cũng rung động, phút chốc làm ông thu lại tất cả hoài nghi với thanh niên.
Đay không phải đôi mắt sẽ nói dối.
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, tình cảm thật sự sâu đậm đến mức đó ư?
Phó tướng quân hỏi con trai: “Thiển Tri, con thấy thế nào?”
Phó Thiển Tri sớm đã bị niềm vui bất ngờ này đập cho choáng váng, nghe vậy lập tức nói: “Con thấy được. Con có thể tự mình tổ chức hôn lễ.”
Phó tướng quân: “...” Tiền đồ.
Phó tướng quân sầm mặt đứng dậy.
“Cha...”
Phó tướng quân hừ lạnh: “Đi viết thiệp cưới cho hai bây.”
...
Phó tướng quân vào thư phòng viết thiệp mời, còn hai người trẻ rời khỏi phòng khách lên phòng ngủ nghỉ ngơi, tất nhiên là ngủ chung một phòng.
Vào phòng ngủ vừa đóng cửa lại, Phó Thiển Tri đã ôm rịt lấy Dung Dữ từ phía sau, ý cười trong mắt như muốn tràn ra: “Sao anh không biết, em mong kết hôn với anh lâu lắm rồi?”
“Chuyện anh không biết còn nhiều lắm.”
“Khi nào thế? Tiểu Liên Hoa, nói anh biết đi.”
Dung Dữ xoay lại nhìn y: “Quan tâm cái này, không bằng suy nghĩ hôn lễ của chúng ta tổ chức thế nào. Quá đơn giản em cũng không chịu đâu.”
“Không đâu em.” Phó Thiển Tri hôn trán hắn, “Tiểu Liên Hoa của chúng ta sẽ là chú rể hạnh phúc nhất trần đời.”
- -
Sau tin Phó Thiển Tri về Lam Tinh, lại có một tin tức làm bùng nổ cả giới quý tộc.
Phó Thiển Tri muốn kết hôn sớm! Đối tượng kết hôn chính là thanh niên đã tay trong tay với y hôm đó!
Chuyện này lập tức làm vô số trai gái vỡ mộng.
Phải biết rằng năm đó Phó Thiển Tri là nam thần mà Học viện Quân sự công nhận, đẹp trai gia thế tốt còn ưu tú, trai gái muốn cưới y nhiều đếm không xuể, lời thổ lộ nhận được cũng nhiều như lá mùa thu. Nhưng Phó Thiển Tri lòng dạ sắt đá, đều từ chối không chút lưu tình, cả người tản ra hơi thở độc thân đến già.
Dù y đã ra khỏi giới quý tộc Lam Tinh mười năm, trong giới vẫn còn lưu truyền rất nhiều truyền thuyết của y, cảm thán rằng thanh niên bây giờ không ai có thể so với phong thái năm đó của y. Hôm y quay về, nhan sắc và khí phách bất phàm lập tức làm vô số tâm hồn thiếu nữ như tro tàn bùng cháy trở lại, một hai muốn đám hỏi với nhà họ Phó.
Ai ngờ còn chưa làm được gì, chuyện thứ nhất Phó Thiển Tri tuyên bố lại là kết hôn.
Ngày nay tuổi thọ con người rất dài, người ta càng ngày càng thích cuộc sống độc thân tự do, bảy tám chục tuổi mới kết hôn cũng không muộn. Phó Thiển Tri mới đầu ba, bây giờ kết hôn thật sự là trói buộc cuộc đời quá sớm.
Người cả giới quý tộc đang kéo nhau hỏi thăm xem người đám hỏi với nhà họ Phó là ai. Ngày đó bọn họ đều thấy được thanh niên, phải công nhận rằng người đó đẹp. Mọi người đều biết có thể kết hôn với cậu chủ nhà họ Phó, cũng không phải chỉ có vẻ ngoài là được.
Mà nhà họ Phó đã phong tỏa tin tức, ai cũng không tra được thân phận của Dung Dữ.
Thân phận tinh tặc kiêm tội phạm trốn ngục.
Thân phận này không thể đưa ra ngoài ánh sáng, may mà nhà họ Phó bảo vệ rất kín kẽ.
Mà một thân phận hiển hách vinh quang khác, Dung Dữ tạm thời chưa có ý lấy lại.
Một tháng qua hắn ở Lam Tinh cùng bàn với Phó Thiển Tri về đám cưới. Phần lớn là Dung Dữ nói yêu cầu, còn lại giao cho Phó Thiển Tri làm.
