Chiếc xe đắt đỏ nằm giữa trường quay trông vô cùng bắt mắt. Hạ Trĩ sợ nhiều người qua lại sẽ rắc rối, thấp giọng hỏi: “Anh đến đây giám sát sao?”
(1) QT là Nhân đa chủy tạp (人多嘴杂), nghĩa là người đông nói nhiều thì lộn xộn (trích từ blog https://misakiko.wordpress.com).
Thẩm Thời Kiêu trả lời, đặt hoa hồng trên ghế xe hơi nói: “Thấy hôm nay là lần đầu tiên em diễn vai chính, tôi muốn tặng em một bó hoa chúc mừng.”
Bông hồng đỏ xinh đẹp ướt át bị cơ thể của Thẩm Thời Kiêu che khuất, khóe miệng Hạ Trĩ nhếch lên: “Cám ơn anh, tôi có thể nhìn được không?”
Thẩm Thời Kiêu dừng một chút: “Nhưng trợ lý thấy tôi mua hoa cho em, nên đã đặt hoa hồng đỏ thay tôi, không biết em có để bụng không.”
Hạ Trĩ nghe vậy thì trợn mắt, sau đó nghiêng đầu tò mò nhìn một cái, nhoẻn miệng cười: “Không có gì, tấm lòng là quan trọng nhất.”
“Ừm.”
Có thể nhìn thấy ở bên trong có hơn một trăm đóa hoa hồng đỏ. Nhìn bao bì thì chắc là loại hoa cao cấp mua ở cửa hàng hoa.
Hạ Trĩ thấy lạ nên sờ sờ.
Hic... Bao nhiêu là nhân dân tệ!
Chợt nhớ tới chuyện Nhan Văn Thanh mời mình đi ăn tối. Hạ Trĩ nói cho Thẩm Thời Kiêu xong thì đi theo phía sau hắn, cùng nhau đi về phía chỗ quay phim.
Lúc này các học viên đã sớm rời đi gần hết, chỉ còn sót lại vài nhân viên công tác đang dọn dẹp trường quay. Hạ Trĩ khẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng không cố ý kiêng dè.
Nhan Văn Thanh từ xa đã nhìn thấy Thẩm Thời Kiêu, nhiệt tình nghênh đón đi tới: “Lại đến xem vợ hả?”
Bà vợ Hạ Trĩ bị nhắc tới đang chột dạ xoa xoa tay.
Ứ phải vợ nhé.
Thẩm Thời Kiêu quét mắt nhìn bóng người ở phía sau: “Kiểm tra công việc.”
Nhan Văn Thanh với nét mặt “tôi đã hiểu rồi”, chỉ vào xa xa hỏi: “Chúng tôi dự định đi liên hoan. Không biết chủ tịch Thẩm có thể nể nang mặt mũi hay không?”
Thẩm Thời Kiêu: “Được.”
Việc Thẩm Thời Kiêu đến đây đã không còn làm Hạ Minh Hiên cảm thấy kinh ngạc nữa.
Cậu ta cực kỳ không hài lòng về cảnh diễn cũng như nội dung vở kịch ngày hôm nay. Đặc biệt là sau khi biết được dư luận trên mạng, cậu ta đã nổi trận lôi đình.
Cậu không có tâm trạng liên hoan với mọi người, một bụng tức giận đã đủ no rồi. Nhưng cân nhắc đến việc còn phải phối hợp diễn xuất với những người này trong tương lai, không thể không giữ gìn mối quan hệ nên chỉ có thể giả vờ thân thiện nói chuyện với mọi người.
Lúc rời khỏi, cậu ta nhìn thấy Hạ Trĩ đi phía trước mình, thấp giọng quái gở nói một câu: “Tại sao người hướng dẫn ăn liên hoan lại dẫn theo cậu ta?”
Ngô Lâm Tây nhíu mày: “Nghe nói ngày hôm nay sao sáng tạo của cậu ấy lại tăng thêm không ít, đạo diễn yêu quý cậu ấy cũng là chuyện bình thường.”
Hạ Minh Hiên cười lạnh một tiếng: “Cái vai “hoa khôi” này trái lại rất phù hợp với cậu ta.”
