Ads
Nhìn
ngoài xe doanh trại phân bố chi chit như sao trên trời khiến Hàn Dẫn Tố cảm
thấy mình đang tiến đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, một thế giới thuộc về
Phương Chấn Đông.
Mùa
đông vẫn chưa hoàn toàn hết nhưng nơi này đã là một mảnh sống bừng bừng, màu
xanh biếc chính là màu chủ đạo ở đây, nhiệt huyết và mồ hôi chính là hơi thở.
Tựa như con người Phương Chấn Đông, đơn giản, trực bạch, phẳng lặng, cũng có
thể trước mặt cô anh mới có bộ dáng đó.
Hàn
Dẫn Tố chưa từng quên Phương Chấn Đông ở trước mặt người khác có bao nhiêu lãnh
đạm thâm trầm. Suy nghĩ một chút cũng đúng, một Đoàn Trưởng Đoàn Tăng Cường mặc
dù hôm nay là thập niên hòa bình thập không có máu lửa chiến tranh nhưng nhìn
lại Phương Chấn Đông tất nhiên là một lãnh đạo xuất sắc nên mới có thể có thành
tựu và địa vị của ngày hôm nay. Cô tin chắc gia thế của anh chỉ là phù trợ cho
anh mà thôi nhưng căn bản nhất là dựa vào chính anh.
Hàn
Dẫn Tố mở cửa kính xe, gió nhẹ mang theo một chút hơi lạnh phả vào mặt, hình
như trong tia lạnh lẽo đang mang một chút mùa xuân ấm áp nhẹ nhàng. Mùa đông sẽ
qua đi và mùa xuân sẽ tới.
Hàn
Hàn Dẫn Tố không khỏi hít một hơi thật sâu, tâm tình chợt vô cùng thoải mái.
Nơi này quả thật là nơi giống như thế ngoại đào nguyên cách xa với trần thế làm
cho người ta quên đi hết phiền não. Vừa mới tới cô đã có chút quyến luyến không
rời.
"Bên
kia là khu huấn luyện tân binh, sau hàng rào phía sau núi kia là bãi bắn bia,
bên kia là khu sinh hoạt.”
Giọng
Phương Chấn Đông vẫn là có chút lạnh lùng nhưng nghe kỹ cũng có chút dịu dàng,
Hàn Dẫn Tố có thể thân thiết mà cảm nhận theo lời anh giới thiệu có tràn ngập
loại cảm giác……tràn đầy kiêu ngạo và tự hào trong lòng.
Hàn
Dẫn Tố tò mò quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên, chẳng biết lúc
nào Phương Chấn Đông đã cách mình vô cùng gần. Thân thể nho nhỏ của mình không
biết từ lúc nào đã bị bao phủ bởi lồng ngực rộng rãi của anh, môi anh phả ra
hơi nóng phun vào tai cô có chút ngưa ngứa pha lẫn với tê dại.
Lỗ
tai của cô khéo léo tinh xảo, óng ánh trong suốt đang ở gần miệng anh, Phương
Chấn Đông thử nhớ lại lần đã thưởng thức qua nó lại chợt cảm thấy trong lòng
lửa càng thêm cháy hừng hực như cháy bùng trên đồng có khô.
Phương
Chấn Đông hít sâu hai cái không cam tâm lui về phía sau một chút, để ra khoảng
cách của hai người. Dù sao nơi này đã là địa bàn của Đoàn Tăng Cường, con sói
trong người anh không phải là con sói bình thường nhưng anh có thể nắm giữ nó
được, chỉ sợ cô vợ nhỏ của anh da mặt mỏng, nếu mà giận thật, tính khí nổi lên
thì phúc lợi của anh có thể bị nhỡ.
Phương
Chấn Đông phát hiện cô gái nhỏ này mặc dù là có vẻ như là kẻ yếu dễ bắt nạt, có
thể có lúc mình hò hét cô được nhưng có lúc khiến cho người ta bất ngờ. Kiểu
cứng mềm linh hoạt này khiến anh có thể tưởng tưởng tương lại sau này của mình
sẽ thoải mái đến mức nào.
