Sau Khi Kết Hôn Chóng Vánh Cùng Ảnh Đế

Chương 40: Chương 40:




Tiêu Lạc chờ đến suýt ngủ mất thì mới nghe được động tĩnh của Lương Diễm. Đêm nay tinh thần cô rất khẩn trương, vừa mới cảm nhận được đệm bên cạnh người hơi trũng xuống, liền không khống chế được mà ngủ mất.

Một đêm không mộng mị.

Buổi sáng vẫn là được Lương Diễm đánh thức. Vừa thấy cô mở mắt, Lương Diễm đã tỏ vẻ xin lỗi nói: “Lạc Lạc, anh vừa mới nhận được điện thoại của đạo diễn phim “Tội phạm”, trước tiên đã bảo Tiểu Xuyên đặt một vé máy bay đêm đi Hoành Điếm rồi, đến lúc đó sẽ lập tức vào đoàn. Em muốn tiếp tục ở lại đây hay đặt vé máy bay về Tống Thành?”

Tiêu Lạc vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nhưng nghe Lương Diễm hỏi như vậy, vẫn theo bản năng trả lời lại: “Vậy em về Tống Thành đi!”

Ban đầu vốn dĩ là vì Lương Diễm mới đến nước M, hiện giờ Lương Diễm phải rời đi, cô ở lại đây thì có ý nghĩa gì chứ, đương nhiên là phải cùng nhau rời đi rồi.

Lương Diễm và Tiểu Xuyên lái xe đưa cô tới sân bay.

Thời điểm Tiểu Xuyên đi làm thủ tục đăng kí và gửi hành lý cho Tiêu Lạc, cô cùng Lương Diễm đứng một chỗ nhỏ giọng nói chuyện.

Lương Diễm: “Phía bên mẹ đã định ngày kiểm tra là cuối tháng này, đến lúc đó là em đi chăm sóc mẹ, hay là để anh tìm cho mẹ một hộ lý nhé?”

Tiêu Lạc nghĩ nghĩ: “Để em đi! Dù sao ngay từ đầu cũng đã bàn bạc xong xuôi rồi mà.”

Lương Diễm nhìn cô một cái thật sâu: “Nếu như cảm thấy miễn cưỡng hoặc có gì không được tự nhiên, nhất định phải nói cho anh biết. Dù sao... khi trước em đồng ý với mẹ, là dùng thân phận đầu bếp tới chăm sóc bà, nhưng hiện giờ là với thân phận con dâu.”

Nghe được hai từ “con dâu”, ánh mắt Tiêu Lạc không khỏi xa xăm. Từ xưa đến nay mẹ chồng nàng dâu luôn dễ xảy ra vấn đề, huống chi cô và Lương Diễm kết hôn lại quá vội vã, trước khi kết hôn cô mới chỉ gặp mẹ Lương Diễm một lần, cho nên hiện tại Tiêu Lạc cũng không dám nói chắc, vì thế đành lấp lửng: “Em biết mà. Nếu lúc đấy thật sự cảm thấy khó xử, em nhất định sẽ nói với anh trước.”

Theo lý mà nói thì đề tài tới đây là có thể kết thúc, dù sao loa ở sân bay cũng đã thông báo đã tới giờ lên máy bay, hơn nữa Tiểu Xuyên cũng đã cầm vé máy bay của Tiêu Lạc đứng đợi ở cách đó vài bước rồi.

Nhưng nhìn Lương Diễm rõ ràng là vẻ muốn nói lại thôi, vì thế Tiêu Lạc dứt khoát yên lặng, kiên nhẫn chờ Lương Diễm mở miệng.

Kết quả đợi rất lâu, Lương Diễm chỉ giơ tay xoa xoa tóc cô, sau đó nhẹ giọng nói: “Vào đi thôi. Anh đứng ở chỗ này nhìn em vào rồi mới đi.”

