“Cậu sẽ nhận lời mời của tôi chứ?”
Edit: Pơ
Tại nơi thử vai.
Buổi sáng Cố Yến Thâm có việc ở công ty, đến chiều lại bị Tần Úc gọi tới nơi thử vai, lúc ấy, buổi thử vai vẫn đang được tiến hành.
Vì quá nổi bật, chỉ vừa xuất hiện mà tất cả nghệ sĩ nơi đây đã dán mắt vào anh.
Hôm nay Cố Yến Thâm mặc một bộ thường ngày, lúc đến cửa thì tháo kính mát xuống, để lộ gương mặt điển trai của mình, Tần Úc ngồi đó gõ bàn bảo. “Nhìn cậu ta làm gì? Tiếp tục đi.”
Cố Yến Thâm ngồi bên trái Tần Úc, ngẩng mắt quan sát phần thử vai, nhận danh sách Tần Úc đưa cho.
“Anh bạn nhỏ nhà anh không đến hả?”
Cố Yến Thâm cất lời. “Cậu ấy sẽ đến thôi.”
“Anh tò mò rồi đấy, té ra vẫn có người từ chối cậu á? Nghe bảo lúc hai cậu tham gia chương trình, cậu ấy có từ chối một lần. Nên đây là lần thứ hai hở?”
Cố Yến Thâm đáp. “Sao cũng được, rồi cậu ấy cũng đến thôi.”
“Chậc.” Tấn Úc ngẩng cằm, ra ý hãy nhìn đằng trước. “Nếu cậu ấy không xuất hiện, đạo diễn Vương sẽ kêu Lạc Hạn đến thử.”
Anh lặng im, mặc người kia nói tiếp. “Cậu biết năng lực của Lạc Hạn rồi đấy? Dù chỉ là thần tượng mới nổi, nhưng vẫn diễn ra ngô ra khoai. Mới năm ngoái đã giành giải diễn viên mới xuất sắc nhất, còn giờ đang chuẩn bị phát sóng phim mới, khéo đến cuối năm lại giành được giải diễn viên chính xuất sắc nhất không chừng.”
Anh chẳng buồn ngẩng mắt, trông mặt điềm tĩnh vô cùng.
“Anh xem phim của cậu ấy rồi, công nhận là có tài đấy, chỉ thiếu kinh nghiệm thôi.”
“Không dễ gì được anh khen nhỉ, còn kinh nghiệm thì luyện thôi, ai chẳng làm được.”
Cố Yến Thâm nói tiếp. “Năm sau mới chiếu, mà Lạc Hạn còn đang trên đà phát triển, xem chừng mùa trước đã bị đại diện nhét cho đống việc rồi.”
Tần Úc ngạc nhiên cau mày.
“Anh đã điều tra anh bạn nhỏ kia rồi, đến người kín lịch còn biết phải phép.”
“Cũng chỉ đoán thế thôi.” Anh thoáng ngừng, lại quay sang nhìn đối phương. “Với lại, cậu ấy đã hai mươi tuổi, nhỏ gì nữa.”
“Ơ, anh có đứa cháu sáu tuổi đây này, mà cậu còn lớn hơn cậu ấy bảy tuổi, không phải anh bạn nhỏ thì là gì?”
Không để Cố Yến Thâm bác lại, Tần Úc lái về chính sự.
“Cậu đoán đúng đấy, nhưng xem thường địa vị của đạo diễn Vương quá rồi. Mới nãy ông ấy có bảo người gọi cho đại diện Lạc Hạn, hỏi liệu cậu ấy có muốn đến thử vai không, thì bên kia nói có.”
Cố Yến Thâm cũng chẳng lạ gì chuyện này, đạo diễn Vương đã có tiếng từ lâu, suốt mười năm nay, phim của ông đều được xếp vào loại kinh điển. Muốn đóng phim của ông, dù chỉ một vai nhỏ, cũng khó mà giành được.
