Editor: Lạc Thanh Phong”ψ(`∇')ψ
Cảnh Dật tự bôi thuốc vào chân lão hổ.
Tăm bông dính thuốc bột chạm vào lỗ nhỏ bị đinh xuyên qua, lão hổ đau run lên.
“Ngao ô.” Động vật họ mèo thấp giọng gào thảm, mặt cọ cọ Lục Ngự Chi bên cạnh.
Lục Ngự Chi sờ sờ đầu hổ cho có lệ, ánh mắt vẫn dính trên người Cảnh Dật. Thiếu niên trẻ tuổi tập trung hơi nhíu mày, có vẻ vì lão hổ bị đau mà phiền não
Một người đơn thuần như thế, vậy mà trước kia anh nghe vài tin đồn vô căn cứ đã lập tức kết luận đối phương bán thân thể đổi tài nguyên.
“Đã xong.” Cảnh Dật trấn an lão hổ, quấn băng vải quanh chân nó, thắt nút hình chữ thập xinh đẹp.
Lão hổ nức nở, tính đặt chân lên mặt đất. Nhưng sợ đau không dám đặt.
“Ta đã lót tầng dưới dày một chút, có thể giảm bớt một ít đau đớn.” Cảnh Dật đứng lên, ngửa đầu nhìn về phía Lục Ngự Chi, “Lục tiên sinh, Lục Nghị cần có bác sĩ thú y chuyên nghiệp chăm sóc, còn cần nghỉ ngơi nữa.”
“Được, tôi biết rồi.” Lục Ngự Chi gật đầu, hổ bạc sắc con ngươi ánh mắt gia tăng, “Cảm ơn cậu đã ngăn Lục Nghị đả thương người, tôi thiếu cậu một ân tình, ngươi có yêu cầu hay muốn gì thì cho tôi.”
“Không cần đâu, không phải tôi cũng sẽ có người khác. Chúng tôi còn phải đóng phim, Lục tiên sinh đi thong thả.”
Cảnh Dật cúi đầu chào, xoay người đến chỗ đạo diễn.
Đạo diễn sợ nhiều người kinh động lão hổ, bảo mọi người đứng im tại chỗ. Thấy Cảnh Dật đi tới, vỗ vỗ bả vai Cảnh Dật, giơ ngón tay cái lên: “Tiểu Dật, làm rất đẹp!”
Khương Văn Văn cạnh đó hai mắt đẫm lệ, nhỏ giọng nói: “Xin, xin lỗi Cảnh Dật, tôi đối xử với cậu như vậy, mà cậu lại bảo vệ tôi. Không có cậu, tôi có thể sẽ mất mạng, thật sự cảm ơn...... Tôi thiếu cậu một nhân tình lớn.”
Cảnh Dật: “Thí chủ, nhân tình thì không cần. Còn nữa, sau này cô nhất định phải chú ý thân thể nhiều hơn, không nên nổi nóng.”
Khương Văn Văn sửng sốt.
Tiết An nghe đến đó, nhịn không được mở miệng: “Khương tiểu thư, tốt nhất là cô nên nghe Tiểu Dật, đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ trướcđi.”
“Hả, được.” Khương Văn Văn kinh ngạc đông ý, vốn dĩ được Cảnh Dật cứu một mạng, nghe theo Cảnh Dật nói cũng không có gì.
Cảnh Dật lộ ra nụ cười nhợt nhạt, rất hài lòng với kết quả này.
Mỗi năm các sư huynh đệ trong chùa sẽ thay phiên nhau ra ngoài du ngoạn, du ngoạn cũng là tu hành bản tâm. Cậu từng theo sư thúc ra ngoài, lúc đó mới biết, cần nhắc nhở uyển chuyển người bệnh.
Những người khác trong đoàn phim《 Dụ Tăng 》 nhân cơ hội vội vàng lại đây đáp lời Cảnh Dật, hỏi han ân cần, giọng tràn đầy cảm thán vì một màn kinh ngạc vừa nãy.