Phương
Chấn Đông buông Hàn Dẫn Tố ra cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt vẫn
không tự chủ nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Từ lúc vào chỗ đóng quân của Đoàn Tăng
Cường, đã có hai ba lượt lính hành quân qua, ba người thành một hàng, xếp thành
hai hàng như Phương Chấn Đông đã từng nói với cô. Trong thế giới quân nhân, tất
cả mọi chuyện đều có chế độ và quy củ riêng, nghiêm khắc, chỉnh tề, mạnh mẽ,
luôn nhìn thẳng là những điều luôn đi với nhau mới tạo thành lính được.
Xe
qua một đường lớn rộng rãi rồi quẹo vào một đại viện, ngoài trừ những thứ dính
dáng đến quân sự thì nơi này giống như một khu dân cư. Có lẽ sau giờ nghỉ trưa
nên khu này cực kỳ yên tĩnh như không có ai sống ở đây vậy.
Xe
dừng lại ở trước nhà tầng, hai người xuống xe, Phương Chấn Đông nhìn Hàn Dẫn Tố
có chút chần chừ bèn nhíu mày:
"Sững
sờ gì? Lên lầu!”
Hàn
Dẫn Tố ngẩng đầu lên, cảm thấy mình cần thiết phải hỏi rõ:
"Phương
Chấn Đông, đây là đâu vậy?"
Phương
Chấn Đông lại không trả lời, tóm lấy vai cô không cho cô cự tuyệt lôi cô vào.
Anh lấy ra chìa khóa mở cửa rồi dẫn cô vợ nhỏ đi vào. Trong nháy mắt chợt đã
cảm thấy trong lòng một mảnh hạnh phúc, một loại cảm giác vô cùng dịu ngọt.
Tiểu
Lưu theo phía sau, đem hành lý của Hàn Dẫn Tố đặt ở phòng khách rồi chào theo
kiểu quân lễ sau đó xuống lầu luôn. Phương Chấn Đông nhìn đồng hồ một chút:
"Em
nghỉ ngơi một lát đi, anh đi đoàn bộ một chuyến, tối trở lại!”
Nói
xong không đợi Hàn Dẫn Tố phản ứng, đã xoay người đi. Hàn Dẫn Tố ngạc nhiên
chốc lát, lúc vọt tới ban công thì chỉ còn kịp thấy chiếc xe Jeep phóng xa mang
theo một đống bụi mù. Cô dậm chân một cái, người đàn ông này cứ vậy mà yên tâm
ném cô ở đây sao?
Hàn
Dẫn Tố hờn giận một lúc rồi mới bắt đầu quan sát xung quanh. Có tất cả ba
phòng, không có gì trang trí cả, khoảng không có vẻ vô cùng đơn giản nhưng vô
cùng sáng sủa và sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Cô
bước lại bên này nhìn một chút, dù sao thì cũng giết được chút thì giờ. Tận
trong cùng là thư phòng của anh, đứng ở trước một cái bàn lớn nhìn phía sau là
một giá sách lớn với các bộ sách đầy cả giá. Cô có chút tò mò, rút ra một quyển
xem, là quyển chiến tranh luận, nhìn vào mà thấy hoa cả mắt.
Trên
giá sách đại đa số đều là sách chiến tranh, binh khí, chiến thuật, sách lược,
cô không cảm thấy hứng thú nhưng lại bị một tấm ảnh ở phía dưới hấp dẫn. Tất
nhiên đó là ảnh gia đình của Phương Chấn Đông, có Phương Nam cùng bà ngoại Tiểu
Phong, còn có một vị trung niên đứng phía sau vô cùng khí thế, rất quen thuộc.
"Báo
cáo!"
Ngoài
cửa lớn là giọng của Tiểu Lưu, cô vội buông tấm hình trong tay cội vàng ra mở
cửa. Tiểu Lưu bưng một cái khay nhỏ màu xanh quân nhân trên khay là một cái bát
tô:
"Đây
là mỳ nóng mà Đoàn Trưởng dặn em đưa cho chị dâu, Đoàn Trưởng nói buổi trưa chị
ăn ít nên chỉ làm đơn giản vậy thôi.”
Những
bất mãn vì bị Phương Chấn Đông bỏ lại trong lòng cô trong nháy mắt tản đi hết.