“Khi nào cậu ta đến thử?”
“Ba tuần sau.”
Thấy Cố Yến Thâm lặng thinh, Tần Úc sốt ruộc hỏi lại. “Đã mấy ngày rồi mà anh bạn nhỏ kia vẫn không gọi đến, chẳng lẽ cậu ấy không thích đóng phim.”
“Không, cậu ấy thích lắm.”
“Sao cậu biết?” Tấn Úc nhìn anh với vẻ hoài nghi.
Nhưng anh chẳng buồn giải thích.
Anh biết được điều đó từ buổi tối trước khi ghi hình kết thúc.
Lúc ấy, đạo diễn Vương có gửi kịch bản cho anh dưới dạng tệp tin, khổ nỗi lại không mang máy tính, mà anh thì chẳng thích xem bằng điện thoại, thế là mượn máy tính bảng của Lộ Văn Tinh.
Cậu không nói gì, chỉ lấy máy từ trong ngăn kéo rồi đưa cho anh.
Nhưng...
Cậu không cài mật khẩu, lúc anh mở máy, màn hình vẫn còn hiển thị ứng dụng ghi chú.
Cậu ghi rất nhiều thứ liên quan đến phim ảnh, từ cảm nhận cho đến phân tích, thậm chí còn phân tích cách diễn của diễn viên.
Cố Yến Thâm không định xem nữa, dù cậu không ngại, anh vẫn không quen xem đồ riêng tư của người khác. Lúc đó anh chỉ thấy ngạc nhiên, nhưng rồi cũng tắt nó đi.
Cũng vì những ghi chú đó, Cố Yến Thâm mới chắc rằng Lộ Văn Tinh sẽ đến.
Cậu đã ghi đi ghi lại rất nhiều.
Không cần biết vì lý do gì, anh vẫn thấy được lòng yêu thích đóng phim trong cậu.
Nhưng có lẽ anh đã tự tin một cách quá đáng, cứ đinh ninh rằng Lộ Văn Tinh sẽ gọi lại. Nào ngờ đã qua mấy ngày rồi đến wechat còn chẳng thấy tin nhắn của cậu.
Hiển nhiên là Cố Yến Thâm không mời cậu chỉ vì đống ghi chú đó.
Anh chỉ nghĩ cậu rất hợp với nhân vật này thôi.
là một bộ phim kì ảo, Tống Gia Giai đảm nhận vai nữ chính, còn nam chính chính là Cố Yến Thâm.
Nhân vật của anh chính là trùm phản diện, kẻ sắp đặt hết mọi thứ.
Tuy đã đóng nhiều vai, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhận vai phản diện, quả là một trải nghiệm mới với anh.
Kẻ ác này chê việc giết người để xả giận, gã thích trêu đùa lòng người hơn.
Gã đã giam những kẻ tự xưng là người của chính nghĩa vào một chỗ, tạo ảo giác, rồi thưởng thức cảnh họ tuyệt vọng khi cái chết dần cận kề, giận dữ, đổ lỗi, rồi giết lẫn nhau.
Sau khi bị bao vây, gã tự nhốt mình trong ảo ảnh do chính tay gã tạo ra. Cuối cùng, gã gặp lại mình thời trẻ, cởi mở không vướng bụi trần, hồn nhiên tiến về tương lai phía trước.
Ban đầu, đạo diễn để anh thầu hai vai.
Nhưng sau khi đọc kĩ kịch bản lẫn nguyên tác. Cố Yến Thâm đã đề nghị cho một người cậu thanh niên đóng vai nhân vật này thời trẻ.”
Đạo diễn và biên kịch cũng tham khảo lại, cảm thấy thế này thì gây khác biệt quá.
Vấn đề là ở người diễn.
Đạo diễn đã mở mấy buổi thử vai, nhưng vẫn không tìm được người vừa ý.
