Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần

Chương 68: Chương 68: Quan nhân 17




Tác giả: Phù Bạch Khúc.

Chuyển ngữ: Siêu thích tuyến tình cảm của bộ này.

Hồ viên ngoại cần cù làm lụng, mới đầu còn sai gia đinh giúp đỡ, còn bảo nha hoàn bưng trà rót nước. Mấy ngày sau, đa số người làm đều thấy lão gia nhà mình cực khổ, tình cảnh đó sợ là ngay cả tiền công cũng không trả nổi nên dần dần không muốn làm theo.

Chờ đến lúc Dung Dữ triệu tập người trả hết khế bán thân cho bọn họ, cuối cùng không còn ai lo ngại nữa. Mọi người đã được tự do, không còn bị Hồ gia sai khiến. Bọn họ cầm khế bán thân ngơ ngác nhìn Dung Dữ, không biết ai quỳ xuống trước hô một tiếng 'Đại lão gia Thanh Thiên', cả đám cũng quỳ theo, người nào cũng đội ơn cảm kích.

Cảnh tượng này không phải xảy ra lần đầu tiên. Trong bảo rương của Hồ viên ngoại có vô số khế đất và khế bán thân. Trước đó Dung Dữ đã đem khế đất phân cho những nông dân, để các đồng ruộng cho thuê trở về đất thường. Trên mặt đám nông dân đều là vẻ khó tin, sau đó cũng có phản ứng cảm kích như vậy.

Bọn họ đều cảm thấy rằng trên đời này khó có được người tốt như thầy Ôn. Trước kia bọn họ không thể giúp thầy Ôn lúc thầy khó khăn, nhưng bây giờ thầy không những không chấp nhặt mà còn chia ruộng đất cho bọn họ...

Lúc ấy, tiếng cảm ơn vang bên tai không dứt, còn lẫn với tiếng xin lỗi vì ban đầu thấy chết không cứu. Dung Dữ nghe xong lòng không có chút rung động, cũng không đáp lại câu nào. Nếu Ôn Ý Sơ nói được, không chừng sẽ hoảng hốt nói 'Các ngươi mau đứng dậy, mọi người đều là nông dân, các ngươi có điều khó xử, ta sẽ không trách' vân vân. Dung Dữ nói không được mấy lời thoại đó, yên tâm thoải mái nhận quỳ lạy, tiêu chuẩn kép* rành rành.

(Nhận lạy thì được chứ không chịu lạy người khác)

Hắn sinh ra để làm vương, ngự trị đất trời, vạn vật cúi đầu, chúng sinh thần phục.

Muốn hắn chịu thua, thì trước tiên phải hỏi lửa của hắn đã.

Có người tinh mắt, phát hiện bóng Dung Dữ in dưới đất, nhận ra hình như thầy Ôn không phải quỷ như mọi người đồn đại.

Nhưng cái này không quan trọng. Dù là người hay quỷ, lúc này đây, thầy Ôn chính là thần linh đã cứu bọn họ.

Dung Dữ còn chê bọn họ ồn ào. Hắn không cứu những người này vì tốt bụng, chẳng qua đám ruộng đất đó không làm gì được, hắn đời nào lại đi cày cấy. Dung Dữ cũng chẳng muốn mấy người này phục vụ, người phàm vụng về, có Yến Chiêu chăm sóc hắn là đủ rồi, khế bán thân giữ lại cũng chỉ là giấy vụn.

Nhưng như vậy càng làm Hồ gia hoàn toàn thảm hại. Đối với bọn họ, mất đi cuộc sống ngồi mát ăn bát vàng, người hầu theo sau, trải nghiệm cuộc sống phải dựa vào chính mình cần cù làm lụng trồng ra lương thực không thuộc về bọn họ, còn khó chịu hơn cả chết.

Bây giờ không rung chuyển được giai cấp, hắn không thể thay đổi được lề lối thiên hạ, nhưng vẫn có thể một tay che trời ở trấn Nhạc Tây này.

Có Hồ gia mở đầu, Dung Dữ cũng theo đó mà xử luôn ba nhà Kim, Tôn, Ngô. Hắn làm việc đơn giản thô bạo, cách như nhau nhưng hết sức hữu hiệu. Mặc kệ ba nhà kia cố chấp chống cự thế nào, nếu mỗi ngày không thể chợp mắt, gầm giường hay cửa sổ lúc nào cũng có thể có bóng quỷ xuất hiện, một cái đầu người nhảy ra, trong mơ đều bị bóng đè... Vậy không ai chịu được bao lâu.