Cảnh Dật bình tĩnh trả lời từng người, khiêm tốn lễ phép.
Bọn họ cầm lòng không đậu, vẻ tươi cười hiện trên gương mặt, một bộ bầu không khí hoà thuận vui vẻ.
“Quách đạo, chào ngài.” Bên cạnh bỗng truyền đến một giọng nam trầm thấp.
Mọi người nghiêng đầu nhìn lại, thấy người nói là Lục Ngự Chi, mắt sáng rực lên. Có thể nhìn thấy ảnh đế hàng thật giá thật may mắn quá đê, có thể đứng gần nghe ảnh đế nói chuyện mà không có quấy rầy anh, lại càng may mắn!
Đạo diễn《 Dụ Tăng 》 tên đầy đủ là Quách Lân, nghe tiếng, quay đầu lại cười: “Lục ảnh đế, chào ngài, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.”
Hắn* chủ động duỗi tay, Lục Ngự Chi nắm lấy, hai người khách sáo vài câu.
(*)Thấy để ông sai sai nên tui đổi lại thành hắn nha.
Lục Ngự Chi chủ động mở miệng: “Lục Nghị gây kinh hách và tổn thất cho đoàn phim, tôi thực xin lỗi, nếu có thể đền bù cái gì, Quách đạo cứ việc nói.”
Quách Lân lại cười: “Ngài nói như vậy, tôi cũng không khách khí nữa.”
Tuy rằng hai người chưa gặp mặt bao giờ, nhưng đều đã nghe vị đạo diễn nào đó nhắc tới đối phương..
Lục Ngự Chi nghiêng mắt nhìn mắt Cảnh Dật: “Vốn là đoàn phim của tôi sai, Quách đạo không mở miệng ngược lại khiến tôi thấp thỏm trong lòng.”
Quách Lân làm đạo diễn, nhãn lực hiển nhiên rất tốt, sao lại không hiểu cái liếc mắt nhìn Cảnh Dật của Lục Ngự Chi có ý gì? Xin lỗi đoàn phim chỉ là phụ, còn chủ yếu là nhìn trúng tiểu diễn viên Cảnh Dật ha?
“Haizz, đoàn phim bên kia hẳn cũng vội, buổi tối tôi sẽ liên hệ trợ lý của ngài.”
“Được.” Lục Ngự Chi xoay người rời đi.
Ảnh đế vừa đi, Quách Lân bắt đầu sắp xếp chuyện nhà mình.
Khương Văn Văn mới bị doạ bay màu, bảo người ta đóng tiếp cũng quá không phúc hậu, nên hắn cho Khương Văn Văn về khách sạn nghỉ ngơi, kêu đạo cụ đem dây thép sang bên này.
Chỉ đạo võ thuật đã hướng dẫn người diễn đạo sĩ xong, tiếp tục hướng dẫn Cảnh Dật, làm mấy chiêu cho Cảnh Dật bắt chước.
Cảnh Dật không từ chối, thảo luận vài câu cùng chỉ đạo võ thuật, kết hợp với một số tình tiết, thêm vào ít chiêu thức bản thân lý giải.
Cậu đánh mấy chiêu, trọng tâm vững chắc, tư thế tiêu chuẩn.
Chỉ đạo võ thuật khen không ngớt lời.
Vừa lúc đạo sĩ cũng quen dây thép, hai người đeo dây thép vào, bắt đầu đối thoại, rất thuận lợi.
Suất diễn buổi sáng qua như vậy.
Tới giữa trưa, hậu cần tới đưa cơm hộp.
Tiết An chạy ra nhận, mở ra, vui vẻ nói: “Oa, hôm nay đạo diễn lại phát hai cái đùi gà! Tiểu Dật, hôm nay cậu vất vả rồi, tôi cho cậu......”
Chưa nói hết câu, hắn nhìn hộp cơm của mình nhiều thêm hai cái đùi gà, sững sờ-ing.
