Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Cơn giận vừa bùng lên lập tức tắt ngúm.
Cái gì mà ở trong quan tài lâu không biết nói chuyện, nghe lời liên thiên này xem, còn biết ăn nói hơn vòng Huyết Ngọc nhiều.
Âm hôn có rất nhiều hình thức. Có người chết thành thân với người chết, thí dụ cả hai đều qua đời, lúc còn sống không quen biết nhau, sau khi chết người nhà mới sắp xếp cưới xin cho. Cũng có kiểu khi còn sống yêu nhau bị người nhà cấm cản, không thể bên nhau nên định chung thân cùng chết vì tình, xuống âm phủ sẽ tổ chức hôn lễ.
Cũng có hình thức người sống thành thân với người chết. Như người có quyền thế khi chết sẽ ép một người sống chôn cùng, bi kịch của Ôn Ý Sơ chính là như vậy, rất nhiều tân nương âm hôn bị hủ tục phong kiến này ép làm vật hi sinh. Có người sinh ra đã có bát tự* nhẹ, số đoản mệnh, trưởng bối sẽ kết âm hôn cho người đó, xin quỷ phù hộ. Còn có người xui xẻo hơn, đang yên đang lành sống lại bị quỷ coi trọng thế là bị ép thành thân.
Người chết kết hôn với người sống, chính là một âm một dương không chung đường, cuối cùng sẽ biến thành hai người chết. Còn tuẫn táng thì không cần phải nói, là người mà không làm đúng việc người, người sống cũng biến thành người chết. Chuyện tìm quỷ phù hộ này có thể bị quỷ cắn trả, khó mà giữ được mạng. Còn bị quỷ để ý cũng sẽ lập tức bị dẫn rời khỏi dương gian, trở thành quỷ hồn thành thân với quỷ.
Ôn Ý Sơ vốn là tình huống thứ nhất, đang sống bị bắt tuẫn táng. Dung Dữ vừa xuyên qua đã trở thành trường hợp thứ ba, bị quỷ vừa ý.
Theo thông lệ, người sống bị quỷ nhìn trúng, muốn bái đường thành thân thì người sống phải chết thì hai quỷ hồn mới có thể bên nhau lâu dài. Thế nên Yến Chiêu nói 'Thành hôn rồi em sẽ rời khỏi thế giới này', cũng có thể hiểu là rời khỏi dương gian.
Nhưng thật ra người sống có thể không chết.
Thông lệ là thông lệ, nhưng cũng có ngoại lệ. Nếu quỷ không cố chấp biến người thành quỷ, không bắt người phải rời khỏi dương gian thì vẫn có thể bái đường với người sống, bái xong đôi bên có thêm một hôn khế, cũng được xem là vợ chồng -- cũng gọi là âm hôn...
Chỉ là ngoại lệ giống vậy rất ít. Nên biết rằng quỷ phải sớm đầu thai chuyển thế, những con quỷ còn trên trần gian đều là vì chấp niệm, ác niệm hay oán niệm mãnh liệt, dục chiếm hữu vô cùng khủng bố là đặc thù chung của bọn họ, vừa ý ai dĩ nhiên muốn trói người đó bên cạnh vĩnh viễn mà không phải để đối phương sống ở dương gian. Nếu họ có đi họ cũng phải dẫn người nọ đi cùng.
Nếu Yến Chiêu không muốn mạng của Dung Dữ, cũng có thể trực tiếp bái đường thành thân với người sống.
Nhưng Dung Dữ nói thế, Yến Chiêu vẫn cự tuyệt: “Không.”
Dung Dữ: “Không cái gì mà không? Không thể không dẫn em đi? Vậy bây giờ anh giết em là được.”
Vòng Huyết Ngọc: Đại ma vương anh nói gì vậy, giết anh thế giới này BE mất tiêu!
Dung Dữ: Mày phải có tự tin với chủ nhân nhà mày, hắn không dám.
Vòng Huyết Ngọc:...
Này có gì mà tự tin! Chẳng lẽ sợ vợ là chuyện rất đáng tự hào hả!