Cô nhận lấy rồi nói lời cảm ơn. Tiểu Lưu cười hắc hắc gãi gãi đầu:
"À,
chị dâu, Đoàn Trưởng của chúng em thật ra là người vô cùng tốt, chỉ có điều hơi
thô lỗ mong chị bỏ qua cho.”
Tiểu
Lưu chính là thân mang nhiệm vụ, Phương Đoàn Trưởng mang theo vợ vào nơi đóng
quân vừa mới vào cửa thì phải liên lạc với Phùng Chính Ủy để phân phó không cho
lính cấp dưới vây lại xem để tránh kinh sợ đến cô vợ Phương Chấn Đông vất vả
lắm mới lừa được về. Cho nên cái ý nghĩ này như mèo cào ở trong lòng Lão Phùng
ngừa ngáy không chịu được nên vừa mới thấy Tiểu Lưu đã bắt đầu nghe ngóng:
"Như
thế nào? Như thế nào? Bộ dáng đẹp không?”
Tiểu
Lưu vốn còn muốn nhân cơ hội làm bộ làm tịch nhưng bị Chính Ủy trừng mắt trâu
nhìn bèn dẹp ngay ý định. Đừng nghĩ Chính Ủy bình thường tươi cười như vậy
nhưng khi phạt bọn họ thì mắt cũng không thèm chớp, so với Đoàn Trưởng cũng
không kém cạnh. Nhưng mà khi nghĩ đến chị dâu, Tiểu Lưu nhất thời không biết
hình dung như thế nào, đỏ mặt tía tai nín nhịn nửa ngày mới nói ra được một
câu:
"Dù
sao thì em cảm thấy đẹp. giọng nói như là chim sơn tước ở rừng già trong trẻo
dễ nghe vô cùng.”
Lão
Phùng vỗ cái bốp vào gáy hắn:
"Cút
đi con bò, đây mà là lời nói của người à?”
Tiểu
Lưu cười hắc hắc:
"Chính
Ủy nếu anh không tin thì anh đi mà xem! Nếu không có chuyện gì nữa thì em phải
đi đây. Đoàn Trưởng sai em đến ban cấp dưỡng lấy chút đồ cho chị dâu ăn, nói
buổi trưa chị dâu không ăn nhiều.”
Lão
Phùng nhướng mày cười, trong lòng nghĩ: “Được đó! Cục sắt Phương Chấn Đông hôm
nay cũng biết thương vợ rồi”. Níu Tiểu Lưu lại phân phó:
"Gì
mà tìm chút đồ ăn, Đoàn Trưởng các cậu cưới được vợ dễ lắm sao? Cậu đi ban cấp
dưỡng bảo Lão Trương làm mì sợi nóng mang qua rồi giải thích với con gái nhà
người ta nghe chưa? Mà Chấn Đông cũng thế. Chiều nay không có việc gì thì nên ở
nhà với vợ, đến sân huấn luyện với đám sói kia làm gì?”
Vừa
nói thầm vừa vội vàng gọi điện cho vợ bảo vợ có thể tan làm về sớm một chút
tránh cho con gái nhà người ta không được tự nhiên.
Vì
vậy, Hàn Dẫn Tố mới vừa ăn xong mì một chút thì Khưu Thục Trinh đã trở lại. Cô
vừa liếc mắt nhìn đã không nhịn được mà than nhẹ trong lòng, không trách mà
được Phương Đoàn Trưởng mắt cao hơn đầu vừa nhìn đã rung động. Cô gái dịu dàng
xinh xắn như vậy người đàn ông nào nhìn mà không thương.
Khưu
Thục Trinh tính tình rất tốt lại nhiệt tình chân thành nên trong chốc lát, Hàn
Dẫn Tố liền thân quen với cô. Chỗ này của Phương Chấn Đông thường không nấu ăn,
không phải ở phòng ăn thì cũng ở nhà Lão Phùng dùng bữa. Dù ở đây đồ đạc nấu ăn
đầy đủ, gia vị cũng có nhưng đồ ăn thì một chút cũng không có mà mua cũng không
kịp nên liền theo Khưu Thục Trinh qua nhà đối diện cùng dọn dẹp chuẩn bị cơm
tối.
