Ads
Hàn
Dẫn Tố đến phòng tranh của Đường Tử Mộ, Mộ Phong cùng ông chủ của cô là Hoàng
Thế Vinh cũng ở đây. Cô nhạy cảm phát hiện người luôn tùy tiện như Mộ Phong có
chút không giống, cả người thần thái phấn khởi giống như mùa xuân đang đến, hòa
ái vui vẻ sắc xuân hiện trên chân mày khóe mắt cô. Ánh mắt như vô tình luôn
hướng về trên người ông chủ mà cô luôn mắng là Hoàng Thế Nhân.
Hàn
Dẫn Tố không tự chủ cười, chút ranh mãnh nháy mắt với Mộ Phong mấy cái khiến
gương mặt Mộ Phong ửng đỏ. Nhưng rất nhanh trở lại bình thường kéo cô lại ngồi
bên cạnh hỏi chuyện về bà ngoại cô.
Gia
cảnh của Mộ Phong rất bình thường, trước kia cô còn hâm mộ nhiều bạn học gia
đình có gia thế, sau đó quen thân Hàn Dẫn Tố mới biết mình đã là người hạnh
phúc lắm rồi. Đừng nhìn Dẫn Tố nhu nhược, thật ra khi đối mặt với khó khăn cô
kiên cường hơn bất kỳ ai.
Đường
Tử Mộ thật bất đắc dĩ, biết rất rõ ràng tình trạng cô đang quẫn bách nhưng lại
không tìm được cách nào giúp. Trước mặt sư muội hình như anh có làm gì cũng
không thỏa đáng, có lúc anh vô lực, Hàn Dẫn Tố cho anh cảm giác chỉ được đứng
xa nhìn, rõ ràng cô đang ở ngay trước mắt nhưng lại hư ảo mờ mịt. Lúc anh tiến
vào liếc mắt đã nhìn thấy cô, cô gầy, chỉ trong vòng thời gian ngắn ngủi có một
tháng mà đã gầy hẳn đi. Trong lòng anh tràn đầy thương tiếc nhưng trong nháy
mắt tất cả đều hiện lên trong đáy mắt cứ nhìn cô gái mảnh khảnh nhu nhược trước
mắt này.
Hoàng
Thế Vinh nhìn bạn tốt cũng không nhịn được âm thầm thở dài, Hàn Dẫn Tố quả thật
không giống bất kỳ ai. Ban đầu thấy cô thật khiến anh ngạc nhiên, công bằng mà
nói so với Mộ Phong thì nha đầu này xinh đẹp hơn, khí chất cũng tốt, cho dù là
đã ly hôn nhưng cũng không thể nhìn vào đó mà đánh giá được. Cái loại cao ngạo
thanh khí vẫn khác biệt so với người khác, cho dù đứng ở đâu vẫn có thể khiến
người ta nhận ra được.
Hơn
nữa nhìn Hàn Dẫn Tố, Hoàng Thế Vinh mới biết người luôn luôn tự cho mình là
siêu phàm như Đường Tử Mộ thì ra là tương tư đơn phương, người ta cho tới bây
giờ cũng không biết tâm ý của anh, lại khiến có vài phần buồn cười.
Đường
Tử Mộ là ai Hoàng Thế Vinh rất rõ, gia cảnh tốt lại có tài hoa, lại khôi ngô
tuấn tú, từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió. Nhưng Đường Tử Mộ lại có tình
đụng phải vách tường là Hàn Dẫn Tố.
Sự lãnh
đạm của Hàn Dẫn Tố đã ăn vào xương tủy, có lẽ là do hôn nhân thất bại nên cô
mất đi lòng tin ở đàn ông. Hoàng Thế Vinh nhìn xem ra cô đối với Tử Mộ một chút
ý tứ cũng không có cho dù Tử Mộ có tận lòng bày tỏ đến bao nhiêu.
Tình
yêu thì cần cố gắng và có dũng khí, nhưng nhân tố quyết định là cơ hội và duyên
phận. Hai người này không hợp nhau, không phải vì bề ngoài mà tính cách, cả hai
đều quá hàm súc kín đáo, bình lặng quá mức thì sẽ không thể tạo nên kích tình
sóng to gió lớn được. Mà không có kích tình thì làm sao mà sinh ra tình yêu
được.
Hàn
Dẫn Tố lễ phép đứng lên chào Đường Tử Mộ, Đường Tử Mộ cười nói xin lỗi:
"Vừa
lúc có một khách quen sang đây xem tranh, để cho mọi người phải đợi lâu.”
Mộ
Phong cười gian:
"Không
sao, không sao, chỉ cần buổi tối anh mời cơm là được, đợi bao lâu cũng không
sao.”