Chưa tới mười ngày, Kim gia đã vứt vũ khí đầu hàng, kêu khóc dâng khế nhà khế đất và khế bán thân lên, bị Dung Dữ bắt tới làm ruộng. Đêm đó, người Kim gia ở trong căn nhà tranh lọt gió, bọn họ chưa bao giờ ở căn nhà tồi tàn như thế, nhưng lại có một đêm ngon giấc nhất trong mấy ngày qua.

Bọn họ không còn thấy quỷ nữa.

Lại qua năm ngày, Tôn gia cũng bỏ cuộc, đưa hết tài sản, bỏ tiền ra mua cái mạng tạm thời.

Dung Dữ lấy được những tài sản đó, lập tức đi chia đều. Chia ruộng đất cho dân thường, trả tự do cho nha hoàn gia đinh, không giữ lại chút gì cho mình. Với tính tình đó của Ôn Ý Sơ, nghĩ cũng biết sẽ không giữ phần nào làm của riêng.

Là kẻ ngốc. Dung Dữ thầm nói.

Nhưng bách tính cần một người ngốc như thế.

Ngô gia nhận thua trễ nhất. Ngô viên ngoại coi tiền như mạng, mới đầu còn thề chống cự đến cuối cùng, nhưng khi bị quỷ hù đến té lầu gãy một chân, rốt cuộc gã cũng không kiên trì nổi nữa.

Đó là một ngày trời xanh nắng ấm, gió xuân lướt qua mặt. Ngô viên ngoại bị ma quỷ ám mấy ngày liên tiếp, cảm thấy khắp nơi đều là oan hồn, ngay cả gió đang thổi cũng là gió âm.

Gã chống gậy, đi thật chậm.

Gã đã nghe được kết cục của ba nhà khác. Ôn Ý Sơ không diệt cỏ tận gốc, để bọn họ đi làm ruộng cả ngày, ở nhà tồi tàn, ăn cám bã*. Trước kia Ngô viên ngoại cảm thấy cuộc sống như thế là địa ngục, nhưng so với bị quỷ ám mỗi ngày, thì đó lại là thiên đường.

Đúng hôm đó Dung Dữ đang đi dạo. Mặt trời chiếu thẳng xuống đồng ruộng, nông dân đang cày cuốc ngoài đồng mồ hôi đẫm áo, thấy hắn đến thì ngừng tay chào hỏi. Trong mắt người phàm hắn đang đi một mình, nhưng thật ra còn có một quỷ hồn Yến Chiêu bên cạnh.

Đường ruộng hẹp dài, Dung Dữ đi đụng phải Ngô viên ngoại.

Ngô viên ngoại giật mình, cúi đầu xuống không dám nhìn, thầm nghĩ quỷ Ôn Ý Sơ này cũng mạnh thật, thế mà có thể xuất hiện vào ban ngày...

Vừa cúi đầu, gã đã thấy cái bóng in dưới mặt đất.

...Tại sao quỷ lại có bóng?

Ngô viên ngoại ngẩng phắt đầu lên: “Ngươi là người?!”

Dung Dữ hờ hững nhìn gã: “Ừ? Ta có nói ta là quỷ à?”

Ngô viên ngoại á khẩu.

Quả thật Ôn Ý Sơ chưa bao giờ nói mình là quỷ. Nhưng là người sao có thể bò ra từ trong quan tài được? Còn gọi nhiều quỷ đến quậy phá như thế? Còn phong tỏa cả một cái trấn?

Mấy gã lại bị một con người đùa giỡn xoay vòng.

Dung Dữ nhìn cái rương Ngô viên ngoại đang ôm: “Làm khó ngươi què chân còn phải mang tới cho ta, quãng đường còn lại không làm khổ ngươi, đưa đồ đây.”

Ngô viên ngoại ôm chặt cái rương, không có ý buông tay.

Gã chống cự lâu nhất trong bốn người, có thể thấy tiền tài quan trọng thế nào với gã. Vốn là định từ bỏ, người không đấu lại quỷ, gã có cố chấp đi nữa có khi sẽ mất mạng, nhưng bây giờ biết được... Ôn Ý Sơ là người.

Một thư sinh yếu đuối, sao gã phải sợ?

“Hóa ra mày giả thần giả quỷ!” Ngô viên ngoại tức giận sai đám gia đinh phía sau, “Các ngươi bắt nó lại cho ta!”

Đám gia đinh sau lưng không nhúc nhích.

