Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Trở Thành Thiếu Gia Nhà Giàu Đích Thực

Chương 16: Chương 16: Nghiêm túc lắm




“Sao anh lại chọn Tinh Tinh?”

Edit: Pơ

“Em sờ cơ bụng của thầy một chút được không ạ?”

Tống Gia Giai và Lý Hướng Minh nghe mà hết hồn. Lộ Văn Tinh, cậu có biết mình đang nói không thế?

Họ ngơ ngác, cảm thấy ảo quá. Đến khi hồi thần lại nghe Cố Yến Thâm đáp bâng quơ.

“Được.”

Mọi người:!!!

Lộ Văn Tinh:...?

Cố Yến Thâm cũng ngạc nhiên lắm, nhưng không phải vì lời nói của cậu, anh chỉ không ngờ đạo diễn sẽ bày trò ác thế.

Anh không nghĩ cậu sẽ sờ thật, tuy chương trình bày trò để thu hút người xem, nhưng vẫn có mức độ.

Sẽ không có chuyện đạo diễn cho Lộ Văn Tinh sờ cơ bụng anh trước ống kính đâu.

Dù không biết nhiệm vụ ẩn có gì nhưng anh vẫn phối hợp với cậu.

Trông cậu ấp úng thế kia anh đoán được là có nhiệm vụ ẩn, nên giúp cậu nói tiếp.

Nhưng không ngờ lại là lời nói xấu hổ thế kia.

Đúng là làm khó người ta rồi!

Cố Yến Thâm nhìn Lộ Văn Tinh đầy cảm thông.

Sau một hồi Tống Gia Giai và Lý Hướng Minh cũng nhận ra. “Tinh Tinh đang làm nhiệm vụ ẩn hả?”

Hoàn thành nhiệm vụ rồi, cơn nóng trên mặt cậu dần hạ bớt.

“Còn tụi chị thì sao? Nhiệm vụ ẩn là gì?” Tống Gia Giai quay sang Ôn Mẫn. “Nào, em nói đi.”

Ôn Mẫn. “...”

Lý Hướng Minh sợ nhóm Tống Gia Giai hoàn thành trước bèn kéo Chu Tử Đồng lại. “Thế cậu phải nói gì? Sờ đùi hả?”

Bà mẹ chứ sờ đùi.

“Phụt ha ha ha ha ha.” Ôn Mẫn vốn đang lúng túng, nghe thế liền phá lên cười.

Giờ đây tất cả đều biết có nhiệm vụ ẩn, nếu Ôn Mẫn lại đòi Tống Gia Giai dạy yoga cho mình thì quá trực tiếp, không phù hợp với yêu cầu.

Chu Tử Đồng thì sớm đầu hàng rồi, nếu không nói trực tiếp thì chẳng thể bắt Lý Hướng Minh hát bài đâu, thậm chí còn không được nhắc lời bài hát nữa.

Còn Lộ Văn Tinh đã hoàn thành nhiệm vụ, hai nhóm kia chắc sẽ bị trừ điểm rồi, nên cậu chẳng lo mấy.

Thấy họ bó tay chịu thua rồi, đạo diễn mở miệng thông báo. “Lộ Văn Tinh đã hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc, được cộng ba mươi điểm.”

Nhưng cuộc vui còn chưa bắt đầu thì đạo diễn đã dập tắt nó. “Văn Dụ không hoàn thành nhiệm vụ, nhóm cậu bị trừ bốn mươi điểm.”

Lộ Văn Tinh:?

Cố Yến Thâm:?

“Há há há há há há.” Ôn Mẫn cười ứa nước mắt. “Cười chết tôi rồi.”

Không ngờ còn tin vui này, Chu Tử Đồng cười quặn ruột. “Tinh Tinh phải lấy hết can đảm nói ra lời xấu hổ này mới được ba mươi điểm đấy.”

“Xin lỗi. Nhiệm vụ ẩn của em là gọi mọi người dậy, được một người là xong rồi, nhưng...” Văn Dụ áy náy gãi đầu.

“Mọi người còn dậy sớm hơn em. Cứ tưởng Tinh Tinh còn ngủ, nào ngờ lúc qua kêu thì cậu ấy đang vệ sinh.”

“Không phải tại cậu, đừng giải thích.”

Nghe Cố Yến Thâm nói thế, mọi người quay sang nhìn anh, không ngờ anh còn biết an ủi người khác.

