Editor: mn.
Beta reader: mthu.
Diệp Diễm Thanh ngây ngốc trong chốc lát, nghĩ lại thì cũng không sai. Để biểu đạt thành ý mà không dựa vào giấy trắng mực đen, đối với nhân cách và đạo đức của mỗi người thì đều là một thử thách không hề dễ dàng. Cũng may là cậu thật tâm muốn giải nghệ, nếu lập trường không vững vàng thì chỉ sợ là Văn Dữ dùng giỏ tre múc nước, làm việc mất công mất rồi.
Diệp Diễm Thanh ở tại một hoa viên thấp bé trong khu nhỏ, mỗi tòa chỉ có ba tầng, biệt lập cả, gần như là không thấy nhau được. Mỗi tầng là một nhà, có chỗ để xe riêng, diện tích nhà ở tương đối lớn, rất ít nơi có kết cấu giống khu nhỏ này. Bỏ qua chuyện giá nhà ở đây cao và phí quản lý đắt ra thì cũng không còn khuyết điểm nào khác. Diệp Diễm Thanh ở đây được hai năm, từ trước tới nay đều không bị chụp lén, có thể thấy được công tác quản lý ở đây rất tốt.
Có ba chỗ trong nhà xe, một trong số đó đang đậu một chiếc SUV màu đen, thương hiệu này thuộc hàng khiêm tốn, là chiếc mà Diệp Diễm Thanh thường hay lái ra ngoài. Người hâm mộ vẫn chưa biết tới sự tồn tại của chiếc xe này, nên tính ra cũng không có nguy hiểm gì.
Diệp Diễm Thanh cởi đai an toàn, nói lời cảm ơn với Văn Dữ rồi chuẩn bị xuống xe.
“Không mời tôi lên ngồi một chút sao?” Văn Dữ cười như không mà nhìn cậu.
Diệp Diễm Thanh hơi chần chừ, cậu không có quy tắc không cho người khác vào nhà mình, nhưng ngày thường chỉ có Ngải Trừng là hay lui tới nhà cậu. Chị cậu công tác ở nước ngoài, lâu lâu mới trở về một lần ghé thăm nơi này.
Văn Dữ hình như sợ cậu từ chối, lại nói tiếp: “Tôi đang có ý định bàn bạc về thỏa thuận trước hôn nhân với cậu, tìm một nơi an tĩnh để nói chuyện sẽ tốt hơn.”
Chính sự đến tay, Diệp Diễm Thanh cũng không thể nói lời từ chối nổi, thỏa thuận này làm càng nhanh càng tốt, nếu đã có thời gian thì dứt khoát nói luôn đi.
“Chủ yếu là trong nhà tôi không có gì để chiêu đãi, nếu đã không ngại thì vào nhà tôi một lát.”
Khóe miệng Văn Dữ mang ý cười: “Có thứ gọi là đồ ăn giao tận nhà, nếu cậu định chiêu đãi thì bấm bấm một chút là ra thôi.”
Thật vậy, Diệp Diễm Thanh cũng phải bật cười, bản thân mình ở phương diện chiêu đãi người khác vẫn luôn không đủ chu đáo.
Đi thang máy lên nhà, Văn Dữ đánh giá nơi ở của cậu: “Sao cậu mua căn nhà này được vậy? Ngay lúc ra giá cả tôi cũng chú ý, nhưng tiếc là ra tay chậm nên họ đã bán hết rồi.”
Lúc ấy anh nhìn thử qua, cảm thấy thật sự không tồi, hơi tiếc ở chỗ là xuống tay chậm.
Diệp Diễm Thanh nhìn con số trên bảng điều khiển nhảy lên: “Anh họ của chị Trừng là quản lý cao cấp của khu nhà này, lúc đó anh ấy có trong tay danh sách mua nội bộ, chị Trừng cảm thấy tôi cần có một nơi riêng tư để sống, vừa đúng lúc ấy tôi còn tiền nên liền mua.”
“Vận may của cậu thật sự không tệ.” Văn Dữ không thiếu nơi ở, mặc dù lúc ấy rất thích chỗ này nhưng cũng không quá muốn mua. Nếu như anh ra tay nhanh một chút, khéo có khi đã trở thành hàng xóm của Diệp Diễm Thanh rồi.
Diệp Diễm Thanh ở tầng 3, gần 300 mét vuông được phân thành năm phòng nhỏ và hai phòng lớn, trong đó phòng có diện tích lớn nhất thì đặt làm nơi làm việc, bên trong có các thiết bị ghi âm và nhạc cụ, cách âm ở đây cũng rất tốt nên không cần lo lắng đến việc sẽ làm phiền đến hàng xóm.
