Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Viện trưởng cô nhi viện họ Mạnh, vào một buổi đêm xuất hiện dải ngân hà lộng lẫy, bà đã nhặt được một đứa nhỏ được đặt trước cửa cô nhi viện, ước chừng mới hai tuổi, trong đôi mắt chứa đầy ánh sao, vì thế quyết định gọi nó là Mạnh Tinh.
Bà phát hiện ra đứa nhỏ này và những đứa nhỏ khác không quá giống nhau, nói chuyện ít, tính tình chất phác, thích ở một mình, không hứng thí với món đồ chơi nào, cũng không chơi bời với mấy đứa nhỏ khác. Mang tới bệnh viện kiểm tra một hồi, kết luận rằng đứa bé ấy mắc chứng tự kỷ.
Đại khái cũng bởi lý do này, nó mới bị cha mẹ ruột vứt bỏ, muốn sinh thêm một đứa con khác khỏe mạnh hơn.
Viện trưởng Mạnh lại không ghét bỏ nó, đối xử rất bình đẳng. Những đứa nhỏ được đưa tới cô nhi viện, ngoại trừ do cha mẹ bị tai nạn ngoài ý muốn, thì chính là trên thân thể có đủ loại khiếm khuyết, hay là bị cha mẹ không có trách nhiệm đưa tới cuộc sống này, bị bỏ rơi như những chiếc giày rách nát.
Những đứa trẻ bị bệnh tự kỷ càng nên được dẫn dắt và bầu bạn nhiều hơn, viện trưởng Mạnh dùng hết kiên nhẫn, Mạnh Tinh cũng không có quá nhiều phản ứng đáp lại.
Có đôi lúc viện trưởng Mạnh sẽ đàn dương cầm cho các bạn nhỏ ca hát. Đàn dương cầm là do người hảo tâm trong xã hội quyên tặng, lúc rảnh rỗi bà học được mấy bài nhạc thiếu nhi, muốn tạo niềm vui cho cho đám trẻ bằng những lời ca tiếng hát, bài nhạc đàn thuần thục nhất là 'Ngôi sao nhỏ': “Chợt lóe chợt lóe lên ánh sáng lấp lánh, cả bầu trời ngập tràn những ngôi sao nhỏ, treo trên bầu trời tỏa ra ánh sáng, giống như những đôi mắt nhỏ.....”
Mạnh Tinh cũng không tham gia vào hoạt động tập thể. Khi những đứa trẻ khác tụ tập lại một chỗ cùng nhau ca hát, cậu luôn trốn ở trên tầng.
Đôi mắt của cậu ảm đạm không có ánh sáng, luôn trốn tránh ánh mắt của người khác, không còn chứa đầy ánh sao nữa.
Viện trưởng Mạnh từng ôm cậu xuống dưới, cổ vũ cậu cùng ca hát với những bạn nhỏ khác. Mạnh Tinh cũng chỉ lẳng lặng nhìn, gắt gao ngậm chặt miệng, từ đầu chí cuối không hề hé nửa lời.
Viện trưởng Mạnh có chút thất vọng, nhưng cũng biết không thể nhất thời vội vàng.
Nhưng không ngờ tới khi kết thúc, Mạnh Tinh 4 tuổi đi đến bên dương cầm, đàn lại bài «Ngôi sao nhỏ» từ đầu tới đuôi, không sai lệch một âm nào.
Viện trưởng Mạnh khiếp sợ.
Mạnh Tinh chưa từng học dương cầm, sẽ không biết đọc nhạc phổ, không nhận biết được phím đàn, gần như chỉ nhìn bà đàn một lần là có thể nhớ kỹ.
Viện trưởng Mạnh thử đàn tiếp mấy bài hát thiếu nhi, ví dụ như «Lỗ Băng Hoa». Mạnh Tinh đều có thể đàn lạn từ đầu tới cuối không chút kém cạnh.
Vì thế viện trưởng Mạnh kinh ngạc phát hiện rằng, đứa nhỏ này là một thiên tài, cả về phương diện trí nhớ lẫn phương diện âm nhạc.