Văn Dụ rũ mắt lặng im, Cố Yến Thâm nói tiếp. “Có ba mươi điểm của Lộ Văn Tinh, nhóm khác cũng bị trừ mười, không khác mấy!”

Như sự áy náy đã dịu, Văn Dụ mỉm cười đáp. “Cám ơn anh Thâm. Tinh Tinh không giận mình chứ?”

Lộ Văn Tinh hơi gật đầu đáp lại.

Cậu nhìn Cố Yến Thâm và Văn Dụ, bọn họ để ý nhau rồi ư?

Nhưng cậu nào biết, buổi sáng Văn Dụ ghé qua, cậu vẫn chưa dậy.

Cố Yến Thâm lừa Văn Dụ thôi.

Lúc Văn Dụ đến, Cố Yến Thâm không nghĩ nhiều thế, thừa biết đối phương muốn gọi Văn Tinh dậy, nhưng anh lại chú ý đến máy quay đằng sau.

Thế là lấy cớ Lộ Văn Tinh đã dậy rồi, bảo Văn Dụ đi trước.

Nhưng kể cả khi biết Văn Dụ đang làm nhiệm vụ, anh cũng không cho họ vào trong.

Cố Yến Thâm không muốn gương mặt đang ngủ của Lộ Văn Tinh bị quay lại.

Anh rất để ý đến chuyện riêng tư, chưa bao giờ để lộ tin tức gia đình mình.

Ngay cả khi xin chữ ký của Lộ Văn Tinh, anh cũng bảo đó là bạn nhờ chứ không phải em mình.

Lúc Văn Dụ áy náy giải thích, Cố Yến Thâm cũng chẳng an ủi gì, có sao thì nói vậy thôi, chẳng phải tại hắn ta, là anh không cho đối phương vào.

Nhưng anh sẽ chẳng ngờ được, mọi người đều tưởng anh đang an ủi Văn Dụ.

Ngẫm lại thì đúng là có nhiều hàm nghĩa thật.

***

Qua mấy tiếng nữa là hết ghi hình, đạo diễn quyết định biến buổi nói chuyện này thành phỏng vấn.

“Tôi có nhận được số câu hỏi từ khán giả, vì vậy ta sẽ tranh thủ lúc này thỏa mãn trí tò mò của họ nhé.”

Đạo diễn lật tờ giấy trong tay. “Câu hỏi đầu tiên dành cho ba người hợp tác và cậu khách quý.”

“Các bạn cảm thấy thế nào sau khi tập một phát sóng, bản thân đã thu hút được nhiều fan?”

“Thấy thế nào à? Có chứ.” Ôn Mẫn trả lời trước. “Như đang nằm mơ vậy, tôi không ngờ mình sẽ có thêm trăm ngàn fan, đến nhóm New4 tụi tôi cũng tăng fan nữa.”

“Thế họ nói gì?”

“Họ muốn tôi ở mãi chương trình này luôn.”

“Ha ha ha ha ha, thật đấy hả?” Tống Gia Giai vẫy tay với cậu quay phim. “Quay phía này nè, kiểu chính diện á.”

“Tôi cũng không khác Ôn Mẫn mấy, có phần không ngờ thật. Trước đây còn mơ được nổi tiếng sau một đêm, ai ngờ đến khi tập một phát sóng, sau một đêm đã tăng hơn trăm ngàn fan rồi.”

Phát biểu cảm nghĩ rồi Chu Tử Đồng nhìn sang Lý Hướng Minh. “Cảm ơn anh Hướng Minh đã cho em cơ hội này.”

“Văn Dụ thì sao? Sau khi tập một phát sóng, fan đã giục chúng tôi cho cậu ghi thêm hình đấy.”

Văn Dụ đẹp trai theo kiểu dịu dàng. Giới giải trí bây giờ có nhiều kiểu lắm nhưng kiểu dịu dàng lịch sự thì ít. Mà hắn lại sở hữu nét riêng biệt này nên rất dễ hút fan bạn gái.

“Trước hết em xin cảm ơn chương trình đã ủng hộ em và các fan đã thích em. Ừm, hiện tại em rất cảm động, không ngờ có nhiều fan quan tâm em đến thế, em thật sự rất vui.”

