Ads
Phương
Chấn Đông lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Dẫn Tố là ở vườn hoa nhỏ sau bệnh viện
quân khu của thành phố B, lúc anh đi thăm chiến hữu trước kia là Lưu Thiết
Quân.
Tân
binh mới vào hay kể cả cấp trên đều là chiến hữu, là anh em thân thiết, già
trẻ cùng nhau trải qua bao nhiêu lần diễn tập. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý
và là hai người được huấn luyện xuất sắc nhất, tất cả già trẻ lớn bé đến thủ
trưởng đều quen thuộc. Ngay lập tức họ được thủ trưởng Tư lệnh quân khu gọi là
hai đồng chí tốt nhất.
Lại
nói tiếp, giao tình của hai người còn là do đánh nhau mà có được. Ban đầu,
Phương Chấn Đông học đại học xong rồi vào bộ đội ngay liền đến nơi đó cũng đang
đặc biệt Lưu Thiết Quân.
Người
đàn ông miền sơn cước chân chất lại mang vẻ vô cùng dũng mãnh, bàn tay to xòe
ra như cánh quạt, gương mặt ngăm đen, mắt to mày rậm, không sợ trời, không sợ
đất. Như bê con không sợ sấm sét vậy.
Ngay
lập tức bộ đội thành phố và bộ đội nông thôn căn bản là hai bên chẳng liên quan
gì đến nay, nhìn nhau chẳng thuận mắt tựa như Hán Sở Tranh Hùng vậy.
Phương
Chấn Đông là người giỏi nhất của bộ đội thành phố trong khi đứng đầu của bộ đội
địa phương là Lưu Thiết Quân đụng đầu với nhau tất nhiên sẽ không bình an vô
sự. Khi đó Phương Chấn Đông còn trẻ, khí huyết bừng bừng lại là đứa trẻ lớn lên
trong đại viện, từ bé đến lớn học đánh nhau là điều bắt buộc.
Đàn
ông, hơn nữa lại là quân nhân giải quyết phân tranh thì biện pháp nhanh nhất đó
là đánh nhau. Giống như tỉ thí võ công thời xưa, đánh thắng sẽ không thù, ngược
lại sẽ thật lòng mà kính phục biến thành anh em tốt. Đánh thua thì phải biết
sợ, cho dù là con trai thủ trưởng hay là người thân, trên chiến trường chỉ có
kẻ thắng chứ không có thân phận.
Phương
Chấn Đông thích làm lính, cũng là bởi vì những thứ này, không có xấu xa anh lừa
tôi gạt, đơn giản, mạnh mẽ, nhanh nhẹn, lấy thành bại để luận bàn anh hùng mới
đích thực là nam tử hán.
Đều
là tân binh, đều không phải là trứng ấp trong lồng, dưới sự chứng kiến của các
tân binh khác, giống như cao thủ võ lâm xưa tỉ thí, bắn bia, lắp ráp súng ống,
chạy Jeep đeo vật nặng 10km, đánh đối kháng, có thể lựa chọn để tỉ thí với
nhau.
Phương
Chấn Đông xuất thân từ trường quân đội chính quy, nên kỹ thuật chiếm ưu thế
trước, Lưu Thiết Quân đương nhiên có kinh nghiệm thực chiến nhiều hơn sở trường
là võ thuật mà sức khỏe cũng vượt trội. Để công bằng, hai người quyết định chọn
bắn bia để quyết đấu.
Không
hề trì hoãn, hai người đều thắng tất cả. Sau đó trở thành chiến hữu, cùng vào
một quân đoàn, cùng huấn luyện với nhau, cùng tiến bộ, cùng diễn tập….
Sau
đó Phương Chấn Đông đương nhiên được thăng chức từng bước, còn Lưu Thiết Quân
vẫn vậy, sau vào bộ đội đặc chủng phục vụ. Dù sao tuy Lưu Thiết Quân không kém
về kỹ năng nhưng lại kém về văn hóa nên bị thua thiệt rất nhiều.
Hôm
nay lúc bao vây kẻ bắt cóc bị trúng dao hai phát, tính mạng còn nhưng từ nay về
sau không thể làm lính, thân còn mang thương tật. Một con người mạnh mẽ như vậy
phải nằm trên giường bệnh, Phương Chấn Đông còn nhìn thấy trong mắt anh đang
chảy từng dòng lệ, càng cảm thấy chua xót.
Trong
lòng Phương Chấn Đông như đang đeo một khối đá, vô cùng khó chịu, ở lại không
được bèn ra ngoài hút thuốc lá. Từ khu nội trú đi ra phía sau chính là vườn hoa
nhỏ.
Sau
một ngày một đêm tuyết rơi, trong vườn hoa và trên những cây sồi đã đọng đầy
những lớp tuyết thật dày. Một trận gió bấc thổi qua khiến từng bông tuyết cuốn
theo quất vào mặt đau rát.
