Sau Khi Kết Hôn, Ngày Nào Phó Tiên Sinh Cũng Ghen

Chương 18: Chương 18: Trừng phạt




Biên tập: Gà Mê Múi

Vừa vặn Kỷ Hạ đã tập xong đoạn này, cô dùng bàn tay lau mồ hôi trước trán, do thở hơi gấp nên ngực phập phồng lên xuống.

“Phó tiên sinh anh tới rồi.”

Cô lộ ra nụ cười quen thuộc với Phó Hằng Chi, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra đi đến trước mặt anh.

“Sáng ngày mai phải đến chỗ thi đấu chuẩn bị vì thế không có thời gian luyện tập, nên hôm nay em còn muốn luyện thêm chút nữa ạ, có được không anh?”

“Được chứ.”

Phó Hằng Chi ngồi vào chỗ hôm trước chờ cô, mười ngón tay đan nhau để trên gối, lẳng lặng nhìn từng động tác múa của Kỷ Hạ, cho đến khi cô mệt mỏi, vịn vào lan can thở nghỉ ngơi, lúc này anh mới đứng lên đóng cửa phòng múa lại.

Sau khi đóng cửa thì anh đứng trước lan can nhìn cô: “Hạ Hạ, đến đây.”

Kỷ Hạ đi đến trước mặt Phó Hằng Chi, ánh mắt nhìn anh hơi dè dặt: “Hôm nay Phó tiên sinh không vui sao?”

Tuy Phó Hằng Chi vẫn cười, ánh mắt nhìn Kỷ Hạ cũng dịu dàng nóng bỏng, nhưng Kỷ Hạ vẫn tìm được dấu vết anh đang giấu đi kia.

Phó Hằng Chi không vui bị Kỷ Hạ phát hiện, trái lại nụ cười trên mặt anh càng sâu hơn, anh nắm cổ tay kéo cả người Kỷ Hạ đến, đè bờ eo mềm mại vào lan can, sau đó đặt chân cô lên lan can.

Tư thế này rất quen, lần trước Kỷ Hạ đưa lưng về Phó Hằng Chi, nhìn mình bị anh làm như thế nào qua tấm gương, nhưng lần này cô đứng đối mặt với Phó Hằng Chi, giống như đám mây bao vây lấy mặt trời.

Chân cô không hề tốn sức khi đặt lên lan can, tất mỏng trắng bao lấy đôi chân không thừa chút thịt nào, đường cong đó tựa như một tác phẩn điêu khắc hoàn mỹ.

Nếu ở bình thường, Phó Hằng Chi sẽ vui vẻ thưởng thức vẻ xấu hổ của Kỷ Hạ khi không chịu nổi sự đụng chạm, nhưng hiển nhiên hôm nay anh không kiên nhẫn như vậy.

Tất mỏng không cần Phó Hằng Chi dùng lực kéo rách, dưới động tác lôi kéo giữ chặt cô gái thì nó nhanh chóng rách thành một lỗ tròn giữa hai đùi, lộ ra quần lót mềm mại bên trong.

Kỷ Hạ nắm tay áo Phó Hằng Chi, ngước mắt nhìn anh vừa vô tội vừa đáng thương, khiến Phó Hằng Chi không tự chủ được nhớ đến đôi mắt đẫm lệ của cô.

Mặc dù Kỷ Hạ lên giường làm một lần đã khóc, nước mắt chảy không dừng được, nhưng bước xuống giường Phó Hằng Chi chưa từng thấy cô buồn tủi.

Mỗi khi thấy anh cô sẽ ngoan ngoãn cười, sau đó ngẩng đầu như chú mèo cưng chờ được chủ nhân vuốt ve, việc đó nhiệt tình quá sẽ giống giả vờ, thiếu đi một chút lại thành thiếu sót, Phó Hằng Chi đã từng gặp qua nhiều phụ nữ như vậy, chỉ có Kỷ Hạ mang lại cảm giác cầu cưng chiều vừa đủ như này.

Cho đến giờ Phó Hằng Chi không xác định được rốt cuộc anh không vui là vì Kỷ Hạ ở gần Giang Nghiêu hay vì cô làm điều mà trước giờ anh chưa từng thấy trước mặt Giang Nghiêu nên mới sinh lòng ghen tức.

Có lẽ cả hai điều đó.

Anh xé tất của cô ra lớn hơn, tiếng vải rách khiến Kỷ Hạ đỏ mặt từ tai đến má, Phó Hằng Chi nhìn phần thịt trắng nõn trên đùi, cởi thắt lưng ra liền vén quần lót Kỷ Hạ qua một bên.

Vật đàn ông nóng bỏng lập tức đặt trước cửa huyệt của Kỷ Hạ, nơi đó vẫn chưa ướt át, hai mảnh thịt ngậm lấy đầu rùa của anh, thần kinh xúc giác nhạy cảm phóng đại nhiệt độ vật to cứng kia mang đến, khiến Kỷ Hạ bất an duỗi tay ôm cổ Phó Hằng Chi.

“Phó tiên sinh..Đừng đừng ở đây được không ạ…”

Phó Hằng Chi đưa lưng về phía cửa sổ sát đất, Kỷ Hạ rút cả người trong ngực anh, bị thân hình anh bao phủ, nhưng vẫn không có được cảm giác an toàn.

Tay Phó Hằng Chi luồn vào váy nâng mông cô lên, ánh mắt liếc nhìn bóng lưng Kỷ Hạ sau tấm gương.

Chiếc váy này quá cũ, phía sau có buộc dây, sợi dây trắng xám đan chéo cố định, phơi bày đường cong như ẩn như hiện của cô gái. Anh kéo nơ bướm ra, chiếc váy giống như chiếc túi tinh mỹ bị mở ra, thân thể cô gái được bao trong đó chính là lễ vật tuyệt vời nhất dành cho Phó Hằng Chi.

Anh cởi đồ lót của Kỷ Hạ ra, sau đó cúi người ngậm lấy viên chân trâu mềm mại trên ngực cô.

Kỷ Hạ bị ngậm lấy đầu nhũ hoa lập tức thẳng lưng, bàn tay nắm ống tay áo của Phó Hằng Chi siết chặt hơn.

“Ư..ưm…”

Đầu nhũ hoa không ngừng bị chiếc lưỡi thô ráp mềm mại vờn quanh, Kỷ Hạ không nhịn được khẽ rên, nhưng vẫn không thể không mềm giọng cầu xin anh: “Phó tiên sinh..đừng ở đây..ở đây..”

Bất kỳ lúc nào bạn học cũng có thể đến phòng luyện tập!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.