Nội thất và đồ trang trí ở đây đều sử dụng tông màu ấm nên mặc dù nơi này chỉ có một mình Diệp Diễm Thanh ở cũng sẽ không cảm thấy trống vắng. Nội thất đều là do một tay chị gái cậu và Ngải Trừng chọn lựa kỹ càng, cũng chỉ vì muốn Diệp Diễm Thanh ở nơi này thật thoải mái mà không phải là ở một căn nhà mẫu.
“Nội thất ở đây tốn không ít công sức nhỉ?” Văn Dữ vào xem thử, cũng không vào phòng của cậu, chỉ đứng ở cửa nhìn vào. Nội thất cũng không phải chỉ để cho đẹp mắt, mà phần lớn là mang tính thực dụng, nếu không biết chỉ có một mình Diệp Diễm Thanh ở thì anh còn tưởng là có một gia đình đang sinh hoạt chỗ này.
“Cũng được. Dù gì cũng là căn hộ đầu tiên bản thân bỏ tiền mua nên để ý ít nhiều.” Rửa tay xong đi ra, Diệp Diễm Thanh đi thẳng vào phòng bếp. “Anh uống cà phê hay soda?”
Văn Dữ cũng theo vào phòng bếp: “Sao cậu bảo là nay không có gì đãi tôi cơ mà?”
Diệp Diễm Thanh mở tủ lạnh ra, bên trong ngoài việc có hai quả trứng gà thì cũng chỉ còn trơ trọi một mình lon soda.
Văn Dữ âm thầm dán cái mác không biết nấu cơm lên người Diệp Diễm Thanh.
“Cà phê đi.” Văn Dữ nói.
Diệp Diễm Thanh cầm ly rồi mở máy cà phê, sau đó mở tủ lạnh lấy soda ra, cậu đứng ngay ở bàn bếp, nghĩ xem bản thân nên viết gì vào thỏa thuận hôn nhân. Trước đây hai người từng nói qua về việc này, chỉ là Diệp Diễm Thanh chưa động bút viết, chỉ mới suy nghĩ qua trong đầu.
Văn Dữ xem điện thoại, không biết đang làm gì.
Diệp Diễm Thanh cũng không xem trộm, trong lúc chờ máy cà phê thì vào nhà cầm ra một xấp giấy trắng.
Văn Dữ bận việc xong cũng không nhờ Diệp Diễm Thanh mà tự mình đi lấy ly cà phê, còn nhìn thử vài lần xem Diệp Diễm Thanh viết gì vào thỏa thuận trước hôn nhân, không có ý kiến gì.
Đợi đến khi Diệp Diễm Thanh viết được kha khá, điện thoại của Văn Dữ cũng vang lên.
Văn Dữ nói anh đi ra ngoài một lát, khi trở về trên tay cầm hai túi đồ ăn.
“Này nên là tôi đặt đồ mới phải.” Như vậy càng chứng tỏ cậu tiếp đãi người ta không chu toàn.
Văn Dữ vừa cười vừa nói: “Làm sao có thể để một cậu nhóc mời được? Lúc trước cậu không chịu mời tôi ăn thịt, vậy giờ để tôi mời vậy.”
Diệp Diễm Thanh bỗng thấy ngại ngùng, nên nhanh tay giúp anh lấy các hộp thức ăn ra: “Cảm ơn anh, phí tiền của anh rồi.”
“Về sau gọi tiếng “anh” ngọt một chút đi, như vậy mới không tốn công tôi khao cậu một bữa.” Từ trước tới nay Văn Dữ không so đo chuyện mời cơm này với ai cả, huống chi là lần đầu gặp cậu bạn này.
Diệp Diễm Thanh cũng không thể mở miệng hỏi “thế nào mới gọi là ngọt?”, chỉ đành nuốt câu hỏi này vào bụng
Văn Dữ đặt cơm cá chình, gà thắng đường, các loại thịt nướng, tempura và một ít rau trộn cho đỡ ngán.
Trong lúc ăn cơm, Diệp Diễm Thanh đưa các thỏa thuận mà bản thân đã viết cho Văn Dữ xem, vừa ăn vừa thảo luận sẽ giúp buổi bàn bạc tiến hành suôn sẻ hơn, nhìn có chút giống thảo luận trên bàn tiệc.
