Ads
"Lão
Phùng, trong đầu luôn nghĩ đến một người là vì sao vậy?”
Phương
Chấn Đông bản kế hoạch huấn luyện trong tay ra, hỏi vị chính ủy.
Lão
Phùng lớn tuổi hơn Phương Chấn Đông khá nhiều, con cũng đã lớn, cả nhà đi theo
quân đội.
Mà
như đã nói qua, người như Phương Chấn Đông mới 35 tuổi có thể lên đứng đầu
trung đoàn thì mấy quân khu khó mà có thể kiếm được người thứ hai. Là người có
gia thế nhưng lại vươn lên bằng chính thực lực của mình, cầm súng liều mạng
xông lên, mồ hôi đổ không ít cộng thêm trời sinh là quân nhân nên mới có thể có
thành tựu ngày hôm nay.
Ban
đầu mới nghe nói ở trung đoàn như vậy có người không phục báo cáo lên bộ tư
lệnh, khi đó tư lệnh quân khu đã ra một lệnh:
"Người
nào, mẹ nó không phục thì đấu với Phương Chấn Đông, các hạng kỹ năng tùy chọn,
nếu thắng cái chức vị trung Đoàn Trưởng liền nhường luôn. Mà thua thì từ nay im
lặng cho tôi, phận sự của mình không chịu làm lại đi ghen tị với người khác,
sớm cút mau!”
Ban
đầu có mấy người không cam lòng, không có mắt xông vào liền bị Phương Chấn Đông
thu dọn một phen, quét sạch tất cả, không ai dám ho he. Phương Chấn Đông là
người chưa từng cúi đầu trước ai, ngay cả sư phụ của mình là sư trưởng anh ta
cũng dám chống đối, nhưng với cấp dưới lại thưởng phạt vô cùng phân minh.
Từ
lúc Phương Chấn Đông đứng đầu doanh trại ở đây, Lão Phùng liền được điều tới
đây theo anh. Lúc ấy, Lão Phùng còn thấp thỏm một trận, dù sao đại danh Phương
Chấn Đông, phàm là lính ở quân khu này không ai là không biết, cộng thêm gia
thế của anh cũng đủ khiến Lão Phùng đủ e ngại.
Ở
cùng mới biết, đừng có nhìn anh ta cả ngày mặt đen, thật ra thì trong lòng là
máu nóng, nhiệt tình hơn bất kỳ ai. Không tự cao tự đại với anh em, vô cùng
nghiêm khắc, không nói nhiều nhưng những chuyện anh ta làm đều khiến cho người
ta không thể không cảm động.
Lão
Phùng không phải là người ở nơi này, bị điều đến quân khu ở thành phố B, công
việc của vợ ông cũng là do Phương Chấn Đông tìm người sắp xếp cho, giải quyết
việc hai người là chuyện không hề nhỏ.
Tìm
công việc ở thành phố B tương đối khó khăn, điều này ai cũng biết, hơn nữa sắp
xếp cho vợ ông một công việc ổn định, có thể làm được việc lớn như vậy mà
Phương Chấn Đông không nói gì. Khi đó Lão Phùng biết, người này là bằng hữu
huynh đệ tốt nhất mà cả đời mình mới có được.
Sau
đó Phương Chấn Đông từng bước từng bước thăng chức, muốn đích danh Lão Phùng
tới đây, hai người phối hợp ăn ý như cá gặp nước. Nhiều năm sống cùng một chỗ
như vậy có thể nói, so với người khác Lão Phùng có thể hiểu Phương Chấn Đông
hơn nhiều.
Đoạn
hôn nhân thất bại kia của Phương Chấn Đông, Lão Phùng cũng rõ ràng. Lúc kết
hôn, Lão vừa vặn đi công tác nơi khác nên không đến được, trở lại thì lại là
đợt tập trận của quân khu, chờ diễn tập xong muốn tìm cơ hội thấy em dâu thì
người này đã ly hôn mất rồi.
