Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Trở Thành Thiếu Gia Nhà Giàu Đích Thực

Chương 29: Chương 29: Hai lựa chọn




“Ký với nghệ sĩ tên Lộ Văn Tinh.”

Edit: Pơ

Trợ lý ngỡ ngàng nhìn Văn Tranh, má ơi, sếp mình biết quan tâm đến giới giải trí từ bao giờ vậy?

Cô đáp vâng rồi xoay người rời đi, sau đó chưa được mười phút, điện thoại trong phòng y đã reo lên.

“Thưa sếp, Lộ Văn Tinh hiện chưa ký với công ty nào ạ.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Văn Tranh cúp máy, không đọc tài liệu nữa, cầm điện thoại gọi đến một số khác.

“Alo, Văn Yển.”

“Kìa, phải gọi là chú chứứứứứ.” Đầu dây bên kia truyền đến chất giọng lừ đừ của Văn Yển, thậm chí hắn còn đưa đẩy âm cuối. “Không ngờ cháu sẽ gọi cho chú đấy.”

Văn Tranh ngập ngừng. “Cậu còn nhỏ hơn tôi một tuổi đấy.”

“Nhưng vai vế thì lớn hơn nhé.” Giọng Văn Yển khá hay, nhưng khi hắn nói giỡn kiểu cà lơ phất phơ này, thật muốn đẫm hắn một phát.

Y lười tranh cãi vấn về chưa bao giờ quan tâm suốt hai mươi mấy năm với hắn, không lòng vòng nói thẳng ý định của mình.

“Từ Dung là đại diện xuất sắc nhất năm ngoái đúng không?”

“Ừ, rồi sao?” Văn Yển ngơ ra, không hiểu sao đối phương lại hỏi chuyện này.

“Hãy bảo Từ Dung ký với nghệ sĩ tên Lộ Văn Tinh.”

Hắn ngơ ngác một hồi, băn khoăn tự hỏi có phải mình nghe nhầm rồi không. “Cháu nói gì cơ?”

“Tôi bảo cậu Trần gửi cậu một chiếc máy trợ thính nhé?”

Văn Yển chẳng thèm cãi lại, hỏi lại y với giọng điệu không thể tin nỗi. “Má ơi, anh Sếp Văn Tranh nhà mình biết quan tâm đến sự nghiệp của một đại diện từ bao giờ vậy?”

“Có cần tôi kể ông nội nghe tuần trước cậu đã mua một chiếc siêu xe cho một hotgirl không?”

“Ấy đừng mà cháu yêu! Cháu đừng hại chú chớ, chỉ ký một người thôi phải hông? Cháu cứ yên tâm, đảm bảo vừa ý cháu luôn. Hở... Phải vào họp hở? Rồi rồi tôi qua đây. Cháu yêu này, giờ chú có việc rồi, mình dừng ở đây hén, khi nào rảnh mình hẹn ăn cơm.”

Văn Yển vừa cúp mấy, đã báo ngay cho Kỷ Viện.

“Cậu Yển đấy à?”

“Chị dâu, em nói chị nghe, Văn Tranh có gì rồi!”

Kỷ Viện cũng ngơ, không hiểu con cả nhà mình có gì.

“Gì cơ?”

“Nó là lạ thế nào ấy!” Văn Yển bé xe ra to. “Chị biết không? Mới nãy nó vừa gọi cho em, bảo em ký với một nghệ sĩ đấy.”

“Bất ngờ thiệt chứ! Cháu yêu của em làm việc sáu ngày một tuần, ngày còn lại dùng để chuẩn bị cho một tuần làm việc mới, thậm chí em còn tưởng nó sẽ kết duyên với công việc luôn chứ. Thế mà vừa rồi, nó lại bảo em ký với một nghệ sĩ á?”

Cái giọng Văn Yển nghe đúng kiểu hết hồn quá trời, như muốn bày tỏ hết cảm xúc với Kỷ Viện, rằng hắn hết hồn đến cỡ nào.

“Thằng Tranh bảo cậu ký với một nghệ sĩ ư?”

“Đúng rồi ạ! Chị dâu, chắc chắc Văn Tranh có gì rồi, chứ bình thường sao có thể làm chuyện này được.”

Bà cũng không hết hồn gì mấy, chỉ cười đáp. “Chỉ cậu mới được phép mua siêu xe cho hotgirl thôi à? Còn Văn Tranh đề bạc người khác thì ngạc nhiên lắm?”

