“Cậu có một người anh hai.”
Edit: Pơ
Lộ Văn Tinh lên lịch với Lộ Tiểu Phỉ, cậu cũng xin đạo diễn nghỉ nửa ngày, bình thường đã thích cậu ở cái tính cần cù nên vừa nghe cậu xin ông đã cho phép, thậm chí còn hỏi thêm nửa ngày có đủ không.
Quay xong cảnh tối, cậu phi thẳng đến sân bay, về ngay thành phố B.
Hồi nhỏ, cứ mấy tháng sẽ có những người cha người mẹ lạc mất con cái tìm đến hỏi, dần dà mấy tháng đã thành nửa năm, rồi nửa năm lại thành một năm.
Đến tận cấp ba, suốt bốn năm liền mà chẳng thấy phụ huynh nào đến tìm con, nhưng cậu không cho rằng cha mẹ đã bỏ rơi mình.
Thế giới rộng lớn biết bao, nào dễ tìm người giữa biển người mênh mông này, họ chỉ chưa tìm được cậu thôi. Hệt như cậu cũng chưa thể tìm lại họ.
Con người là một sinh vật mâu thuẫn, cậu sợ cốt truyện, sợ mình sẽ liên lụy bố mẹ nuôi, và cũng sợ rằng, biết đâu được mình sẽ trở thành nhân vật hi sinh.
Nhưng không hiểu vì sao, cậu lại chắc chắn sẽ có một ngày nào đó, mình sẽ được đoàn tụ với người ruột thịt.
E ngại cốt truyện thì có đấy, nhưng cậu cảm thấy cốt truyện không quyền lực đến thế, cuộc đời cậu không thể đơn giản chỉ với mấy dòng tòm tắt đó.
Từ khi gặp được Văn Tranh, cậu đã ý thức được điều này.
Văn Tranh là anh của Văn Dụ, đáng lẽ cậu nên tránh đi, nhưng ở lần chạm mặt đầu tiên đó, cậu lại thấy không cần phải vậy.
Cậu không biết gì về gia đình Văn Dụ, bởi tiểu thuyết chỉ tóm lược mấy câu, rằng thụ có người anh là một vị sếp sòng, chỉ cần ho một câu “Nay trời lạnh rồi,“ là có thể quyết định số phận của một công ty.
Nhưng tiểu thuyết là tiểu thuyết.
Thực tế không giống vậy, việc tạm giam Tương Chính Tần hay tống gã vào tù không hẳn là nhờ quyền thế, mà phải có bằng chứng đầy đủ xác thực và nghiêm cấm của pháp luật.
Như mới đây thôi, sự tình đang dần lệch khỏi cốt truyện, nhưng nội dung tiểu thuyết vẫn được đảm bảo.
Nghĩa là, cậu sẽ không bị 'ý thức tiểu thuyết' điều khiển? Hiển nhiên, việc điều khiển chỉ là suy đoán khi cậu biết mình đã xuyên vào cuốn sách này.
Tạm thời chính cậu cũng không chắc được liệu 'ý thức tiểu thuyết' có tồn tại hay không.
Từ thành phố E đến thành phố B phải bay mất một tiếng, lúc đến nơi thì đã mười một giờ đêm.
Lộ Tiểu Phỉ và Tạ Niên đã chờ sẵn ở sân bay, hỏi han cậu đóng phim có mệt không.
“Dạ không ạ.” Cậu đáp có phần hí hửng. “Đóng phim có nhiều cái hay lắm ạ, mọi người trong đoàn cũng rất quan tâm con.”
Quả thật, cậu là người mới, thiếu kiến thức đóng phim, mọi người đều sẵn lòng chỉ bảo, cậu không có trợ lý, nhưng nhân viên rất có tâm.
Đầu xuân nên thành phố E còn khoác hơi lạnh, vì phim ở cảnh hè nên không thể mặc nhiều được, đạo diễn vừa hô cắt, nhân viên đã đưa áo khoác và nước ấm cho cậu.
Thú thật, vui hơn chỗ Mang Chanh Ent nhiều, không có Vương Mạn chỉ đông chỉ tây, không người chọc kháy, dù bản thân cậu không quan tâm những lời đó.
Nhưng ai mà chẳng muốn được sống thỏa mái.
“Tinh Tinh.” Lộ Tiểu Phỉ không tỏ quá lo lắng, nhưng vẫn nhắc cho cậu phòng hờ.
“Nếu...”
“Con biết mà.” Cậu đáp rất bình tĩnh. “Mẹ yên tâm, con đảm bảo, dù không được con cũng không buồn đâu.”
Nếu không được, đành rằng cái số nó bắt cậu thôi.