Đoàn người đi bộ đến tiệm hải sản nổi tiếng ở gần phim trường. Sau khi vài người hướng dẫn nhìn thấy Thẩm Thời Kiêu, cũng không kinh ngạc quá mức. Dù sao Thẩm Thời Kiêu cũng là nhà tài trợ của chương trình, việc kim chủ ba ba ăn cơm với đoàn phim là rất bình thường.
Trước khi ăn cơm, Nhan Văn Thanh nâng ly rượu lên: “Lượt xem trực tiếp tập này của chúng ta lại lập kỷ lục lần nữa. Cảm ơn nỗ lực của mọi người, đồng thời cũng cảm ơn chủ tịch Thẩm đã đầu tư cho chúng ta, mua được nhiều thiết bị như vậy.”
Thẩm Thời Kiêu trầm giọng trả lời: “Đều là công lao của mọi người.”
Bàn của phòng VIP là loại hình chữ nhật, Thẩm Thời Kiêu ngồi ở vị trí chủ tiệc, Nhan Văn Thanh ngồi cùng một chỗ với hắn. Ngược lại thì Hạ Trĩ, bởi vì là người cuối cùng đi vào, chỉ còn dư lại vị trí ở bên cạnh Lương ảnh đế.
Thẩm Thời Kiêu trầm mặc uống một hớp rượu, tầm mắt lơ đãng rơi vào giữa hai người.
Tâm trạng ngày hôm nay của Hạ Trĩ không tệ, phá lệ nhấp một ngụm rượu, trên mặt phủ một lớp hồng nhạt xinh đẹp. Lúc này, cậu ngẩng đầu lên hỏi: “Chị phục vụ, có thể cho tôi mượn một cây bút không?”
Người phục vụ nhanh chóng đưa cho cậu một cây bút. Cậu móc ra một cuốn sổ nhỏ từ trong túi áo, hai tay đưa về phía Lương ảnh đế hỏi: “Anh có thể kí tên cho em không? Em là fan của anh.”
Lương ảnh đế là người rất dễ nói chuyện: “Ok.”
Hạ Trĩ nhẹ nhàng nghiêng đầu, để ý bộ dáng của Lương ảnh đế lúc kí tên. Hàng mi dày, tinh tế nhẹ nhàng chớp chớp, viền mắt có chút ẩm ướt, “Em rất thích phim của anh.”
Lương ảnh đế ngẩng đầu, nở nụ cười với cậu: “Cám ơn em, cậu fan nhỏ của anh.”
Mí mắt của Nhan Văn Thanh khẽ giựt khi nghe thấy câu này. Anh có một dự cảm không tốt lắm. Quả nhiên, lúc anh quay đầu lại, đã cảm nhận được luồng khí lạnh nhạt đến nghẹt thở của Thẩm Thời Kiêu.
Hạ Trĩ dè dặt cất lại vào trong túi áo len, khuôn mặt thanh tú vô cùng vui vẻ.
Ầuuu, chữ ký của Lương ảnh đế siêu đáng giá! Đáng lẽ nên xin hai cái, vậy thì có thể đem bán cái còn lại!
Hạ Minh Hiên chán ghét nhìn hắn: “Đồ hồ ly.”
“Ầm” một tiếng, là âm thanh đũa bị bẻ gãy.
Thẩm Thời Kiêu trầm mặc thả xuống hai đoạn đũa, đứng dậy rời đi: “Xin phép (2).”
(2) Raw là 失陪 nghĩa là thất lễ rồi, báo hiệu mình phải rời đi.
Nhan Văn Thanh liếc nhìn Hạ Trĩ một cách triều mến, âm thầm chúc cho cái mông của cậu được khỏe mạnh.
Ánh mắt của Hạ Trĩ nhanh chóng rơi vào hai đoạn đũa đã bị bẻ gãy kia.
Trong lòng thầm hỏi, muốn bẻ cái này phải sử dụng bao nhiêu lực đây?
Tâm trạng của kim chủ ba ba không tốt?
Ui! Cậu phải hành động thôi!
Thừa dịp mọi người đang trò chuyện hăng say, Hạ Trĩ mượn cớ đau bụng, hấp tấp chạy ra ngoài tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Thời Kiêu.