Nhưng còn chưa xong đâu, Cảnh Dật lại bỏ hai món thịt xào rau củ khác trong hộp cơm vào bát hắn.
“Gần đây tôi muốn ăn thanh đạm chút.”
Cảnh Dật không đợi Tiết An từ chối, cầm hộp cơm đứng dậy đến chỗ phát cơm. Phân lượng một hộp cơm quá ít, cậu ăn không đủ no.
“Xin lỗi, không còn dư hộp nào.” Người phụ trách phát cơm người mặt mang theo xin lỗi, nghĩ nghĩ lại nói, “Vậy đi, đoàn phim《 Tuyệt Địa Cứu Viện 》 cách đây không xa cũng do chúng tôi phụ trách đưa cơm hộp, tôi đi hỏi giúp cậu một chút xem còn cơm không?”
“Cảm ơn, đã làm phiền.”
Cảnh Dật cầm hộp cơm trở lại ghế đá ngồi xuống, quy quy củ củ dùng cơm.
Chỉ chốc lát sau, người phụ trách đã trở lại.
“Đây.” Đó là một hộp cơm đầy ắp, màu sắc và kích cỡ đều khác bên《 Dụ Tăng 》”Tôi nghe nói Cảnh tiên sinh đã ngăn con hổ Lục ảnh đế nhận nuôi lại? Hắc hắc, Lục ảnh đế nghe nói cậu không đủ ăn, đặc biệt chia cho cậu.”
“A?” Nghe đến đó, con ngươi Cảnh Dật hiện lên tia ấm áp, “Cảm ơn, có cơ hội tôi sẽ cảm ơn Lục tiên sinh.”
“Ok, cậu cứ từ từ mà ăn.”
Buổi chiều, Khương Văn Văn đã bình ổn quay về đoàn phim.
Cô rất phối hợp, lúc đóng phim không có sai sót gì, thuận lợi chạy cốt truyện đến đoạn điều tra án mạng ở thôn trang.
Kịch bản, hồ yêu Thủy Nhi trải qua chuyện này, với Huyền Không tâm sinh ái mộ. Nghĩ tới nghĩ lui, quyết định chủ động dụ hoặc Huyền Không phát sinh quan hệ với nàng.
Yêu thú hành động theo bản tính, nghĩ là làm.
Đêm diễn bắt đầu.
Huyền Không vãn khoá ở Phật đường, Thủy Nhi mặc sa y mỏng màu đỏ lượn lờ quanh chỗ Huyền Không ngồi hết sức dụ hoặc.
Khương Văn Văn không còn ghét Cảnh Dật nữa, lần này diễn rất tận tâm, khai triển toàn bộ thực lực.
Hiệu quả tạo thành là như này, yêu nữ mặc sa mỏng che thân mặt tràn đầy phong tình, ái muội cọ nhẹ trên người hoà thượng đang niệm kinh.
Ánh nến leo lắt, hình ảnh kích thích, các quý ông ở đây cảm thấy có chút không chịu nổi. Thậm chí mấy tên có ý nghĩ khá “trong sáng” hâm mộ Cảnh Dật không thôi, ánh mắt nhìn nơi nào đó của Cảnh Dật[ Cái-chỗ-ai-cũng-biết-là-cái-gì-đấy á╮(╯▽╰)╭ ]
Nhưng cố tình Cảnh Dật lại bất động, như không cảm giác được, chỉ lo niệm kinh.
Định lực này cũng tốt quá rồi!
Camera nhịn không được cho Cảnh Dật mấy cái đặc tả.
Quay xong cảnh này, bổ sung cảnh đêm, trong đó có đoạn Huyền Không khắc bài vị cho con thỏ đã chết.
Có nhiều gỗ dự phòng, Cảnh Dật xin đạo diễn một khối, sau khi về khách sạn, lấy con dao nhỏ ra khắc cái bài vị mini.
Trên bài vị có khắc tên, Cảnh Dật.
