Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần

Chương 64: Chương 64: Quan nhân 13




Tác giả: Phù Bạch Khúc.

Chuyển ngữ: Yến Chiêu với Kỳ Dạ bên bộ Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần là anh em tốt cốt ai nấy hốt á mụi người =))))))). Hai ông khịa nhau suốt.

Đám người Hồ gia bị một trận gió âm đẩy ra khỏi cửa, run lẩy bẩy trong đêm rét lạnh. Hồ viên ngoại bị Hồ lão phu nhân xách trượng đuổi đánh nửa ngày, cuối cùng Hồ phu nhân không nhìn nổi nữa, đề nghị tìm một chỗ nghỉ ngơi trước rồi tính sau, bằng không bọn họ sẽ chết rét ở bên ngoài.

Lúc này Hồ viên ngoại mới tránh được kiếp bị đánh, gã là gia chủ của cái nhà này nhưng bây giờ cũng không nghĩ ra được cách gì. Toàn bộ gia sản đều ở trong cái rương đó, mà cái rương đã bị họ Ôn lấy mất. Cũng không phải là trắng tay, trên người vẫn còn mang theo chút bạc, gom vàng bạc trang sức, y phục tơ lụa của Hồ phu nhân cũng đáng tiền, cầm đi thế chấp đủ để đám bình dân trang trải được mấy năm. Nhưng đám người Hồ gia tiêu pha như nước, chút tiền này làm gì đủ cho bọn họ phung phí, còn không đủ tiền trả lương cho người hầu nữa là.

Bị đuổi ra khỏi nhà trong một đêm, lưu lạc tới mức phải thế đồ trang sức, cảm giác này khổ không thể tả.

Số tiền dư lại còn không sống được mấy ngày huống chi nói mua nhà. Hồ viên ngoại quả thật không ngờ rằng trong một đêm thôi đã rơi vào nông nỗi như vậy, sớm biết vậy gã đã không chọc vào cái tên Ôn Ý Sơ đó! Trước khi chết rõ ràng chỉ là một thư sinh, sao chết rồi lại đáng sợ như thế.

Việc đã đến nước này, cuối cùng người Hồ gia cũng bắt đầu hối hận, nghĩ lúc trước không nên bắt Ôn Ý Sơ chôn cùng. Nỗi hối hận này cũng không phải thấy có lỗi với Ôn Ý Sơ mà là sợ hoàn cảnh bất hạnh bản thân sắp đối mặt.

Nếu sớm biết Ôn Ý Sơ bò từ trong quan tài ra sẽ đáng sợ như vậy, bọn họ có làm gì cũng sẽ không bắt người tuẫn táng!

Hồ phu nhân lại bắt đầu trách móc Hồ viên ngoại: "Đều tại ông, nếu không phải ông ép thư sinh đó âm hôn với Tiểu Vĩ, nó có thể quậy phá nhà chúng ta vậy hả! Còn một hai đòi bắt nó chôn cùng, giờ hay rồi, oán khí như thế sao mà trừ? Ngày đó tôi không tham gia, vậy mà nay vẫn phải theo ông chịu khổ..."

Hồ viên ngoại không ngờ mới vừa trấn an mẹ mình xong giờ vợ lại bắt đầu ầm ĩ. Gã hết nhịn nổi nói: "Giờ nói những thứ này có tác dụng đếch gì, bà không tận mắt thấy nó bị chôn, là vì bà hôn mê! Người tỉnh dậy còn vỗ tay nói nó chết là tốt chẳng lẽ không phải bà? Giờ còn giả bộ vô tội mẹ gì!"

Thấy hai vợ chồng lại bắt đầu tranh cãi, Hồ lão phu nhân đã tỉnh táo lại lên tiếng quyết định: "Đủ rồi! Mẹ còn có một căn nhà ở trấn Nhạc Bắc, đêm nay cứ qua đó ở tạm trước đã, ồn ào ầm ĩ thế còn ra thể thống gì?"

Để một đám nha hoàn gia đinh cười nhạo.

Hồ viên ngoại vừa nghe chỗ ở được giải quyết, lập tức bình tĩnh lại ân cần nói: "Mẹ, mẹ ruột của con, con biết ngay mẹ đáng tin hơn loại đàn bà chỉ biết trách móc này, con trai không biết mẹ còn có tòa trạch viện..."

Hồ phu nhân nghe thấy lại tức lên: "Ông!"

Hồ lão phu nhân hờ hững liếc nàng một cái, Hồ phu nhân im bặt. Lão phu nhân có uy từ lâu nên còn có thể áp được nàng.

Tối nay Hồ lão phu nhân nghe Hồ viên ngoại nói bà lớn tuổi nên 'đi' rồi, trong lòng đã rét lạnh từ lâu. Nhưng dù sao cũng là con ruột, có đau lòng cỡ nào cũng không thể mặc kệ. Bà mỏi mệt nhắm mắt: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đến trấn Nhạc Bắc."

Trấn Nhạc Bắc không xa lắm, đi nhanh cũng có thể đến đó trước giờ Tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng). Hồ lão phu nhân cũng xem như bình tĩnh, khó khăn chỉ là tạm thời, đến trấn đó mời cao nhân thu phục ma quỷ trong căn nhà cũ là bọn họ có thể lấy tài sản về.

Trăm tính ngàn tính, bọn họ cũng không tính đến chuyện không thể ra khỏi trấn Nhạc Tây.

Lần thứ tư vòng lại chỗ cũ, Hồ viên ngoại sợ hãi nói: "Mẹ, này nhất định là bị quỷ che mắt, con quỷ kia không muốn cho chúng ta đi..."

Hồ lão phu nhân cầm trượng, tay hơi phát run: "Không đi nữa, chúng ta đến Kim gia."

Trấn Nhạc Tây có bốn địa chủ lớn, là Kim, Hồ, Tôn, Ngô. Đều là địa chủ của trấn này, mấy nhà cũng được xem như có quan hệ mấy đời. Hồ lão phu nhân và Kim lão phu nhân cũng hay qua lại, quan hệ hai nhà gần gũi hơn. Tất nhiên nếu nói rõ ra thì đều là tình bạn plastic* giữa đám địa chủ cá mè một lứa mà thôi, không phải tình sâu nghĩa nặng gì cho cam.

Cả nhà Hồ gia đến xin ở nhờ, Kim gia cũng ngạc nhiên lắm, nhưng nghĩ đến tin đồn đêm qua Hồ gia có ma quỷ quấy phá nên cũng hiểu.

Kim viên ngoại cười to vỗ vai Hồ viên ngoại: "Hồ lão đệ, sao nhát gan thế, chỉ mấy con quỷ nhỏ đó đã làm ông sợ mất vía rồi à. Không sao, Kim gia nhiều phòng, đủ cho mấy người ở."

Nhìn Kim viên ngoại cười sang sảng như thế nhưng thật ra cũng có ý chế nhạo trong đó, rõ ràng là cảm thấy Hồ viên ngoại chuyện bé xé to. Hồ viên ngoại cũng vờ cười cảm kích, trong lòng lại thầm mắng ông mà gặp con quỷ kia, ông cũng bị dọa tè ra quần chứ ở đó mà nói.

Ngoài mặt lại hòa thuận vui vẻ, nói nói cười cười.

Nhưng rất nhanh bọn họ không cười được nữa.

Đêm đó, Kim gia có ma quỷ quấy phá.

(Đọc ở wattpad nguyetcach118

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.