Ở sân sau của phòng ăn, Thẩm Thời Kiêu đang ngồi một mình trên băng ghế, tay kẹp một điếu thuốc lá.
“Có lạnh không?”
Giọng nói của Hạ Trĩ xuất hiện ở phía sau lưng. Thẩm Thời Kiêu ngẩng đầu lên một cách cứng ngắc, sau đó đôi mắt chợt ảm đạm rồi rũ xuống: “Không lạnh.”
“Tay của anh lạnh đến đỏ ửng rồi.” Hạ Trĩ rõ ràng nhận ra được tâm trạng của Thẩm Thời Kiêu đang rất kém. Cậu tiến lại gần, lấy dũng khí nắm bàn tay của hắn, miệng thổi hơi ấm vào bên trong, cố gắng chà xát, “Có phải là ấm hơn rồi không?”
Lòng bàn tay của Hạ Trĩ rất mềm và ấm áp.
Bên trong con ngươi của Thẩm Thời Kiêu chợt lóe một tia kinh ngạc, sau đó rầu rĩ đáp: “Ừm.”
Được rồi! Tâm trạng của kim chủ ba ba đã khôi phục một chút. Cậu đúng là một thiên thần nhỏ.
“Vậy chúng ta quay về đi? Chỗ này lạnh quá.” Hạ Trĩ lẩm bẩm, “Lát nữa bị cảm sẽ rất khó chịu.”
Thẩm Thời Kiêu dường như tiếp thu lời cậu nói. Sau khi dập tắt thuốc lá thì đứng lên: “Quay về thôi.”
Trên đường đi, Thẩm Thời Kiêu đột nhiên hỏi: “Em rất thích Lương Tư Việt sao?”
Hạ Trĩ ăn ngay nói thật đáp: “Ừm.”
Đôi môi mỏng của Thẩm Thời Kiêu khẽ mở: “Rất yêu thích?”
Hạ Trĩ nghiêm túc suy nghĩ: “Địa vị cũng cỡ như ba con mèo con ở nhà.”
Một tiếng cười nhẹ xuất hiện phía trên đỉnh đầu, Thẩm Thời Kiêu lại hỏi: “Vậy địa vị của tôi trong lòng em là ở đâu?”
Đến lúc này Hạ Trĩ mới nhận ra điều mà Thẩm Thời Kiêu lưu tâm.
Cậu đúng là ngốc mà huhuhu.
Nói gì đi nữa thì mình cũng là người chồng trên danh nghĩa của hắn. Vậy mà lại trắng trợn biểu thị bản thân là fan của người đàn ông khác. Thẩm Thời Kiêu nhất định cảm thấy bản thân bị cắm một cặp sừng nên mới tức giận như vậy!
Kim chủ ba ba tức giận, cần phải dỗ dành.
Thấy Hạ Trĩ thật lâu vẫn chưa trả lời, Thẩm Thời Kiêu hỏi: “Vấn đề này rất khó đối với em sao?”
Hạ Trĩ lắc đầu như trống bỏi. Từ từ nhảy đến trước mặt Thẩm Thời Kiêu, hắng giọng một cái: “Anh ở trong lòng tôi, tương đương với sự tồn tại của một người ba.”
Thẩm Thời Kiêu: “???”
Trở lại phòng VIP, Nhan Văn Thanh phát hiện sắc mặt Thẩm Thời Kiêu dường như còn khó coi hơn trước. Mà theo sau đó là Hạ Trĩ đang rúc đầu, một bộ dáng đã phạm sai lầm.
Nhan Văn Thanh “chậc” một tiếng.
Nhìn đi! Một cái chữ kí mà làm cho gia đình bất hòa.
Bữa tiệc kết thúc, mọi người cùng nhau chụp hình lưu niệm. Lương ảnh đế đặc biệt up lên weibo, đều @ những người hướng dẫn khác. Đáng chú ý là, cái @ cuối cùng của anh ta lại chính là Hạ Trĩ.
Những người hâm mộ lần theo dấu vết (3), nhanh chóng tìm đến weibo của Hạ Trĩ.
