Chuyển ngữ: Chiến Lược Của Dân Kĩ Thuật, chiếc niên hạ, tôi-em đỉnh zl.
Cuối cùng Dung Dữ cũng bị ngài trưởng giám ngục thẹn quá hóa giận đuổi ra ngoài. Hắn cũng không chút lưu luyến, vì hắn đã được ở phòng một người.
Tình huống lúc đó như vầy. Phó Thiển Tri dùng một trăm cách đe dọa cũng không thành công làm Dung Dữ xuống giường, cuối cùng chỉ đành thoả hiệp, đồng ý xếp cho hắn phòng một người.
Dung Dữ nhấn mạnh yêu cầu lần nữa: “Giường nhất định phải lớn, đủ để tôi lăn lộn.”
“Được.”
“Chăn phải mềm, tuyệt đối không ẩm mốc.”
“Được.”
“Phải có tivi.”
“... Không thành vấn đề.”
“Còn có quang não---”
“Hành tinh lưu đày không có mạng, không thể sử dụng quang não.” Phó Thiển Tri cắt lời hắn.
Nơi này hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Dung Dữ: “Thế tạm vậy đi.” Đến thời đại tinh tế lại không thể chơi trò chơi, hắn đã không còn niềm vui nữa rồi.
Hắn vén chăn xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ.
Phó Thiển Tri hơi hơi thả lỏng, cuối cùng cũng tiễn được tổ tông này đi.
Dung Dữ vịn khung cửa, bỗng quay đầu nói: “À đúng rồi.”
Phó Thiển Tri chưa kịp thở phào nhẹ nhõm lại suýt nghẹn: “Lại sao nữa?”
Dung Dữ nói: “Tôi hy vọng cơm nước có thể tốt hơn. Không cần quá tốt, giống như tối nay tôi ăn là được rồi.”
Phó Thiển Tri lạnh lùng: “Không bằng cậu nói mỗi ngày đều đến chỗ tôi ăn chùa đi.”
Dung Dữ hớn hở: “Có được không?”
Phó Thiển Tri mặt lạnh hơn: “Không được. Tội phạm phải ra dáng tội phạm, ngoan ngoãn trở về ăn cơm tù đi.”
“Nếu thế tôi sẽ nuốt không trôi còn ăn không no, ăn không no tôi sẽ không vui, tôi không vui tôi sẽ giết người trợ hứng.” Dung Dữ nói, “Ngài cũng không muốn làm phòng ăn biến thành khu tàn sát đúng chứ?”
Phó Thiển Tri nhìn hắn chằm chằm: “Cậu đang uy hiếp tôi.”
Dung Dữ không sợ chút nào: “Ngài sẽ trừng phạt tôi à?”
Từ kính xưng 'ngài' này, từ trong miệng người khác nói ra là tôn kính và sợ hãi y. Còn phát ra từ miệng thanh niên, Phó Thiển Tri cảm giác như hắn đang giễu cợt mình.
Dù người nọ ăn hay chết gì cũng không liên quan đến y.
Nếu Phó Thiển Tri muốn, y có rất nhiều biện pháp khiến Dung Dữ nghe lời. Trấn áp bằng vũ lực, tra tấn, gắn chip khống chế... thủ đoạn của nhà tù Vô Tận nhiều vô cùng.
Nhưng hết lần này đến lần khác, y không hề muốn dùng cái nào với Dung Dữ. Ngay cả khi muốn trừng phạt nhẹ thôi cũng thua dưới ánh mắt hay một câu nói của thanh niên, rồi sau đó cũng chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không.
Cho nên chỉ có thể bó tay, mặc người nọ làm trời làm đất.
Nói cho cùng, đều tại y nuông chiều mà ra cả.
Dung Dữ biết Phó Thiển Tri im lặng là đồng ý, khóe mắt cong cong cười nói: “Ngài trưởng giám ngục, nếu ngài đã thiên vị tôi, tại sao không thiên vị đến cùng chứ?”
“Chẳng lẽ tôi không xứng đáng nhận toàn bộ yêu thích của ngài à?”
Tất nhiên hắn xứng đáng.
Thanh niên có một gương mặt xinh đẹp, càng mê người hơn là đôi mắt như làn thu thuỷ đó, thần thái phấn chấn sáng lạn chói mắt, có được sức sống của tất cả những tội phạm trong nhà tù Vô Tận. Giống như ánh trăng sáng ngời trong đầm nước đầy tử khí, trời sinh đã nhận hết muôn vàn sủng ái.
