Ads
"Phương
Chấn Đông, tôi đang ở Hồ Châu, bà ngoại tôi vừa mới làm phẫu thuật tim xong.”
Không
biết vì sao nữa mà lời như vậy cô có thể nói vô cùng trôi chảy không chần chừ
chút nào. Trong khoảng ngắn ngủi yên lặng lại nghe thấy giọng nói Phương Chấn
Đông:
“Bệnh
viện gì ở Hồ Châu?”
Hàn
Dẫn Tố cầm điện thoại di động khẽ cúi đầu:
"Trung
tâm y tế"
Hàn
Dẫn Tố chưa nói xong, liền bị tiếng hô của y tá cắt đứt: “Người nhà Nhạc Tú
Lan, người nhà Nhạc Tú Lan."
Hàn
Dẫn Tố giật mình đánh rơi cả điện thoại, nắp cùng pin tung tung tóe một nơi một
mảnh, cô cũng không thèm để ý lao ra ngoài cầu tháng chạy tới phòng chăm sóc
đặc biệt.
Vừa
tới cửa phòng bệnh đã nhìn thấy bác sĩ trực cùng mấy y tá với dụng cụ đầy đủ
nhanh chóng vào phòng bệnh. Hàn Dẫn Tố định vào liền bị vị y tá nào đó mới gọi
thân nhân người bệnh ngăn lại: “Thân nhân chờ bên ngoài.” Hàn Dẫn Tố nắm lấy
tay cô như người chết đuối vớ được cọc gỗ, run rẩy mở miệng:
"Xin
cứu bà ấy! Xin cứu lấy bà ngoại tôi!”
Hai
hàng nước mắt theo gò má chảy xuống, rơi vào bàn tay nóng bỏng. Y tá hiển nhiên
đã trải qua quá nhiều trường hợp như vậy cũng không quá ngạc nhiên, rồi an ủi:
“Dù
sao thì tỷ lệ phẫu thuật nối mạch máu thành công đến 98%, xác suất nguy hiểm
của bệnh nhân không lớn. Nhưng bà ngoại cô huyết áp không ổn định, sau khi phẫu
thuật dễ phát sinh tắc động mạch. Nhưng cô không cần quá lo sợ, chẳng qua là
chúng tôi theo tiền lệ mà thông báo thôi, không đến mức nguy kịch đâu.”
Buông
tay y tá ra, Hàn Dẫn Tố thơ thẩn nhìn qua cửa kính vào bên trong, thật ra thì
cô cũng không hiểu được bên trong cụ thể là như thế nào nhưng cô chỉ là muốn
nhìn mà thôi. Giống như chỉ cần cô không chớp mắt thì bà ngọai sẽ không ra đi.
Lúc này trong lòng cô một mảnh cô đơn, trên đời này trừ mẹ cô ra chỉ còn bà
ngoại, nếu như bà ngoại đi thì không biết cô còn lại cái gì nữa? Cô thật không
dám nghĩ.
Cái
loại khủng hoảng giống như một bàn tay to nắm chặt trái tim của cô, càng nắm
càng chặt. Thậm chí cô còn không cảm giác được nỗi đau. Chỉ thấy cảm giác chết
lặng tuyệt vọng, khoảng không trước mắt đen kịt không có một tia ánh sáng.
Bác
sĩ phụ trách cấp cứu là một người gần ba mươi tuổi, nhìn thấy bà cô thoát qua
nguy hiểm cũng thở phào nhẹ nhõm, ra ngoài thấy Hàn Dẫn Tố cười cười an ủi:
“Haizzz, yên tâm đi! Tạm thời không còn nguy hiểm nữa, chỉ cần giữ huyết áp ổn
định là có thể khôi phục được.”
Bác
sĩ và y tá rời đi Hàn Dẫn Tố mới như mất hết sức lực toàn thân, tựa vào bờ
tường mà trượt xuống rồi ngồi xổm trên mặt đất không đứng lên nổi.
Mợ
xách theo cặp lồng cơm trở lại thì thấy Hàn Dẫn Tố như vậy không khỏi thở dài.