Quả nhiên, Yến Chiêu hốt hoảng giải thích: “Không giết em, cũng, không bái đường.”
Vòng Huyết Ngọc không dám nhìn thẳng. Nó cảm thấy Đại ma vương đã làm Chủ thần đại nhân bị ám ảnh tâm lý lắm rồi.
Dung Dữ gật đầu: “Được thôi.”
Vòng Huyết Ngọc kinh ngạc.
Đại ma vương dễ dàng đồng ý vậy hả?
“Phòng tân hôn ở đâu?” Dung Dữ nhìn xung quanh, không tìm thấy cửa ra: “Không bái đường, vào động phòng luôn.”
Yến Chiêu: “...”
Trên mặt Quỷ Vương đại nhân chợt hiện lên vệt đỏ ửng khả nghi.
“Hỏi anh đó.” Dung Dữ lắc lắc đầu đầy trang sức kêu leng keng leng keng: “Một đống trang sức thế này, nặng chết.”
Yến Chiêu phất tay, trước mặt lại xuất hiện một cái cửa tròn, nối thẳng đến phòng tân hôn.
- -
Dung Dữ vào phòng nhìn, phòng tân hôn trang trí không thiếu thứ gì. Chữ Hỉ đỏ thắm, chăn hỉ uyên ương, rèm lụa đỏ, nến long phượng, trên giường còn rải đầy táo đỏ, đậu phộng, trái nhãn, hạt sen,...
Hắn 'chậc' nhẹ một tiếng: “Chuẩn bị đầy đủ như thế, còn nói không muốn thành thân.”
Một trái táo ăn không no, Dung Dữ ngồi lên giường gỡ đậu phộng ăn.
Yến Chiêu muốn nói lại thôi: “Cái này, không thể ăn.”
Dung Dữ ăn xong đậu phộng lại ăn táo đỏ, trông hệt như chú chuột hamster: “Có độc à?”
Yến Chiêu đáp: “Có ngụ ý. Sớm sinh quý tử...”
Y đột nhiên im lặng.
Dần dần mới thấy có gì đó sai sai.
Y chết ngàn năm, tập tục cưới hỏi ngàn năm trước không giống bây giờ, mà dù có giống thì y cũng không nhớ.
Hôm nay y nhận ra người nọ tới mới lật đật bày biện tạm thời phòng tân hôn. Cách trang trí Hỉ phòng hay rước dâu đều tham khảo từ người thời bây giờ, y còn bắt nữ quỷ đến hỏi lễ nghi. Nữ quỷ kia chỉ y mấy câu chúc phúc, thứ gì có ngụ ý cát tường, y đều nghiêm túc ghi nhớ từng cái một.
Quỷ nữ cũng không biết tân nương là đàn ông.
“Phụt.” Dung Dữ cười ném một hạt sen vào ngực Yến Chiêu, tự ăn một trái nhãn, “Anh còn muốn em sinh con cho anh?”
Quỷ Vương đại nhân mặt đỏ như gấc: “Có, có thể.”
Dung Dữ: “...Anh lặp lại lần nữa?”
Quỷ Vương: “Ý ta là, những thứ này, có thể ăn.”
Vốn tưởng rằng ăn những thứ có ngụ ý cát tường là không tốt, nhưng nếu ngụ ý kia là sớm sinh quý tử... Hai người đàn ông hiển nhiên không sinh con được, quỷ nam càng không thể làm đàn ông mang thai quỷ. Vậy nên mấy thứ táo đỏ đậu phộng này không có ý nghĩa, tất nhiên có thể ăn.
“Chút xíu này sao ăn đủ.” Dung Dữ càng ăn càng nhạt miệng, “Còn món gì khác không? Không cầu quỳnh tương ngọc lộ (rượu ngon), sơn hào hải vị cũng được.”
Vòng Huyết Ngọc: Thiệt con mẹ nó sơn hào hải vị cũng được.