Từ đó về sau, bà tìm được phương thức giao tiếp với Mạnh Tinh. Mạnh Tinh sẽ không biểu đạt bằng lời nói, nhưng lại có thể sử dụng âm nhạc để biểu đạt cảm xúc. Bà dạy cho Mạnh Tinh cách đọc nhạc phổ, sau đó thấy được đứa nhỏ này sẽ rất nhanh chóng có thể đàn lại bài hát nguyên gốc.
Khi cậu vui vẻ sẽ đàn một đoạn nhạc nhỏ vui vẻ, khi buồn bã sẽ đàn một khúc bi thương trầm lắng, khi tức giận sẽ gõ ra vô số âm trầm. Mỗi khúc nhạc đều mượt mà êm tai.
Rất nhanh sau đó bà đã không còn gì để dạy. Viện trưởng Mạnh phát hiện ra thiên phú của cậu, không đành lòng để nó bị mai một, vì thế mời một chuyên gia dương cầm làm thầy cho cậu.
Thầy giáo dương cầm cũng phải kinh ngạc cảm thán trước sự thông minh của Mạnh Tinh, tình nguyện miễn giảm một nữa học phí. Sau khi dạy dương cầm vài năm, ông cho Mạnh Tinh than gia vào các cuộc thi dương cầm.
Lần đầu tiên Mạnh Tinh đạt được quán quân. Truyện Đoản Văn
Từ đó về sau, với nhiều lần thi đấu, nhiều lần nhận thưởng, được nhận vào trường âm nhạc chuyên nghiệp, đỗ đầu vào đại học âm nhạc top đầu cả nước ở tuổi mười sáu.
Trong âm nhạc cậu có thể thả lỏng từ thân tới tâm, mười mấy năm qua viện trưởng Mạnh miễn nhẫn bầu bạn với cậu khiến cậu thoát khỏi tự bế. Ngoại trừ còn có chút hướng nội không thích nói chuyện, Mạnh Tinh đã có thể giai tiếp bình thường với những đứa trẻ khác, đôi mắt lại lấp lánh ánh sao khi đánh đàn.
Cậu vô cùng cảm tạ viện trưởng Mạnh đã dẫn dắt và bầu bạn với mình, viện trưởng Mạnh tựa hồ như mẹ ruột của cậu vậy, Mạnh Tinh gọi bà một tiếng mẹ.
Cậu nhất định phải cố gắng học âm nhạc thật tốt, tương lai trở nên nổi bật, báo đáp mama viện trưởng.
Mama viện trưởng khi nghe cậu nói muốn báo đáp, trong mắt lộ ra vui mừng, bà ân cần nói: “Mẹ không cần con báo đáp gì cả, mẹ chỉ có một tâm nguyện, chính là nhìn thấy con tỏa sáng trên sân khấu âm nhạc giống như những ngôi sao lấp lánh. Con ngoan, con sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của ta.”
Ngày đó khi nhận được giấy báo trúng tuyển từ Học viện Âm Nhạc thành phố S, cậu thiếu niên trước nay luôn trầm tính hướng nội, hạn chế vận động, vào lúc này đây khó có được hưng phấn một mạch chạy về cô nhi viện, trong mắt ngập tràn vui sướng, gấp gáp không chờ nổi muốn báo tin tốt này cho bà.
Khi trở về, hình ảnh nhìn thấy là y tá nâng người mẹ viện trưởng ấy của cậu lên xe cứu thương rồi đi mất.
Viện trưởng Mạnh bị xuất huyết não, không cứu chữa được nên đã qua đời.
Thư báo trúng tuyển và giấy báo tử đặt bên cạnh nhau, cậu thiếu niên mờ mịt đứng bên ngoài nhà xác.
Cậu không biết đây có phải là đại hỉ đại bi hay không.
Hỉ không nơi để giãi bày, bi từ đâu mà có?
......
Mạnh Tinh vào đại học, lại trở về thành một cậu thiếu niên trầm mặc ít nói.
Không thích cười, cũng rất ít nói.
Sự ra đi của viện trưởng khiến cậu phải chịu một sự đả kích rất lớn, nội tâm càng ngày càng khép chặt, chỉ có thể mượn âm nhạc để giãi bày.