Sau
khi Phương Chấn Đông cùng lão Phùng vào cửa đã thấy hai người phụ nữ đang lúi
cúi bận rộn trong bếp. Còn chưa nhìn thấy mặt nhưng Lão Phùng đã âm thầm gật
đầu, chỉ bằng việc lần đầu tiên tới đã chịu xuống bếp nấu ăn cũng
đã đủ hiểu là một cô gái coi trọng việc gia đình. So với vợ trước của Phương
Chấn Đông đã hơn bao nhiêu lần rồi.
Đợi
đến khi Hàn Dẫn Tố xoay người lại, lão Phùng mới ngắn ngủi sững sờ mấy giây,
rồi liền bắt đầu nhiệt tình chào hỏi:
"A!
Là cô giáo Tiểu Hàn phải không! Nhanh ngồi, nhanh ngồi!"
Nói
xong, không khỏi trợn mắt nhìn vợ mình:
"Sao
cô giáo Tiểu Hàn vừa tới mình lại để cho người ta xuống bếp rồi? Như vậy sao
được?”
Khưu
Thục Trinh cười:
"Chủ
yếu là tôi muốn thỉnh giáo tài nấu ăn thôi! Bình thường nghĩ mình cũng khá nào
ngờ người trong nghề đến trước mặt thật không dám sánh rồi.”
Tiếp
theo nửa thật nửa giả quét Phương Chấn Đông một cái:
"Mấy
ngày trước Chấn Đông còn nịnh nọt tôi. Tài nấu nướng của cô giáo Hàn nhà cậu
tôi thật là khiến tôi cảm thấy tự xấu hổ cho mình rồi.”
Khuôn
mặt nhỏ nhắn của Hàn Dẫn Tố một mảnh đỏ bừng, lắp bắp không biết nói gì cho
phải. Phương Chấn Đông nắm tay cô lại:
"Chị
dâu, chị cũng đừng khen cô ấy quá, em ăn cơm chị thấy rất ngon miệng. Tố Tố sau
này còn phải học chị dâu nhiều.”
Hai
vợ chồng Lão Phùng cũng biết da mặt Hàn Dẫn Tố mỏng, nói đùa đôi câu rồi ngừng
cũng nhau ngồi xuống ăn cơm. Thật ra thì Hàn Dẫn Tố chỉ làm chút thịt xào khô
cùng tôm nõn bóc vỏ, cũng chỉ là món ăn miền Nam nhưng cũng đủ để Lão Phùng
khen không dứt.
Ăn
cơm xong ngồi hàn huyên một hồi rồi hai người mới trở về. Hai người vừa đi Khưu
Thục Trinh liền nhịn không được mà bật cười lườm chồng mình một cái:
"Đàn
ông các người nha, có chút ý nghĩ này cũng không giấu nổi. Tôi thấy nếu giữ cô
giáo Hàn lát nữa thì mặt Chấn Đông càng đen cho mà xem. Nhưng mà tôi vẫn không
hiểu, cô gái tốt như vậy vì sao có thể ly hôn? Vừa dịu dàng động lòng người, xinh
đẹp không thể tả, thật không thể ngờ.”
Lão
Phùng có chút bận tâm thở dài:
"Chỉ
sợ đây là chướng ngại lớn nhất để Chấn Đông lấy vợ đó. Nhưng mà tôi tin tưởng
Chấn Đông.”
Hàn
Dẫn Tố vừa mới bước vào cửa đã bị
Phương Chấn Đông đè lên tường, tay nhỏ bé chưa kịp làm gì thì đã bị anh tóm
lấy. Bóng đen che phủ xuống che kín ánh đèn trên trần nhà. Hơi thở bá đạo của
anh không chút do dự nào mà vọt vào miệng cô:
"A…
Phương….. Ưm!"
Dẫn
Tố rầm rì mấy tiếng rồi không phát ra tiếng nào nữa. Phương Chấn Đông như dã
thú đói khát mấy năm đột nhiên nhìn thấy con mồi bèn cường thế mà xâm lược. Hàn
Dẫn Tố có chút phản khác yếu ớt trong nháy mắt đãn bị anh đè xuống……..