Thứ cậu không thiếu nhất là thời gian, đã gần mười lăm năm rồi, với người khác có thể chờ đợi là đau khổ, nhưng với cậu, chờ đợi là hạnh phúc.
Cậu không phải là người lạc quan, nhưng tuyệt đối không phải bi quan.
Về đến nhà, Lộ Tiểu Phỉ sợ cậu đi đường mệt mỏi. “Sáng mai họ mới đến, đêm nay con cứ nghỉ cho khỏe.”
“Dạ.”
Sáng sớm cậu đã thức dậy
Vẫn điềm nhiên như thường, không hào hứng cũng không hồi hộp, còn phụ quý bà Lộ chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn.
Cả gia đình cùng tận hưởng một buổi sáng an nhàn, đến tận trưa, cặp phụ huynh kia mới đến tìm con.
Vừa gặp mặt, cặp mặt họ đã sáng bừng, người đàn bà vén tóc sau tai, mừng rỡ nhìn Lộ Văn Tinh, buông lời chắc nịch.
“Đúng rồi đúng rồi, quá giống hồi bé.”
“Đúng là thằng nhỏ rồi!” Đuôi mắt người đàn ông hiện lên nếp nhăn, càng nhìn Lộ Văn Tinh, nụ cười ông càng sâu hơn, lấy ra một tấm hình đã ố vàng từ chiếc áo khoác bạc màu.
Trong hình là một cậu bé đang cười tít cả mắt, thêm má bánh bao nên trông còn đáng yêu hơn.
Cặp mắt sáng đó quả thật hơi giống của Lộ Văn Tinh bây giờ.
Vừa nhìn tấm hình, tim Lộ Tiểu Phỉ đã hẫng một nhịp, bà nắm chạt tay chồng mình. “Ông nhìn này. Có phải Tinh Tinh không?”
Tạ Niên quan sát đứa trẻ trong hình, rồi so với Lộ Văn Tinh.
Giống, nhưng cũng không giống.
Cậu đã ở đây từ lúc được cứu sống, nên Tạ Niên vẫn rõ dáng vẻ của cậu, đứa trẻ trong hình trông nai tơ hơn nhiều.
Khi ông dẫn cậu ra khỏi bệnh viện, mặt cậu hơi tái, ăn nói cực kỳ lễ phép, rất ngoan rất nghe lời, không có kiểu non nớt.
Ông còn nhớ, khi Tạ Trình Phỉ lên mẫu giáo, cậu đã học tiểu học.
Khi đó, cu cậu thích mặt anh mình lắm, tại thấy nó rất ngầu.
Đúng rồi! Lộ Văn Tinh hồi bé trông rất điềm đạm.
Thường được khen là ông cụ non đẹp trai.
Lộ Văn Tinh cầm tấm hình, mãi một hồi vẫn không nhớ được gì, còn chẳng thấy một chút thân quen.
Nhưng gương mặt này đúng là hơi giống cậu ngày bé.
Trông biểu cảm của cậu, cặp vợ chồng liếc nhìn nhau, định mở miệng hỏi thì nghe cậu cất lời. “Em gái thì sao ạ?”
“Ừm... Hở?” Người vợ nghẹn lời, người chồng bèn trả lời thay. “Khi đó con còn nhỏ quá, con không có em gái, là em trai.”
“Đúng vậy! Là em trai.” Người đàn bà lại đưa một tấm hình khác.” Đây, em con này, hai đứa nhìn giống lắm đúng không?”
Cậu nhóc trong hình đã lớn hơn, nhìn là biết chụp sau bức trước, bởi nó sáng hơn tấm trước.
“Tinh Tinh.” Lộ Tiểu Phỉ kéo Lộ Văn Tinh. “Ảnh thì giống đấy, nhưng có cần kiểm tra ADN trước không?”
Cậu gật đầu, rồi nhìn đồng hồ, cậu phải bay lúc mười hai giờ, mà nay đã mười giờ rưỡi, không kịp thời gian đến bệnh viên kiểm tra ADN rồi.
“Kìa, không cần kiểm tra ADN đâu. Ảnh giống thế mà, để người khác nhìn, ai chẳng nghĩ đây là anh em.”
“Giờ con tên Lộ Văn Tinh nhỉ? Mẹ gọi con là Tinh Tinh được không?” Người đàn bà chùi tay lên áo, như sợ cậu chê, dè dặt thử nắm tay cậu.
“Tinh Tinh, một năm con mất tích đó, bố con đã suýt đòi ly hôn với mẹ. Vì tìm con mà bỏ cả công việc, dành hết tiền trong việc tìm con. Sau đó bố mẹ bắt đầu làm công nhân tạm thời, thay phiên nhau kiếm tiền.”