Không biết tại sao, khi nghe đạo diễn tâm sự, anh đã nghĩ ngay đến Lộ Văn Tinh.
Nếu là cậu thì...
Lộ Văn Tinh vừa mới sang tuổi hai mươi, vừa cùng tuổi, vừa khớp tạo hình, nhưng phải xem liệu cậu có qua buổi thử vai này không.
Đây là lần đầu tiên anh muốn đối diễn với một ai đó.
Cố Yến Thâm không nghĩ ngợi nữa, đưa mắt quan sát phần diễn thử.
“Diễn vai quái cáo à?”
“Ừ.” Tần Úc nói tiếp. “Đã có người diễn vai mặt nạ, quỷ quái, phán quan, vai quái cáo này đã qua tay mười mấy người, nhưng đạo diễn Vương vẫn không hài lòng.”
Sau khi nghệ sĩ kia hoàn thành phần diễn, đạo diễn có hơi chau mày, không hẳn là được nhưng vẫn có có chỗ đáng khen. Chỉ là...
Trông biểu cảm của đạo diễn, nghệ sĩ kia buồn buồn rũ mắt, vẫn cúi đầu cảm ơn.
Đúng lúc này Cố Yến Thâm lại mở miệng. “Cậu đã đọc nguyên tác chưa?”
Người kia gật đầu, tuy không hy vọng nhiều nhưng được nói chuyện với Cố Yến Thâm đã là chuyện đáng mừng rồi, mắt cậu ta không khỏi sáng lên.
“Đọc rồi ạ. Em rất thích tác phẩm này, còn đọc lại năm, sáu lần.”
“Thử phần xuống núi quỷ xem.” Cố Yến Thâm còn chêm thêm. “Cứ chọn đại một đoạn đi.”
Cậu ta mở to mắt, như hiểu được ý anh, chắc thấy cậu hợp với vai này, nên cho thêm cơ hội thể hiện.
Tin vui bỗng ập đến khiến cậu ta ngẩn ngơ một hồi, sau đó phấn chấn gật đầu lại.
“Dạ.”
***
Tối đến, Cố Yến Thâm về lại biệt thự Thành Nam, đã nửa năm rồi anh mới đến đây.
Vừa vào cửa, cô giúp việc đã ra đón anh, quay đầu hét lên lầu hai. “Cậu hai về rồi ạ.”
Phút chốc, một người phụ nữ xinh xắn tên Giang Lật Đỉnh nhấc gót đi xuống.
“Yến Thâm về rồi đấy à.”
“Chào dì Giang.”
“Ăn cơm chưa? Dọn vài món cho con nhé?”
“Dạ thôi, con ăn rồi.” Cố Yến Thâm đặt đống túi xuống, đưa cho bà một túi nhỏ. “Quà năm mới ạ.”
“Có phần của Yến An và bố con nữa.”
Mỗi dịp năm mới, Cố Yến Thâm đều trở về với đống quà trên tay, nhưng chẳng bao giờ ở lại ăn tết cùng họ.
“Năm nay con cũng không ở lại hả?” Giang Lật Đỉnh chau mày bảo. “Bố con có nhắc đến con đấy, đã nhờ dì gọi sang. Nhưng chiều nay Yến Trữ có chuyện ở trường, nên dì quên mất.”
Anh cởi áo khoác. “Thằng bé lại gây chuyện gì ạ?”
“Nó đánh lộn.” Bà thở dài. “Dì bắt nó vào phòng tự kiểm điểm lại, không cho ăn tối luôn.”
“Để dì gọi cho bố con, biết con về sớm thế này ông ấy đã lo tan làm rồi.”
“Thôi ạ, con xin phép đi trước.” Cố Yến Thâm cất giọng bình bình. “Con lên thăm Yến Trữ đây.”
Rồi anh xách phần của cu cậu, đứng trước cửa gõ vài tiếng.
“Con không ăn, có chết con cũng không nhận lỗi.”