Vườn
hoa nhỏ rất yên tĩnh, nhiệt độ âm bảy, tám độ sẽ không ai đứng ở ngoài này.
Phương Chấn Đông đứng ở dưới tán cây sồi xanh, móc ra một điếu thuốc ngậm trên
miệng, châm lửa, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nhả ra.
Đang
nghĩ mình có thể làm được gì cho Lưu Thiết Quân, khói mù lượn lờ, lại nhìn thấy
một hàng ghế cách đó không xa có một người đang ngồi đó.
Một
cô gái mặc chiếc áo lông dài màu trắng như muốn hòa lẫn vào màu sắc của tuyết
trên cành, nếu không phải vì tóc cô màu đen thì rất khó nhìn ra.
Cô
ngồi ở chỗ đó dường như không nhúc nhích, giống như một pho tượng, đầu cúi thật
thấp xuống, mái tóc đen dài che kín khuôn mặt có chút ướt nhẹp. Có lẽ đã ngồi
đây được khá lâu, tuyết rơi trên mái tóc đã tan ra thành nước.
Không
nhìn ra số tuổi và dung mạo cụ thể, chỉ là chiếc áo lông dày khoác ở ngoài
nhưng có thể nhìn ra cô còn khá trẻ, tóc rất đen, y phục rất trắng, có thể như
cũ nhìn ra bóng dáng trẻ tuổi, tóc đen nhánh, y phục rất trắng, hết sức rõ nét.
Chợt
cô ngẩng đầu lên, Phương Chấn Đông không khỏi sửng sốt, đây là một gương mặt vô
cùng xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ, sạch sẽ thanh tú, trên mặt dường như không có dấu
vết phấn son càng khiến cho khuôn mặt thêm phần tinh xảo.
Nhưng
sắc mặt rất kém, trắng phờ phạc, trắng như hòa lẫn cùng y phục của cô vậy. Cùng
với khuôn mặt toát lên một vẻ nhu nhược lẫn kiên cường, có thể nhìn thấy được
từ nội tâm cô, mặc dù yếu đuối như lại rất kiên định.
Phương
Chấn Đông không biết vì sao lại tự mình khẳng định như vậy, chỉ cần lần đầu
tiên gặp Hàn Dẫn Tố anh đã có cảm giác như thế. Phía sau cô là một cây mai,
cành khẳng khiu có vài bông hoa nở đầu mùa. Hoa mai màu trắng nở sau lưng cô,
tựa như cô là hóa thân của bông hoa mai trắng.
Sau
đó Phương Chấn Đông lại vô số lần nhớ tới cô gái đó, mặc dù chỉ là duyên phận
thoáng qua lại làm cho anh khó quên.
Nghiêm
túc mà nói, Phương Chấn Đông cũng không phải là một người đàn ông đa tình,
hoặc nói, vấn đề cảm tính không liên quan đến anh. Anh lý trí tỉnh táo, nhiều
năm sống trong quân lữ khiến tình cảm anh ngày càng trở nên lãnh đạm.
Anh
đã kết hôn, nhưng chỉ là kết hôn một năm, rồi cùng vợ trước chia tay trong hòa
bình. Vợ trước của anh là Chu Á Thanh là người mẹ anh sắp xếp mai mối, từ khi
gặp mặt cho đến khi kết hôn cũng mới gặp nhau có năm lần mà thôi.
Anh
thường xuyên sống trong quân đội làm sao có thời giờ để nói chuyện yêu đương,
mà anh cũng cảm thấy vấn đề đó là điều không cần thiết. Kết hôn hay không kết
hôn cũng không sao, tuy nhiên cha mẹ anh tất nhiên lại không nghĩ vậy.
Hơn
nữa mẹ anh tích cực sắp xếp mai mối, lợi dụng tất cả quan hệ, thúc đẩy hôn nhân
của anh. Cho nên Phương Chấn Đông cùng Chu Á Thanh thànhvợ chồng cũng có một
phần lớn nguyên nhân là do anh cảm thấy gặp gỡ các cô gái xa lạ thật lãng phí
thời gian.
Nói
lại, thật ra anh cũng không ghét Chu Á Thanh nhưng cũng không gọi là thích. Chu
Á Thanh là giáo sư đại học, cha cũng là Tham mưu, là cánh tay đắc lực của cha
anh.
Nghiêm
túc mà nói, trước kia khi thấy Chu Á Thanh cũng chỉ để lại ấn tượng mơ hồ trong
lòng anh, chỉ nhớ đến một đứa con gái ít nói. Vì tính chất công việc của Phương
Chấn Đông là ở với nhau thì ít mà xa cách thì nhiều nên sau khi anh và Chu Á
Thanh kết hôn, trong một năm sống cùng nhau tính ra ở cạnh nhau không đến một
tháng.