Để mà nó thì thỏa thuận này cũng khá đơn giản, đại khái chỉ là nói rõ về hợp đồng hôn nhân đã được sự chấp thuận của cả hai phía, hơn nữa chỉ cần chuyển giao hết các hoạt động trong một năm thì sẽ ly hôn ngay. Hai người phải giữ kín về hợp đồng hôn nhân này, cũng không được can thiệp vào cuộc sống của nhau. Tài sản của hai người không dính líu, ly hôn xong cũng không cần phân chia tài sản, tài sản của ai thì vẫn là của người đó.
Hai người không thể đi công chứng tài sản, tránh cho báo chí đưa tin rồi lại đem đến phiền toái cho cả hai bên nên đành viết rõ trong bản thỏa thuận.
Văn Dữ chỉ vào điều khoản trong hôn nhân không can thiệp sinh hoạt của nhau, nói: “Điểm này tôi có chút ý kiến.”
“Sao vậy?” Diệp Diễm Thanh hỏi.
Văn Dữ nói: “Sau khi kết hôn chúng ta phải ở chung, can thiệp vào cuộc sống của nhau là điều đương nhiên. Sống cùng dưới một mái nhà thì sao có thể nói là không can thiệp cho được?
“Sống chung?” Việc này Diệp Diễm Thanh thật sự chưa từng nghĩ đến, cậu cứ nghĩ rằng hai người chỉ cần chụp vài tấm ảnh, rồi để quản lý lộ ra ngoài là được rồi mà, tại sao còn phải ở chung nữa vậy?
Văn Dữ khẽ cười: “Tuy chỉ là hợp đồng hôn nhân, nhưng cũng nên làm giống thật một chút. Một năm 365 ngày, cậu có thể đảm bảo cho hai ta hằng ngày sẽ không bị chụp lén không? Nếu bị chụp lúc chúng ta không ở cạnh nhau, báo chí đưa tin chúng ta kết hôn giả là việc nhỏ nhưng các nhà đầu tư không đồng ý việc di dời tài nguyên, thậm chí lấy việc ở riêng phá hỏng hình tượng rồi đến lúc đó đòi tiền vi phạm hợp đồng thì cậu có đủ tiền để trả không?”
Diệp Diễm Thanh không phản bác, cũng là do cậu suy nghĩ đơn giản rồi: “Vậy được. Nếu chúng ta ở chung thì anh có yêu cầu gì không?”
Ở chung nói dễ thì dễ mà nói khó thì cũng khó, mấy cái yêu cầu gì đó cứ nói luôn từ bây giờ, tránh cho đến khi sinh hoạt chung lại xảy ra mâu thuẫn.
Văn Dữ gắp một miếng rau ăn cho đỡ ngán, mặc dù là ăn cơm nhưng nhìn từ góc độ nào thì nhan sắc của anh vẫn rất hoàn mỹ: “Nhà tôi ở bên kia lớn hơn, tốt nhất cậu nên dọn đến ở cùng tôi. Toàn bộ tầng 3 nhà tôi để trống, chỉ có một tầng thì cũng không rộng được như nơi này, nhưng nếu để cậu bố trí một phòng làm việc thì vẫn đủ.
Diệp Diễm Thanh rũ mắt gắp hạt cơm: “Không cần phiền anh đến như vậy, cho tôi cái phòng để nhạc cụ là được rồi, còn các việc khác để tôi về đây làm là được.”
“Cũng được.” Anh không thể ngăn Diệp Diễm Thanh về đây làm sáng tác, khả năng cao là cậu thích mỗi mình một nơi hơn, “Cậu nghĩ thế nào?”
Diệp Diễm Thanh nghĩ một chút: “Tôi không thích náo nhiệt, anh đừng mang người về uống rượu mở tiệc là được rồi.”
Văn Dữ hỏi: “Nhìn tôi trông giống người có sở thích này sao?”
“Tôi không rõ lắm, chỉ là nghe loáng thoáng trong giới có nhiều người thích náo nhiệt.” Diệp Diễm Thanh ngập ngừng đôi chút, nói thêm, “Tốt nhất anh cũng đừng mang người yêu hay tình nhân về.”
Yêu cầu này có chút đường đột, đều là người trưởng thành cả nên cậu cũng không biết hiện tại Văn Dữ cảm thấy như thế nào, chỉ có cái là nếu cậu gặp đúng lúc hai người đang mặn nồng thì thật sự là xấu hổ không thể tả.
Văn Dữ nghiền nát một miếng cá chình, cười như không mà nói: “Chưa kết hôn mà cậu đã bắt đầu quản tôi rồi sao?”