Ngô viên ngoại quay đầu: “Các ngươi làm gì? Không nghe lời à?”

Bọn gia đinh im lặng cúi đầu.

Ngô viên ngoại nhìn nông dân trong ruộng, mảnh đất này là của nhà gã, những nông dân này đều là người gã thuê. Gã lớn tiếng quát: “Các ngươi bắt hắn cho ta!”

Các nông dân cầm cuốc, không ai quan tâm.

Ngô viên ngoại càng tức giận: “Các ngươi điếc à? Nó là người! Sao các ngươi phải sợ nó! Không nghe ta sẽ thu đất lại. Còn đám chó má ăn cây táo rào cây sung các ngươi, khế bán thân của các ngươi còn trong tay ta.... Ngươi làm gì!”

Một tên gia đinh bỗng hăng hái, nhào tới cướp cái rương chứa toàn bộ tài sản của Ngô viên ngoại. Ngô viên ngoại chống gậy, bị cướp rương dễ như trở bàn tay. Trong ngực gã trống không, đợi phản ứng lại, gia đinh đã hai tay đưa rương cho Dung Dữ: “Thầy Ôn, của ngài ạ!”

Ngô viên ngoại hốt hoảng, mắt đỏ quạch trừng Dung Dữ: “Mày mua chuộc người của tao?”

“Ta không mua chuộc.” Dung Dữ hết sức tự nhiên nhận rương.

Ngô viên ngoại không tin: “Vậy sao bọn họ nghe lời mày!”

Dung Dữ nói: “À, vậy ngươi phải hỏi bọn họ tại sao không nghe lời ngươi.”

“Thầy Ôn nào cần phải mua chuộc chúng ta.” Gia đinh cười khổ, “Ngày thường lão gia hở tí là đánh mắng chúng ta, không coi chúng ta là con người, hở một xíu lại đe dọa thu đất của nông dân, hoàn toàn không quan tâm cuộc sống của bọn họ, em gái ta cũng vì thế mà chết đói... Ta nghe nói, thầy Ôn sẽ phát đất cho nông dân, còn cho chúng ta tự do. Sao thầy ấy phải mua chuộc lòng người? Thầy chính là người mà dân hướng về.”

Vứt lương tâm, cũng sẽ mất đi nhân tâm (lòng người).

Đạo lý dễ hiểu như vậy, người bị lợi ích che mắt không bao giờ hiểu được.

Đêm đó, bốn địa chủ lớn làm mưa làm gió ở trấn Nhạc Tây hoàn toàn bị lật đổ.

Những quỷ hồn đã tham gia nhiệm vụ ma quỷ quậy phá lại tụ tập chung, linh hồn đã mờ nhạt rất nhiều, cũng tinh khiết hơn rất nhiều.

Thấy kết cục thê thảm của bốn địa chủ, oán hận của bọn họ cũng tiêu tan, ai ai cũng từ hình dạng ác quỷ thảm không nỡ nhìn biến thành quỷ bình thường, khi bọn họ còn sống cũng là những con người bình thường.

Yến Chiêu rút lại kết giới vô hình của trấn Nhạc Tây, bình tĩnh nói: “Oán niệm đã tan, tự đầu thai đi thôi.”

Các quỷ hồn gật đầu, tạ lễ với Dung Dữ và Yến Chiêu, sau đó đi đến nơi bọn họ nên đến.

Vong hồn bị oán hận vì không báo được thù trói buộc rất nhiều năm, mà nay vong hồn trên núi Nhạc Tây cuối cùng cũng được giải thoát.

- -

Hai tháng sau, tin vui truyền đến.

“Báo!” Quan báo tin mừng cưỡi ngựa chạy đến, giơ cao bảng vàng, hô, “Ôn đại nhân có ở đây không? Hắn đậu Trạng Nguyên rồi!”

Các nông dân lập tức ném cuốc, xúm lại châu đầu ghé tai: “Cái gì? Thầy Ôn đậu Trạng Nguyên rồi?”

“Ông trời ơi, trấn Nhạc Tây của chúng ta có một Trạng Nguyên!”

“Vậy thầy Ôn muốn đến kinh thành làm quan lớn hả?”

Bà con chạy nhanh báo cho mọi người cùng biết, ai nấy đều vui mừng hớn hở giống như người đậu Trạng Nguyên là bọn họ chứ không phải Ôn Ý Sơ.

Bây giờ Ôn Ý Sơ là quý nhân của cả trấn Nhạc Tây, cậu đậu Trạng Nguyên, bọn họ đều vui mừng thay cậu.