Phó Thiển Tri ở trong nhà tù Vô Tận ngột ngạt nhàm chán này đã lâu, đã thấy rất nhiều kiểu tù nhân, nhưng lần đầu gặp người như vậy, cảm thấy mới lạ và thú vị. Y cũng không nghĩ phần hứng thú này sẽ duy trì được bao lâu.
Hắn ở tù ngày thứ nhất mới có thể hồn nhiên như vậy. Phó Thiển Tri nghĩ.
Cuộc sống trong nhà tù Vô Tận này mãi mãi không thấy điểm cuối, chỉ mong chút nóng bỏng như lửa ấy có thể đừng phai mờ. Chờ đến một ngày góc cạnh của thanh niên bị mài mòn, dần mờ nhạt rồi hòa vào đám đông, không đáng để y chú ý nữa.
Có điều trước khi đến ngày đó, y muốn cho thanh niên một chút thiên vị đặc biệt, để sức sống của đóa hoa minh diễm ấy lâu hơn, không úa tàn quá nhanh.
“Tôi sẽ cho cai ngục mang phần cơm trưa riêng đến cho cậu.” Phó Thiển Tri nói, “Tôi ăn gì cậu ăn đó.”
Dung Dữ giải quyết xong vấn đề cơm nước, mới hài lòng rời đi.
“Chờ đã.” Phó Thiển Tri gọi hắn lại.
Dung Dữ ngoảnh đầu nhìn lại.
“Sau này cậu muốn gặp tôi, gọi cai ngục tới báo.” Phó Thiển Tri mặt không cảm xúc, “Không được phép giết người.”
Dung Dữ chớp mắt, môi khẽ nhếch, phất phất tay với y, cũng không đáp lại liền đi.
Phó Thiển Tri để cai ngục dẫn Dung Dữ tới phòng giam mới, còn mình ở trong phòng ngủ nhìn giường bị thanh niên quậy lộn xộn mà xoa huyệt thái dương.
Y ngồi trên giường, đặt gối ôm cá chép đỏ lên đùi, suy nghĩ đang rất loạn. Vừa định hút điếu thuốc cho tỉnh táo, chợt nhớ tới thanh niên nói “Không thích ngửi mùi thuốc lá”, lại để bật lửa xuống.
Để xong lại thấy buồn cười.
Sao y lại phải để ý suy nghĩ của một tội phạm?
Vì vậy lại lấy bật lửa ra châm điếu thuốc.
Trong gạt tàn lại thêm một đầu lọc. Phó Thiển Tri đứng dậy ra phòng làm việc, mở video theo dõi của phòng giam số 17 lên xem.
Trong video, bảy gã tội phạm vừa tán gẫu vừa cười to. Bỗng nhiên hành động của bọn chúng ngừng lại, trong góc video thanh niên cầm dao xuất hiện.
Thân thủ thanh niên gọn gàng dứt khoát, ra một dao lấy một mạng, chớp mắt đã giết bảy người, cả quá trình vẻ mặt đều vô cùng bình tĩnh, tố chất tâm lý cực mạnh.
Phó Thiển Tri bấm vào hồ sơ phạm tội của số 52.
Tên họ Kỷ Thanh Du, 21 tuổi, thân phận tinh tặc.
Nếu như là tinh tặc thì thân thủ và tố chất tâm lý như thế cũng không ngoài suy đoán, vì tinh tặc đều là một đám người liều mạng.
Điều làm y bất ngờ là thanh niên chỉ mới 21 tuổi.
Thời đại tinh tế, tuổi thọ trung bình là 300 tuổi, 21 tuổi thật sự quá trẻ. Mặt trời vừa lên ánh ban mai vừa rọi (ý là còn quá trẻ đó) đã bị ném vào nhà tù Vô Tận, vĩnh viễn rơi vào bóng tối là một chuyện vô cùng tàn nhẫn đau khổ.
Lý do bắt giữ, ngày 21 tháng 5 năm 756 tinh lịch, bị binh lính liên bang bắt được ở Lạp Mã tinh.
Bằng thân thủ của số 52, cần điều động quân đội mới thành công bắt về quy án cũng đúng.
Tài liệu cá nhân rất bình thường.
Điểm duy nhất không bình thường chính là...
Phó Thiển Tri nhìn tấm hình chụp trên hồ sơ tội phạm.
Hình mới chụp vào sáng hôm nay. Thanh niên mặc bồ đồ tù màu xám tro đối diện máy ảnh, cụp mắt không dám nhìn thẳng vào ống kính, sắc mặt thấp thỏm bất an, trong mắt đầy sợ hãi nhu nhược, còn có hoang mang. Hơn nữa là lúc đó tay hắn không đeo vòng ngọc đỏ kia.