“Lúc ông ấy đi làm, mẹ đi khắp nơi tìm con. Rồi khi đến lượt ông ấy tìm con, mẹ sẽ đi làm. Cứ như thế... cho đến mười mấy năm nay.”
“Cũng may công sức cũng được đền đáp, để cha mẹ tìm được con rồi.” Người đàn bà lau nước mắt. “Nếu không tìm được con, bố mẹ phải làm sao bây giờ.”
Người đàn ông thở dài. “Bố mẹ biết con bận công việc, nên tạm thời mình sống ở thành phố C nhé? Không sao, bố mẹ không cầu gì hơn, cứ rảnh thì đến thăm là được.”
Người vợ khóc òa nước mắt, Lộ Tiểu Phỉ chỉ có thể an ủi đôi câu, giờ Lộ Văn Tinh đang gấp, phải đi ngay, không thể trò chuyện thêm nữa, phải mau chóng đến đoàn phim.
Cặp vợ chồng ngóng theo đến khi cậu khuất dạng, rồi quay sang Lộ Tiểu Phỉ với vẻ buồn phiền.
“Cảm ơn anh chị đã chăm sóc Tinh Tinh, mấy năm nay chắc thẳng bé gửi về không ít tiền nhỉ? À, chúng tôi không có ý đòi tiền đâu, chỉ là... Tinh Tinh là con ruột chúng tôi, nếu thằng bé chịu về nhà, tôi mong anh chị không ngăn nó.”
Tự dưng Lộ Tiểu Phỉ lại thấy khó chịu với lời nói của người đàn bà, bà chau mày, thấy chồng mình lắc đầu, đành kiềm lại.
“Quả thật, chúng tôi luôn giúp Tinh Tinh tìm lại cha mẹ ruột, là vì hi vọng thằng bé có thể đoàn tụ với gia đình mình.” Tạ Niên ngập ngừng, rồi cũng nói thật. “Với điều kiện, ông bà là cha mẹ ruột của thằng bé.”
“Chúng tôi là cha mẹ ruột của thằng bé thật mà, các ông thấy hình thằng bé hồi nhỏ rồi đấy, nhìn mặt mũi là biết hồi nhỏ thằng bé thế nào rồi.”
Lộ Tiểu Phỉ chợt nổi cơn giận, dường như họ đang chửi vợ chồng bà ăn bám Lộ Văn Tinh, bà trông thằng bé khôn lớn, yêu thương còn không hết, còn đôi vợ chồng này trông cứ quái thế nào.
Nếu họ không lấy ra tấm hình, bà đã đuổi khỏi cửa rồi.
Khó khăn lắm mới đuổi được người, mà mặt bà vẫn chưa hết đỏ, chắc đã giận lắm.
“Đừng giận nữa, họ đi rồi.” Tạ Niên dỗ bà.
“Tức quá tức quá. Tinh Tinh đáng yêu thế kia, sao lại có cha mẹ như thế được, hơn nữa, khi bé Tinh Tinh đã rất gia giáo, cha mẹ thế kia sao mà nuôi dạy được.”
Ông thở dài. “Tấm hình ố vàng kia, đúng là hơi giống Tinh Tinh.”
“Thì sao? Thế giới nhiều người như vậy, mắt giống thì chứng mình được gì, em chỉ tin kết quả kiểm tra ADN thôi.”
Lộ Văn Tinh chẳng có cảm giác với sự xuất hiện của cặp vợ chồng, cậu chỉ hỏi lại một câu.
Sau một đợt sốt nặng, cậu đã mất ký ức, nhưng không hiểu vì sao, cậu lại nghĩ mình có một người em gái.
Rõ ràng chẳng còn nhớ gì nữa, tại sao lại nghĩ như thế?
Chính cậu cũng thấy điều này thật kỳ lạ, lên máy bay cứ nghĩ mãi chuyện này, rồi ngủ quên luôn.
Vào một buổi chiều đầy nắng.
“Mẹ ơi, con muốn có em gái, được không mẹ? Thằng Dực có em gái đó, xinh xắn đáng yêu lắm.”
Người mẹ cười cười, dịu dàng xoa đầu đứa trẻ. “Nếu con thích thì cứ đến nhà nhóc Dực chơi, nhưng em gái là em của nhóc Dực, phải được yêu thương chăm sóc, chứ không phải đồ chơi muốn có là có, không muốn là vứt sang bên.”
“Dạ... con biết mà. Con không muốn đồ chơi. Nếu con có em gái, con sẽ yêu thương em, còn thương hơn cả thằng Dực thương em.”
“Thương đến mức nào?” Bà nén ý cười.
“Thương gấp nghìn lần thằng Dực luôn.”