Bà kéo cô đến dãy ghế ngoài hành lang , mới vừa rồi y tá đi ngang đã nói qua
tình hình. Mới ban đầu bà cũng luống cuống, dù sao thì bà và cậu của Dẫn Tố đều
không ở bên canh, nếu như lúc đó mẹ đi thì làm sao mà chịu nổi. Biết cấp cứu
thành công bà mới yên tâm.
Mà
đứa nhỏ Dẫn Tố này thật là khiến người ta thương, bà biết mẹ chồng quan trọng
như thế nào với Dẫn Tố. Nếu như mẹ chồng có gì bất trắc chắc người đau khổ nhất
là đứa nhỏ này. Bà mở hộp giữ nhiệt ra, lấy thức ăn ra rồi đem đũa nhét vào tay
Hàn Dẫn Tố:
"Con
cả đêm chạy tới đây chắc chưa ăn gì, nếu tiếp tục như vậy thì người có bằng sắt
cũng không chịu nổi. Bà ngoại con chỉ sau vài ngày nữa sẽ tỉnh. Nếu nhìn thấy
cháu ngoại bảo bối gầy như thế này cũng sẽ đau lòng chết.”
Hàn
Dẫn Tố cũng biết giờ mình tuyệt đối không thể gục ngã, bệnh bà ngoại còn trông
cậy vào cô nữa. Cô gắng nuốt vào miếng dù không muốn ăn rồi cô khuyên mợ về nhà
nghỉ ngơi, dù sao cậu mợ bao nhiêu ngày đêm trông bà rồi, giờ nên đến lượt cô
để cho họ nghỉ ngơi một chút.”
Mợ
cũng không còn từ chối, dù sao thì tuổi cũng không còn trẻ, mỗi ngày đêm như
vậy thì thật sự cũng không chịu nổi. Huống chi ngày mai bà còn phải đi làm. Bà
cẩn thận dặn dò Hàn Dẫn Tố mấy câu rồi về.
Hàn
Dẫn Tố mới nhớ tới điện thoại di động của mình liền đi tới cầu thang thấy điện
thoại di động còn nằm trên mặt đất. Cô ngồi xổm xuống nhặt lên đem pin lắp vào
rồi nhất nút nguồn nhưng màn hình ngay cả chút lóe sáng cũng không khiến cô
không khỏi thở dài.
Cầm
điện thoại di động về đến khu vực chờ, cả người cô giống
như bị rút cả linh hồn, không nhúc nhích, giống như một pho tượng.
Phương
Chấn Đông đi vào trong phòng chờ dành cho thân nhân của khoa tim, liếc mắt nhìn
một cái là thấy Hàn Dẫn Tố. Ánh đèn sáng trưng trên trần nhà rọi xuống bao lấy
thân ảnh đang ngồi của cô. Cô ngồi bó gối, đầu cúi sâu xuống hai đùi khiến
không thể nhìn rõ được khuôn mặt nhỏ nhắn. Có lẽ trên người cô toát ra một thứ…
cái thứ gọi là tuyệt vọng không ai giúp lại giống như kim châm châm thẳng vào
trong lòng Phương Chấn Đông.
Phương
Chấn Đông đi ủng quân trang nên giữa không gian yên tĩnh của bệnh viện phát ra
âm thanh rất rõ ràng và cũng khiến Hàn Dẫn Tố giật mình. Cô ngẩng đầu lên liền
nhìn thấy Phương Chấn Đông cách đó không xa. Anh vẫn yên lặng đứng đó, khuôn
mặt vẫn như tượng tạc không có chút biểu cảm gì, càng không nhìn ra một chút
mệt mỏi không hề giống như vừa trải qua một chuyến đi xa suốt đêm tới đây.
Hàn
Dẫn Tố đứng lên đi về phía anh, đến gần ngẩng đầu lên nhìn anh thật lâu mới lắp
bắp mở miệng:
"Anh,
sao anh lại tới đây?”
