Sau Khi Học Bá Mất Trí Nhớ

Chương 32: Chương 32




Khoảng thời gian này, hai người đều không về nhà. Chủ yếu là vì sau khi Ngu Đào khôi phục trí nhớ, rõ ràng ở chung với Địch Lâm Thâm kém hơn, tuy nhìn như quan hệ của hai người vẫn rất tốt, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu, luôn luôn có một tầng vải. Vì thế Địch Lâm Thâm không đưa Ngu Đào về nhà, sợ Ngu Đào ở chung với người nhà quá miễn cưỡng, mà muốn giải thích, cũng rất phiền phức.

Trong lòng Ngu Đào vẫn thích Địch Lâm Thâm, nhưng ở cùng với Địch Lâm Thâm, cậu khó tránh khỏi việc nhớ lại chuyện hồi trước, vì thế luôn luôn cẩn thận, thậm chí có thể nói là sợ đầu sợ đuôi.

Địch Lâm Thâm không về, nhà họ Địch cũng không giục. Địch Lâm Thâm trái lại cũng vui vì điều ấy, mỗi ngày học tập thêm trêu chọc Ngu Đào cũng rất thú vị.

Chiều hôm đó, Địch Lâm Chiêu tới đưa cho Địch Lâm Thâm hai tấm vé xem phim.

Đây là phim điện ảnh nhà họ Địch đầu tư quay, buổi công chiếu vào đêm Giáng Sinh.

Cả nhà nghĩ, bình thường Địch Lâm Thâm rất cố gắng học hành, làm việc kết hợp với nghỉ ngơi thì tốt hơn, đúng lúc có thể nhân cơ hội thả lỏng chút.

Đêm Giáng sinh đúng lúc vào thứ sáu, Địch Lâm Thâm sau khi nhận được vé liền lên kế hoạch, còn bảo Địch Lâm Chiêu đặt một phòng ở sơn trang suối nước nóng giùm hắn, nói là xem phim xong muốn đến ở hai đêm, chủ nhật về trường.

Địch Lâm Chiêu thấy không tệ, coi phim xong cũng đến chín giờ rưỡi, thêm hoạt động phỏng vấn sau đấy, có lẽ phải mười giờ mới có thể tan cuộc. Lúc đó trường đã khóa cổng, chi bằng đi ngâm suối nước nóng thả lỏng tí. Vả lại, sau đó cũng sắp tới kỳ thi cuối kì, kỳ thi lần này với Địch Lâm Thâm mà nói là rất quan trong, cũng là lúc kiểm tra thành quả học tập của hắn, nên thả lỏng chút trước, càng có lợi cho phấn đấu hơn.

Thứ sáu sau khi tan học, Địch Lâm Thâm và Ngu Đào về phòng ngủ thay đồ, sau đó cầm quần áo để thay và bài tập, đón xe đi trung tâm thành phố.

Hai người đi ăn sushi trước, rồi uống ít đồ, mới tới rạp chiếu phim.

Ngu Đào bình thường không hay xem phim, cũng không có hứng thú. Nhưng nếu đã đưa vé rồi, Địch Lâm Thâm còn nói đây là hẹn hò, không thể từ chối, cậu không thể làm gì khác hơn là đi theo.

Hai người mới đến hai mươi phút, chưa bắt đầu xoát vé.

Địch Lâm Thâm kéo Ngu Đào đến chỗ ghế ngồi, Ngu Đào rất không có tình cảm mà lấy hai quyển sách ra, cho Địch Lâm Thâm một quyển, bảo hắn học thuộc chút kiến thức.

Địch Lâm Thâm bất đắc dĩ nhìn cậu, “Cậu không thể thân thiết với tớ một lát à?”

Ngu Đào nhìn quanh, nhỏ giọng nói: “Nhiều người như vậy… vẫn nên đọc sách đi. Lại nói, sắp cuối kỳ rồi…”

Bình thường cậu và Địch Lâm Thâm ở trong phòng ngủ, nhiều nhất cũng chỉ nắm tay nhau thôi. Địch Lâm Thâm có lúc sẽ hôn cậu, tuy cậu không trốn, nhưng vẫn có hơi xấu hổ và không được tự nhiên.

