Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No

Chương 85: Chương 85




Vân Tử Túc dán thẳng tắp lên cánh cửa, toàn thân cứng ngắc như khúc gỗ.

Tư Hàn nhìn cậu: “Tiểu Túc?”

Trên mặt cậu nhóc viết đầy xúc động muốn tông cửa xông ra----- cánh tay cũng đã mò lên tay nắm cửa.

Tư Hàn như cảm giác được, hắn chậm rãi bước qua, lúc đứng trước mặt Vân Tử Túc, hai bóng hình sau lưng đã biến mất.

“Khỏe không?” Hắn hỏi.

Bả vai Vân Tử Túc từ từ thả lỏng bằng tốc độ mắt thường thấy được.

Tư Hàn híp mắt một cái.

Hắn nói khẽ: “Ta sẽ giải thích cho em.”

Vân Tử Túc nhớ lại giấc mơ hoang đường, một trong những vấn đề cậu không tài nào lý giải được nhất, chính là tại sao mình lại phải chạy đến địa bàn ma tu.

Tư Hàn đã khôi phục trí nhớ sẽ cho cậu câu trả lời.

“Là do ác thú tấn công.”

Ác thú là một loại thú vật ngoại lai toàn thân đen ngòm, trông như bò mộng, trên mặt có hai lỗ thủng nổi bật. Ban đầu sự xuất hiện của nó cũng không quá gây chú ý, chờ đến khi mọi người ở Tu linh giới phản ứng lại, cũng đã phát sinh đại họa ngập đầu.

Da ác thú cứng rắn, không dễ chém giết, tứ chi sắc nhọn, khả năng sinh tồn cực mạnh, tốc độ sinh sôi cũng tán đảm kinh hồn. Nó lấy linh khí làm thức ăn, bất kể là linh thạch linh cốc, hay là linh khí linh tuyền, chỉ cần qua tay bầy đà ác thú, thì đều giống như bị châu chấu ghé thăm, mảnh vụn cũng chẳng còn.

Đồ ăn của bọn chúng cũng bao gồm tu sĩ đầy ắp linh lực.

“Đại nạn ác thú chính thức bùng nổ vào khoảng thời gian em tham gia trận đấu Nguyên Anh, cũng vì chuyện này, trận tỷ thí bí cảnh giữa em và Bùi Dịch mới bị buộc phải ngừng lại trước khi có kết quả thắng bại cuối cùng.” Tư Hàn nói.

Vậy nên Vân Tử Túc không nhớ được kết quả của lần duy giao đấu chính diện duy nhất giữa cậu và Bùi Dịch---- là bởi bọn họ cơ bản chưa đánh ra kết quả sau cùng.

“Sau đấy thì sao?” Vân Tử Túc hỏi, cậu mơ hồ nhớ lại một vài mảnh ký ức rời rạc, nhưng không thể xâu chuỗi những thứ này với nhau. “Ác thú đã được giải quyết chưa?”

Tư Hàn lắc đầu: “Chưa.”

Không những chưa được giải quyết, mà tình hình còn trầm trọng hơn.

“Hẳn là ác thú đã xâm phạm từ một nơi nào đó ở lục địa phía Bắc, bọn chúng khí thế hung tợn, khó lòng chém giết, không có thiên địch, khiến cho Tu linh giới không kịp ứng phó. Không đến một năm, toàn bộ lục địa phía Đông và phía Bắc đều thất thủ.”

Vân Tử Túc sửng sốt, cậu thật sự không nghĩ tình hình lại nghiêm trọng đến mức độ này.

Đại lục phía Đông cũng không tệ, đây là một trong những địa bàn của ma tu, tuy nhiên bởi vì điều kiện tồi tệ, mà ngay cả ma tu cũng hiếm có người định cư lâu dài ở nơi này, thất thủ chỉ là chuyện một sớm một chiều. Nhưng lục địa phía Bắc không giống vậy, nơi này là một trong những cụm dân cư của tu sĩ chính đạo, tính riêng tiên tông nhất phẩm đã có đến hai, nhị phẩm tam phẩm thì phải nói là hằng hà sa số.