“Ơ chị dâu, sao chị biết em mua siêu xe? Ủa không! Có phải chuyện chính đâu, người khác không nói, nhưng đó là Văn Tranh đấy! Chị không ngạc nhiên ạ?”

“Từ nhỏ thằng Tranh đã không để chị lo rồi, thằng bé làm gì cũng có lý của nó.” Bà cực kỳ tin tưởng người con cả, nên không hết hồn như Văn Yển.

“Nếu Văn Tranh đã đánh tiếng sang, thì chắc là có người nhờ rồi...” Kỷ Viện đã nói đến nước này mà vẫn không khiến hắn bớt ngạc nhiên.

“Nó còn chỉ đích danh Từ Dung ký nữa đấy, Từ Dung là đại diện xuất sắc nhất của tụi em, mặc kệ cổ có chịu hay không, thì chắc chắn nghệ sĩ dưới tay cổ là Tống Gia Giai sẽ khó chịu.”

Tống Gia Giai là trụ cột của truyền thông Hoa Dịch, năm ngoái sau khi giành giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, trở thành nữ hoàng truyền hình của năm, Từ Dung đã tập trung dẫn dắt Tống Gia Giai, sắp xếp cho vài trợ lý.

Kỷ Viện rất ít nghe tin giới giải trí, bình thường cũng có xem kịch và phim điện ảnh, nhưng bà chỉ quan tâm đến nội dung, không rành về giới giải trí lắm, trong công ty giải trí của nhà họ Văn ai cũng có cổ phần, nhưng lại do Văn Yển điều hành.

Văn Yển không cà chớn vậy thôi chỉ điều hành công ty thì không thua gì Văn Tranh đâu, nghe Văn Yển nói thế, Kỷ Viện chợt nổi tò mò, con mình để ý nghệ sĩ nào vậy nhỉ.

“Thằng Tranh bảo cậu ký với ai?”

“À, là...” Hắn bỗng nghẹn.

Dume, mới nãy hết hồn quá, lại đùa quá trớn nên quên mẹ tên người ta rồi, cái gì Tinh ấy nhở?”

Kỷ Viện trợn mắt một hồi vẫn không thấy đối phương trả lời, bèn hỏi lại. “Sao thế?”

“Em lỡ quên tên mất rồi.”

Dù Văn Yển là chú út của Văn Tranh, nhưng lại nhỏ hơn y một tuổi, hè nào cũng đến nhà Văn Hoài Hạc chơi, vì hắn rất khoái chơi với Văn Trì, ông con út của anh cả mình.

Nhưng Văn Tranh nào chịu để em cưng nhà mình gần mực, còn dặn em trước mặt chính chủ. “Tinh Tinh né xa Văn Yển ra nhé.”

Mỗi lần ở nhà anh cả, hắn đều bị Văn Tranh bắt chẹt đủ thứ.

Đến tận bây giờ, hắn vẫn không muốn nhận mình có một đứa cháu y nết ông anh mình.

Kỷ Viện:...

“Nếu thằng Tranh đã nói thế, cậu cứ theo đó mà làm, Từ Dung không chịu thì đổi người khác, mà phải cùng năng lực đấy.”

“...Dạ, em sẽ đi hỏi lại.”

Về phía bên này, Văn Tranh đã nhận được thông tin liên quan đến Mang Chang Ent.

Vì em gái cậu Trần là fan Lộ Văn Tinh, nên cậu cũng biết không ít về đối phương.

Lần trước vô tình nghe cậu ấy nhắc đến, rằng Lộ Văn TInh bị công ty cũ bắt nạt. Về sau, thêm chuyện Tương Chính Tần nữa, đoạn ghi âm giữa Vương Mạn và gã đã được lan truyền trên mạng, gây xôn xao dư luận, đến Mang Chanh cũng dính chút đạn.

Văn Tranh nhìn tài liệu chỉ có hai tờ, mắt bị hút vào dòng miêu tả “bắt nạt người mới, nhiều lần yêu cầu họ phải tiếp đãi người trong giới“.

Văn Tranh không để ý công ty giải trí trong nhà, nhưng vẫn biết luật bất thành văn trong giới, rất nhiều người muốn hủy hợp đồng nhưng vì không trả nỗi tiền vi phạm nên đành nhịn.

Nhưng Lộ Văn Tinh không phải là người biết nhịn, dù chỉ gặp một lần, Văn Tranh vẫn thấy được tính cách con người cậu, chỉ cần không đụng đến điểm quan trọng, cậu sẽ lờ đi.