Sâu trong nội tâm cậu vẫn nhiệt tình yêu cuộc sống, vẫn nhiệt tình yêu thế giới này. Viện trưởng đã từng nói với cậu, trên thế giới này có rất nhiều thứ tốt đẹp, cuộc sống cũng không phải tồi tệ như cậu tưởng tượng, con người sau khi chết sẽ biến thành ngôi sao trên bầu trời.
Cậu lựa chọn tin tưởng mọi thứ.
Mạnh Tinh sẽ đàn «Ngôi sao nhỏ» cho người mẹ trên bầu trời của cậu nghe, có lúc sẽ đổi thành «Lỗ Băng Hoa», kèm theo đó là giọng hát trầm ấm của cậu thiếu niên ngồi trong phòng đàn.
“Bầu trời sao sao chẳng nói lời nào, dưới mặt đất có đứa nhỏ nhớ mẹ.....”
Những đứa nhỏ có thể học ấm nhạc đều có gia cảnh không thấp, khi ở nhà sẽ mất rất nhiều công sức bồi dưỡng nên.
Mạnh Tinh thực sự rất nghèo, nghèo đến mức không thể hòa nhập được với những học sinh ưu tú khác. Cậu chỉ có thể nói là rất trong sạch.
Thành phố S là siêu đô thị loại một, chi phí sinh hoạt tiêu thụ nhiều hơn hẳn so với mức sinh hoạt ở thị trấn nhỏ cũ mà cậu từng sống, thắt lưng buộc bụng mới có thể sống qua ngày. Cậu phải dựa vào học bổng của trường học và các loại học bổng, ngoài ra còn có tiền nhuận bút đổi lấy từ việc viết nhạc cho các studio, chỉ có thế mới miễn cưỡng duy trì được sinh hoạt.
Bài hát mà cậu viết rất không tồi, có điều dù sao cũng mới là người mới, đã thế còn là học sinh, chung quy lại vẫn bị ép giá một cách ác ý. Bản quyền về tay studio, đều sẽ không đề tên cậu.
Mạnh Tinh không để bụng. Mấy bài hát như vậy cậu tùy tùy tiện tiện viết trong chuyến đi “Một trăm thủ đô”, sản phẩm cậu tùy tay liền được người ta coi như trân bảo, mà cậu chỉ để ý đến vấn đề ấm no.
Xuất sắc, duy nhất được thầy giáo thiên vị. Độc lai độc vãng, cuộc sống sinh hoạt túng quẫn nghèo nàn. Rất dễ dàng bị các bạn học âm thầm ghen ghét bởi cái mác “ngạo mạn” “quái nhân” “nghèo kiết hủ lậu”, sau lưng thì hết sức âm mưu, lén lút nhạo báng.
Thiên tài luôn luôn không hợp với đoàn thể.
Những vấn đề đó Mạnh Tinh đều không để bụng.
Cậu chỉ muốn dốc toàn tâm toàn lực cho việc học hành, tạo ra thành tựu trong giới âm nhạc, thế mới không cô phụ niềm hy vọng mà mama viện trưởng dành cho cậu.
Mama viện trưởng ở trên trời, nhất định sẽ thấy được.
......
Để làm tư liệu cho cuối cấp, Mạnh Tinh nhốt mình trong phòng cả ba ngày, bỏ hết tâm huyết viết ra một ca khúc.
Giai điệu bài hát nhẹ nhàng êm tai, tràn ngập hy vọng mới.
Ca khúc này này cậu đặt tên là «Tinh nguyện». Gửi tới người mẹ viện trưởng trên bầu trời.
Cảm ơn viện trưởng đã mang đến cho cậu một cuộc sống mới.
Cậu sẽ cố gắng hoàn thành tâm nguyện của người mẹ ấy.
Đồng thời cũng chính là hoàn thành khát vọng của cậu.
Một «Tinh nguyện» là bầu trời đại biểu ngôi sao tâm nguyện của mẹ, cũng là ngôi sao tâm nguyện nhỏ của cậu ở dưới mặt đất này.