Địch Lâm Thâm cũng không miễn cưỡng, ôm sách đọc —— hắn chợt nghĩ, có lẽ nói rõ với Ngu Đào thì sẽ tốt hơn. Ít nhất quan hệ của hai người sẽ không giậm chân tại chỗ nữa.

Lần đầu thử sắp xếp thảm đỏ, Địch Lâm Thâm và Ngu Đào cũng không vô giúp vui.

Lúc Địch Lâm Chiêu đến, liền thấy hai người đang ngồi ở đấy đọc sách.

“Chắc có thể vào rồi.” Địch Lâm Chiêu đi tới nói.

“Anh.” Cả hai ngoan ngoãn gọi người.

Địch Lâm Chiêu gật đầu, “Đi thôi. Vào với anh trước.”

“Dạ.” Địch Lâm Thâm đáp, bỏ hết sách của mình và Ngu Đào vào trong túi xách của mình.

Hai người và Địch Lâm Chiêu vào phòng chiếu trước. Chỗ ngồi của ba người nằm chung với nhau, Địch Lâm Thâm vì không để Ngu Đào khó xử, chủ động ngồi ở giữa.

“Đừng luôn cố học quá, nên nghỉ ngơi vẫn phải nghỉ ngơi.” Địch Lâm Chiêu nói.

“Dạ.”

“Tết về nhà ăn cơm.” Nói, rồi nhìn về phía Ngu Đào, “Ngu Đào cũng đi cùng đi.”

Ngu Đào lắc đầu một cái, “Không được, em đã nói với gia đình về nhà ăn rồi.”

“Được, vậy chờ Lâm Thâm về trường, thì để em ấy mang đồ ăn ngon cho em.” Địch Lâm Chiêu đặt không ít thứ vận chuyển hàng không về nhà, ở trong cũng có phần của Ngu Đào, nhưng nếu người đã không thể tới, vậy lúc đó anh dẫn Địch Lâm Thâm đến nhà Ngu Đào đưa một chuyến cũng được.

Khán giả lục tục vào sân, ba người cũng không trò chuyện tiếp nữa.

Địch Sĩ Nghĩa và Du Mỹ Hề ngồi ở hàng đầu tiên, sau khi vào còn đến chỗ Địch Lâm Thâm xem, nói mấy câu với Ngu Đào.

Du Mỹ Hề tuy đã rời khỏi giới nhiều năm, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn, nên cô mới qua, đã thu hút không ít sự chú ý của khán giả. Nhưng cô biểu hiện rất hào phóng, mỉm cười phất tay một cái với mọi người, mới quay về chỗ ngồi của mình.

Địch Lâm Thâm chợt nhớ tới Địch Vu Tư, liền hỏi: “Vu Tư ở nhà một mình à?”

“Ừm.” Địch Lâm Chiêu gật đầu, “Có dì trông, không sao đâu.” Đây cũng không phải lần đầu, phim này chủ yếu là về tình yêu, lại có hơi máu me nên trong nhà không muốn cho Địch Vu Tư xem. Mà Địch Vu Tư cũng không có hứng thú, thay vì xem phim 120 phút, bé càng thích dùng thời gian ấy để xem phim hoạt hình của bé hơn.

Sau khi phim bắt đầu chiếu, Ngu Đào đã hoàn toàn chìm đắm trong âm nhạc và nội dung phim.

Đây là một bộ phim về đề tài lịch sử, cải biên theo tiểu thuyết. Nhưng không giống với những bộ phim cải biên theo tiểu thuyết trước đó, luôn thấy có quá nhiều thiếu sót, hoặc khó bề tưởng tượng, bộ phim này có nội dung nghiêm cẩn, khung cảnh hùng vĩ, thêm sự kiện lịch sử chân thật, trang phục và vật dụng xinh đẹp, thoáng cái bắt lấy ánh mắt của mọi người.