Chưa tới một năm, ác thú đã xâm chiếm một nửa lãnh thổ Tu linh giới.

“Tu sĩ lục địa phía Bắc thì sao?”

“Một phần ba tu sĩ tử trận, ba phần tư người phạm qua đời, số còn lại vội vàng dời đến lục địa phương Nam.”

Lục địa phía Bắc bị công chiếm, lục địa phía Nam nghiễm nhiên trở thành đất tu sĩ tụ tập. Dưới tình hình này, ma tu và tu sĩ chính đạo tranh đấu gần mười nghìn năm không thể không tiến hành lần đầu tiên hợp tác.

“... Ma tu thật sự thành tâm hợp tác?”

Mặc dù biết rằng sư phụ đã trở thành ma tôn sau đó, nhưng Vân Tử Túc vẫn không kiềm chế được nghi vấn này.

Cũng không phải cậu nhạy cảm đa nghi, ân oán nhiều năm giữa ma tu và tu sĩ chính đạo tuyệt đối không phải chuyện có thể giải quyết trong một đời người.

“Tình hình cấp bách,“ Tư Hàn lời ít ý nhiều, “Đại năng hai phe đạt được thỏa thuận chung, mỗi bên đều tự ra mặt quản thúc tu sĩ phe mình.”

Nếu các sếp lớn đã mở miệng, quần chúng bên dưới không thể không nghe. Hai phe mau chóng đồng lòng, chung tay chống lại ác thú.

“Lục địa phía Tây là mục tiêu tiếp theo của ác thú, để phòng ngừa kết cục tứ cố vô thân cho lục địa phía Nam, cũng để tránh tình huống áp lực dân số, tu sĩ chính đạo và ma tu không tách nhau ra nữa, mà bắt đầu tập trung ngăn địch.”

Tuy nhiên bởi vì mâu thuẫn lâu dài, ma tu và tu sĩ chính đạo cũng sẽ không trú đóng trong cùng một thành trì, vậy nên trong trí nhớ của Vân Tử Túc, mới xuất hiện sự chia rẽ giữa địa bàn ma tu và địa bàn tu sĩ chính đạo.

“Nếu đã hợp tác với nhau...” Vân Tử Túc cau mày, “Tại sao quan hệ hai bên vẫn còn căng thẳng như vậy?”

Cậu chính là bị ma tu tính kế.

“Quan hệ hai bên một lần nữa trở nên căng thẳng, là do một đặc tính khác của ác thú,“ Tư Hàn nói, “Một khi bị thương bởi ác thú, tu sĩ sẽ bị lây nhiễm thành đồng loại của ác thú dưới hình hài con người, và sẽ ra tay với chính đồng bào của mình. Loại lây nhiễm này không thể đảo ngược được, đồng thời cũng sẽ chết trong vòng bảy ngày. Lục địa phía Bắc thất thủ nhanh như vậy, cũng là bởi liên quan đến đặc tính này.”

Đặc tính này rất có lợi cho ác thú---- ngoại trừ tổ chức tấn công thành bầy, bọn chúng còn có thể khiến tu sĩ bị lây nhiễm trở thành trợ thủ tốt nhất của mình.

Tu sĩ chính đạo trời sinh trong sạch, họ căm thù loại lây nhiễm này đến tận xương tận tủy, thà nguyện được anh dũng hi sinh.

“Tuy nhiên khác với tu sĩ chính đạo, tỷ lệ lây nhiễm của ma tu lại thấp vô cùng. Tuy số lượng ma tu không nhiều, nhưng cũng chỉ có một số ít ma tu linh lực thấp kém mới tử nạn.”

Đặt lên bàn cân với tu sĩ chính đạo đang sứt trán mẻ đầu, hai bên hình thành thế cục tương phản rõ rệt.