Nhưng Mang Chanh lại đụng phải, thành thử cậu mới dứt áo ra đi.

Liên kết việc Tương Chính Tần quấy rồi Lộ Văn Tinh, thái dương y liền nổi gân, bàn tay siết tập tài liệu, khiến trang giấy nhăn lại.

Bình thường Hoa Dịch và Mang Chanh đều nước sông không phạm nước giếng, huống chi hai bên còn không cùng đẳng cấp, nhưng giờ Văn Tranh lại không muốn Mang Chanh được yên thân.

Cho phá sản luôn thì chưa được, nhưng cho trầy da thì dễ thôi.

Sau khi Lộ Văn Tinh đóng máy, vẫn còn diễn viên chưa hoàn thành phân cảnh nên cậu về trường trước.

Vài ngày trước đó, đoàn phim vẫn chưa công bố hết ảnh phim, nhưng vẫn đăng hình đều đặn mỗi ngày, nên fan phim, fan sách và fan diễn viên đều học cách cắm lịch chờ đợi.

Vẫn chín giờ sáng như thường lệ, còn đúng giờ hơn cả nhân viên công ty.

Lần này có chín ảnh phim, trong đó có một tấm Lộ Văn Tinh nằm giữa rừng mai.

Trên lớp tuyết dày, không giống như thường ngày, trong hình Lộ Văn Tinh lại mặc một bộ y phục xanh nhạt, gần như hòa với màu tuyết trắng.

Mái tóc đen bị nới lỏng xõa trên nền trắng tinh, gương mặt trong trẻo như tuyết, cặp mắt lúng liếng nhìn lên trên, sống mũi thẳng thớm cùng bờ môi hồng hào, đáp trên mắt phải là một bông mai đỏ rực.

Hoa rụng khắp chung quanh, tựa tuyết trắng nhuốm đầy máu đỏ, nhìn đẹp đến hết hồn.

Người bình thường sẽ bị độ rực của hoa mai át mất, nhưng Lộ Văn Tinh thì không, đường nét cậu sắc sảo, khí chất lại nổi bật, từ màn hình vẫn thấy được cảm giác thần tiên trong đó.

Mới mẻ nhưng không tầm thường, đẹp nhưng không ma mị.

Kể từ lúc chương trình truyền hình phát tập đầu tiên, Lộ Văn Tinh không đăng nhập tài khoản chính thức nữa, chỉ dùng tài khoản phụ để lướt tin tức, chưa bao giờ để ý chuyện liên quan đến mình. Dẫu vậy, cậu vẫn biết số lượng người hâm mộ của mình đã tăng lên và cũng biết mình đang ngày một nổi hơn.

Rất hiếm khi cậu đăng bài về mình, nhưng kể từ khi nổi tiếng hơn, cậu được một đoàn phim bom tấn quan tâm đến, nếu thế sau này sẽ khó mà giải nghệ được.

Đóng phim rồi, xem như ước nguyện được thực hiện, về sau giải nghệ cũng không còn gì hối hận.

Khi đó cậu chỉ nghĩ cho mình, nhưng giờ cậu đã có fan rồi.

Nghệ sĩ và fan có mối quan hệ tương hỗ với nhau, fan thần tượng nghệ sĩ, sao nghệ sĩ có thể ngó lơ fan được?

Chắc chắn fan sẽ không chịu để nghệ sĩ giải nghệ.

Kể từ khi xuất hiện trước công chúng, được mọi người quan tâm và thần tượng, nhưng lúc họ đang hết mình ủng hộ thì nghệ sĩ lại dứt áo ra đi, thế thì nghệ sĩ đó cũng vô trách nhiệm quá.

Lộ Văn Tinh đăng nhập tài khoản chính, chia sẻ hình ảnh phim của.

Chưa được năm phút, bình luận đã tăng hơn bốn ngàn.

- Á á á á á! Tinh Tinh đăng weibo kìa! Sao tự dưng hôm nay mình may mắn thế trời.

- Mừng gớt nước mắt, cuối cùng em tôi cũng nhớ mật khẩu weibo.

- Không ngờ tin mừng lại ập đến!!!

- Mẹ kiếp, mẹ của cưng đến rồi đây!!!

- Oa oa oa, Tinh Tinh không đăng bài thường xuyên cũng được, nhưng lâu lâu nhớ chia sẻ bài, dạo này chương trình chẳng phát tập mới, em không biết phải thấy Tinh Tinh ở đâu luôn á.

