Bàn cơm yên tĩnh một lúc lâu. Để giảm bớt lúng túng, Nhan Văn Thanh cười ha hả nói: “Có phải là người hướng dẫn nào bấm sai điểm không? Dù có thấp thì cũng không đến mức cho 1 điểm chứ.”
Diệp Li Nguyên rõ ràng không có ý định bỏ qua chủ đề này, “Thật ra cho 1 điểm cũng không có việc gì. Dù sao trong lòng mỗi người đều có tiêu chuẩn đánh giá khác nhau, tôi có thể hiểu được người hướng dẫn này, tôi chỉ tò mò thôi.”
Bàn tay đang cầm đũa của Hạ Minh Hiên khẽ run, cậu từ đầu đến cuối đều rũ mắt, không tham gia vào chủ đề này. Cho dù Diệp Li Nguyên muốn đào sâu vấn đề này tới cùng, cũng sẽ chừa cho cậu ta chút mặt mũi chứ hả?
Bà muốn ra mặt cho Hạ Trĩ sao?
Hạ Trĩ không cần nghĩ cũng biết là ai. Tay phải nhẹ nhàng chống cằm, cậu nhìn Hạ Minh Hiên ở phía đối diện với vẻ hứng thú.
Dựa theo kịch bản thông thường, cậu nên chủ động nói, tôi không để ý điểm số, chuyện này coi như xong nhé!
Nhưng cậu không, có lẽ cậu chính là nhân vật phản diện độc ác trong sách.
Ỷ thế hiếp người.jpg.
Lúc này, Lương Tư Việt đột nhiên nói: “Không phải tôi.”
Những người trên bàn sợ đều sửng sốt, đây là muốn bắt đầu kiểm tra?
Hứa ảnh hậu và Ngô Lâm Tây thầm hiểu, vội vã đáp lại: “Cũng không phải tôi.”
Cuối cùng, ánh mắt của mọi người ăn ý dừng lại trên người Hạ Minh Hiên.
Trên mặt cậu ta đã không còn chút huyết sắc nào, có thể thấy rõ rằng một bên thái dương đã đổ mồ hôi lạnh. Cậu ta liếm đôi môi khô khốc, tiếng nói có hơi khàn, “Là tôi không cẩn thận cho sai điểm, vốn dĩ tôi muốn cho 9 điểm.”
Mọi người có mặt ở đây đều âm thầm lặng lẽ trao đổi ánh mắt, rõ ràng tất cả đều không tin.
Kỉ Vân vùi đầu, cảm giác đắc chí dạt dào vừa rồi lập tức tan biến. Nói như vậy, người đứng thứ nhất phải là Hạ Trĩ.
Diệp Li Nguyên khẽ cười: “Thì ra là như vậy. Không ngờ Hạ tiên sinh tuổi còn trẻ mà đã mắc tật run tay. Chỗ tôi có bệnh viện chất lượng tốt, nếu cậu cần tham khảo tôi có thể giới thiệu cho cậu.”
Hạ Trĩ nín cười, đưa cho Diệp Li Nguyên một chén canh.
Bầu không khí của bữa tiệc khôi phục như cũ. Nhan Văn Thanh thật sự toát mồ hôi lạnh, Thẩm phu nhân có vẻ rất hài lòng với Hạ Trĩ.
Hạ Minh Hiên cũng thật là, tốt xấu gì cũng là em của người ta, vậy mà lại dùng những thủ đoạn bỉ ổi.
Cơm nước xong, Diệp Li Nguyên chọn ra vài người có tiềm năng, mời họ ký với công ty giải trí nhà họ Thẩm, bao gồm cả Hạ Trĩ.
Hạ Trĩ đến bây giờ mới biết, thì ra Diệp Li Nguyên không chỉ quản lý xí nghiệp nhà họ Diệp, mà còn giúp Thẩm Thời Kiêu giám sát ngành giải trí dưới trướng.
Sau khi tiễn Diệp Li Nguyên đi, Hạ Trĩ và các học viên chuẩn bị trở về khách sạn nghỉ ngơi, ngày mai bọn họ còn một lần ghi hình nữa.