Trong đầu Phó Thiển Tri hiện lên dáng vẻ ngang tàn càn rỡ của thanh niên, vừa vào tù ngày đầu đã giết tám người bao gồm cả đại ca tiền nhậm Khoa Đạt, trong mắt hiện lên nghi ngờ.
Đây thật sự là một người?
Dù một người có giả vờ đáng thương, cũng không bao giờ lộ ra ánh mát sợ hãi như thế.
Không biết tại sao, mặc dù chỉ mới gặp mấy lần Phó Thiển Tri vẫn khẳng định như vậy.
Y mở ngăn tủ lấy miếng ngọc bội cá ra ngắm cẩn thận. Lần đầu tiên nhìn thấy miếng ngọc này y đã thấy lòng mình rung động, y vẫn không rõ tại sao mình lại như thế.
Câu đố quá nhiều, không giải hết được.
Phó Thiển Tri người cũng như tên, y không có quá nhiều hứng thú tìm hiểu bất kỳ người hay chuyện gì, ít đến mức lãnh đạm, giống như tách rời khỏi thế giới này. Rõ ràng là thiếu gia xuất thân quý tộc có thể trở thành nghị viên tham chính (tham gia hoạt động chính trị), có tương lai rộng mở, nhưng lại tình nguyện đến hành tinh lưu đày phế thải hẻo lánh làm chức trưởng giám ngục nho nhỏ. Người xung quanh ai cũng không hiểu, cha y giận đến mức muốn đoạn tuyệt quan hệ với y, Phó Thiển Tri cũng không biết tại sao y lại có quyết định hoang đường như vậy.
Chỉ là từ khoảnh khắc gặp được Dung Dữ, y mới cảm thấy không uổng phí thời gian bao lâu nay.
Y chưa bao giờ có xúc động muốn tìm hiểu sâu một người như thế.
- -
Trong phòng giam số 17 máu chảy thành sông, xử lý thi thể rồi chà rửa vết máu cũng là một quá trình cực khổ, trong thời gian ngắn đoán chừng không sử dụng được.
Dung Dữ được dẫn đến phòng giam số 3, phòng lớn như vậy lại chỉ có một cái giường hai tấm nệm, lăn lộn cách mấy cũng khỏi cần lo bị té xuống giường. Ga trải giường và chăn đều mới toanh, đối diện còn bày một cái tivi.
Cai ngục dẫn đường hiển nhiên biết ngài trưởng giám ngục đối xử với tội phạm này không bình thường nên thái đội cung kính cẩn thận, còn kém xem Dung Dữ như đại gia, ân cần tặng một đĩa hạt dưa và ít trái cây.
Mặc dù điều kiện vẫn khổ, nhưng đã khác một trời một vực so với lúc mới đến.
Dung Dữ nằm trên giường, hài lòng mở tivi: “Quả nhiên muốn thứ gì tốt phải tự bản thân tranh thủ, tự mình giành lấy, cơm no áo ấm.”
Vòng Huyết Ngọc: Thật con mẹ nó tự mình giành lấy cơm no áo ấm.
Cách ở đây chính là ra tay giết người.
Toàn bộ quá trình Dung Dữ tàn sát phòng số 17 vòng Huyết Ngọc không dám hó hé tiếng nào.
Nó sâu sắc nhận ra rằng Đại ma vương ở thế giới trước đã văn minh biết bao, còn tuân thủ luật pháp của con người. Thế giới này mặc dù cũng có điều khoản luật pháp, nhưng lại không có giá trị trong nhà tù Vô Tận này. Dưới tình huống không được thỏa mãn điều kiện vật chất, Đại ma vương mất trí rồi thì cái gì cũng chơi được.
Dung Dữ cầm remote: “Sao, mày có ý kiến với bản lĩnh giành được cuộc sống tốt đẹp của tao à?”
Tín hiệu trong tù đúng là không tốt, ti vi mở lên bị nhiễu sóng rất lâu, hồi lâu sau mới hiện được một kênh.
Trên màn ảnh hiện <Quy định hình phạt của Liên bang Tinh tế>, một âm thanh máy móc đang đọc diễn cảm những quy định pháp luật dài dòng.
“Liên bang tinh tế điều luật thứ 127, phạm tội cướp bóc, lừa đảo, vơ vét tài sản, trường hợp nhẹ, phạt tù mười năm trở xuống.”
Dung Dữ quả quyết chuyển kênh.