Diệp Diễm Thanh bỗng nhiên thấy đuối lý: “Không phải, chỉ là tôi sợ gặp phải cảnh xấu hổ thôi.”
“Có cái gì mà cậu lại xấu hổ?” Văn Dữ gắp món ăn mà Diệp Diễm Thanh ăn nhiều nhất, “Mọi người đều là người trưởng thành cả, có gì mà phải ngại ngùng.”
Diệp Diễm Thanh do dự trong chốc lát, ánh mắt kiên quyết nói: “Anh Văn Dữ, tôi sẽ nhờ chị Trừng xem thử ở chỗ anh ở có căn nào khác cho thuê hay không, dù sao vào đến chung cư rồi thì người ta cũng chẳng chụp được gì đâu. Như vậy tôi cũng không can thiệp vào sinh hoạt của anh, cũng không cần lo lắng việc bị chụp lén. Thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể nói là tôi thuê phòng làm việc ở đó.”
“Nếu ở đó không có căn cho thuê thì sao?”
Diệp Diễm Thanh dứt khoát nói: “ Vậy đành phiền anh Văn Dữ chuyển đến đây ở vậy, tôi biết bên này có căn cho thuê.”
“Nếu tôi không chịu đến đây thì sao?”
“Vậy thì chúng ta đành chấm dứt hợp tác ở đây vậy.” Diệp Diễm Thanh sớm đã không còn ý cười trên mặt.
“Cậu kiên quyết đến vậy ư?” Văn Dữ bắt đầu nghiêm túc hơn.
“Anh Văn Dữ, có thể anh sẽ cảm thấy tôi ra vẻ ta đây. Nhưng tôi không chịu được việc không kiểm soát được cuộc sống của bản thân, tôi cũng có giới hạn của riêng tôi. Nếu cuộc sống cá nhân không được như ý tôi thì mọi nỗ lực của tôi bao lâu nay cũng bằng không mất rồi.” Cái việc nhượng bộ kia nhìn thì như rất nhỏ nhưng lại đang phá vỡ dần dần giới hạn trong lòng cậu.
Văn Dữ đột nhiên cười, ánh mắt cũng chan chứa thêm vài phần dịu dàng, nhìn có chút giống như hoa nở đầu mùa, tuy non nớt nhưng lại ôn hòa mang theo đôi chút ngây thơ, đơn thuần không làm điệu bộ: “Trêu cậu một chút thôi. Tôi căn bản không có người yêu, cũng chẳng có tình nhân gì cả nên sẽ không mang người về nhà đâu, cậu yên tâm đi.”
Diệp Diễm Thanh trong nháy mắt cảm thấy hối hận vì ban nãy mình hơi xúc động, suy cho cùng vẫn là cậu không đủ khôn khéo.
Văn Dữ không đợi cậu mở lời, nói tiếp: “Xin lỗi, tôi cũng rất vui vì cậu có giới hạn của bản thân. Ở trong giới lâu rồi, có nhiều người đã dần vứt đi cái gọi là giới hạn của chính mình. Cậu càng có nguyên tắc bao nhiêu thì tôi càng yên tâm khi hợp tác với cậu bấy nhiêu.”
Diệp Diễm Thanh nhìn về phía anh. Điều Văn Dữ băn khoăn là không sai, đứng ở vị trí của hai người mọi việc không thể không lo lắng nhiều phần. Văn Dữ vui vì cậu có nguyên tắc của bản thân, cũng như cậu, Văn Dữ cũng có giới hạn của riêng mình.
Văn Dữ nói thêm: “Nhìn lúc cậu kiên quyết—trông rất ngầu.”
Diệp Diễm Thanh thầm mắng mình vài câu, tính tình của cậu không coi là tốt nhưng trực tiếp đối đáp cùng với Văn Dữ cậu cũng không biết bản thân lấy đâu ra dũng khí. Cũng may Văn Dữ chỉ trêu cậu, nếu không thì khó trọn vẹn đôi bên.
Văn Dữ cười nói: “Người tới nhà tôi toàn là quản lý với trợ lý, người ở phòng làm việc thỉnh thoảng cũng sẽ tới nếu có việc gấp. Chỉ cần cậu không đòi làm thêm một cái cửa ở tầng 3 thì mọi việc tôi đều có thể đáp ứng.
Lời tác giả:
Văn Dữ: Tui thích nhìn Diễm Thanh có nguyên tắc với người khác lắm, nhưng mà tui muốn thấy em ấy không có nguyên tắc đối với tui hơn.
Diệp Diễm Thanh:....