Dung Dữ nói đến là đương nhiên. Cuộc sống trước kia của nguyên chủ nghèo khó, cơm canh đạm bạc không chút thịt thà, nhưng Dung Dữ không thể chịu được những tháng ngày như thế.
“Có.” Yến Chiêu lại phất tay, biến ra một bàn thức ăn phong phú, có cá có thịt có cả rượu, hương thơm ngào ngạt tứ phía.
Y nhìn về phía Dung Dữ, xấu hổ nói: “Không biết, để em đói bụng.”
Mắt Dung Dữ sáng lên, lập tức phủi hết đám táo đỏ đậu phộng trên giường, đi qua ngồi xuống bàn cầm đũa lên.
“Bàn thức ăn này của anh ở đâu vậy?”
Dù là quỷ cũng không thể tự nhiên biến ra thức ăn, đồ dùng ăn mặc gì đều cần người thân ở dương gian đốt xuống. Quỷ Vương đã chết ngàn năm, nghĩ cũng biết không còn ai thắp hương cúng tế cho y.
Yến Chiêu nói: “Quỷ nhỏ cung phụng.”
Dung Dữ: “Ồ.”
Một Quỷ Vương ngàn năm thảo nào có nhiều quỷ nhỏ cung phụng. Hắn cũng không cần lo chuyện ăn uống.
Vậy càng tiện. Tảng đá lớn trong lòng Dung Dữ cuối cùng cũng rớt xuống. Cảm giác ăn bám thật tuyệt vời.
Đại ma vương không thể nào tự thân xuống bếp, có làm mới có ăn năm chữ này* mãi mãi không liên quan đến hắn.
(Gốc là tự mình động thủ, bốn chữ)
Yến Chiêu ngồi phía đối diện nhìn hắn ăn. Quỷ không cần ăn uống, thức ăn chỉ nếm thử chứ không thể no bụng. Thứ quỷ ăn là khói nhang, nếu lâu ngày không có sẽ đói bụng mất lý trí, nuốt chửng những quỷ hồn khác. Nếu cả thức ăn và hương khói cũng không có, lâu dần quỷ sẽ chết đói, mà chết ở đây là hồn phi phách tán hoàn toàn.
Không ai thắp hương cho Yến Chiêu, Yến Chiêu cũng không ăn quỷ hồn, nhưng y vẫn còn thanh tỉnh, thậm chí không có cảm giác đói bụng.
Chỉ dựa vào chấp niệm đã đủ để y tồn tại trên thế gian này vĩnh viễn.
Nhưng ngay lúc này, nhìn Dung Dữ đang vui sướng ăn uống, Yến Chiêu lại cảm thấy đói, thật giống như từ giây phút này y đã sống lại, không còn là khối thi thể chỉ biết đi như lúc trước.
Tuy rằng y đã chết từ lâu rồi.
Yến Chiêu lặng lẽ sờ bụng, dạ dày trống không co thắt khó chịu, nhưng y không thể hiện ra. Y đã gặp được chấp niệm của y, chấp niệm sẽ không còn sâu sắc mãnh liệt, vậy nên y đã không còn không cần ăn gì như trước nữa.
Dung Dữ say sưa ăn cơm, như vô ý nói: “Ngày mai em ra ngoài đốt nén nhang cho anh. Bây giờ anh có tên rồi, cũng có người cúng bái anh. Nhưng trên bia mộ không thể khắc 'vong phu Yến Chiêu chi mộ', chỉ có thể khắc 'Yến Chiêu chi mộ', ai bảo anh không chịu bái đường với em?”
Yến Chiêu ngơ ngác, sau đó che miệng mỉm cười.
Ăn uống no nê xong, cuối cùng Dung Dữ cũng nhớ tháo trang sức.
Trong phòng vừa hay có một cái gương, Dung Dữ ngồi xuống bắt đầu tháo trang sức trên đầu. Ôn Ý Sơ là đàn ông, nhưng Hồ gia lại cho cậu ăn mặc như tân nương để hạ táng, đây không phải làm nhục người khác à?