Hoàng
Thế Vinh liếc Mộ Phong một cái, thở dài nói:
"Không
biết còn tưởng rằng anh bớt tiền lương của em, em túng tiền lắm sao?”
Mộ
Phong liếc anh một cái:
"Anh
là người no làm sao có thể biết tâm trạng của người đói, về tiền lương thì em
có thể miễn cưỡng xem là đầy đủ nhưng muốn xỉa răng còn phải mất tiền, đây là
ăn hôi anh có biết không? Dù sao thì Đường sư huynh có tiền, em chỉ giúp anh ấy
tiêu một chút coi như là cứu tế nạn dân, đây chính là việc thiện vĩ đại. Dẫn
Tố, mày xem tao nói có đúng không?”
Hàn
Dẫn Tố mỉm cười gật đầu một cái:
"Ừ,
cũng có chút lý, nhưng mà Mộ Phong này, hình như cậu đang hơi mập đó.”
"Có
thật không? Có thật không?"
Mộ
Phong khẩn trương đứng lên, chạy đến bên tấm gương lớn soi bắt đầu lẩm bẩm:
"Không
mập mà! Hoàng Thế Nhân, anh nói xem em có mập lên không?”
Hàn
Dẫn Tố khỏi cười hì hì một tiếng, dám công khai gọi ông chủ là Hoàng Thế Nhân
ngoại trừ Mộ Phong đang léng phéng cùng ông chủ thì chẳng có người thứ hai.
Đường
Tử Mộ liền đem chi phiếu đưa cho Dẫn Tố, cô nhận và nhìn lại chợt bị hù cho
giật cả mình:
"Đường
sư huynh, em nhớ hai bức tranh phong cảnh định giá không phải là một vạn sáu ư?
Sao mà nhiều như vậy?”
"Ân
sư anh nói sông nước Giang Nam dưới ngòi bút của em mang vẻ điềm tĩnh mà đầy
tâm sự nặng nề, phong cách khác biệt. Ông đã bàn luận như vậy với bạn bè. Mà
tranh em ban đầu cũng không công khai ghi giá, người ta tìm đến mua anh cảm
thấy bán như vậy quá hời cho khách mà không thỏa đáng. Khách hỏi mua anh liền
nói mức giá mới, ông ấy đồng ý mua gấp luôn nên anh không kịp thương lượng với
em tự tiện quyết định bán luôn.”
Hàn
Dẫn Tố có chút ngốc, không khỏi nghĩ đến vị đại sư hiền hòa, biết mình vận khí
tốt được họa sỹ nổi tiếng đánh giá cho nên được định giá cao, cứ xem như là
theo lý. Mặc dù như vậy cô cùng có chút ngượng ngùng. Đường Tử Mộ cẩn thận quan
sát hồi lâu mới mở miệng:
"Ân
sư đề nghị em vẽ vùng sông nước thành bộ sưu tập rồi cùng triển lãm tranh với
ông.”
"Triển
lãm tranh của ông ấy?"
Trong
đầu Hàn Dẫn Tố quay cuồng mấy chữ này, đây từng là giấc mộng của cô sau lại bị
hiện thực tàn phá tất cả. Mơ ước và thực tế sao có thể chênh lệch như trời đất,
bây giờ cô có tư cách mơ ước sao?
Mộ
Phong đảo quanh Hàn Dẫn Tố hai vòng so với Hàn Dẫn Tố còn kích động hơn:
"Ban
đầu giáo sư chúng ta đã nói mày là người cực kỳ tài hoa, ông ấy giới thiệu cho
mày đi du học nước ngoài mày đã cự tuyệt để cưới tên khốn Trịnh Vĩ đó.”
Thấy
trong nháy mắt Hàn Dẫn Tố biểu tình ảm đảm Mộ Phong mới gãi gãi đâu:
"Xin
lỗi, Dẫn Tố, mày đừng để ý tao nói hươu nói vượn. Nhưng Đường sư huynh nói rất
đúng, đây mới là đường mày nên đi, việc gì phải làm giáo viên dạy mỹ thuật thật
lãng phí tài năng của mày, cái này gọi là phí của trời mày biết không?”
Hàn
Dẫn Tố nhìn Đường Tử Mộ, vô cùng chân thành nói:
"Sư
huynh, cám ơn anh."
Ánh
mắt Đường Tử Mộ nhu hòa lại, thật lâu mới nói:
"Có
thể giúp em như vậy anh cũng thấy vui vẻ rồi.”
Mộ
Phong hận không trợn trắng mắt lên, Đường sư huynh này đừng có mà nhìn người
đoán hình chó, thủ đoạn theo đuổi con gái nhà người ta thật khác người. Đây là
thời nào và hòan cảnh nào rồi mà nói câu nhảm lập lờ nước đôi như vậy. Nhớ tới
biểu hiện của anh lúc học đại học của anh thì cũng không thấy lạ.