Lão
Phùng đã nói với vợ về chuyện này bao nhiêu lần, hỏi đơn vị vợ có cô gái nào
xinh đẹp làm mối cho Phương Chấn Đông. Mỗi lần lão nói thì vợ lão lại cười, vợ
lão nói:
"Cái
người này đúng là chỉ biết lo chuyện không đâu, nguyên nhân chính là do Phương
Đoàn Trưởng của các người ấy. Muốn người có người, muốn gia thế có gia thế còn
cần người ta giới thiệu sao? Chỉ có thể nói là anh ta có thể nhìn trúng ai
thôi. Các người đừng thấy anh ta tốt, trước mặt con gái cái mặt thì lạnh như
băng như núi băng ở Bắc Cực. Trước kia cũng không phải chưa từng giới thiệu
người cho anh ta. Trước hết phải là người anh ta coi trọng, nhân duyên chưa tới
chứ không phải là không có.”
Lão
Phùng nghe liền không hiểu nổi ý vợ nói, người này cả ngày ở trong doanh trại
bộ đội, toàn là đàn ông, ngay cả con ruồi cái còn không thấy thì tìm thấy vợ
mới là lạ.
Lúc
này, nhân dịp vừa xong đợt diễn tập, để cho anh ta nghỉ phép để nghỉ ngơi, để
lão làm việc cũng được. Mục đích là để anh ta giải quyết vấn đề cá nhân, nào
ngờ nghỉ chưa xong thì tên tiểu tử này liền trở lại rồi.
Nhưng
mà Lão Phùng nhìn vẻ mặt Phương Chấn Đông có vẻ như có điều gì đó khác lạ, lúc
này lại hỏi về vấn đề này khiến lão chấn động, chẳng lẽ tên này đang có đối
tượng?
Nghĩ
đến một chút liền nôn nóng sốt ruột, bưng tách trà tới, vẻ mặt kỳ quái:
"Thế
nào? Trong đầu cậu nghĩ đến một người, ai vậy? Nam hay nữ vậy?”
Phương
Chấn Đông ngoái đầu ra ngoài nhìn, bên ngoài doanh trại là những cây cối trụi
lủi, chỉ có hai bên có mấy cây tùng bách vẫn còn xanh lá, trên cành còn có chút
tuyết đọng, những giọt nước bị tan chảy giọt xuống dưới ánh mặt trời trong suốt
như ánh mặt của tiểu nha đầu kia.
Chợt
Phương Chấn Đông khẽ nheo mắt lại, đưa ngón tay chỉ trỏ:
"Đó
là cây gì?”
Lão
Phùng rướn cổ nhìn một chút:
"A!
Cậu nói là cây hồng mai à? Cây này không lớn lắm, tôi đi họp ở sư đoàn thấy
trong sân sư đoàn đang trồng cây, thấy mấy cây mai nghe nói là do sư Đoàn
Trưởng sai người đưa tới. Loại mai này chống lạnh tốt, dễ sống, tôi liền bảo
mấy cậu lính tiện thể đào lấy một cây về trồng. Tôi thấy chỗ chúng ta quá đơn
điệu, không có chút hoa cỏ nào nhìn trụi lủi khó coi.” "
Lão Phùng
vốn là đang cho rằng Phương Chấn Đông ghét nên vội vàng giải thích, nào ngờ
Phương Chấn Đông quan sát nửa ngày mới mở miệng:
"Có
mai trắng thì xin một cây.”
Lão
Phùng nhìn thấy vẻ mặt kia cảm thấy trên đầu Phương Chấn Đông còn muốn mọc thêm
hai cái sừng nữa (ý bảo vẻ mặt anh này nhìn ngu
như bò ấy mà), thật lạ quá, thật lâu mới lấy lại tinh thần, hỏi
tiếp đề tài lúc nãy:
"Tôi
hỏi cậu đang nghĩ đến nam hay nữ vậy, cậu còn chưa nói đấy?”
Phương
Chấn Đông thu mắt lại, phun ra hai chữ:
"Cô
gái"
Lão
Phùng cảm thấy hôm nay phải công tác tư tưởng một chút với Phương Chấn Đông
rồi, dù sao thì cuộc sống cá nhân của trung Đoàn Trưởng cũng là phạm vi quản lý
của Lão:
"Cô
gái? Cô gái bao nhiêu tuổi? Đơn vị nào? Bộ dạng xinh đẹp không. . . . . ."