Gương mặt trong gương quả thật kiều diễm vô cùng. Ôn Ý Sơ vốn đã trắng nõn tuấn tú, sau khi trang điểm mặc đồ nữ đeo trang sức, chỉ nhìn qua trông hệt như cô nương xinh đẹp, không có chút quái dị nào.
Hồ Vĩ đã từng đùa giỡn cậu thế này: “Gương mặt của Ôn tiểu quan giống con gái như thế, cần gì phải đi thi cử lấy công danh? Ngươi cực khổ học hành cũng có khả năng thi trượt, không bằng gả vào Hồ gia ta làm thiếp, hưởng vinh hoa phú quý không sướng hơn à.”
Ôn Ý Sơ giận đuổi ra khỏi thư viện: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu*!”
Dung Dữ ngắm kĩ gương mặt này: Ôn Ý Sơ này cũng được đấy.
Vòng Huyết Ngọc: Anh không cảm thấy nhan sắc cậu ta bình thường á?
Phải biết rằng nhan sắc của nhân vật chính đều rất được, nhưng Đại ma vương nhìn ai cũng thấy bình thường, người bình thường không chừng còn không lọt vào mắt hắn.
Dung Dữ: Tao có nói mặt cậu ta được à?
Vòng Huyết Ngọc:...Thế được chỗ nào?
Dung Dữ: Giá trị của cậu ta nằm ở tài đức, người lòng mang thiên hạ kinh tài tuyệt diễm, há lại dùng nhan sắc ra phán xét khinh thường.
Vòng Huyết Ngọc nghe mà hãi: Lạy chúa, anh không chỉ nhìn mặt mà bắt đầu chú ý tâm hồn rồi hả?
Đại ma vương lại nói ra được câu này. Đây là do gần đèn thì rạng, được Chủ Thần đại nhân cảm hóa khai sáng hả?
Đại ma vương của hiện tại OOC rồi!
Dung Dữ:? Trong mắt mày tao nông cạn vậy à?
Chứ sao nữa?
Vòng Huyết Ngọc oán thầm, nhưng không dám nói: Vậy anh nghĩ thế nào đối với chuyện Hồ Vĩ nói với Ôn Ý Sơ rằng học hành cực khổ có khi không đậu, không bằng làm thiếp hưởng vinh hoa?
Dung Dữ: Yến tước an tri hồng hộc chí. (Én Sẻ sao hiểu được chí Hồng Hộc)
Vòng Huyến Ngọc ngạc nhiên, Đại ma vương lại có giác ngộ cao thế hả! Level này đối với Đại ma vương mà nói là quá khó qua!
Vòng Huyết Ngọc: Thế nếu cho anh chọn, anh chọn gian khổ học tập hay vinh hoa phú quý?
Dung Dữ: Còn phải hỏi à? Đương nhiên là vinh hoa phú quý.
Vòng Huyết Ngọc:...
Nice, Đại ma vương vẫn là Đại ma vương.
Dung Dữ: Có điều không thể làm thiếp được, sau khi vào Hồ gia quậy cho hắn tan nhà nát cửa sau đó chiếm tài sản.
Vòng Huyết Ngọc:...
Nice, Đại ma vương sống chết cũng không OOC.
Vòng Huyết Ngọc: Đại ma vương như anh kỳ quái ghê, lúc thì tôi thấy tam quan anh ngay thẳng, lúc thì thấy tam quan anh méo mó... Kiểu, không chính cũng không tà.
Dung Dữ: Ha.
Vòng Huyết Ngọc: Anh cười gì???
Dung Dữ: Vòng Nhỏ mày đừng nghe người ta nói rồi dùng bậy bạ. Tam quan là chỉ thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan. Ngay cả thế giới tao sống, chủng tộc của tao, những nơi tao đi qua những gì tao trải qua đều không giống mày, tam quan ngay từ đầu đã không như mày, tại sao gọi là méo mó. Ngay thẳng hay không chẳng lẽ do mày quy định? Mày bị đám người 'mình là nhất*' tẩy não rồi à?
Vòng Huyết Ngọc:...Đám người 'Mình là nhất' là gì?