- ---Phì.
Bà bật cười trước lời nói ngây thơ này, lại hỏi.
“Nếu con có em gái, em sẽ giành đồ chơi, bánh của con, khi đó con có khóc không?”
Đứa trẻ sà vào lòng bà. “Mẹ có thể mua hai món đồ chơi và hai cái bánh không ạ? Con một phần em một phần.”
“Cũng khôn đấy.” Bà cười khẽ. “Lỡ bánh chỉ có một phần, mà em còn ăn mất thì phải làm sao đây?”
Cậu nhóc cúi đầu nghỉ ngợi, cái mặt tơ trông rõ xoắn xuýt, nhưng chốc lát đã cười tươi rói.
“Thì cứ để em ăn hết phần hôm nay đi, mai mẹ mua lại cho con hai phần nhé?”
Người mẹ gõ trán cậu con trai. “Muốn ăn hai phần chứ gì.”
“Mẹ, con muốn có em gái thật mà, con sẽ thương em lắm. Thật đấy, con sẽ trở thành người anh tốt nhất quả đất luôn.”
Khung cảnh thay đổi, nhưng vẫn là một buổi chiều nắng trong.
“Mẹ tôn trọng mong muốn của hai đứa. Nếu hai đứa đều muốn, mẹ sẽ dẫn em gái về, nhưng hai đứa phải nghĩ cho kỹ, không được muốn ngoài miệng. Vì không phải ở đây mấy ngày đâu, em sẽ sống chung cùng chúng ta, trở thành một phần của gia đình này.”
“Con, con muốn có em gái ạ.” Cậu nhóc ngước cặp mắt long lanh, nhìn anh mình với vẻ mong đợi, hi vọng anh cũng nghĩ giống mình.
Thế mà, anh ấy lại nhìn cậu với ánh mắt chê bai. Chuyên trang đọc truyện ~ TRUмtгцуe И. Vn ~
“Búp bê muốn, bánh muốn, xe đua cũng muốn, có gì em không muốn không?”
“Hứ.” Thấy anh không cùng suy nghĩ với mình, cậu quay mặt, dỗi. “Không muốn anh đấy.”
“Không muốn anh?”
Anh cậu chau mày, chìa tay chọc lét cậu.
“Há há há há.”
Cậu nhóc cười ngặt nghẻo, bị tóm mấy lần, giãy không ra.
Em dễ nhột lắm, nhất là chỗ thịt non trên bụng, đụng một cái là nhột rồi, em quằn quại trong lòng anh hai, cặp mắt sáng trong còn ướt nước mắt.
Nhưng em nào chịu thua, còn cố ý nói to hơn. “Không muốn anh hai.”
“Nói lại lần nữa.”
“Không muốn anh... Há há há há.”
Khu vườn tràn ngập tiếng cười thơ ngây, cậu nhóc dựa lên vai anh hai, bày tỏ đầu hàng.
“Em sai rồi, em muốn anh hai, em thích anh nhất.”
“Thích đến mức nào?” Anh hai ôm em.
“Thích nhất quả đất này.”
Anh vẫn chưa chịu, hỏi tiếp. “Anh với cha, em thích ai hơn.”
Nhìn cái tay còn dính lấy mình, cậu nhóc nhanh nhảu đáp. “Thích anh nhất.”
Anh hài lòng buông tay, nhưng chưa gì cậu nhóc đã co giò chạy.
“Lừa anh đó, em thích cha với mẹ nhất.”
Còn lè lưỡi với anh hai nữa, nhưng rồi chạy không lại, chưa gì đã bị anh xách lên. “Thằng nhóc ranh, lại còn chạy nữa hả?”
Nắng ấm chưa sưởi được bao lâu, Lộ Văn Tinh đã tỉnh vì lạnh, đầu hơi choáng, nhưng vẫn tỉnh táo.
Hồi sáng, cặp vợ chồng kia nói sai rồi, và họ cũng nhận nhầm con rồi, cậu không có em trai.
Cậu có một người anh hai.
***
Tác giả bộc bạch: Tôi biết mọi người sốt ruột nhưng chưa phải lúc, không thể đột ngột thế này. Hai bên cùng bước đến mới là tuyệt nhất, từ tình yêu cho đến tình gia đình, nên đừng có gấp, phải từ từ. Với lại, gia đình của Tinh Tinh tốt lắm, nếu họ tìm được cậu, họ sẽ xuất hiện trước, nào để cậu tìm họ.
Pơ: Ừ, cái gì cũng phải thuận theo tự nhiên hết.
P.s: Mấy chế đừng có vui vội, tui vẫn đang bận, chỉ tranh thủ được lúc nào hay lúc đấy thôi.