Trên đường, rất nhiều học viên chủ động trò chuyện với Hạ Trĩ. Chẳng qua nói ba câu đều không rời khỏi Diệp Li Nguyên, hỏi bóng hỏi gió có phải hai người bọn họ đã sớm quen biết hay không.
Miệng Hạ Trĩ rất kín, bộ dáng hỏi gì cũng không biết làm nhiều người phải rút lui.
Mẹ Thẩm trên đường về gửi tin nhắn cho Thẩm Thời Kiêu.
【 Giúp con xem hết phần trình diễn của thằng bé rồi, yên tâm. 】
【 Cảm ơn mẹ. 】
【 Hạ Minh Hiên kia, con không định làm gì sao? 】
【 Con đang điều tra tai nạn xe năm đó của Trĩ Trĩ, sau đó sẽ tính sổ cùng một lúc. 】
Trước khi ngủ, Hạ Trĩ nằm ở trên giường, cảm thấy có chút lạ giường. Từ khi cậu và Thẩm Thời Kiêu kết hôn, đây là lần đầu tiên hai người xa nhau.
Hạ Trĩ đột nhiên có chút không quen.
Hứ, muốn cậu làm sao? Khiến cho cậu trở thành cái kiểu không có tiền đồ!
Dù sao sau này cũng là chồng người khác.
Bạch nguyệt quang trở về thì cậu phải cút đi!
Giương nanh múa vuốt.jpg!
Lúc này, wechat bỗng hiện lên một tin nhắn.
Thẩm Thời Kiêu: Nghỉ ngơi thật tốt, ngủ ngon.
Hạ Trĩ ôm điện thoại gần nửa ngày, bật cười khúc khích.
Đây là kiểu tán gẫu trai thẳng gì vậy trời? Trực tiếp chặn đường trả lời rồi!
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu gõ xuống vài chữ: Anh cũng ngủ ngon.
Gr gr gr, ngủ!
Ngày thứ hai tiếp tục ghi hình, Hạ Trĩ cầm kịch bản, đọc đi đọc lại để thuộc lòng. Hôm nay là đêm giao thừa, vì để có được độ hot, 《Diễn viên tốt nhất》 cố ý chiếu liên tục hai tập, những người hâm mộ đã sớm chờ ở phòng phát sóng trực tiếp.
Hạ Trĩ ngồi trên ghế gấp nhỏ lướt weibo. Bên ngoài cung điện của phim trường vang lên tiếng bước chân dồn dập, Hạ Minh Hiên đã thay đổi dáng vẻ hung hăng kiêu ngạo trước đây, trở nên trầm mặc hơn nhiều.
Lúc cậu ngước mắt lên thì vừa vặn gặp được Hạ Minh Hiên đang nhìn mình, cậu đáp lại đối phương với một ánh mắt “mày có bệnh”, rồi tiếp tục đọc kịch bản.
Kịch bản ngày hôm nay có hai cảnh chiến đấu, cực kì thử thách đối với kiểu gameshow phát sóng trực tiếp này. Dù sao thường ngày còn dựa vào kỹ thuật photoshop đu cáp (1), lúc này liếc mắt một cái là khuyết điểm lộ rõ mồn một.
(1) Đoạn này raw là 威压 nghĩa là uy thế, pinyin là wēi yā. Mình nghĩ tác giả viết sai (thật ra mấy chương trước bà í viết sai cũng nhiều lắm TvT) vì câu kế có cụm 威亚 là dây, dùng trong quay phim cổ trang bay bay hay để bảo vệ VĐV các kiểu, pinyin là wēi yà.
Hạ Trĩ lúc làm diễn viên quần chúng đã thử đu cáp vài lần, rất đau đùi.
Vì một vở diễn 90 phút cần chuyển cảnh rất nhiều lần nên phòng giám sát ghi hình đóng vai trò cực kì quan trọng. Vị trí máy quay phải bố trí thật tốt, có thể cộng không ít điểm cho chương trình.
Ngày hôm nay, học viên đối diễn với Hạ Trĩ tên là Lý Dịch Dao, là một diễn viên đóng vai phụ có chút tiếng tăm, thường xuất hiện trong các phim truyền hình cổ trang cực kì nổi. Vẻ ngoài đẹp trai, cường tráng, chỉ thiếu một cơ hội để thành danh mà thôi.