Nhưng
Đường Tử Mộ thật cách xa vạn dặm so với Trịnh Vĩ, Mộ Phong đã sớm nghe ngóng rõ
ràng hoàn cảnh của Đường Tử Mộ. Cha mẹ đều định cư ở nước ngoài, tư tưởng thông
thoáng chắc sẽ không để ý đến Dẫn Tố đã từng ly hôn. Sư huynh lại đẹp trai, giá
trị con người thanh cao. Điều quan trọng nhất là từ khi học đại học đã thầm mến
Dẫn Tố hơn nữa đời tư vô cùng nghiêm túc, không khéo còn chưa từng có bạn gái.
Mộ
Phong tựa như cho mình chọn rể cho con gái, cảm thấy Đường Tử Mộ thật là thuận
mắt không lập tức đẩy anh cho Dẫn Tố, so với Đường Tử Mộ còn gấp gáp hơn.
Tiến
lên một bước kéo Hàn Dẫn Tố:
"Buổi
tối chúng ta đi ăn cơm, ăn cơm xong chúng ta đi xem phim đi. Vừa đúng lúc có
phim kinh dị 3D của Mỹ, đi luôn nhá.”
Không
nói thêm lời nào kéo Hàn Dẫn Tố ra ngoài, Hoàng Thế Vinh không khỏi lắc đầu
cười khẽ đấm vào vai Đường Tử Mộ:
"Xem
ra hoàng đế còn chưa vội mà Mộ Phong đã vội muốn chết rồi. Nhưng mà người anh
em, mình cho cậu lời khuyên, nếu như muốn thì mau sớm mà ra tay, chuyện này đợi
không được đâu. Nói chính xác là sẽ bị người khác đoạt đi thì lúc đó cậu khóc
cũng không kịp.”
Đường
Tử Mộ cười:
"Yên
tâm đi! Bỏ lỡ lần thứ nhất mình đã hối hận nhiều năm, lần này mình đã bắt mình
phải hành động. Sư muội dù sao cũng vừa li hôn, mình muốn cho cô ấy một chút
thời gian thích ứng, mình tất có tính toán.”
Hoàng
Thế Vinh thật không thể nào hiểu nổi Đường Tử Mộ, thích thì xuống tay đi, có gì
đáng để do dự? Như anh đã biết mình thích Mộ Phong liền nhanh nhẹn ra tay, lợi
dùng tất cả cơ hội tóm cô lại. Cô chính là của anh, nếu không ra tay thì sớm
muộn gì cũng sẽ chạy mất.
Nhưng
cũng không phải không thừa nhận, dù sao Hàn Dẫn Tố cũng không phải là Mộ Phong,
cô nhu nhược yếu ớt lại thật kiên cường, kiểu phụ nữ này thật phức tạp là loại
khiến đàn ông khó nắm chắc trong tay nhất.
Bốn người
đến nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng, sảnh ăn là thiết kế hình bán nguyệt, bàn ăn
đều tựa vào cửa sổ thiết kế vô cùng xảo diệu, ở giữa còn có một sân khấu nhỏ.
Mà ngẫu nhiên lại gặp người quen ở đây.
Em
gái của Phương Chấn Đông cùng cháu ngoại của anh Tiểu Phong, nếu trước kia Hàn
Dẫn Tố sẽ cảm thấy bình thường nhưng sau khi trải qua cái ôm ở bệnh viện khiến
cô có cảm giác vài phần khó nói.
Hàn
Dẫn Tố đến trước ngồi xuống chỗ ngồi và gọi vài món điểm tâm thì thấy Phương
Nam dắt Tiểu Phong đi vào. Cô không biết vì sao mình lại có đôi phần hốt hoảng
lại trông mình thật hết sức buồn cười.
Tiểu
Phong nhìn qua đã thấy Hàn Dẫn Tố liền kéo tay mẹ:
"Mẹ,
cô giáo Hàn của con cũng ở đây.”
Đối
với giáo viên dạy vẽ của con trai Phương Nam không tính là quá quen, cũng từng
nói qua vài câu, rất có khí chất nhưng không biết cụ thể bao nhiêu tuổi nhưng
rất xinh đẹp và trẻ tuổi.Con trai cô không ngừng nói về cô giáo mặc dù một tuần
cũng chỉ có hai buổi học nhưng so với cô giáo ở trên lớp còn thân hơn.