Liên
tiếp hỏi như đang tra vấn tội phạm, khóe miệng Phương Chấn Đông khẽ nhếch lên:
"Tiểu
nha đầu! Ừm… Thật xinh đẹp, là cô giáo"
"Hả?"
Lão
Phùng chợt cảm giác trước mắt một mảnh tiền đồ xán lạn, thật là cây vạn tuế
cũng có lúc nở hoa! Chỉ cần anh có kiên nhẫn, thì cục sắt cũng có thể thông
suốt được:
"Sao
mà quen biết được? Xem mắt? Đã gặp vài lần rồi hả? Đến đâu rồi? Tháng sau là lễ
mừng năm mới, Trung Đoàn chúng ta có tổ chức buổi gặp gỡ thân nhân, bảo cô ấy
đến đây để cấp dưới của cậu còn nhìn thấy chị dâu.”
"Chị
dâu?"
Hai
từ này chui vào trong đầu Phương Chấn Đông sao cảm thấy xuôi tai đến vậy, như
là một thứ đồ gì đó được lấy ra từ trong tim anh. Anh chưa bao giờ biết đến
tình yêu là cái thứ đồ chơi có hình dạng gì, cũng không biết lãng mạn. Nhưng
với nha đầu kia, anh chỉ muốn che chở ở trong lòng mình.
Loại
ý nghĩ này từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên, thật ra thì lần đầu
tiên ở phía sau bệnh viện lúc nhìn thấy cô anh đã không giải thích được rồi. Nó
tựa như một cái hạt nhỏ rơi vào lòng anh rồi đến khi anh phát hiện ra thì nó đã
lặng lẽ nảy mầm và lớn lên.
Nhưng
mà, không thể gấp gáp nhất thời được, tựa như kế hoạch diễn tập anh bày ra,
phải xác định mục tiêu, còn cần các loại chiến lược, kỹ thuật phối hợp. Huống
chi với quan sát của anh, tiểu nha đầu kia chẳng có ý gì với anh cả, hơn nữa
còn mới thoát khỏi cuộc hôn nhân thất bại.
Anh
cũng không gấp gáp, bắt ba ba trong rọ luôn luôn là sở trường của anh. Lão
Phùng cảm thấy sắc mặt Phương Chấn Đông lúc này có chút âm hiểm xảo trá, rất
giống mỗi lần diễn tập khi anh ta muốn đánh lén Bộ Tư Lệnh của đối phương, đánh
vào phía sau đối phương.
Đang
muốn quan sát rõ ràng một chút thì Phương Chấn Đông đã đứng lên, đi tới cạnh
cửa sổ, châm điếu thuốc, hút một hơi, sau đó mới quay đầu lại:
"Lão
Phùng, bộ phận nhà khách của chúng ta có thể sắp xếp một người vào nữa không?”
Phùng
Chính Ủy hơi sững sờ, phải nói nhà khách của bọn họ nói lớn không lớn, nhỏ
không nhỏ, mấy ngàn người, thân nhân cũng có nên nhà khách không thể thiếu.
Bởi
vì sống dễ dàng, bình thường để chăm sóc những binh lính này đều là người nhà.
Mà loại cửa sau này cũng không phải không có người từng bước qua, nhưng hai
người cũng không để dễ dàng.
Năm
ngoái, Lý tham mưu của Sư Đoàn nói: “Sắp xếp cho thân thích vào hậu cần của
Trung Đoàn đều đụng phải cái đinh là Phương Chấn Đông. ” Lão Phùng rõ ràng,
Phương Chấn Đông tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ nói đến điều này.
Nghĩ
một chút, liền đoán được:
"Cậu
muốn sắp xếp cho người nhà Lưu Thiết Quân?"
Lão
Phùng tất nhiên cũng biết Lưu Thiết Quân, lúc đầu cũng cùng trong một đơn vị.