Cố Yến Thâm. “Anh không bảo em ăn.”
Tức khắc căn phòng truyền đến vài âm thanh, lát sau cửa được mở ra. “Cố Yến Thâm, sao anh lại về đây?”
Cố Yến Thâm nhét túi quà vào lòng cậu trai trẻ, gõ một cái lên trán em nó. “Phải biết trên dưới chứ.”
“Hì hì.” Cố Yến Trữ ôm lấy phần quà, nghiêng mình để anh vào phòng rồi đóng lại, còn khóa trái không cho Giang Lật Đỉnh vào.
“Dì Giang bảo em đánh lộn ở trường?”
Cậu nhóc đang mở hộp quà, nghe thế liền chau mày. “Em không sai. Chẳng phân rõ phải trái mà bà ấy đã mắng em, rõ ràng em làm đúng đấy chứ.”
“Thế sao lại đánh lộn?”
Cố Yến Trữ giận lắm. “Thằng ngu kia bắt nạt bạn cùng bàn của em, em chỉ làm việc nghĩa thôi. Lần sau gặp lại, em sẽ đánh cậu ta đến mức bố mẹ nhận không ra luôn.”
“Làm việc nghĩa là dùng bạo lực trị bạo lực à?” Cố Yến Thâm chau mày hỏi.
“Em chỉ giận quá thôi, có định đánh cậu ta đâu, cũng tại cậu ta ăn nói bậy bạ quá.”
“Rồi bị trường đình chỉ?”
Cố Yến Trữ vẫn cứng mồm. “Sao anh giống mẹ thế. Em có sai đâu, thấy bạn bị bắt nạt, chẳng lẽ không giúp đỡ? Hơn nữa em nào bị đình chỉ, có mỗi thằng kia bị ghi vào sổ thôi, còn ghi rõ hình phạt nữa.”
Cậu nhóc nói tiếp. “Qua hai ngày là em được nghỉ lễ, nên nghỉ thì nghỉ thôi.”
“Cố Yến Trữ, em đã lên phổ thông rồi đấy.”
Cố Yến Thâm ghét bị lôi chuyện học ra nói lắm.
“Rồi rồi, chắc chắn em sẽ đậu đại học mà. Đại học C đang tuyển sinh viên học nghệ thuật đấy, em đang tính tham gia đây, có lãng phí thì giờ đâu, sao các anh chẳng chịu tin tưởng em thế?”
Anh nhìn em mình có phần ngỡ ngàng. “ Nếu có kế hoạch rồi sao không kể với dì Giang?”
“Bà ấy chỉ biết lôi em ra so sánh với anh thôi, có bao giờ quan tâm em thích cái gì, muốn làm gì đâu.”
Cậu nhóc như đã ức chế từ lâu, trút hết nỗi niềm với anh.
“Cả bố nữa, tại sao anh lại được trở thành diễn viên, làm điều mình thích, còn em thì phải du học học quản lý chứ? Em có muốn quản lý công ty đâu.”
Cố Yến Thâm: “...Nói với anh làm gì, đi mà nói với bố em ấy.”
“Ông ấy cũng là bố anh mà.” Cố Yến Trữ trừng mắt với anh.
Đã lâu rồi anh chưa vào phòng em mình, trên tường chẳng còn đính mấy tờ áp phích của các ngôi sao nữ, lạ là, cậu nhóc chưa bao giờ thích nghệ sĩ nam, nên Lộ Văn Tinh chính là người đầu tiên.
Và một khi đã đu thần tượng, cậu sẽ dán áp phích của người đó khắp phòng mình.
Nhưng cậu nhóc lại chẳng tinh mắt, cứ fan người nào là rớt đài người đấy, thành ra mới năm ngoái thôi cu cậu đã đổi sáu, bảy thần tượng, mà tất cả đều là sao nữ.
Cách đó không lâu, Cố Yến Trữ còn nhờ anh xin chữ ký Lộ Văn Tinh, đu theo kiểu cũ, treo chữ ký lên tường, nhưng lại không có.