Câu đầu tiên Dung Dữ nói rằng không muốn đám cưới kiểu phương Tây, yêu cầu này cũng xem như bình thường. Những yêu cầu sau cái nào cũng hà khắc lại xa hoa, lộng lẫy phô trương đến tận cùng, ai nghe cũng không khỏi thốt một câu phá của. Hắn mới mấp máy môi đám người làm đã khổ tâm muốn trọc đầu.
Mà Phó Thiển Tri nghe xong mắt cũng không thèm chớp chỉ nói 'Được'.
Cả đời chỉ có một hôn lễ, Tiểu Liên Hoa của y xứng đáng có được những thứ tốt nhất.
Y sẽ thỏa mãn hết thảy nguyện vọng của Tiểu Liên Hoa.
Từ nơi tổ chức hôn lễ, trang trí, thời gian, đến cả nhạc nên mở trong hôn lễ, tiết mục của đội hòa tấu, kiểu dáng trang phục chú rể, dẫn chương trình và khách muốn mời,... Tất tần tật mọi thứ đều phải qua tay Phó Thiển Tri, từng chuyện đều được y lựa chọn thu xếp.
Mấy ngày qua Phó Thiển Tri liên lạc nhiều nhất là công ty hôn lễ, hầu như ngày nào cũng gọi điện thoại.
“Tôi chuẩn bị làm một hôn lễ kiểu Trung Hoa, không muốn tổ chức ở lễ đường, muốn một cung điện theo kiến trúc Hoa Hạ, người yêu tôi thích.”
“So với tây trang trắng, tôi cảm thấy người yêu tôi hợp với đồ cưới (giá y) đỏ thẫm hơn.”
“Hoa tươi của tiệc cưới không nên dùng hoa hồng đỏ, vậy quá tục, hoa hồng trắng cũng không... Dùng hoa sen đi. Sen trắng hay sen xanh gì đều không được, không hợp với không khí hôn lễ... Hoa sen đỏ thì được, nó vô cùng xứng với người yêu tôi. Muốn chín ngàn chín trăm chín mươi chín đóa.”
“Không có nhiều sen đỏ như vậy? Tôi nhớ trên Thủy Liên Tinh có trồng hoa sen đỏ quy mô lớn... Tinh cầu đó đã có tư nhân thầu rồi đúng không? Đợi một chút.”
Người đàn ông cúp điện thoại, lại gọi một cuộc khác.
“Giúp tôi liên hệ với chủ nhân của Thủy Liên Tinh, tôi muốn mua lại tinh cầu này của họ.”
...
Tất cả mọi người đều nhìn ra Phó Thiển Tri đã tốn bao nhiêu công sức cho buổi hôn lễ này, lại tràn đầy mong đợi vào ngày đó. Chỉ có tình yêu chân thành sâu sắc mới có thể làm y đối đãi cẩn thận như thế.
Dung Dữ ngồi trong phòng trang điểm, thanh niên trong gương khoác tây trang đỏ rượu, trong túi áo cài hai đóa hồng, nom vô cùng tinh xảo xinh đẹp.
Hắn đang chuẩn bị chụp ảnh cưới với Phó Thiển Tri. Hắn đã chuẩn bị xong hết, còn Phó Thiển Tri vẫn đang thay quần áo ở phòng bên cạnh.
Vòng Huyết Ngọc: Đầu tiên chúc mừng anh sắp cưới, cuối cùng là xin hỏi, anh còn nhớ nhiệm vụ không?
Một tháng này Đại ma vương chỉ quan tâm đến hôn lễ, hoàn toàn không có ý muốn đi gặp con trai Thủ lĩnh.
Dung Dữ không thèm để ý: “Nhiệm vụ quỷ này, cuối cùng tùy tiện làm thôi cũng hoàn thành, nào quan trọng bằng kết hôn đâu.”
Vòng Huyết Ngọc: Anh đang lãng phí thời gian, kết hôn với Phó Thiển Tri không giúp được gì cho nhiệm vụ.
Dung Dữ nhìn mình trong gương: “Cũng không mất gì.”
Vòng Huyết Ngọc nghĩ, cũng phải. Buổi hôn lễ này có tổ chức rầm rộ thế nào, sau khi Đại ma vương và Chủ Thần đại nhân thoát khỏi thế giới này, con dân trong đây sẽ không còn nhớ gì cả, sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của nguyên chủ và Phong Hành.
Người nhớ chỉ có Đại ma vương và Chủ Thần đại nhân. Cân nhắc đến trạng thái mất trí nhớ của Chủ Thần đại nhân ở mỗi thế giới, người chân chính nhớ được hôn lễ này cũng chỉ có mỗi Đại ma vương.
Nghĩ đến Đại ma vương đã đợi nhiều năm như vậy, chỉ vì hoàn thành tâm nguyện cử hành hôn lễ với Chủ Thần đại nhân. Vòng Huyết Ngọc tạm thời hiểu được tâm trạng chây lười nhiệm vụ của Đại ma vương.