Phương
Chấn Đông nhìn cô thật lâu không nói một lời rồi đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy
cô, đem cô ôm trọn vào ngực mình. Trong ngực anh vô cùng ấm áp mang theo mùi cơ
thể vô cùng đặc biệt của anh xông thẳng vào mũi trong nháy mắt xua tan bao
nhiêu giá lạnh khiến hiện tại thật là yên bình. Hàn Dẫn Tố cảm thấy chưa bao
giờ có thể bình yên như lúc này, giống như người lữ hành đã bấy lâu trèo đèo
lội suối mệt mỏi rã rời chợt được về nhà.
Cô
gái nhỏ mềm mại không xương nép trong ngực mình khiến lòng Phương Chấn Đông
thật mềm mại, mềm mại dường như có thể chảy ra nước được. Nói thật, anh chưa
bao giờ cảm thấy như hôm nay, sống hơn ba mươi năm mà đây là lần đầu tiên anh
xúc động như vậy. Chỉ vì nghe giọng nói sợ hãi và bất an của cô mà khiến anh
thậm chí lần đầu tiên chủ động dùng mối quan hệ cá nhân để đáp phi cơ chuyên
dụng với tốc độ nhanh nhất đến đây. Phút chốc nhìn thấy cô thì sự lo lắng dâng
cao trong lòng anh mới hạ xuống. Anh đã hiểu một chuyện: cô gái nhỏ này từ nay về
sau không được đi đâu hết, chỉ có thể được nằm ngoan ngoãn trong lòng anh, như
vậy anh mới có thể yên tâm. Đây chính là cảm nhận chân thật nhất của anh lúc
này.
Lúc
Hàn Dẫn Tố định thần lại mới phát hiện mình còn nằm trong ngực Phương Chấn Đông
mà tay còn ôm chặt lấy eo anh…..Cô bắt đầu xin lỗi, mặt đỏ như máu, chân tay
nhất thời luống cuống không biết nên ứng phó thế nào với tình huống đi quá xa
như thế này.
Thật
ra thì nghĩ lại từ lần đầu tiên gặp Phương Chấn Đông cuộc đời cô đã bắt đầu đi
chệch quỹ đạo của nó, không biết đã đi về hướng nào….Mặc dù chân tay luống
cuống hận không thể lập tức trốn ngay nhưng không phải cô muốn thì có thể kiểm
soát được. Cô hít một hơi thật sâu lấy giọng, vẫn là câu nói lúc nãy:
“Anh,
sao anh lại tới đây?”
Khóe
miệng Phương Chấn Đông giật giật, cô gái nhỏ này đúng là đồ qua sông liền rút
cầu. Mới vừa rồi còn ở trong lòng anh mà chỉ trong chốc lát liền muốn phủi sạch
quan hệ. Phương Chấn Đông mặc kệ tính cách cô có nhỏ mọn, thật vất vả mới tiến
đến một bước anh không cho phép cô lui lại, chỉ được phép tiến lên mà thôi. Anh
vươn tay túm lấy vai cô như nắm lấy đồ vật của mình, giữ vai cô theo mình tới
dãy ghế ngoài hành lang, nâng cằm cô lên khiến cả khuôn mặt cô đỏ bừng một
mảnh. Cô không thể trốn tránh đành nhìn vào mắt anh.
"Hiện
tại nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra?"
Vẫn
là giọng ra lệnh, vẫn là giọng bá đạo, cường ngạnh không cho cự tuyệt, Hàn Dẫn
Tố thật dễ dàng toàn tâm toàn ý mất hết dũng khí trong nháy mắt liền lắp ba lắp
bắp đem chuyện bà ngoại nằm viện nói ra một lượt luôn.
"Có
vấn đề thì giải quyết, khóc lóc gì? Yếu ớt!”
Hàn
Dẫn Tố tức giận mở to hai mắt nhìn chằm chằm anh, cái người đàn ông này nói
chuyện thật không thể nào xuôi tai được, nhưng mà bao nhiêu tuyệt vọng bất an
trong lòng phút chốc đã biến đi phân nửa.