(3) 顺藤摸瓜 là thành ngữ để ẩn dụ việc lần theo manh mối, dấu vết để tìm hiểu ngọn nguồn
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường rằng lượng người hâm mộ đột ngột tăng vọt. Hạ Trĩ nghĩ thầm Lương ảnh đế quả là một người tốt, vậy mà không chê cậu là một diễn viên vô danh.
Chỉ có điều khi về đến nhà, cậu phát hiện mình gặp rắc rối rồi.
Thẩm Thời Kiêu bị cậu khiêu khích, phải làm sao bây giờ?
Cậu cũng không hiểu tại sao Thẩm Thời Kiêu lại tức giận?
Ôi ba! Hào quang thiêng liêng! Địa vị cao quý biết bao?
Đó là kho bạc trong ba năm tương lai của cậu!
Ui, không hiểu nổi, không hiểu nổi.
Hộp tin nhắn riêng trên weibo đã đầy ắp. Hạ Trĩ nhấp vào tấm ảnh liên hoan mà Lương ảnh đế up lên thì phát hiện Thẩm Thời Kiêu cực kì ăn ảnh. Không biết có khi còn tưởng là người mẫu, diễn viên nào đấy.
Đêm đó, fan của cậu tăng vọt lên 100 nghìn người. Để phát phúc lợi cho fan, cậu mặc áo ngủ màu trắng sữa giơ tay chữ V, selfie rồi up lên weibo, cùng với caption: Các bạn nhỏ, làm cho bạn dỗi thì phải dỗ thế nào? Online cầu giải đáp!
Những người hâm mộ nghe tin mà tới.
“Đậu mé Trĩ Trĩ ngoan quá à!”
“Bạn nào? Không phải là chồng của Trĩ Trĩ đó chứ?”
“Ui! Trĩ Trĩ thật sự là hoa đã có chủ? Để cho tụi này xem ảnh chồng của bé một chút được không?”
Hạ Trĩ trả lời: “Không phải chồng tui, là bạn của tui chọc cho chồng nó dỗi.”
Câu trả lời ở phía dưới vô cùng phong phú. Các fan và cư dân mạng rất ăn ý bình luận giải đáp, không hề vạch trần Hạ Trĩ.
“Bé với chồng bé... Không đúng, bé để bạn của bé làm nũng với chồng đi!”
“Làm gì có cặp chồng chồng nào giận qua đêm. Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa.”
“Con trai Trĩ Trĩ, bảo bạn của con hôn chồng một cái là ổn thôi.”
Mặc dù bình luận không nhiều lắm, chỉ có hơn 200 cái, nhưng Hạ Trĩ nhìn thấy vẫn rất thích thú, đám fan này cũng thật là đáng yêu.
Ui, có điều những thủ đoạn này đều không thể thực hiện được.
Đêm nay ăn quá nhiều hải sản, dạ dày của Hạ Trĩ lại yếu, bị như vậy nên cứ một lúc lại chạy vào WC vài lần.
Ngồi ở trên bồn cầu, cậu phát hiện tình hình của khu bình luận đột nhiên thay đổi, có rất nhiều người mắng cậu đơn phương xào cp.
Cậu bàng hoàng đi xem người mắng cậu, mới phát hiện top bình luận trên weibo của Lương ảnh đế lại là gặm hint CP của hai người bọn họ!
Hạ Trĩ: Tui tui tui đã kết hôn rồi mà!
Cũng trong lúc đó, Thẩm Thời Kiêu mặc áo ngủ ngồi trước bàn làm việc. Hắn cầm bức ảnh chụp bữa tiệc ngày hôm nay trong tay, trên màn hình máy tính là phần bình luận ở weibo của Lương Tư Việt.
Trong bức ảnh nhóm, chỗ hắn ngồi là ở trung tâm, Hạ Trĩ ngồi ở phía ngoài cùng bên trái, ở giữa là Lương Tư Việt.
Hắn dùng lực gập lại, đám người Lương Tư Việt bị che khuất, bóng dáng của hắn và Hạ Trĩ chậm rãi tới gần.