Thậm
chí tới lúc ly hôn hai người cũng không hoàn toàn quen thuộc. Người đề nghị ly
hôn là Chu Á Thanh, nếu như cô không đề cập tới thì anh cũng không ly hôn. Đối
với anh mà nói, kết hôn hay không cũng không khác biệt nhau lắm.
Cho
tới hôm nay, Phương Chấn Đông cũng không biết tại sao Chu Á Thanh lại muốn ly
hôn, cho nên nói, tự dưng có thể thỉnh thoảng nhớ đến cô gái mà anh mới gặp mặt
qua một lần thật có chút kì quái.
Sau
đó, lúc anh đến bệnh viện thăm Lưu Thiết Quân luôn theo bản năng vòng ra ngoài
vườn hoa nhỏ một vòng nhưng không thu được kết quả gì. Có lúc anh lại nghĩ có
phải mình nhìn thấy ảo giác, không có thể nào có cô gái như vậy, hoàn toàn là
tự anh nghĩ ra. Nhưng khuôn mặt cô gái kia rõ ràng như in đậm trong đầu anh như
vậy.
"Cậu,
cậu đang nghĩ gì vậy?”
Một
bàn tay nhỏ bé mập mạp huơ huơ trước mặt anh, anh định thần lại. Tiểu Phong,
cháu ngoại anh, con trai của em gái Phương Nam năm nay sáu tuổi. Thằng bé mập
mạp tròn vo rất đáng yêu, là tiểu tổ tông của Phương Gia. Bình thường vợ chồng
em gái rất bận rộn nên đem thằng bé đến gửi ở Phương Gia.
Phương
phu nhân Trần Thư Tuệ từ phòng bếp ra ngoài, quét một lượt qua cháu ngoại rồi
dừng lại ở trên người con trai không khỏi âm thầm thở dài.
Phải
nói Trần Thư Tuệ có thể coi như là cả đời sống trôi chảy bình an. Gia đình vọng
tộc dòng dõi thư hương, sau lại gả vào Phương Gia, sinh một trai một gái, đường
làm quan của trượng phu như ý muốn. Cuộc sống trên cơ bản là không có gì phải
lo lắng cả, chỉ duy nhất chuyện hôn sự của con trai độc nhất này làm bà thật sự
đau đầu.
Con
trai từ nhỏ đã ưu tú, tuy tính tình có chút ương bướng nhưng lại biết mình nên
làm gì, lý trí tỉnh táo giống cha nó. Tốt nghiệp trung học, bà cùng chồng muốn
nó vào đại học dân sự một là gần gũi, hai nữa là cũng có tính toán riêng.
Tuy
nói con trai ưu tú, nhưng là cha mẹ nào lại không hy vọng đường đời con mình ít
gập ghềnh, học đại học rồi đi làm. Có cha đỡ đầu sẽ xuôi chèo mát mái.
Nhưng
Chấn Đông kiên quyết muốn học trường quân đội, nói muốn làm quân nhân. Hai
người gay gắt đối mặt, cuối cùng Phương lão gia nói:
"Nếu
như con đi học trường quân đội thì đừng bảo là con trai cha, từ quân hiệu đến
bộ đội, tự mình làm từng bước từng bước một.”
Trần
Thư Tuệ biết đây là chồng mình đang nói khó, vì muốn con trai khuất phục. Nhưng
Chấn Đông không nói hai lời đeo ba lô đi đến vùng khác nhập ngũ, ròng rã ba năm
không về nhà. Về sau tốt nghiệp vào bộ đội mới trở về
Bà
biết chồng mình lén lút can thiệp đem nó điều đến quân khu gần thành phố B, gần
nhà mới thỉnh thoảng về thăm nhà. Quan hệ cha con mới tốt lên một chút.
Bà
biết thật ra chồng mình rất kiêu ngạo vì con trai, không dựa vào gia thế mà vào
quân đội vẫn có thể hô mưa gọi gió đủ để khiến người ta tự hào.
Nhưng
hôn sự của con trai lại là vấn đề nan giải, đứa con này tính tình lãnh đạm,
cộng thêm lại là quân nhân, mặc dù lúc đi xem mắt rất thoải mái sau lại cùng
con bé Á Thanh thành vợ chồng, bà cứ nghĩ là đã yên tâm chờ bồng cháu. Nào đâu
cháu chưa thấy mà con trai đã ly hôn rồi.
Bà
biết điều này không thể oán trách Á Thanh, chồng quanh năm suốt tháng không
thấy mặt đâu, khi gặp chỉ là khuôn mặt lãnh đạm thì cô gái nào có thể chịu
được.
Chỉ
là, đừng nói con dâu chính bà làm mẹ đây kể từ lúc Chấn Đông vào bộ đội cũng
chỉ được gặp ít lần. Lần này là vì sau đợt diễn tập lớn của toàn quân khu, nó
được nghỉ phép nên mới ở nhà mấy ngày chứ không cũng chẳng thấy bóng nó đâu.
Cho
nên bà rất lo lắng, con dâu không có thì cháu biết tìm ở đâu?