Tiêu Lạc nhận vé máy bay và chứng minh thư trong tay Tiểu Xuyên rồi đi về phía cổng lên máy bay, đi được vài bước lại nhịn không được bịch bịch bịch chạy quay lại, hơi thở có chút dồn dập dặn dò Lương Diễm: “Vết thương trên người anh vẫn còn chưa khỏi hẳn đâu, lúc đóng phim nhất định phải chú ý thân thể mình, tuyệt đối đừng để lại bị thương nữa....”

Đuôi mắt Lương Diễm ánh lên ý cười nhẹ: “Lo lắng cho anh hả?”

Tiêu Lạc làm lơ anh trêu chọc, tiếp tục nói suy nghĩ của mình: “Em không rõ lắm lịch trình công việc của anh, cho nên bình thường sẽ không quá chủ động nhắn tin hay gọi điện thoại, nhưng chỗ em bất cứ lúc nào cũng có thể nghe điện, nếu có thể, chúng ta mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại được không?”

Trước kia Tiêu Lạc từng nói mình là người rất chậm nhiệt, hơn nữa nếu hai người đã kết hôn, vậy thì chắc chắn phải nghiêm túc bồi dưỡng tình cảm. Cho nên cô tự nhận vợ chồng vừa mới cưới, yêu cầu mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại cũng không tính là quá đáng.

Kết quả không nghĩ tới Lương Diễm lại lắc lắc đầu, trầm giọng nói: “Không được.”

Tiêu Lạc ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh. Lương Diễm hôm nay mặc một chiếc áo khoác đen có cổ đứng, viền áo cố ý được dựng lên che khuất non nửa khuôn mặt, vì thế càng lộ ra vẻ anh tuấn.

Tiêu Lạc vẫn luôn cho rằng mình không phải người chỉ biết nhìn nhan sắc đàn ông, hơn nữa thời điểm quen biết Lương Diễm, cô chỉ cảm thấy anh lớn lên đẹp trai, nhưng cũng chưa tới mức quá xuất sắc. Nhưng gần đây không biết có phải là do thân phận đã thay đổi hay không, mà Tiêu Lạc hết lần này đến lần khác bị Lương Diễm ở góc độ nào đó chạm trúng vào tâm tư thiếu nữ già cỗi của cô.

Tựa như hiện tại, cô không thể nào nhịn được mà ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào Lương Diễm, giống như kẻ ngốc vậy.

Lương Diễm bình tĩnh tự nhiên để Tiêu Lạc tự do quan sát mình, mãi cho tới khi thời gian không thể kéo dài nữa mới tiếp tục mở miệng nói: “Mỗi ngày một cuộc điện thoại sao đủ, đương nhiên phải gọi mấy lần rồi.”

*** ***

Sự thật chứng minh là nói trước thường bước không qua, ví như việc gọi điện thoại này, trước đó Lương Diễm còn nghĩ kĩ rồi, nhất định phải gọi điện thoại thật nhiều cho Tiêu Lạc để bồi dưỡng tốt tình cảm vợ chồng, nhưng từ sau khi đi Hoành Điếm, ngay cả mỗi ngày có được một cuộc điện thoại còn không chắc.

Bộ phim “Tội phạm” này bởi vì tai nạn của anh mà đã hoãn lại mất hơn nửa năm, hiện tại khó khăn lắm Lương Diễm mới thành công quay trở lại, cho dù đạo diễn không đề cập tới, Lương Diễm cũng sẽ tự giác hỗ trợ theo kịp tiến độ. Cho nên ngay khi những người khác có mặt ở Hoành Điếm, liền vào tổ không ngừng, sau đó dưới điều kiện thân thể cho phép, anh bắt đầu đóng phim không biết ngày đêm.

Có đôi khi kết thúc công việc quay lại khách sạn đã là 3,4 giờ sáng, lúc này cho dù anh có nhớ Tiêu Lạc, cũng tuyệt đối không gọi điện cho cho cô, vì sợ cô sẽ lo lắng.

Đương nhiên thỉnh thoảng cũng có thể kết nối được điện thoại, đó vào thời gian nghỉ khi Lương Diễm đóng phim ban ngày, nhưng thông thường không nói được vài câu đã bị người của đoàn phim ngắt lời, Tiêu Lạc nắm di động nghe Lương Diễm ở đầu dây bên kia nói chuyện với người ở đoàn phim, vừa luyến tiếc không muốn ngắt điện thoại, lại sợ ảnh hưởng đến công việc của Lương Diễm, tâm trạng vô cùng mâu thuẫn.