Một con người khỏe mạnh như vậy gặp phải hoàn cảnh như thế này khiến mỗi lần
nghĩ tới không khỏi chua xót. Bản lĩnh thì có nhưng vì kém trình độ văn hóa nên
ở trong quân đội, để có thể có tiếng nói thì phải liều mạng. Mà giờ liều mạng
thì trở thành người tàn tật, trên có bố mẹ già, dưới có con nhỏ, còn vợ đang ở
nông thôn toàn bộ chỉ trông vào anh mà sống. Nhìn vào cũng có thể biết cuộc
sống hiện tại của anh khó khăn như thế nào.
Phương
Chấn Đông nói:
"Tôi
đã hỏi người ta, với tình huống như vậy thì cao nhất cũng chỉ hơn một vạn tiền
trợ cấp, mà với thương tật của anh ấy cũng chỉ bằng một phần ba số trên. Anh
cũng biết là về phần hỗ trợ này chẳng thấm tháp gì đối với gia đình anh ấy, nếu
theo sắp xếp mà về quê thì quê anh ấy cũng chỉ là một huyện nghèo ở miền núi
thì nói chính xác ra ngay cả cơm cũng không có mà ăn. Không bằng đưa gia đình
anh ấy đến đây, Lưu Thiết Quân giúp đỡ huấn luyện tân binh coi như ngoài danh
ngạch, với khả năng của anh ấy thì có thừa, tuy chân không tiện lắm nhưng cũng
không đáng ngại. Vợ anh ấy thì đưa vào chỗ hậu cần, con cái thì cho theo học
trường của Sư Đoàn chúng ta. Chắc tôi phải lên gặp cấp trên một chuyến.”
Lão
Phùng thở dài, lần này có thể thành công, tuy nói Phương Chấn Đông có
thể nhờ được bất kỳ ai nhưng mặt lãnh mặt đen kia đã khi nào hạ mình xin người
ta? Hôm nay vì Lưu Thiết Quân có thể tính là ngoại lệ.
Suy
nghĩ một lát rồi chợt nhận ra đã bị anh ta đánh trống lảng sang chuyện khác,
mới vừa rồi còn rõ ràng nói về vấn đề cá nhân sao lại có Lưu Thiết Quân nhảy
vào đây?
Nhưng
trong đầu lại nghĩ lại, Lão Phùng đã an tâm, lúc này anh ta hoàn toàn khác
trước, lần trước tuy là kết hôn nhưng chẳng thấy anh ta có biểu cảm gì. Lúc này
còn chưa rõ thế nào nhưng vừa nhắc tới con gái nhà người ta thì khuôn mặt đen
ngàn năm kia không tự giác trở nên thân thiện không ít, trong mắt đầy vẻ nhu
hòa, chậc chậc!
Lão
Phùng không khỏi phủi phủi da gà trên tay mình, cái người này từ sắt đá đã trở
nên nhu tình, thật không phải là người bình thường có thể làm được. Vì thế
khiến lão càng thêm tò mò, rốt cuộc là tiên nữ nơi nào có thể khiến cho cục sắt
như Phương Đoàn Trưởng của bọn họ động lòng rồi?
Bình
thường các nữ binh đoàn văn công tới ngay cả liếc mắt cũng không thèm. Người ta
vội vàng đến đây, cái miệng nhỏ nhắn mở miệng một thủ trưởng, hai thủ trưởng
khiến đến cả lão cũng thấy động đậy mà tên kia vẫn lạnh lùng như cũ. Như là các
cô này đang nợ tiền anh ta vậy.
Mấy
năm trước còn có chuyện li kỳ hơn, cô gái nhỏ mới vào đoàn văn công đến tìm
anh, vừa tới cửa thấy anh hò hét cấp dưới làm cô sợ tới mức quay đầu bỏ chạy,
trong mắt còn ngân ngấn lệ.
Sau
lại Sư Trưởng của bọn họ cũng nói:
"Tiểu
Phương à, đối xử với kẻ địch giống như ngày đông giá rét thì không sai, nhưng
đối đãi đồng chí, hơn nữa là đồng chí nhỏ ở đoàn văn công mới vào phải như mùa
đông ấm áp à!”