Tuy rằng không biết nguyên nhân xuyên qua, nhưng “Cảnh Dật” kia chết vô thanh vô tức, không người hỏi thăm...... Cũng nên cầu nguyện linh hồn cậu ta kiếp sau đầu thai đến nơi tốt đẹp chút.
Khắc xong bài vị, diễn đàn đoàn phim đột nhiên tag tin tức.
Cảnh Dật mở diễn đàn.
“Mọi người đến hoan nghênh Lục lão sư vào đoàn phim nào. @ toàn thể thành viên”
Phía dưới một mảnh kinh ngạc cảm thán trầm trồ khen ngợi, sôi động nhất là Tiết An. Gửi cả đống icon hoan nghênh bán manh, ở cuối còn xuất hiện @ Không.
Tài khoản này là của Cảnh Dật hàng gốc, ID là Không.
“Hoan nghênh Lục ảnh đế tiến tổ.” Cảnh Dật thong thả đánh ra một hàng chữ như vậy, gửi đi.
Lục Ngự Chi im hơi lặng tiếng nãy giờ lúc này mới hiện hồn nói: “Cảm ơn mọi người, kết thúc công việc tôi mời mọi người ăn cơm.”
Diễn đàn lại bắt đầu ầm ĩ náo nhiệt lần nữa, tuy Cảnh Dật đã biết cách dùng điện thoại từ ký ức của nguyên thân, nhưng cũng chỉ là người mới, cảm thấy đánh chữ mỏi tay, không thích nói chuyện phiếm.
Cậu để điện thoại xuống, đang muốn niệm kinh siêu độ cho Cảnh Dật kia, màn hình di động lại sáng lên.
“Ngự Chi mời bạn thêm bạn tốt.”
Cảnh Dật sửng sốt nhìn thông báo một lát.
Ở thế giới này, số WeChat là vật tư mật, trừ bạn bè thân thích sẽ không thêm. Hơn nữa ở giới nghệ sĩ, loại giới hạn này còn sâu hơn.
Thân phận Lục Ngự Chi như vậy, sao lại thêm cậu vào bạn tốt?
Nghĩ lại cũng còn chuyện muốn nói với Lục Ngự Chi, Cảnh Dật nhấn chấp nhận, chủ động gửi tin nhắn sang.
Còn chưa gõ xong, Lục Ngự Chi để avatar hình lão hổ Lục Nghị bên kia đã nhắn trước rồi.
“Buổi tối tốt lành, cánh tay vẫn ổn chứ?”
Cảnh Dật không thể không xoá dòng tin đang nhắn dở, trả lời: “Ừ”
“Tôi đã hỏi cố vấn rồi, nếu đột nhiên dùng sức quá độ, tránh cho hôm sau cánh tay bủn rủn, cần mát xa 30 phút.”
Lục Ngự Chi rất nhanh đã nhận được câu trả lời.
“Cảm ơn, tôi không có việc gì.”
Cảnh Dật gửi tin xong, phía bên kia màn hình, Lục Ngự Chi nhìn hình nền Cảnh Dật tự chụp đang mỉm cười, nhịn không được phóng to ra xem.
Trên ảnh chụp của Cảnh Dật, ngũ quan tương đồng với Cảnh Dật hôm nay anh thấy. Chỉ có khí chất, khác nhau như trời với đất.
Là do cạo tóc?
Lục Ngự Chi thu nhỏ hình lại, tiếp tục xem khung chat.
Cảnh Dật còn đang nhập tin nhắn.
“Cảm ơn về bữa cơm hôm nay. Lục Nghị thế nào?”
“Đã mời bác sĩ thú y chuyên nghiệp chăm sóc, đêm nay Lục Nghị ăn uống rất ngon, chẳng qua vẫn đang khóc lóc trong lồng.”
“Sao lại khóc?”
Lục Ngự Chi cười cười, tìm ảnh chụp Lục Nghị gửi qua.
“Lục Nghị cực thích bám người, tôi ở cạnh ở nó nó cũng dính lấy không buông, tôi thấy hẳn là nó rất thích cậu.”