Theo
khuôn phép luôn luôn chào hỏi, Phương Nam dắt Tiểu Phong gần, Hàn Dẫn Tố đứng
lên chào. Phương Nam nhìn qua những người còn lại không khỏi âm thầm gật đầu,
rất xứng đôi hai đôi nam nữ, hơn nữa Hoàng Thế Vinh là người cô có quen biết,
có chút quan hệ làm ăn với công ty cô.
Tiểu
Phong cười cười nói:
"Cô
giáo Hàn, sao cô không dạy con vẽ tranh nữa? Con không thích cô giáo mới lắm.”
Giọng
trẻ con Tiểu Phong khiến Hàn Dẫn Tố không nhịn được mà cúi xuống xoa xoa đầu
thằng nhóc:
"Nhà
cô có chút chuyện nên xin nghỉ, tuần sau cô sẽ lên lớp.”
Tiểu
Phong ngoác miệng ra cười đưa ngón út mập mạp ra:
"Vậy
chúng ta ngoéo tay"
Hàn
Dẫn Tố cười cũng đưa ngón út đóng dấu với Tiểu Phong. Đóng dấu xong Tiểu Phong
mới hài lòng, gương mặt hồng hào rất đáng yêu.
Phương
Nam cũng cười.
"Đứa
nhỏ này có chút hướng nội, nhưng vô cùng thích cô giáo Hàn, sau này mong cô
giáo Hàn có thể để ý đến cháu nhiều hơn.”
Nói
khách sáo mấy câu rồi hàn huyên vài câu với Hoàng Thế Vinh, Phương Nam mới dẫn
con đi đến chỗ bàn ăn bên cạnh. Hàn Dẫn Tố không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trong
đầu xẹt qua khuôn mặt của Phương Chấn Đông, sao có thể khác em gái anh ta như
vậy.
Phương
Nam ngồi vào ghế, giúp Tiểu Phong cởi áo ngoài và cởi luôn áo khoác của mình
đưa cho chồng đem đi treo xong cô mới nhìn chồng cười nói:
"Hôm
nay là ngày gì mà muốn hẹn em ra ngoài ăn cơm?”
Xoa
xoa gương mặt phúng phính của con trai, anh mỉm cười nhìn vợ:
"Thỉnh
thoảng ăn cơm bên ngoài một bữa cũng không cần để ý là ngày gì.”
Phương
Nam cười hì hì một tiếng, chồng mình hôm nay cũng biết nói những lời như vậy
sao? Ban đầu như một con mọt sách, một chút lãng mạn cũng không có.
Điện
thoại di động vang lên, Phương Nam móc ra nhìn một chút rồi nhận, hình tượng
tao nhã biến mất tăm, thay vào đó là hò hét:
"Phương
Chấn Đông, anh còn biết gọi điện sao? Em cho là anh đã biến mất tích đâu rồi.
Mẹ đã phát lệnh truy nã bắt anh mang vợ về nhà, nếu không về sau anh cũng đừng
nghĩ đến chuyện về nhà nữa.”
Phương
Chấn Đông hoàn toàn không để ý đến tính khí nóng nảy của em gái, bình tĩnh ngắt
lời cô:
"Buổi
chiều em gọi tới đoàn bộ là vì điều này?”
Phương
Nam hừ một tiếng:
"Đây
là chuyện lớn nhất, liên quan đến cháu trai của mẹ, em bị mẹ than phiền đến
chết rồi. Anh đi mà an ủi mẹ, em mặc kệ đấy!”
Phương
Nam siết điện thoại di động, Tiểu Phong xoay xung quanh cô vài vòng chu cái
miệng nhỏ nũng nịu:
"Mẹ,
mẹ đưa điện thoại cho con, con muốn nói chuyện với cậu.”
Phương
Nam không còn cách nào khác đành đưa di động cho con trai. Tiểu Phong vừa nhận
lấy điện thoại trong nháy mắt đã đứng nghiêm, lớn tiếng hô:
“Chào
thủ trưởng!”
Phương
Chấn Đông cười nhẹ phối hợp:
"Chào
đồng chí Tiểu Phong!”
Tiểu
Phong ngẩng đầu liếc mắt nhìn cha mẹ đang cố nhịn người, cầm điện thoại chạy
vào trong góc thần thần bí bí nhỏ giọng nói:
"Báo
cáo thủ trưởng, phát hiện địch tình, cô giáo Hàn cùng với một nam đồng chí rất
tuấn tú đang ăn cơm…..”
Tác
giả có lời muốn nói: các đồng chí! Chương tiếp theo bắt đầu kế hoạch đại nhảy
vọt, kích tình bắn ra bốn phía à….ha ha!!!! Tiểu đặc vụ báo tin, Phương lão
đồng chí ghen, Tố Tố chết chắc rồi!!! Mong đợi không?