Tim của hắn càng lúc càng đập mạnh và dần dần mất kiểm soát. Thẩm Thời Kiêu nhanh chóng mở ra ngăn kéo đầu tiên, lấy ra một lọ thuốc màu trắng rồi nuốt xuống toàn bộ.
Đã lâu rồi cảm xúc của hắn không như vậy.
Nhấc tay gọi điện thoại cho trợ lý, hắn dặn: “Đừng quên chuyện tên của nhân vật chính.”
—
Một giờ sáng, Hạ Trĩ đói đến móp bụng, hu hu hic hic chạy vào phòng bếp tìm đồ ăn. Đồ ăn trong tủ lạnh rất nhiều, tất cả đều là đồ chưa chế biến và đồ đông lạnh.
Gia đình giàu có mấy người không chừa lại cơm thừa hả?
Huhuhu.
Lúc này, bỗng nhiên giọng nói của Thẩm Thời Kiêu vang lên từ phía sau: “Em đang làm gì vậy?”
Hạ Trĩ ôm bụng, vẻ mặt xanh xao: “Tiêu chảy, đói.” Bởi vì tiêu chảy, hai chân của cậu có chút yếu, sắc mặt trắng bệch, đáng thương ngẩng đầu lên.
“Xích ra.” Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng xắn ống tao áo ngủ lên, “Mì thịt bò được không?”
Hạ Trĩ có chút ngượng ngùng: “Tôi tự mình làm, anh nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Thời Kiêu dường như không hề có ý định rời đi, sau khi đợi nước sôi thì hỏi: “Đồ em tự nấu có thể ăn à?”
Hạ Trĩ bĩu môi. Đúng là kỹ năng bếp núc trước đây của cậu không tốt lắm. Nhật ký khi đi du học viết rằng cánh gà rim coca mà cậu làm thiếu chút nữa là độc chết bạn học.
Ủa? Không đúng nhe? Làm sao Thẩm Thời Kiêu biết được cơm cậu nấu có vị rất tệ?
Mười lăm phút sau, một bát mì thịt bò nóng hổi được bưng lên bàn. Thẩm Thời Kiêu lau khô tay: “Ăn đi.” Nói xong, hắn nhấc chân đi lên lầu.
Hạ Trĩ vừa hút mì vừa hô: “Ngày hôm nay tôi nói anh là ba tôi, không phải có ý khịa anh già. Ý của tôi là, ở trong lòng tôi, anh rất quan trọng...” Âm thanh càng ngày càng nhỏ, cậu quan sát phản ứng của Thẩm Thời Kiêu.
“Ừm, tôi biết rồi.”
Tiếng bước chân rời đi, Hạ Trĩ nhai mì thịt bò: “Huhuhu, thật là thơm.”
Hai ngày nay không cần quay gameshow nên ngày nào Hạ Trĩ cũng bám giường. Dù sao bữa sáng, bữa trưa đều là tự ăn một mình, không sao cả.
Nhưng buổi trưa ngày hôm đó, Thẩm Thời Kiêu vậy mà phá lệ về nhà ăn cơm, còn gọi cậu vào phòng sách.
Hạ Trĩ nảy sinh sợ hãi, là chuyện nghiêm trọng đến mức nào? Mà cần phải đến phòng sách nói?
Chỉ thấy Thẩm Thời Kiêu không nhanh không chậm móc ra hai quyển tiểu thuyết: “Sáng nay tôi đi khám bệnh, bác sĩ đã thực hiện kiểm tra cá nhân cho tôi và điều chỉnh riêng phương pháp này. Nó có thể giúp tôi điều trị chứng ngủ rũ một cách hiệu quả.”
Sau khi Hạ Trĩ nhẹ nhàng cầm lấy tiểu thuyết:???
Câu đầu tiên của tiểu thuyết:
【 “Sư tôn, người quả nhiên là đang nghĩ đến hắn sao?” Ma quân nắm cằm của cậu, ánh mắt cố chấp, lạnh lẽo thấu xương.
Hạ Trĩ bị buộc chuông, tuyệt vọng nhắm mắt: “Thời Kiêu, ta sẽ không để cho ngươi thực hiện được.” 】
Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng mở lời: “Đọc loại sách này có thể giúp đánh thức tôi giữa cơn ngủ mê, làm phiền em.”