Trên ảnh chụp Lục Ngự Chi thân thiết với lão hổ. Trong đó còn có ảnh Lục Ngự Chi muốn đẩy cửa kính ra ngoài, Lục Nghị ôm chân, cắn quần áo không cho đi.
Cảnh Dật xem nhịn không được bật cười, chậm rãi đánh chữ: “Lục Nghị thât đáng yêu.”
Lục Ngự Chi nhìn câu khen này, thuận lý thành chương gửi lời mời: “Nếu có thời gian cậu đi thăm nó đi, cho nó quên đau đớn. Tuy là lão hổ, nhưng Lục Nghị lại rất nhát gan sợ đau, kim đâm nhẹ cũng có thể khổ sở liếm miệng vết thương mấy ngày.”
“Được.” Cảnh Dật đồng ý lời mời, nhìn thời gian, lại nói, “Lục tiên sinh nghỉ ngơi sớm một chút, tôi còn vãn khóa phải làm, không quấy rầy nữa.”
Ánh mắt Lục Ngự Chi dừng lại trên từ vãn khóa vài giây, nghĩ đến hồi trước tra tư liệu liên quan đến “Hòa thượng”, rất muốn hỏi Cảnh Dật: Cậu đang nghiên cứu nhân vật sao?
Nhưng đối phương không nói rõ hơn, anh chỉ có thể kiềm chế lại, đóng khung chat.
Lúc này trợ lý gọi điện.
Đoàn phim《 Dụ Tăng 》 gửi kịch bản tới.
“Ông chủ, loại đoàn phim nhỏ này đầu tư vào có lời không? Ngài còn đồng ý làm khách mời? Không phải là như người ta nói, ngài muốn nâng đỡ tiểu diễn viên Cảnh Dật đó chứ?”
“Đúng vậy.” Lục Ngự Chi một chút cũng không che giấu mục đích của anh, lấy năng lực cùng địa vị trong giới giải của anh, không cần thiết phải che giấu.
“...... Này.” Trợ lý trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói tiếp “Cái vị Cảnh Dật này ngày xưa danh tiếng rất xấu, trước kia ôm đùi các loại muốn thượng vị, lần này có thể diễn nam chính của web drama, nói không chừng là đi đường tắt......”
Lời này là nhắc nhở bóng gió.
Lục Ngự Chi sớm đã điều tra tin tức Cảnh Dật, hoặc là nói, giới giải trí nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ, anh đã sớm nghe thấy mấy hành vi trong quá khứ của Cảnh Dật.
Nhưng Lục Ngự Chi tự tin vào mắt nhìn bản thân.
Trong đầu anh kìm không được lại hiện ra hình ảnh ban ngày, khuôn mặt Cảnh Dật mỉm cười, khóe môi cong lên, hồi thần nói trợ lý: “Tôi hiểu rõ. Đúng rồi, anh nói với Quách Lân một chút, thức ăn ngày mai, chúng ta toàn quyền phụ trách.”
Cảnh Dật ngủ trước, cũng nhận được kịch bản.
Tiết An giọng như hét lên, ngữ khí hưng phấn không kềm chế được.
“Trời ạ, Tiểu Dật cái vận khí của cậu quá nghịch thiên rồi! Biên kịch thêm nhân vật mới, ngày mai Lục ảnh đế sẽ đối diễn cùng cậu! Cậu nhớ phải đọc kỹ kịch bản! Aaaa, đêm nay tôi khẳng định không ngủ được.”
Lại sửa kịch bản sao?
Cảnh Dật click mở, kéo kịch bản xuống dưới cùng.
Biên kịch thêm nhân vật mới cho Lục Ngự Chi, tên là Trần, là Phật tu nhân loại 100℅. Trần sống trên núi, nghe thôn dân nói trong núi thường có hổ yêu đả thương người, lập tức chạy đi độ hoá cho nó. Hổ yêu nhanh mồm dẻo miệng, cuối cùng lại ngồi bàn luận Phật pháp với Trần.