Có người lật đật chạy đến thư viện báo cho Dung Dữ tin tốt này: “Thầy Ôn, người của triều đình đến, thầy đậu Trạng Nguyên rồi!”

Người trong cuộc - Dung Dữ mặt vô cảm, thậm chí hắn còn chê bọn họ tới sớm quá, làm phiền giấc ngủ của hắn.

Đây là chuyện đã định trong cốt truyện, nên giờ không còn là niềm vui bất ngờ nữa. Vả lại người đậu Trạng Nguyên là Ôn Ý Sơ chứ đâu phải hắn.

Dung Dữ: Ngươi đậu Trạng Nguyên rồi, vui không?

Ôn Ý Sơ dè dặt lay lay ánh nến.

Dung Dữ: Không cần giả vờ bình tĩnh, ngay cả tim nến của ngươi cũng run rẩy kìa.

Ôn Ý Sơ:...

Dù sao cũng bị nhìn thấu rồi, ánh nến lập tức nhảy múa luôn.

Cậu không quan tâm công danh lợi lộc, nhưng này là bước đầu thực hiện lý tưởng của cậu.

Kiếp trước Ôn Ý Sơ chưa chờ được kết quả khoa thi đã bị hại chết, không biết mình thi được hạng mấy. Hoài bão còn chưa thực hiện được mà hồn đã về Tây Thiên.

Hôm nay, cuối cùng cậu cũng nghe được tin vui đó.

Dung Dữ: “Ngươi vui, ta không vui.”

Hắn lẩm bẩm: “Muốn tạo phản ghê... à không, muốn khởi nghĩa ghê.”

Ôn Ý Sơ:!!!

Khởi cái gì nghĩa! Cậu không làm loạn thần tặc tử đâu!

Vương bất kiến vương,* Dung Dữ không muốn đi gặp hoàng đế của thế giới này chút nào.

(tương tự như câu một núi không thể có hai hổ)

Giai cấp địa chủ là sản phẩm của xã hội phong kiến, nếu muốn đấu địa chủ, vậy phải lật đổ cả Hoàng đế. Nhưng cần phải có thời gian để lịch sử phát triển, triều Thịnh cũng không phải vương triều phong kiến cuối cùng của thế giới này, Dung Dữ không thể tự tiện quấy nhiễu tiến trình lịch sử, chỉ một chút sai lầm là thế giới này sẽ đổ vỡ ngay.

Vị vua triều này là một minh quân, thêm hiền thần như Ôn Ý Sơ, tổ hợp cường cường gầy dựng một thời đại thái bình, trở thành năm tháng huy hoàng trong lịch sử của thế giới này.

Dung Dữ không thể giết chết Hoàng đế trước thời hạn, cũng không thể né tránh triều đình.

Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không khom lưng khụy gối, cúi đầu lép vế.

Khó làm.

“Nhìn em không mấy vui vẻ.” Yến Chiêu nói, “Đậu Trạng Nguyên không tốt à?”

Dung Dữ hơi mất hứng: “Anh biết chí của em không ở đây.”

Chí của hắn là ăn uống vui chơi kìa.

Yến Chiêu ngẫm một chút, cũng đúng, Dung Dung không phải Ôn Ý Sơ.

“Không sao.” Yến Chiêu an ủi, “Lên triều có chỗ nào không hiểu, ta giúp em. Nếu ta cũng không hiểu, ta sẽ học rồi giúp em.”

Vòng Huyết Ngọc: Lời của Chủ Thần đại nhân với lời của Đại ma vương từng nói không giống hoàn toàn thì cũng chẳng có gì khác nhau.

“Ai lo lắng chuyện này? Em là phiền lễ nghi quỳ tới quỳ lui của bọn họ thôi.” Dung Dữ liếc y, giọng điệu ngông cuồng tự đại.

“Chịu lễ của em, dù là Nhân Hoàng* cũng phải tổn thọ.”

Hết chương 63.

Chú thích:

*Nhân Hoàng Thị: là vị vua truyền thuyết thứ ba của TRung Quốc sau thời đại Bàn Cổ. Theo Nghệ văn loại tụ, ông là người thứ ba và cuối cùng trong Tam Hoàng. Có thuyết cho rằng ông là Thái Hoàng và Thái Hạo. Theo Thế bản, Nhân Hoàng chính là Hiên Viên thị, tức Hoàng Đế. (theo wikipedia)

Còn một hai chương nữa kết thúc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.