Cậu muốn tiếp tục tỏa sáng lấp lánh.
Chỉ là không thể ngờ tới, ca khúc được giao lên, nhận lại không phải là sự khen ngợi tán thưởng của giáo viên, mà là một cái nhăn mày thật sâu.
Thầy giáo không nói một lời nào, chỉ lấy điện thoại ra, mở cho cậu nghe một bài hát.
Bài hát kia tên là «Lưu luyến», là mang collab giữa thiên vương giới âm nhạc Lưu Khải Thanh và nữ ca sĩ mới Tần Dĩ Nhu.
Một bản tình ca lâm li da diết.
Toàn bộ giai điệu giống hệt với «Tinh nguyện» của cậu.
Người soạn nhạc ghi là Tần Dĩ Nhu.
Sao có thể...
Mỗi một nốt của «Tinh nguyện» đều là do cậu tự tay viết ra, sao có thể là do Tần Dĩ Nhu viết?
Nhưng ba ngày nay căn bản cậu không hề bước ra khỏi phòng, bản nhạc này cũng mới được viết ba ngày vừa rồi, tại sao lại xuất hiện một ca khúc y hệt thế?
Cậu nghĩ không ra.
Những người cùng trường không vừa mắt cậu bắt đầu ác ý phỏng đoán: “Nhất định là Mạnh Tinh trộm ca khúc đó. Chẳng phải bữa trước cậu ta có tới phòng làm việc của Lưu Khải Thanh đưa bản thảo đó sao? Khẳng định là khi đó đã nhìn thấy bản nhạc Tần Dĩ Nhu gửi tới, cho rằng Lưu Khải Thanh sẽ không dùng đến nên trộm mất, không ngờ tới giờ bị lật xe ha.”
Không, không phải. Quả thật phòng làm việc của Lưu Khải Thanh sẽ thu về mấy bản nhạc, nhưng lúc ấy cậu tới chính là vì một ca khúc khác. «Tinh nguyện» là lễ vật cậu dốc hết tâm huyết muốn hiến tặng cho viện trưởng, chỉ thuộc về cậu và viện trưởng, sẽ không đưa bản quyền cho bất kỳ kẻ nào!
Chính là hiện tại đã hết đường chối cãi, vì kế sinh nhai mà hành động gửi bài hát tới nơi nơi của cậu giờ phút này đã không thể nào cãi lại chứng cứ phạm tội. «Lưu luyến» là do Tần Dĩ Nhu sáng tác, Tần Dĩ Nhu và cậu đều đi đưa nhạc phổ tới chỗ Lưu Khải Thanh, Tần Dĩ Nhu được chọn, còn cậu cuối cùng chính là giao ra một ca khúc giống y như vậy.
Cho nên là cậu sao chép của Tần Dĩ Nhu, chỉ đơn giản vậy thôi.
Người thầy giáo trước nay đều thiên vị cậu giờ đây lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt thất vọng. Các bạn học khinh thường cười nhạo cậu: “Thiên tài mà cũng làm ra loại chuyện này sao, chẳng lẽ hết thời rồi à?”
“Trước lạ sau quen, nhìn da mặt cậu ta dày như vậy chắc cũng không phải lần đầu tiên, vài lần thi lấy thưởng trước kia không biết có phải cũng là đi ăn trộm không.....”
“Ăn trộm” “Sao chép” “Kẻ đạo nhạc”, những từ ngữ sỉ nhục ấy đã thay thế cái danh thiên tài, ghim ở trên đầu Mạnh Tinh, khiến cậu phải chịu ánh mắt khinh thường của người khác mọi lúc mọi nơi.
Không phải, không phải!
Cậu không phải ăn trộm.
Rõ ràng, rõ ràng chính là cậu viết.....
Mạnh Tinh không rõ nữa.
Hiệu trưởng và thầy giáo tiếc hận tài hoa của cậu, cảm thấy cậu chẳng qua chỉ là nhất thời bị quỷ tha ma ám, quyết định cbo cậu một cơ hội sửa sang lỗi lầm. Chỉ cần viết bản kiểm điểm, giao lại tư liệu bài tập một lần nữa, là có thể bỏ qua chuyện cũ.