Có đôi khi Tiêu Lạc cũng không nhịn được mà cảm khái, hai người tuy rằng trên danh nghĩa là đã kết hôn, về mặt pháp luật quan hệ càng trở nên thân cận, nhưng kì thật thời gian ở chung thậm chí còn không bằng lúc vừa mới quen biết. Dẫu sao khi đó hai người ở biệt thự sớm chiều cạnh nhau, không giống hiện tại, đừng nói đến gặp nhau, ngay cả gọi một cuộc điện thoại cũng là xa xỉ.

Nhận được điện thoại của Hoa tỷ là khi Tiêu Lạc đang cùng Túc Tiểu Mễ ra ngoài dạo phố. Bởi vì cuối tháng phải đi cùng Lương mẹ đến bệnh viện kiểm tra, cho nên trong khoảng thời gian này Tiêu Lạc không tiếp nhận đơn hàng mới, cứ như vậy bỗng dưng dư ra kì nghỉ hơn nửa tháng.

Tiêu Lạc và Hoa tỷ hẹn gặp nhau ở quán cà phê cạnh trung tâm mua sắm. Hoa tỷ vừa ngồi xuống, liền lấy từ trong túi ra chìa khoá và danh thiếp đưa cho Tiêu Lạc: “Này, chìa khoá biệt thự. Cậu ta cố ý bắt tôi từ Hoành Điếm mang về tận đây đưa cho cô đấy, còn bảo nếu cô có thời gian thì tới tiệm thú cưng đón mèo về, đây là danh thiếp của chủ tiệm thú cưng đó.”

Tiêu Lạc nhận lấy chìa khoá cùng với danh thiếp cất vào trong túi, mới nhẹ giọng hỏi Hoa tỷ: “Dạo này anh ấy có khoẻ không ạ?”

Kì thật chỉ cần chịu khó lên mạng tra, trên mạng đầy rẫy các tin tức về hoạt động sắp tới của Lương Diễm, bao gồm cả tin tức comeback, cả hoạt động đang đóng phim ở Hoành Điếm của anh... Hơn nữa những tin tức này đều có ảnh chụp, nhưng Tiêu Lạc vẫn muốn nghe lời của những người ở bên cạnh anh mới có thể càng thêm yên tâm.

Ai ngờ Hoa tỷ trầm ngâm nửa phút, cuối cùng lại thở dài nói: “Cũng không có khoẻ lắm đâu.”

Tiêu Lạc nghe xong trong lòng động một cái: “...Sao vậy? Có phải miệng vết thương nhiễm trùng hay không? Hay lại bị vết thương mới rồi?”

Hoa tỷ xoay xoay chìa khoá xe trong tay, lập lờ nói: “Hai ba câu nói không rõ được, bây giờ tôi chuẩn bị phải lái xe về Hoành Điếm, dù sao hiện tại cô cũng không có việc gì, có muốn tiện thể đi thăm ban luôn không?”

Thăm ban sao?

*** ***

Lúc này tại đoàn phim Hoành Điếm.

Lương Diễm đang mặc trang phục diễn chăm chú nghe đạo diễn giảng diễn, thậm chí lúc Hoa tỷ bước vào cũng không hề để ý, đương nhiên lại càng không chú ý tới Tiêu Lạc được thân hình khổng lồ của Hoa tỷ che khuất đang đi theo sau.

Tiêu Lạc lớn đến như vậy thật sự là lần đầu tiên được tới phim trường, nhìn cái gì cũng thấy lạ lẫm, nhưng lại ngại hỏi Hoa tỷ, nên đành ngoan ngoãn đi theo, an tĩnh ngồi sau máy quay theo dõi Lương Diễm đóng phim.