“Ta sinh ra là hổ yêu, theo lẽ thường nên ăn máu thịt mà sống. Cái ngươi gọi là độ hóa, đơn giản chỉ là khiến ta từ bỏ bản tính vốn có, đi ăn chay, vi phạm ý nguyện của ta, vi phạm quy luật thế giới, việc tàn nhẫn như vậy, ngươi cũng làm?”
Trần chỉ niệm Phật hiệu, vẫn chưa trả lời.
Hổ yêu được một tấc lại muốn tiến một thước, tiếp tục nói: “Dựa vào gì mà ta phải buông đao hy sinh công pháp thị huyết hiện giờ của ta? Không công bằng với ta. Nếu tên hòa thượng nhà ngươi miệng đầy từ bi, còn không bằng ngươi cũng học Phật Thích Ca Mâu Ni, lấy thân nuôi hổ, ta sẽ cam nguyện từ bỏ yêu pháp, dốc lòng theo Phật, về sau chỉ làm việc thiện.”
Hổ yêu vốn cho rằng khi nói lời này, Trần sẽ từ bỏ việc độ hoá nó.
Không nghĩ tới Trần lại mang nó về trong.
“Ta nguyện lấy thân nuôi ngươi, chỉ là trước đó ngươi cần vào trong chùa tu hành cùng ta bảy bảy bốn chín ngày. Nếu ngươi làm được, ta tin ngươi sau khi ăn ta xong sẽ lén đi tu Phật.”
Hổ yêu nổi hứng thú, lập ước định với Trần.
Bảy bảy bốn chín ngày qua đi, một người một yêu thực hiện ước định trước Phật.
Vốn dĩ chỉ ăn chay 49 ngày, vừa được ăn thịt hổ yêu lập tức lộ bản tính, một phát nuốt luôn Trần. Nhưng nuốt vào lại cảm thấy đần độn vô vị, lệ rơi đầy mặt cắt tóc đi tu vì hắn.
Từ đây núi rừng mất đi Trần, mất đi hổ yêu, thêm một vị Phật tu pháp hiệu Huyền Không.
Xem phần giải thích của kịch bản xong, Cảnh Dật rũ mắt than nhẹ, xem tiếp mặt sau.
Tà tu lộ âm mưu, thẹn quá hoá giận, kéo sư huynh đệ đi đập chùa.
Huyền Không lấy một địch ba, không bị rơi vào thế hạ phong, nhưng lại vướng hồ yêu Thủy Nhi kỹ thuật không bằng người đang bị trói.
Huyền Không từ bỏ chống cự, nhóm tà tu thả hồ yêu, tung sát chiêu với Huyền Không. Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc, hồ yêu lao ra, thay y đỡ một kích.
Thủy Nhi chết, nhóm tà tu lại không từ bỏ công kích.
Huyền Không một bên chống cự, một bên phun nội đan ra, cứu sống Thủy Nhi. Lộ nguyên hình, chết dưới công kích của đám tà tu.
Yêu có thể đả thương người, cũng có thể cứu người. Đám tà tu hai mặt nhìn nhau, không thể tin được kẻ dùng Phật pháp tinh thuần đánh bọn họ lại là một con hổ yêu. Lúc này, có tăng nhân cưỡi mây bay xuống, đúng là Trần.
Trần cứu sống hổ yêu lập, dăm ba câu cảm hóa tà tu. Hắn mang Huyền Không đi xa, chỉ để lại hồ yêu Thủy Nhi đang chắp tay hành lễ tại chỗ.
Xem xong toàn bộ cốt truyện, trong đầu tưởng tượng ra cảnh tượng đó, Cảnh Dật đột nhiên nghĩ đến chuyện ngày mai đối diễn cùng Lục Ngự Chi, dâng lên hứng thú mãnh liệt.
Cho dù Trần chỉ là nhân vật hư cấu trong kịch bản, cậu cũng muốn tu hành cùng cao tăng như vậy.
- --------------