Mạnh Tinh cự tuyệt.
Cậu không sai, cậu không kiểm điểm.
Tần Dĩ Nhu dựa vào bản «Lưu luyến» đầu tay này mà một lần nổi tiếng, lập tức từ một đứa quèn tuyến mười tâm chả có thanh danh trở thành một ca sĩ nhân khí đầy mình, rất nhiều phương tiện truyền thông phỏng vấn cô ta về hành trình sáng tác ra «Lưu luyến», cô ta đều hào phóng trả lời.
Mạnh Tinh nhìn nhìn, xem được một nửa liền chịu không nổi đóng lại luôn.
Tần Dĩ Nhu giải thích rằng đó là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào lưu luyến. Thời cô còn ở lửa tuổi học sinh đã từng có một đoạn tình yêu ngây ngô, thời niên thiếu khinh cuồng, hiện giờ đã chia xa từ lâu, cho nên sáng tác ra ca khúc này.
Hành trình đã mâu trí sẵn này lập tức khỏi gợi hồi ức thanh xuân của nhiều người, gây ra được tiếng vang của xã hội.
Mạnh Tinh chỉ cảm thấy buồn cười.
Tình yêu gì chứ, thanh xuân gì chứ.
Nhàm chán lại còn đạo đức giả.
Cậu muốn đi tìm Tần Dĩ Nhu hỏi cho ra nhẽ. Cậu không tin sóng điện não giữa người với người có thể đâm vào nhau như vậy, nhưng cậu không có cách nào chứng minh được, cậu chỉ có thể dựa vào trực giác muốn tìm người hỏi cho rõ ràng.
Cậu có thể viết cho cô ta rất nhiều bài hát khác, toàn bộ đều miễn phí không cần một phân tiền nào, nhưng riêng «Tinh nguyện» người khác không thể đụng vào, không thể vấy bẩn. Cầu xin cô ta, đừng đụng là ca khúc này, đó là dành cho viện trưởng, cho người mẹ của cậu.....
Nhưng cậu không tìm được. Tần Dĩ Nhu vừa nổi tiếng đã ký hợp đồng với công ty quản lý, một sinh viên bình thường như cậu căn bản không thể gặp được.
Chưa từng có một điều gì lại khiến cậu tuyệt vọng đến mức này.
Đó là cuộc sống mới của cậu, nhưng lại bị người ta phá hỏng.
Cậu giãy giụa trong vài ngày, chứng kiến Tần Dĩ Nhu dựa vào ca khúc debut mà càng ngày càng hot, còn cậu lại nhận về toàn bộ những ánh mắt trào phúng lạnh nhạt rồi rơi xuống vực thẳm.
Ngôi sao sáng đã mất đi.
Leo lên tầng thượng của tòa nhà cao nhất thành phố nhìn những ánh đèn neon chói lọi bên dưới, quan sát nhịp sống ồn ào náo nhiệt của hàng ngàn con người bằng ánh mắt lạnh lùng.
Mạnh Tinh không hề lưu luyến.
Cậu muốn đi tìm người mẹ viện trưởng của cậu.
Không có người tin tưởng cậu, tất cả mọi người đều nói cậu sai.
“Tôi không làm sai, tôi sẽ không sửa.” Đây là một câu cuối cùng cậu để lại cho thế giới.
Cậu rơi từ tầng thượng xuống, rơi xuống như một ngôi sao băng. Cả đời cậu không hò hét gào thét, chỉ có khi chết đi mới lưu lại một chút tiếng vang của vật nặng rơi xuống đất, đó là giọng nói khàn khàn cuối cùng của cậu.
Quần chúng vây xung quanh đứng xem sẽ nói gì?
—— đáng tiếc, còn trẻ thế mà đã chết.
—— cuối cùng cũng nhảy rồi kìa, mau mau phát trực tiếp lên vòng bạn bè đi.
—— tâm lý yếu ớt quá ha, người trẻ tuổi ngày nay mới có chút việc cỏn con này mà đã chịu không nổi.