Cậu ấy rất nhiệt tình, vẫn luôn phổ cập kiến thức về kỹ xảo quay phim truyền hình cổ trang cho Hạ Trĩ. Hạ Trĩ nghe rất nghiêm túc, cuối cùng nở nụ cười cảm kích: “Cảm ơn anh Dao.”
Quần áo ngày hôm nay của Hạ Trĩ là một bộ trường sam màu xanh lục. Mái tóc đen dài đến eo được buộc lên một cách nhẹ nhàng, được kẹp một cây trâm ngọc xanh biếc. Vài sợi tóc rối rơi lả tả hai bên thái dương, gió thổi làm lộ ra nốt ruồi xinh xắn ở khóe mắt.
Lý Dịch Dao ngẩn ra, thô lỗ sờ sờ đầu: “Không cần cảm ơn.”
Bắt đầu quay phim, Hạ Trĩ ngồi trước đàn tranh, thấp giọng trò chuyện với Lý Dịch Dao.
Trong kịch bản, Hạ Trĩ đóng vai nam hậu tài trí nhanh nhẹn, dựa vào khúc đàn tranh《 Ly thương 》đã làm hoàng đế cực kì mến mộ. Tổ đạo diễn cân nhắc việc Hạ Trĩ sẽ không gảy đàn tranh, nên đã bố trí cảnh từ đoạn cuối của cổ khúc.
Trước khi quay, Hạ Trĩ đã xem qua nhạc phổ, thật ra cậu từng học đàn tranh, nhưng để ghi nhớ trong thời gian ngắn thì có chút khó khăn.
Lý Dịch Dao đóng vai anh trai của cậu, hai người đang thảo luận về chiến sự của nước nhà. Vì bầu không khí nghiêm nghị, ngón tay trắng noãn của Hạ Trĩ nhẹ nhàng gảy dây đàn, đàn lên đoạn nhạc phổ ngắn ở trong ký ức của cậu.
Đoạn nhạc phổ này mang một cảm giác đau thương âm ỉ, nỗi niềm lo nước thương dân, phối hợp với cuộc trò chuyện của hai người, càng mang tính nghệ thuật.
“Ôi mẹ ơi! Trĩ Trĩ biết chơi đàn tranh hả?”
“Vô số lần cảm thán nhan sắc xinh đẹp của Trĩ Trĩ. Sao cái gì Trĩ Trĩ cũng biết hết vậy?”
“Hâm mộ chồng của Trĩ Trĩ ghê, nói chứ chồng của ẻm là ai? Mấy bồ có ai có tin ngầm không?”
“Sao mấy bồ chắc chắn bạn đời của Trĩ Trĩ là chồng? Trĩ Trĩ của chúng ta không thể ở phía trên hả?”
Đề tài càng ngày càng kích thích, người quản lý phát sóng trực tiếp vội vàng làm sạch màn đạn.
Cùng thời điểm đó, những người hướng dẫn và đạo diễn cũng rất kinh ngạc. Hạ Trĩ vậy mà thật sự biết chơi đàn tranh?
Ánh mắt Lương Tư Việt rất chăm chú, ý cười nhợt nhạt lan ra đáy mắt.
Hạ Trĩ thật sự rất không tệ.
Hiện trường quay phim, tiếng đàn biến mất.
Hạ Trĩ và Lý Dịch Dao đứng lên nhìn thành lũy xa xa. Ngay lúc phải tiếp tục đọc lời thoại thì phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng vỡ nát, Lý Dịch Dao đứng đối diện Hạ Trĩ, hô to một tiếng: “Chạy mau!”
Lúc Hạ Trĩ quay đầu, tường thành phía sau bất thình lình sụp đổ. Tốc độ phản ứng của cậu rất nhanh, linh hoạt xoay người, không hề nhìn ra sự bối rối nào. Mái tóc dài đảo một độ cong tuyệt đẹp giữa làn tro bụi của những viên gạch, cuối cùng rơi xuống vai.