Phương
Chấn Đông đứng lên lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại. Năm giờ
rạng sáng đã có mấy chuyên gia tim mạch tới cùng viện trưởng bệnh viện này khám
bệnh cho bà ngoại cô. Tìm hiểu kỹ càng ca phẫu thuật của bà ngoại và nhanh
chóng tìm ra phương pháp trị liệu hiệu quả nhất. Hàn Dẫn Tố không muốn bị
náo động đến như vậy. Cô nào biết người đàn ông bình thường khiêm tốn này lại
có quyền uy kinh khủng như vậy, đứng ở bên cạnh Phương Chấn Đông nghe chuyên
gia có mái tóc hoa râm đang mạch lạc nói về bệnh trạng của bà ngoại cô mà cô
cảm thấy vô cùng khó chịu. Hơn nữa người đàn ông đó tuy phía trên là mặc áo
blue trắng nhưng ở dưới lại mặc quân trang.
Phó
viện trưởng Chu nhìn tiểu nha đầu đứng bên cạnh Phương Chấn Đông một chút không
khỏi cười thầm. Chu Phó viện trưởng không chỉ là chuyện gia tim mạch mà còn lại
Phó viện trưởng của quân khu. Đêm hôm khuya khoắt điều động Phó Viện Trưởng của
quân khu đến đây một chuyến ngoại trừ Chấn Đông nhà Lão Phương thì không ai có
thể làm được.
Ánh
mắt Lão Chu vô cùng tin tường, chỉ cần nhìn qua cũng đã hiểu tình hình. Trong
lòng cũng hết sức hiếu kỳ, đừng có nhìn Phương Chấn Đông bình thường như cục
sắt nguội, đứng trước mặt cô gái này cũng dịu dàng như nước vậy.
Dĩ
nhiên trong mắt Lão Chu, dịu dàng như nước này cũng chỉ là mang tính chất tương
đối thôi. Dù sao thì bình thường Phương Chấn Đông có gặp ai cũng chỉ là tên
tiểu tử cứng đầu, chứ đừng nói đến phụ nữ. Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng muốn bảo
vệ tiểu nha đầu trong lòng, đi đến đâu cũng muốn bảo vệ thì có thể không gọi là
dịu dàng như nước được sao?
Ánh
mắt Chu phó viện trưởng không tự chủ rơi vào trên người Hàn Dẫn Tố. Nha đầu
mảnh khảnh mềm yếu, nhìn cũng đã biết là cô gái vùng sông nước, thật quá xinh
đẹp. Có cô vợ nhỏ này thì tên tiểu tử thúi này coi như là yên bề rồi. Ông sắp
được uống rượu mừng rồi.
Tiễn
đoàn người của Chu phó viện trưởng, Hàn Dẫn Tố không khỏi oán giận Phương Chấn
Đông:
"Sao
anh không nói trước với tôi một tiếng, làm lớn như thế này tôi làm sao mà trả
nợ ân tình cho nổi?”
Phương
Chấn Đông cau mày nhìn cô:
"Chú
Chu không phải là người ngoài, không cần phải trả ơn.”
Hàn
Hàn Dẫn Tố nhịn được lủng bủng trong miệng: “Không phải là người ngoài của anh
nhưng là người ngoài với tôi.”
Hình
như đọc được ý nghĩ của cô Phương Chấn Đông tóm lấy cằm nhỏ của cô nâng lên:
"Nếu
không phải là người ngoài với tôi thì cũng có nghĩa không phải là người ngoài
với cô, hiểu chưa?”
Hai
người đứng ở cuối hành lang bên cạnh cửa sổ, đã là sáng sớm rồi, ánh nắng ban
mai chiếu của cửa kính chiếu lên má anh có chút ánh vàng xinh đẹp. Người đàn
ông này không có một chút lời ngon tiếng ngọt, thậm chí lời của anh rất không
xuôi tai, trực tiếp nói thẳng nhưng giờ phút này đây ánh mắt nghiêm túc và
cương quyết lại khiến Hàn Dẫn Tố không khỏi có cảm giác động lòng.