“Thật ra, khi bước chân vào giới giải trí này, gia đình em đã không ủng hộ lắm, nhưng em vẫn cố hết sức có thể. Bản thân em rất thích đóng phim, mong là về sau sẽ nhận được nhiều vai diễn. Hơn nữa, cũng là để chứng minh cho gia đình thấy được.”

“Cố lên! Cậu làm được mà.”

“Cố lên nhé, nhóc Văn!”

Cuộc trò chuyện bỗng trở nên hiền hòa hơn, ai cũng cổ vũ cho Văn Dụ.

Văn Dụ cố ý che giấu gia thế giàu có của mình, vì đã đọc trước kịch bản nên Lộ Văn Tinh mới biết. Dù biết hắn ta sẽ tự lực cánh sinh nhưng cậu chẳng ngờ đó là vì gia đình không ủng hộ.

Bảo sao, Văn Dụ lại đến Mang Chanh Ent thay vì công ty điện ảnh và truyền thông Kỳ Hạ của gia đình mình.

Nên khi biết được gia thế của Văn Dụ, Vương Mạn mới bợ đỡ hắn để tranh thủ chút lợi ích cá nhân, nhưng dẫu không có mục đích đó đi nữa chị ta vẫn phải nịnh.

“Còn Văn Tinh thì sao? Trước khi tham gia chương trình này, cậu là người có ít tiếng tăm nhất. Hiện tại cảm thấy thế nào?”

Lộ Văn Tinh cũng không có nhiều cảm xúc, vì cậu đang định giải nghệ đây, nhưng đã tham gia chương trình rồi, cậu không thể thẳng thắn được.

Nếu bảo mình định giải nghệ, chắc sẽ phụ lòng sự yêu thích của fan mất.

Cậu thường lên weibo, thấy tin nhắn fan càng lúc càng nhiều, nhưng cậu không dám đọc, sợ mình không nỡ rời khỏi giới giải trí này.

Khi Văn Dụ bảo mình thích đóng phim, cậu lại nhớ bản thân vào đây cũng vì hứng thú với việc đó, nhưng Vương Mạn lại chẳng cho cậu cơ hội.

“Văn Tinh không có gì muốn nói hả?”

Thấy cậu im lặng quá lâu, đạo diễn hỏi lại, tất cả đều nhìn chằm chằm vào cậu.

Lộ Văn Tinh bắt chước bài văn của Ôn Mẫn. “Em thấy như đang nằm mơ vậy.”

Mọi người:...

Ôn Mẫn và Chu Tử Đồng đều nói thế, có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên và vui sướng nơi họ.

Nhưng sao đến lượt Lộ Văn Tinh lại thấy qua loa thế?

Thậm chí trông cậu còn thong dong lắm.

Như thể, với cậu, sau một đêm tặng một, hai trăm ngàn fan đều là chuyện hết sức bình thường.

“Còn gì nữa không?” Đạo diễn lại hỏi.

Lộ Văn Tinh thoáng ngẫm nghĩ, rồi đáp. “Hết rồi ạ.”

Mọi người:...

Biết là không đào được thêm, đạo diễn đành sang câu hỏi tiếp theo.

“Đây là câu hỏi rất được nhiều người quan tâm, xin dành cho ba vị khách mời. Các bạn đã chọn người hợp tác như thế nào?”

“Chọn đại thôi.”

“Ôn Mẫn đã gây ấn tượng mạnh với tôi nên mới chọn ẻm.”

“Còn Yến Thâm thì sao? Cậu đã chọn thế nào? Vì ấn tượng mạnh? Hay chọn bừa?”

“Không phải.”

Nghe Cố Yến Thâm phủ nhận, mọi người càng muốn biết câu trả lời là gì, đến Lộ Văn Tinh cũng nổi máu tò mò.

“Sao anh lại chọn Tinh Tinh?” Tống Gia Giai hỏi. “Vì cậu ấy đẹp trai hả?”

“Không, tôi chọn nghiêm túc lắm.”

Tất cả sửng ra, hỏi lại. “Nghiêm túc thế nào?”

Yên lặng vài giây, Cố Yến Thâm quay đầu nhìn Lộ Văn Tinh, khẽ nhếch môi, cất giọng nhàn nhạt.

“Chọn theo nguyên tắc tuyển phi.”

Mọi người:???

Chỉ có Lộ Văn Tinh hiểu được. “...”

***

Chuyện ngoài lề...

Thầy Cố: Tôi tuyển phi nghiêm túc lắm đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.