Vân Tử Túc loáng thoáng đoán ra điều gì, “Vậy...”

Tư Hàn tiếp tục: “Có người tình cờ phát hiện, nếu tu sĩ chính đạo bị ác thú gây thương tích sau khi song tu với ma tu, tỷ lệ lây nhiễm và tử vong sẽ giảm xuống đáng kể.”

“Tin tức này vừa được truyền ra, tức khắc có người chủ động đi tìm ma tu song tu, muốn tăng cao khả năng sinh tồn của bản thân.”

Vân Tử Túc siết chặt nắm tay.

Trong ký ức của cậu, ma tu và tu sĩ chính đạo không phải ngươi chết ta sống, thì cũng phải là kiếp này không chung không đụng, một trong những nguyên nhân ma tu bị căm ghét trước đây, chính là bởi không ít kẻ trong số bọn chúng dùng song tu để gieo họa cho tu sĩ chính đạo.

Giờ thì hay rồi, còn có kẻ tự mình chủ động bò đến cửa... Cũng chẳng sợ dâng dê vào miệng cọp.

Quả nhiên, Tư Hàn nói: “Hợp tác chỉ vì tình hình cấp bách, ân oán giữa chính đạo và ma tu không thể dẹp sạch. Tin tức song tu có thể làm suy giảm tỷ lệ lây nhiễm vừa được truyền ra, đã có không ít tu sĩ tự dâng tới cửa bị ma tu dùng làm lô đỉnh.”

Tranh cãi về vấn đề song tu nổ ra quyết liệt. Mặc dù có đại năng áp chế, bề ngoài hai bên sẽ không không nể mặt nhau, nhưng ma tu trời sinh tùy tiện, trông mong bọn chúng coi giúp người là niềm vui để mà tuân theo quy củ là chuyện viễn tưởng hoang đường.

Tu sĩ chính đạo không thể trói buộc ma tu, để phòng ngừa hai bên trở mặt, chỉ có thể ban hành lệnh cấm. Nhưng đây cũng chỉ là quy định bề nổi mà thôi, trong tối biến chất ra sao, thời buổi loạn lạc, không vị cấp cao nào có thể hoàn toàn khống chế cục diện.

“Ngoại trừ tu sĩ chính đạo, chuyện này cũng gây chú ý bên trong nội bộ ma tu, có kẻ muốn nhân cơ hội sử dụng lô đỉnh tăng cao tu vi, cho nên mới xuất hiện bí dược phá hủy tu vi của tu sĩ chính đạo.”

Vân Tử Túc mím môi.

Cậu đã trúng chính loại bí dược này.

Theo lời sư phụ đã nói, do một lần giao tranh kéo dài, cậu kiệt sức bị thương, nên mới không cẩn thận rơi vào tay ma tu, bị ma tu dùng làm lễ vật lấy lòng ma tôn, dâng cho Tư Hàn.

Cậu lưỡng lự hồi lâu, hỏi: “Tại sao sư phụ lại trở thành ma tôn?”

“Vì âm ấn.” Tư Hàn nói, “Dương ấn thuộc về Bùi Dịch, âm ấn thuộc về ta. Thanh trừ ác thú hao tốn quá nhiều sức lực, ta không thể tiếp tục áp chế năng lượng trong cơ thể, nên đã bị tà linh cắn trả, không thể giữ vững tỉnh táo, từ đó nhập ma.”

Trừ việc phá hủy tu vi của tu sĩ chính đạo, loại bí dược này còn có công dụng đầu độc tâm trí, khiến người phát cuồng. Ma tu vốn đã tùy tâm làm bậy, phản ứng phụ này thậm chí còn khiến bọn chúng thêm hả hê thích chí, vậy nên ma tu mới tự tiện dâng Vân Tử Túc đã trúng bí dược cho hắn.

Tư Hàn rũ mắt: “Ta chịu ảnh hưởng của bí dược, khiến cho Bùi Dịch bị liên lụy mà mất kiểm soát.”