- Đồng ý với chế trên, hai tập đầu của <Cuối Tuần Không Giới Hạn> tui đã xem đi xem lại hơn mười lần rồi đấy.

Cậu không ngại phiền, còn rất nghiêm túc đọc bình luận, không sợ giữa đống đó có bình luận phá rối, nhưng được fan nhiệt tình thế này, cậu thấy lòng mình ấm áp hẳn.

Từ nhỏ đã xa cách với cha mẹ ruột, nhưng cha mẹ nuôi vẫn cho cậu đầy đủ tình thương, Lộ Văn Tinh chưa bao giờ thiếu thốn tình cảm, từ lâu đã hiểu được ý hai vợ chồng họ Lộ, được người khác yêu thương, thì mình cũng phải yêu thương lại họ.

Bởi tình cảm thì phải có qua có lại.

Chẳng hạn không bao giờ từ bỏ việc tìm lại cha mẹ ruột của mình, dẫu đã mất ký ức, cậu vẫn nhớ,vẫn yêu chốn thân thương ấy, và cũng biết rằng họ cũng sẽ như thế với mình.

Lộ Văn Tinh chọn mấy bình luận để trả lời, được thần tượng đáp lại ai cũng mừng không thôi, còn chụp màn hình để mang đi khoe.

“Tinh Tinh, giáo sư Trương tìm cậu kìa.”

Cậu đang trả lời bình luận thì bị bạn cùng lớp xen ngang.

“Biết rồi.”

Lúc cậu ra ngoài, hành lang vắng tanh không một bóng người. Hôm nay cậu đến trường, có rất nhiều bạn tụ tập trước lớp để nhìn lén cậu, ai mạnh mẽ hơn thì đến xin chữ ký, kết bạn wechat.

Sau cùng thì bị giáo viên chủ nhiệm giải tán.

Văn phòng đối diện với tòa học, vì chân dài, nên phút chốc Lộ Văn Tinh đã lên lầu ba.

“Lộ Văn Tinh đấy à, vào đi em.”

Cậu còn chưa gõ cửa, giáo sư Trương đã biết thừa như có mắt sau lưng.

“Chào thầy ạ.”

“Là thế này, thầy thấy đồ án cuối kỳ của em rất tốt, mà vừa hay có một cuộc thi thiết kế giữa các miền, nên thầy đã tự ý mang đồ án của em đi dự thi rồi.”

Lộ Văn Tinh không nói leo, rất nghiêm túc nghe giáo sư Trương nói.

“Chúc mừng em, em đã giành được giải.”

Lộ Văn Tinh có hơi bất ngờ, nhưng có cảm giác giáo sư Trương vẫn chưa nói hết. Quả nhiên, thầy chỉ ngập ngừng chốc lát.

“Mà đại học Y cũng có hai sinh viên giành được giải, hiệu trưởng bên kia đã liên lạc với thầy, bày tỏ muốn thảo luận về cách thức dạy học và kiến thức với chúng ta, nên em có muốn qua đó làm sinh viên trao đổi không?”

Trên đường về phòng, Lộ Văn Tinh vẫn chưa có câu trả lời. Thú thật, nếu giải nghệ, cậu sẽ đi lên con đường thiết kế, mà sinh viên trao đổi của đại học Y chính là một lý lịch sáng ngời.

Bờ rừm, bờ rừm.

Di động chợt rung lên cắt ngang suy nghĩ của cậu, giờ đầu óc rối tung nên cậu không biết là ai gọi đến.

Lộ Văn Tinh nghe thấy một giọng nữ trong trẻo.

“Alo, xin chào. Có phải cậu Lộ Văn Tinh không?”

“Là tôi đây.” Lộ Văn Tinh thoáng ngừng. “Xin hỏi có gì không ạ?”

“À có. Tôi là Từ Dung, đại diện của truyền thông Hoa Dịch, xin hỏi, tôi có thể hẹn cậu nói chuyện không?”

***

Chuyện ngoài lề...

Pơ: Út cưng của cả nhà đấy, cả nhà mà biết có thằng ngấp nghé út cưng nhà mình, chắc kiểu: À, thì ra mày chọn cái chết.:) Xin phép được thắp nến cho thầy Cố.:)))))))))))))))))

À, tiện thể thắp nến cho chú Yển, chú gì lại quên tên út cưng nhà mình vậy.:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.