Nhưng hơn cả những điều đấy, thu hút Ngu Đào hơn chính là nhạc phim, cậu có thể nghe ra cảm xúc phức tạp từ trong phối nhạc, không nhất định phải là làn điệu u buồn chậm rãi mới có thể nói lên sự thương cảm, trong nhịp điệu có phần chặt chẽ, chỉ dùng một nhạc cụ, càng có thể tô đậm nỗi buồn ra hơn.

Sau khi phim kết thúc, trong phòng chiều vang lên tiếng vỗ tay.

Nhân viên chế tác chính lên sân khấu nhận phỏng vấn.

Cái khác Ngu Đào không quá chú ý, nhưng lúc giới thiệu đến tác giả Lưu Chí Ngạn người đã phối nhạc cho phim, Ngu Đào vẫn nghiêm túc nghe chút.

“Thầy Lưu Chí Ngạn này rất có tài.” Ngu Đào bình luận.

Địch Lâm Thâm cũng không hiểu biết quá nhiều về phương diện này.

Địch Lâm Chiêu nói: “Tài hoa trên phương diện soạn nhạc của thầy Lưu thật sự là số một số hai trong nước, nhưng thấy ấy rất im lặng, hôm nay nhìn trên phần mặt mũi của dì Du mới đến đây thôi.”

Ngu Đào gật đầu, không hỏi nhiều nữa.

Sau khi kết thúc khâu phỏng vấn, Địch Sĩ Nghĩa gọi Địch Lâm Thâm và Ngu Đào xuống. Giới thiệu người trong giới cho hai người.

Du Mỹ Hề dùng xưng hô “cậu bé nhà tôi” để gọi Ngu Đào, vì thế người khác mặc dù không biết Ngu Đào, nhưng cũng không thờ ơ.

Địch Lâm Thâm thì lại thấy hơi ngoài ý muốn, bình thường cha hắn sẽ không chủ động giới thiệu hắn với bên ngoài, thứ nhất nếu hắn mà mất hứng, tình cảnh sẽ rất xấu hổ, thứ hai nếu bị người ta hỏi về việc học, trả lời cũng khó coi. Hôm nay trái lại khó có được.

Lúc giới thiệu đến Lưu Chí Ngạn, Ngu Đào nói: “Thầy Lưu, ca khúc của thầy làm rất hay. Sự tưởng nhớ âu sầu ấy hoàn toàn thể hiện được cảm giác đau khổ của con người.”

Ban đầu Lưu Chí Ngạn không quá để ý một cậu học sinh như Ngu Đào, nhưng lúc nghe thấy cậu nghe ra được nội dung trong ca khúc, người cũng có tinh thần theo.

“Cậu nghe ra?”

Ngu Đào gật đầu, “Nếu mà có CD, em nghĩ em sẽ giấu đi mất.”

Lưu Chí Ngạn cười ha ha, hỏi: “Cậu học âm nhạc?”

Ngu Đào lắc đầu một cái, “Không phải.”

“Vậy từng học âm nhạc?”

“Trước đây có từng học piano và ghi-ta.”

Lưu Chí Ngạn gật gật đầu, “Có muốn thi học viện âm nhạc không?”

“Không, học cái đó quá phí tiền.”

Lưu Chí Ngạn hiểu rõ gật đầu, cảm thấy cậu bé Ngu Đào này rất thực tế. Ông cũng không phải người tự cao tự đại không nhìn nổi người thực tế, nói thật, thi nghệ thuật tuy nói là một con đường, nhưng cuối cùng có mấy ai có thể bước ra đây?

Chỉ trò chuyện một lát, Địch Sĩ Nghĩa để Ngu Đào và Địch Lâm Thâm đi trước. Ông biết họ muốn đi ngâm suối nước nóng, giờ đi còn có thể nghỉ sớm chút.

Địch Lâm Chiêu trò chuyện với người quen xong, liền chủ động lái xe đưa Ngu Đào và Địch Lâm Thâm đi sơn trang suối nước nóng.