Cậu sẽ trở thành một đề tài trò chuyện sau những bữa ăn hoặc ngồi trò chuyện ngắn ngủi, qua mấy ngày sẽ bị vứt ra sau đầu, sẽ không còn một ai biết đến chuyện xưa của một ngôi sao.
Kẻ đạo nhạc vừa thu được tiền tài vừa thu được danh tiếng, cậu ta chết đi với một vết nhơ, chôn giấu bí mật này dưới nấm mồ.
Nếu thần minh không đến đây, đó sẽ là kết cục của cậu.
_
“Vốn dĩ bài hát đó tên là «Tinh nguyện», vậy khúc nhạc vừa rồi cậu đàn tên là gì?” Thích Bạch Trà nhẹ nhàng hỏi.
Đôi mắt của Mạnh Tinh run rẩy.
Cậu không biết vì sao lại đột nhiên bộc lộ nhiều như vậy đối với người thanh niên xa lạ kia, có lẽ rằng trước đó đối phương đã nói tin tưởng cậu, có lẽ hơi thở trên người đối phương quá mức dịu dàng vô hại, khiến người ta bất giác buông bỏ toàn bộ cảnh giác.
Đến cái tên của người thanh niên ấy cậu cũng không biết, thế nhưng chính bản thân lại bất tri bất giác giải thích mọi sự tình.
Mạnh Tinh thấp giọng nói: “Tuyệt vọng.”
Đoạn nhạc này là một khúc ngẫu hứng, đã có tên «Tuyệt vọng».
Thích Bạch Trà nói: “Sẽ còn hy vọng.”
Mạnh Tinh khẽ lẩm bẩm: “Sẽ không còn hy vọng nữa.”
“Tôi bị đuổi học, ba ngày sau sẽ phải dọn ra khỏi ký túc xá.” Trong mắt cậu bé đều là mê mang bối rối, “Tôi không biết phải đi đâu, trên người tôi cũng không có tiền.”
“Không cần dọn.” Thích Bạch Trà đứng dậy, vỗ vỗ bụi bẩn trên quần áo, “Trong vòng ba ngày tôi sẽ giải quyết cho cậu.”
Mạnh Tinh không hiểu lắm.
Thích Bạch Trà không nhiều lời, chậm rãi ra khỏi phòng đàn.
Mạnh Tinh nhịn không được muốn hỏi: “Anh là ai? Tại sao lại muốn giúp tôi?”
Thích Bạch Trà đứng lại ở cửa, nghĩ nghĩ, quay đầu lại nói.
“Tôi là người thủ hộ của thế giới.”
Mạnh Tinh: “...... Phốc.”
Câu trả lời nhiệt huyết mà ảo tưởng sức mạnh kiểu gì thế này.
Thế mà cậu lại thật sự cho rằng người thanh niên thoạt nhìn đáng tin cậy này có biện pháp giúp đỡ cậu chứ!
“Quả nhiên không tin mà.” Thích Bạch Trà cảm thấy vô cùng bất lực.
Nếu nói thẳng “Tôi là thần”, e rằng còn bị coi thành bệnh nhân tâm thần đi.
Có điều, cậu trả lời ngớ ngẩn như vậy có thể làm cho ngôi sao nhỏ ảm đạm không ánh sáng hơi hơi cười nói, Tuyết Thần đại nhân thật ra cũng không ngại tự phá hình tượng của mình một chút.
+++++++
Mụ editor đang rất tức tối và phẫn nộ:
Ôiiiiiiiiiiii... Bực mình lắm í!!!!!!!!!
Tối qua tôi định đăng chương này cho mọi người đọc rồi, nhưng mà khum... Bản thảo bị mất T_T... Bay cả chương luôn!!!!!!!
Tôi ngồi gõ lại từ đầu, nó bực tức gì đâu chứ QAQ
Huhuhuhuhuhu ~~~~~
À mọi người ơi, có lỗi chính tả gì thì cứ comment ở dưới để tôi sửa luôn nhá, tại mấy nay tôi bị kiểu đọc đi đọc lại vẫn không phát hiện ra lỗi sai ấy