Trên đường tới Hoành Điếm, Tiêu Lạc cũng đã hoài nghi liệu có phải Hoa tỷ lừa cô hay không, nhưng lúc này đứng cách nhân viên công tác ngược xuôi nhìn Lương Diễm trước ánh đèn và máy quay, Tiêu Lạc liền ý thức Hoa tỷ cùng lắm là có chút khoa trương.

Bởi vì Lương Diễm trông đã gầy hơn một chút so với hồi tách ra ở nước M, vậy nên ngũ quan trên mặt càng thêm góc cạnh. Cùng là một bộ trang phục màu đen, nhưng mặc trên người rõ ràng rộng hơn nhiều, càng thêm vẻ thanh quắc mà đơn bạc.

Trái lại trông còn có vẻ càng giống người bệnh hơn so với hồi ở nước M.

Nghĩ như vậy, Tiêu Lạc không nhịn được mà liếc Hoa tỷ đang đứng bên cạnh một cái. Hoa tỷ vô tội nhìn lại, sau đó nhỏ giọng nói tốt thay Lương Diễm: “Tình huống đặc thù, tình huống đặc thù đó, là người nhà nhất định phải càng thấu hiểu hơn chứ! Cô nghĩ lại mà xem, trước kia bởi vì phẫu thuật mà cậu ấy đã lãng phí mất hơn nửa năm, vất vả mới trở lại được, đương nhiên là phải cố gắng nhanh chóng đuổi kịp tiến độ đúng không? Bây giờ đã tốt hơn không ít rồi đấy, cô không biết cậu ta vừa tới Hoành Điếm được mấy ngày nay, phải nói là cả ngày lẫn đêm đều ở đoàn phim, ngay cả tôi cũng nhìn không nổi rồi.... Bây giờ thì tốt rồi, có cô là vợ bên cạnh trông chừng cậu ta, cậu ta chắc chắn sẽ không dám liều mạng như thế nữa.”

Tiêu Lạc nghe thấy anh ta câu trước là “người nhà”, câu sau là “vợ”, bất giác thấy đau đầu. Trước kia sao không phát hiện ra Hoa tỷ lại dong dài như thế nhỉ?

Phía bên Lương Diễm rất nhanh thông báo bắt đầu diễn.

Nhìn qua tựa hồ không phải là cảnh gì đặc biệt khó diễn, ít nhất không phải là cảnh đánh nhau mà Tiêu Lạc lo lắng.

Tuy nhiên sau khi quay lại mấy lần Tiêu Lạc mới phát hiện, tuy rằng động tác không phải kịch liệt, nhưng cảm xúc của Lương Diễm trong cảnh phim này lên xuống vô cùng mãnh liệt. Ban đầu chỉ là diễn bằng ánh mắt, nhưng rất nhanh bắt đầu có xung đột xô xát với bạn diễn, nói chung là một quá trình tăng tiến dần cảm xúc.

Diễn viên phối hợp quay cùng Lương Diễm thì Tiêu Lạc không biết, nhưng có thể rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của đối phương bị Lương Diễm đơn phương áp chế, có thể là bởi vì khẩn trương, cho nên không thể theo kịp.

NG.*

*Cảnh phim bị lỗi.

Lương Diễm bị bạn diễn liên luỵ, phải quay lại hết lần này đến lần khác, cảm xúc cũng theo đó mà ngày càng lên cao.

Không nhớ rõ sau bao nhiêu lần, Tiêu Lạc rốt cục cũng nghe được đạo diễn nói một tiếng: “Qua.”

Lương Diễm trút bớt sức lực trên người, vừa mới chuẩn bị đến chỗ máy quay xem lại cảnh vừa rồi, liền thấy Tiêu Lạc ngồi giữa một đám đàn ông, đang mở to mắt nhìn anh.

- -----------------------

Editor có lời muốn nói:

Đây là truyện đầu tiên mình tập tành edit nên còn nhiều sai sót, hi vọng mọi người giúp đỡ chỉ ra lỗi sai để mình sửa nhaa!!

Cảm ơn bạn đã ghé thăm và đọc truyện, mọi người ghé qua hãy giúp mình để lại một vote nha <3

Have a nice day!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.