Lúc hai người xuống xe, Địch Lâm Chiêu nhắc nhở: “Chú ý an toàn, đừng ngâm lâu quá, sẽ choáng đấy.”

“Biết rồi.” Địch Lâm Thâm đáp, phất tay với Địch Lâm Chiêu, liền dẫn Ngu Đào cùng vào quán.

Địch Lâm Chiêu không biết mối quan hệ của hai người họ, vì thế đặt một căn phòng tiêu chuẩn.

Ngu Đào rất hài lòng, Địch Lâm Thâm thì hơi buồn bực —— ban đầu muốn ôm Ngu Đào ngâm đến nóng hầm hập ngủ một giấc thật ngon mà, giờ xem ra đã rơi vào khoảng không.

Địch Lâm Thâm gọi bữa ăn khuya.

Ngu Đào vừa quan sát căn phòng, vừa dọn hành lý và sách vở.

Ở đây có một cái bàn làm việc rất lớn, hoàn toàn có thể cho hai người cùng nhau làm bài tập.

Địch Lâm Thâm kéo Ngu Đào, nói: “Ngâm một lát trước đi, tớ đã dặn họ bốn mươi phút sau mới đưa đồ ăn tới.”

“Được.”

Sau khi tắm xong, hai người mới bước vào ao suối nước nóng ngoài phòng ngâm mình.

Bởi vì ở dưới chân núi, nên ban đêm rất yên tĩnh, tuy hoàn cảnh lộ thiên, nhưng ngâm mình hoàn toàn không hề thấy lạnh.

Địch Lâm Thâm đến cạnh Ngu Đào, nắm lấy tay Ngu Đào, giọng điệu rất rất dịu dàng nói: “Đào Đào, tớ muốn nói với cậu một chuyện.”

Ngu Đào mặt không biểu cảm, nhưng nhẹ nhàng đáp: “Ừm, cậu nói đi.”

Địch Lâm Thâm im lặng hai giây, nói: “Chuyện hồi trước của cậu, tớ đã biết rồi.”

Ngu Đào sửng sốt, sau đó khiếp sợ nhìn Địch Lâm Thâm, thoải mái lúc nãy không thấy đâu, cả người đều trở nên hết sức thấp thỏm.

Địch Lâm Thâm cười cười, nắm tay Ngu Đào thật chặt, “Là chú nói cho tớ. Nhưng đây không quan trọng, quan trọng là tớ hi vọng cậu biết rõ, tớ không giống với tên cặn bã đó.”

Ngu Đào bỗng cúi đầu, trong lòng hơi chua xót. Cậu đã cố gắng không nhắc tới và nhớ lại người đó, cho nên Địch Lâm Thâm chợt nhắc tới, cậu cũng phát hiện ra cái hố này cậu căn bản không bước qua được.

Cậu nhớ rõ lúc đó cha mẹ đối phương chửi cậu như thế nào, cũng nhớ người đó đã lẩn tránh đi rất xa, dường như sợ cậu sang xin giúp đỡ. Cậu còn nhớ lúc trước cậu bị xa lánh, người đó đã yên tâm thoải mái ngắm nhìn hết tất cả như thế nào… Cậu hận hắn ta, lại chỉ có thể hận…

“Đào Đào, tớ biết bây giờ có đảm bảo bao nhiêu cậu cũng sẽ giữ lại lòng tin ấy, tớ không xin gì khác, chỉ hy vọng cậu có thể vượt qua cái hồ này, tựa như chẳng hề có chuyện này, mở lòng một chút, như hồi cậu mất trí nhớ vậy.” Địch Lâm Thâm mỉm cười nói: “Tớ biết thay đổi ngay là không thể, tớ sẽ cho cậu cảm giác an toàn nhiều hơn, cho cậu yên tâm, sau này sẽ dần dần quên mất đi chuyện ấy.”

Địch Lâm Thâm dùng tay ướt nhẹp chạm mặt Ngu Đào, “Hãy cho tớ một cơ hội, cũng cho chính cậu một cơ hội. Tương lai của chúng mình sẽ không giống như cậu của quá khứ, tớ muốn là ở bên cậu mãi mãi kia kìa.”