Giải quyết hàng giả, đổi lại thân phận, đèn hồn của nguyên chủ sẽ sáng, Đại ma vương phải lập tức trả lại thân phận cho nguyên chủ.
Vậy thì không thể hoàn thành hôn lễ với Chủ Thần đại nhân được.
Đại ma vương muốn kéo dài đến sau khi hôn lễ kết thúc mới rời khỏi thế giới này.
Nghĩ như vậy, tâm trạng vòng Huyết Ngọc chợt phức tạp.
Vòng Huyết Ngọc: Đại ma vương, thành thân với Chủ Thần đại nhân là chấp niệm của anh ư?
“Cái gì mà chấp với chả niệm.” Dung Dữ đáp, “Tao chỉ muốn cho hắn một hôn lễ cả đời khó quên thôi.”
Vòng Huyết Ngọc: Rõ ràng là Chủ Thần đại nhân chuẩn bị cho anh một hôn lễ cả đời khó quên!
Mấy ngày nay đều là Phó Thiển Tri phí sức bố trí hôn lễ, Dung Dữ trừ nói ra một đống yêu cầu làm người giận sôi thì không làm chút gì hết.
“Tiểu Liên Hoa.” Bàn tay người đàn ông đặt lên vai hắn.
Phó Thiển Tri đã thay đồ xong, đứng sau lưng ghế Dung Dữ, nhìn hai người trong gương: “Hôm nay rất đẹp.”
Dung Dữ nói: “Cho nói lại lần nữa, ngày nào em cũng đẹp.”
“Được.” Phó Thiển Tri cười vươn tay ra với hắn, “Vậy Tiểu Liên Hoa mỗi ngày đều đẹp, cùng anh đi chụp ảnh cưới nhé?”
Dung Dữ nhìn y mấy giây, sau đó kiêu căng nắm lấy tay y.
- -
Ảnh cưới đã chụp được kha khá, nhan sắc hai người đều rất xuất chúng, chụp kiểu gì cũng đẹp. Nhiếp ảnh gia bớt việc, thậm chí cảm thấy không cần photoshop.
Trước ống kính hai người tự nhiên nắm tay, ôm, hôn. Có một tấm Dung Dữ đứng, Phó Thiển Tri ôm hắn từ phía sau, Dung Dữ nghiêng đầu hôn môi người đàn ông.
Cảnh tượng vô cùng đẹp. Nhiếp ảnh gia như đào được kho báu cầm máy ảnh không ngừng chụp hai người.
Buổi chụp hình diễn ra rất thuận lợi. Xế chiều hôm đó đã rửa xong ảnh, hai người đi ra khỏi tiệm chụp hình vẫn còn nắm tay nhau.
Dung Dữ giơ tay Phó Thiển Tri lên: “Nhẫn ở ngón út anh nên thay.”
Phó Thiển Tri: “Hửm?”
“Đeo nhẫn ở ngón út tượng trưng cho độc thân, cô đơn, quên lãng quá khứ.” Dung Dữ bất mãn nhìn nó chằm chằm, “Anh sắp kết hôn với em rồi, còn mang ở ngón út là có ý gì?”
Phó Thiển Tri không nói hai lời lập tức tháo nhẫn.
...Không tháo được.
“Chặt quá, anh tháo không ra.” Phó Thiển Tri hơi không biết làm sao.
Y không nhớ mình đeo chiếc nhẫn này khi nào, và vẫn luôn quên mất sự tồn tại của nó.
Vòng Huyết Ngọc: Vô dụng thôi, chiếc nhẫn này là thần khí trói buộc với thần hồn của Chủ Thần đại nhân, chỉ có khôi phục sức mạnh ngài ấy mới có thể tháo xuống, còn biến ra được nhiều hình khác nhau.
“Vậy thôi.” dung Dữ thả tay y xuống, “Tháo không được thì đeo, chúng ta đi mua nhẫn cưới.”
“Anh đã mời nhà thiết kế trang sức nổi tiếng về thiết kế nhẫn cưới của chúng ta...”
“Em không muốn, em muốn mua bây giờ.”
“...Cũng được.”
Đeo đổi qua đổi lại cũng được.
Vì vậy hai người lại đi vào tiệm trang sức.
Mặc dù không có ý nghĩa riêng độc nhất như mời nhà thiết kế, nhưng cửa hàng Phó Thiển Tri chọn cũng rất đắt tiền xa xỉ, giá trị không hề rẻ. Bản thiết kế được ra đời từ những danh gia, kiểu dáng độc nhất vô nhị, mỗi một chiếc đều có giá bảy con số trở lên. Nhân viên ở đây tiếp đón giới quý tộc cả ngày, ai cũng miệng lưỡi lanh lợi, mắt sáng như đuốc.