Dung Dữ gỡ trang sức xuống: Có một kiểu người rất tự phụ, cảm thấy trên đời này chỉ có hai loại người tam quan ngay thẳng và tam quan méo mó, chung suy nghĩ với họ thì đúng, khác suy nghĩ thì sai. Giống như họ không biết có thứ gọi là bất đồng quan điểm. Trên đời này biết bao nhiêu người, quan điểm bất đồng rất nhiều, mãi mãi cũng không thể thống nhất, ai có tư cách nói mình đúng hoàn toàn còn người khác sai?
Vòng Huyết Ngọc: Nghe có hơi thuyết phục.
Dung Dữ: Suy nghĩ của bản thân chưa chắc đã đúng thì dựa vào đâu nói người ta sai? Ôn Ý Sơ muốn dùi mài kinh sử vì dân phục vụ, có thể dạy người ta mà không thu chút lợi, có thể lo chuyện bao đồng đòi công đạo cho một dân nữ, nhìn thấy những dân làng đó im lặng khi cậu ta bị hại thì cậu ta không hận, mà chỉ áy náy vì mình không thể cứu bọn họ. Có đánh chết tao tao cũng không làm được mấy chuyện này, nhưng tao sẽ không nói cậu ta làm sai. Tao có thể tôn trọng người không cùng quan điểm với tao, nhưng có người lại không thể tôn trọng người khác, không cho phép có bất kỳ quan điểm bất đồng nào với họ. Những người đó không phải còn tự phụ ngạo mạn hơn tao à?
Vòng Huyết Ngọc hoảng hốt.
Nó đang bị Đại ma vương tẩy não thuyết phục ư...
Dung Dữ: Sao không nói gì?
Vòng Huyết Ngọc: Để tôi bình tĩnh chút, tam quan của tôi đang bị đả kích...
Dung Dữ: Đừng thay đổi dễ dàng, giữ vững lập trường của bản thân giống tao không tốt à? Dù mày có nói tam quan tao méo mó bao nhiêu lần đi nữa tao cũng sẽ không có những đức tính tốt đẹp đó. Tao là Ma, nếu tao giống như Thần và người, tao sẽ thật sự phản bội Ma tộc.
Vòng Huyết Ngọc: Cảm ơn, đỡ hơn nhiều rồi.
Nó kiên định lại rồi.
Vòng Huyết Ngọc âm thầm ghi nhớ: Tôi hiểu rồi. Tam quan là thứ cá nhân, tìm được người chung quan điểm thì tốt, không tìm được cũng không cần phải cưỡng cầu rồi ép buộc người khác. Không thể coi mình là gương rồi tự tiện chỉ trích người ta, không cần vì tiêu chuẩn của người khác mà làm lung lay suy nghĩ của chính mình.
...Không ai đáp lại nó.
Vòng Huyết Ngọc: Đại ma vương, sao anh không nói gì?
Anh như vậy làm tôi lúng túng lắm á!
Dung Dữ cau mày: “Shhh, tóc mắc vào trang sức rồi, Yến Chiêu, đến giúp em!”
Hết chương 49.
Chú thích:
*Đạo bất đồng bất tương vi mưu:
Câu này có một số cách hiểu như sau:
1. Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Nghĩa này giống câu: chim sẻ sao biết được chí chim hồng.
2. Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được. Nghĩa này thường gặp các tư tưởng tôn giáo khác nhau luôn chê bai đả kích lẫn nhau.
3. Nghề nghiệp khác nhau không thể đàm đạo cùng nhau được. (Theo daoduckinh)
*Yến tước an tri hồng hộc chí: Chim sẻ, chim én làm sao biết được chí hướng của chim hồng chim hộc (thiên nga). Câu này ý muốn nói những kẻ tầm thường làm sao biết được chí hướng của người mang hùng tâm tráng chí.
*raw: 那套: theo giải thích của Dung Dữ thì mình xin phép chuyển thành cụm “mình là nhất”, tìm được từ thích hợp hơn mình sẽ thay @[email protected]