Ngu Đào đỏ cả mắt, giọng mũi rất nặng nói: “Cha và anh cậu… sẽ không đồng ý.”

Địch Lâm Thâm hôn cậu một cái, “Cho nên, bây giờ tớ không thể come out được. Điểm này tớ cảm thấy rất có lỗi với cậu, nhưng vì tương lai của chúng ta, chỉ có thể uất ức cậu một chút. Chờ tớ có năng lực kinh tế rồi, thì sẽ come out với họ. Họ có đồng ý hay không, thì tớ vẫn muốn ở bên cậu. Lúc đó họ không lo được tớ nữa, càng không thể dùng cách cắt đứt tiền tiêu vặt của tớ, đưa tớ ra nước ngoài để uy hiếp và can thiệp vào tụi mình được.”

“Vì thế, cậu nguyện ý chờ tớ chứ?”

Nước mắt Ngu Đào rơi xuống.

“Đừng khóc. Tớ hi vọng Đào Đào của tớ ở bên tớ mỗi ngày đều thật vui vẻ. Đương nhiên, nếu không che giấu thì tốt hơn, bị nhà tớ phát hiện, tớ sẽ cố gắng thuyết phục bọn họ, nếu thật sự không thuyết phục được, thì phải làm phiền nhà cậu chứa chấp tớ rồi. Dù sao tớ chắc chắn sẽ không tách biệt với cậu, cậu cũng không thể nói chia tay, biết chưa?”

Ngu Đào có cảm giác nút thắt trong lòng mình dường như được tháo ra từng chút một, tương lai của cậu cũng trở nên rực rỡ hơn cả.

Ngu Đào lau nước mắt nói: “Tớ… tớ tin cậu, dù cậu không làm được, tớ cũng sẽ không hối hận.”

“Đồ ngốc, nếu tớ không làm được, cũng không xứng là một người đàn ông.” Địch Lâm Thâm ôm lấy Ngu Đào. Nếu ngay cả người yêu của mình cũng không bảo vệ được, nếu đã không thể cho vợ mình hạnh phúc cả đời, thế mà còn là đàn ông?

Ngu Đào khóc hồi lâu mới dừng lại nước mắt.

Địch Lâm Thâm lau mặt giùm cậu, cười nói: “Được rồi, khóc xong tất cả sẽ trôi qua. Con đường tương lai của mình còn rất dài. Rồi, cậu đứng lên đi, đừng ngâm tới choáng, lát nữa bữa khuya tới rồi.”

“Ừm.” Ngu Đào đứng lên, được Địch Lâm Thâm dắt ra áo, choàng thêm áo tắm.

Chờ hai người lau khô thay áo ngủ, Ngu Đào đi rửa mặt, bữa ăn khuya cũng được đưa đến.

Địch Lâm Thâm vừa ăn vừa nói: “Anh tớ đặt cái phòng gì chứ? Nếu không mình đổi phòng giường lớn hai người đi.”

Ngu Đào bật cười, “Như vậy đã rất tốt rồi.”

“Tốt gì? Có gì khác với ở trong phòng ngủ chứ? Tắm ở đâu mà không thể tắm?!” Địch Lâm Thâm vừa oán giận vừa gắp cái trứng lòng đào trong chén mình cho Ngu Đào, “Ăn nhiều trứng chút đi, thông minh.”

Ngu Đào thì gắp xá xíu trong chén mình cho Địch Lâm Thâm, “Cậu cũng ăn.”

Địch Lâm Thâm còn đang suy nghĩ chuyện đổi phòng, đã nghe Ngu Đào nói: “Thật ra giường rất lớn, hai người ngủ cũng được mà.”

Địch Lâm Thâm nhìn giường, lại nhìn Ngu Đào, bỗng cảm thấy căn phòng này thật sự tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa! Họ ngủ chung một giường, Ngu Đào có thể dán chặt vào hắn, ngủ trong lòng hắn, quả thực hoàn mỹ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.