Phó Thiển Tri mới trở về Lam Tinh không lâu, nhân viên bán hàng tạm thời không nhận ra thân phận của y, chỉ thấy quần áo và khí chất bất phàm của hai người, thái độ đã rất ân cần nhiệt tình.
Dung Dữ tùy tiện nhìn xung quanh, ánh mắt chợt dừng lại trên một chiếc nhẫn.
Đó là một chiếc nhẫn vàng được khắc hoa sen vàng, cánh hoa hệt như ngọn lửa, nở rộ lộng lẫy.
Nhân viên bán hàng thấy hắn nhìn chiếc nhẫn ấy mười giây, vội vàng giới thiệu: “Đây cũng là chiếc nhẫn cưới mới ra, một chiếc tên Chân Kim một chiếc tên Liệt Hỏa. Nhà thiết kế cặp nhẫn này vô cùng thích văn hóa cổ của Hoa Hạ, lấy cảm hứng từ 'chân kim liệt hỏa*', xuất xứ từ câu 'Phi tự tưởng chân kim liệt hỏa, thảng hảo bỉ trọc thủy hồng liên' trong <Hoa Mộc Lan> ở thời Minh. Ý nghĩa của chân kim liệt hỏa là phẩm chất không đổi khi đã trải qua thử thách khắc nghiệm. Nếu hai vị chọn cặp này làm nhẫn cưới, ngụ ý là dù có trải qua bao nhiêu sóng gió, tình yêu đôi ta vẫn sẽ bền lâu không thay đổi.”
Phó Thiển Tri hỏi Dung Dữ: “Em thích không?”
Dung Dữ miễn cưỡng nói: “Tạm được.”
“Vậy lấy nó đi.” Phó Thiển Tri lập tức nói. Thứ có thể làm Dung Dữ miễn cưỡng hài lòng cũng không nhiều, đối với những vật khác đa phần Dung Dữ chỉ cười lạnh bảo 'Thứ rác rưởi', hoặc lười đánh giá luôn.
Một cặp nhẫn giá trị tám con số tinh tệ. Phó Thiển Tri mắt cũng không chớp quẹt thẻ, sau đó cất chiếc nhẫn thật cẩn thận.
Hai người thanh toán xong chuẩn bị rời đi, trong cửa hàng lại có thêm vị khách. Nhân viên bán hàng rõ ràng biết người này, thái độ cung kính nhiệt tình: “Quý thiếu gia, ngài tới rồi.”
Phó Thiển Tri và Dung Dữ xoay người, vừa vặn đụng phải người đến.
Qus Vũ vốn tùy tiện đến xem trang sức. Gã là người thô tục, chỉ thích những thứ như châu báu trang sức, trước kia không mua nổi, sau khi thành Quý thiếu gia thích cái gì thì mua cái đó. Gã đã trở thành khách quen của tiệm.
Nhưng lần này, cậu ta lại gặp được người mình không ngờ tới.
Quý Vũ nhìn gương mặt Dung Dữ, hoảng sợ mất hồn ngay tại chỗ.
Sao Kỷ Thanh Du lại ở đây?!
Không phải nó đã vào nhà tù Vô Tận rồi sao?
Tại sao không chỉ không chết trong đó mà còn xuất hiện ở Lam Tinh?
Quý Vũ nhìn chòng chọc gương mặt Dung Dữ, cơ thể hơi phát run, ai cũng nhìn ra được gã thất lễ.
Phó Thiển Tri nhíu mày, lặng lẽ chắn trước mặt Dung Dữ, ngăn lại tầm mắt của Quý Vũ, cúi đầu nói với Dung Dữ: “Về nhà thôi em.”
Vẻ mặt Dung Dữ không thay đổi, vẫn nói cười với Phó Thiển Tri, đi sượt qua Quý Vũ, giống như hoàn toàn không nhận ra đối phương.
Thật đúng là bất ngờ, người trong cốt truyện.
Gã, thợ, xăm.
Hết chương 43.
Chú thích:
*Chân kim liệt hoả: Vàng thật không sợ lửa, dù trải qua gian nan thử thách thế nào vẫn giữ vững bản tâm.
*非自奖真金烈火,傥比好浊水红莲 “Phi tự tưởng chân kim liệt hoả, thảng hảo bỉ trọc thuỷ hồng liên.” Đại ý chắc là không tự khen bản thân như chân kim liệt hoả, hào phóng như hồng liên dưới nước đục. @[email protected] Lú quá tra mãi không ra.