“Liên bang tinh tế điều thứ 128, tội cướp bóc, lừa đảo, vơ vét tàn sản, trường hợp nặng, phạt từ 50 đến 100 năm.”
Chuyển tiếp.
“Liên bang tinh tế điều thứ 129, tội giết người, xử vào nhà tù Vô Tận. Các trường hợp sau đây có thể giảm bản án tùy tình hình..”
Chuyển.
“Điều thứ 130...”
Dung Dữ tắt tivi.
Cách tắt tivi cũng rất bạo lực, chính là cầm remote ném thẳng vào màn hình tivi.
Vòng Huyết Ngọc:...
Tính bạo lực của Đại ma vương lại lại trỗi dậy rồi kìa.
Dung Dữ cầm quả táo lên hung hăng cắn một phát: “Lý nào lại như thế.”
Hèn gì trưởng giám ngục đồng ý nhanh như vậy, hóa ra ở đây chỉ phát được một kênh.
Hắn là Đại ma vương, chính hắn mới là luật, sao phải ngồi trong tù nghe cái thứ truyền bá luật pháp này!
“Phì!” Dung Dữ vừa cắn miếng táo đã phun ra, cau mày nói, “Còn chưa gọt vỏ.”
Hắn quả nhiên không phải một Ma vương có thể cam chịu, cuộc sống này chẳng yên ổn trôi qua được rồi.
Dung Dữ kêu to: “Người đâu!”
Đoán chừng là được đặc biệt căn dặn, cai ngục nhanh chóng đi đến, nhìn thấy tivi bị đập nát: “... Ngài có chuyện gì không?”
Dung Dữ không kiên nhẫn nói: “Có dao không? Ta muốn gọt táo.“. Ngôn Tình Sủng
Cai ngục nhớ đến sự tích người này cầm một con dao ăn tàn sát khắp nơi, quả quyết nói: “Không có.”
Dung Dữ càng không nhịn được: “Vậy gọi tổng giám đốc của mấy người đến đây.”
Cai ngục: “...Hả?”
Dung Dữ nói lại: “Trưởng giám ngục.”
Cai ngục: “...Ồ.”
Người này tưởng đang nghỉ phép ở khách sạn à.
Không lâu sau, Phó Thiển Tri mặc đồ ngủ khoác áo gió vẻ mặt âm trầm xuất hiện: “Lại quậy cái gì đấy?”
Dung Dữ bất mãn nói: “Tivi này của anh sao chỉ có một kênh?”
“Đã nói ở đây không có tín hiệu.” Phó Thiển Tri không ngờ lại là chút chuyện nhỏ này, áp suất trên người thấp hơn, xoay người muốn đi, “Không có gì đừng gọi tôi.”
“Chờ chút, tôi có chuyện.”
Phó Trhiển Tri lạnh như băng quay lại nhìn.
Dung Dữ hỏi: “Có dao gọt trái cây không?”
Phó Thiển Tri cười: “Cậu cho rằng tôi sẽ cho cậu vũ khí?”
Dung Dữ đưa trái táo bị cắn một miếng ra khỏi song sắt: “Vậy anh gọt cho tôi đi.”
Ấn đường Phó Thiển Tri giật giật: “...Cậu có thể có chút tự giác rằng mình đang ở tù không?”
Dung Dữ đáp: “Tôi không ăn vỏ.”
Phó Thiển Tri châm chọc: “Yêu kiều.”
Cai ngục trợn mắt há mồm nhìn ngài trưởng giám ngục vừa giễu cợt vừa nhận lấy trái táo gọt vỏ, gọt xong mặt lạnh đưa cho tên tội phạm đang đứng trong tù.
Dung Dữ không chút khách sáo nhận lấy: “Anh đi được rồi, nơi này hết chuyện của anh.”
Sẽ không nói cảm ơn, người khác làm vì Đại ma vương là chuyện hiển nhiên.
Phó Thiển Tri nhẫn nhịn, hùng hổ xoay người bỏ đi.
Phó Thiển Tri đi xa rồi đột nhiên dừng bước quay lại dặn dò cai ngục.
“Sau này cậu ta muốn ăn trái cây thì đưa trái cây đến cho tôi, không được đưa dao cho cậu ta, biết chưa?”
Cai ngục cố gắng hiểu: “...Ý của ngài là không cho cậu ta trái cây nữa ạ?”
Cũng đúng, không biết điều như thế, uổng phí lòng tốt của ngài trưởng giám ngục.
Phó Thiển Tri nhắm hai mắt, nghiến răng nói: “Tôi gọt cho cậu ta.”
Hết chương 31.