Căn phòng nhất thời chìm trong yên lặng.

Qua một lúc lâu, Vân Tử Túc mới chậm rãi hoàn hồn, cậu không muốn đắm chìm quá sâu trong quá khứ.

“Vậy...” Cậu hắng giọng một cái, “Chúng ta đến đây thế nào?”

Tư Hàn lắc đầu: “Ta đã đánh mất lý trí sau khi phát hiện em bị thương, chuyện về sau cũng không sáng tỏ.”

Mắt thấy bầu không khí chuẩn bị chìm vào tĩnh lặng thêm một lần nữa, hắn liền nói: “Có điều, ta phát hiện Phàm tục giới cũng có ác thú.”

Vân Tử Túc ngạc nhiên: “Ở đâu?”

Tư Hàn nói: “Ta tra hồn Cận Đan, lão may mắn sống sót mà rời khỏi bí cảnh ba trăm năm trước, bởi vì lão là người duy nhất đồng ý điều kiện của ác thú.”

Tu sĩ bị diệt toàn quân, chỉ có tên phản bội giữ được mạng mình.

“Cận Đan phụ trách cung cấp linh khí cho ác thú, đây cũng là một trong những nguyên nhân lão bắt giam tu sĩ trẻ tuổi linh lực thuần khiết.”

“Vậy bây giờ...”

“Bây giờ Cận Đan đã chết, không biết bao giờ ác thú sẽ phát hiện ra, mặc dù tạm thời chưa thấy có tình huống gì, nhưng trước kia bọn chúng đều sẽ liên lạc đúng hạn, sợ rằng tình hình không quá lạc quan.”

“Ngoài bí cảnh ra thì sao?” Vân Tử Túc hỏi, “Ác thú có xuất hiện ở bên ngoài không?”

Tư Hàn gật đầu: “Có.”

Vân Tử Túc nhíu mày.

“Đã từng xuất hiện ở Khương Đường, tuy nhiên chưa lộ diện tại các địa điểm khác.”

Tư Hàn nói: “Hơn nữa, ác thú nơi này cũng không thể lây nhiễm cho ma tu.”

Vân Tử Túc ngờ vực: “Sao sư phụ biết?”

“Hàn Dịch đã gặp ác thú trong bí cảnh hang động tại Lâm thành. Cậu ta bị thương, nhưng không bị lây nhiễm.”

Hàn Dịch thức tỉnh giữa ranh giới sinh tử, cũng bởi vậy mà thái độ của hắn trở nên lạ thường sau khi thoát khỏi. Khi ấy Cận Đan đã tin chắc Hàn Dịch không thể sống sót, mà không lường được mình mới là kẻ ra đi.

Quả thực ma tu có thể làm giảm tỷ lệ lây nhiễm, nhưng ngoại trừ Tư Hàn, Phàm tục giới cũng không xuất hiện ma tu thứ hai. Nếu thật sự bị hung thú tấn công...

Vân Tử Túc lo lắng: “Ngay cả Tu linh giới cũng không ngăn cản được ác thú, vậy Phàm tục giới há chẳng phải là càng thêm... lành ít dữ nhiều?”

Cậu đang nói thì chợt nhận ra sư phụ đang nhìn cậu.

“Sao thế?”

Tư Hàn yên lặng hồi lâu, sau đó mới hỏi: “Đêm tân hôn, có phải em và Hàn Dịch chưa từng song tu?”

Nghe được hai từ này, Vân Tử Túc chợt cảnh giác hẳn lên.

“Vậy em bây giờ, nói theo cách hiện hành, chính là không có kháng thể.”

Màn đêm tĩnh lặng, ở chung một phòng, Vân Tử Túc phát hiện ra, sư phụ là đang nghiêm túc.

Nghiêm túc như khi kể về đại chiến ác thú vậy.

“Như vậy quá nguy hiểm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.