Trên tường chỉ treo mấy bức tranh.
“Anh nhớ cậu toàn đu sao nữ, sao lại chuyển sang đu Văn Tinh rồi.”
“Bí mật.” Cậu nhóc quay đầu, chỉ vào mấy bức tranh. “Anh thấy em vẽ đẹp không?”
Anh đảo mắt, bỗng dừng trên tấm fanart vô cùng khác biệt, trên đó phác họa một cầu thủ đang úp rỗ.
Không khỏi nhìn kỹ hơn, anh biết biết rằng đây là nhân vật mà cậu em mình yêu thích.
Cố Yến Thâm không để tâm đến giới 2D, ngày nào bạn cậu cũng chia sẻ fanart, chắc bức này là tranh đặt.
Với lại anh còn thấy bức này quen quen.
...Giống bức Lộ Văn Tinh vẽ hôm đó lắm.
“Bức này em vẽ à?”
Cố Yến Trữ không ngờ anh mình sẽ hỏi bức này, vì anh chẳng bao giờ để tâm đến giới 2D.
“Bức này không phải em vẽ, là tranh đặt từ một thái thái.
“Ai cơ?”
“Sao tự nhiên anh lại quan tâm thế?” Cố Yến Trữ lên cơn tò mò.
“Tiện hỏi thôi.”
“Ò.” Cậu nhóc cũng chẳng buồn để ý, chỉ hỏi. “Năm nay anh có ở lại ăn tết không?”
“Không, anh chuẩn bị đi đây.”
Cậu nhóc có hơi buồn rầu. “Giờ đi luôn hả?”
“Ừ.”
***
Đến chiều của hai tuần sau.
Lộ Văn Tinh đang sắp xếp hành lý, mai nay cậu phải về thành phố B với Tạ Trình Phỉ, còn nhắc cu cậu nhớ được gì thì bỏ vào luôn.
Trước đó, cậu có báo bố mẹ nuôi, rằng bọn cậu đang chuẩn bị về, khiến cả hai mừng không thôi.
Cậu định mua thêm đồ để tặng cho hai bác.
Để tránh lo trước sau quên, cậu mở ứng dụng ghi chú, lướt xuống xem lại.
Nhớ hết rồi thì đột nhiên có cuộc lạ gọi tới.
“Alo, xin chào ạ.”
“Chào cậu.” Từ bên kia đầu dây, cậu nghe thấy giọng Cố Yến Thâm như man mán ý cười.
“Thầy Cố ạ?”
“Bất ngờ lắm hả?”
“Hơi hơi ạ.”
Anh vào thẳng chủ đề. “Chiều nay có rảnh không?”
Lộ Văn Tinh sửng vài giây, chiều nay cậu còn phải ra ngoài mua đồ nữa, thế là thật thà đáp. “Không ạ.”
Nghe rồi Cố Yến Thâm có hơi bất lực, vì không biết chuyện nên cứ tưởng cậu đang từ chối.
“Dù nghe hơi giống phim thần tượng, nhưng nói này, cậu là người đầu tiên từ chối tôi đến ba lần đấy.”
Lộ Văn Tinh:...
Nghĩ lại thì đúng thật.
Lần đầu tiên là từ chối tham gia chương trình.
Lần thứ hai là từ chối thử vai.
Và lần thứ ba chính là lúc này đây.
Lộ Văn Tinh đành phải nói rõ. “Chiều nay em có việc thật mà.”
“Vậy tối có rảnh không?”
“...Dạ có.”
Cố Yến Thâm vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, chưa bao giờ anh lại lo bị từ chối thế này. Nghe cậu nói thế, anh lại thở phào, còn cất giọng bông đùa.
“Thế... Xin hỏi cậu Lộ bận rộn đây,“
“Cậu sẽ nhận lời mời của tôi chứ?”