Cậu khẽ nhíu lông mày, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư.
Người của tổ đạo diễn cực kì hoảng sợ. Tại sao đột nhiên lại xuất hiện vấn đề an toàn?
Thoát khỏi nguy hiểm, Hạ Trĩ khôi phục lại bình tĩnh, manh mối phía sau bức tường đổ nát, khóe miệng cong lên: “Đám người kia rốt cục không nhẫn nại được nữa.”
Lý Dịch Dao còn chưa hết hoảng sợ, trề môi một cái. Sau khi bình tĩnh thì nghiêm túc nói: “Đúng vậy.”
Hai người tiếp tục trò chuyện, chỉ có điều đứng xa chỗ bị sụp một chút.
Kết thúc phát sóng trực tiếp, nhân viên biết chuyện đã tung tin trên weibo: Ngày hôm nay lúc phát sóng trực tiếp, Diễn viên tốt nhất xảy ra sự cố sụp đổ, may là không có nhân viên nào bị thương.
Tin tức này vừa tung ra, ekip chương trình tự biết không thể giấu giếm nổi, vì vậy công khai đăng tải bản tuyên bố xin lỗi. Kiểm điểm cơ sở vật chất không bảo đảm an toàn, cũng thông báo cho mọi người, tình hình trước mắt của hai nghệ sĩ bất ngờ bị ảnh hưởng là Hạ Trĩ và Lý Dịch Dao rất tốt, không có bị thương.
Dưới weibo, fan của ekip chương trình và cư dân mạng trở nên bùng nổ:
“Nói cách khác, bức tường lúc nãy sụp xuống là tai nạn?”
“Đậu mợ, mấy bồ có ai chú ý tới tốc độ né tránh và kỹ năng diễn xuất của Trĩ Trĩ không? Suýt chút nữa tui còn tưởng ekip chương trình tạo motif bất ngờ như mấy phim cũ (2).”
(2) Kiểu motif thường thấy trong mấy bộ phim. VD: bom hẹn giờ luôn dừng ở giây cuối cùng.
“Lời thoại sau khi Hạ Trĩ thoát khỏi nguy hiểm là tự biên tại chỗ hả? Hơi thích ẻm rồi nhe.”
Pause được đúng đoạn mấu chốt, cư dân mạng cut ra khúc chỉ có một mình Hạ Trĩ lúc bức tường sụp xuống. Trong khoảng thời gian ngắn được chuyển phát nhiều vô kể. Độ hot của chương trình vốn cao, rất nhiều blog marketing thuận thế chuyển phát, khen ngợi kỹ năng diễn xuất của Hạ Trĩ, cũng nhắc nhở tổ tiết mục chú ý an toàn, các blog cọ fame đến nổi tiếng (3).
(3) bản QT là lưu lượng cọ đến bay lên. Tui nghĩ là nói về mấy cái blog marketing
Nửa giờ sau,【 Hạ Trĩ Diễn viên tốt nhất 】lên top hot search.
Những cư dân mạng không theo dõi chương trình nhấp vào cũng được phổ cập kiến thức một trận. Không khỏi cảm thán, kỹ năng diễn xuất và nhan sắc của diễn viên nhỏ này cũng không tệ, phát huy tại chỗ cũng rất trâu bò, sớm muộn sẽ nổi tiếng thôi. Cũng không ít cư dân mạng bị hút làm fan, chạy đến dưới weibo của Hạ Trĩ tìm kiếm người đồng cảnh ngộ.
Chỉ trong chốc lát, fan trên weibo của Hạ Trĩ tăng vọt.
Từ phim trường đi ra, Hạ Trĩ đúng lúc tình cờ gặp Lương Tư Việt. Lương Tư Việt mặc áo bành tô màu đen, dựa vào trước xe, trong tay kẹp một điếu thuốc lá.
Anh khẽ ngẩng đầu: “Về nhà bằng cách nào? Cần tôi tiện đường đưa cậu về không?”
Hạ Trĩ kinh ngạc nở nụ cười, lập tức vung vung tay: “Cảm ơn ngài, bất quá có tài xế đón tôi rồi.”
Lương Tư Việt cười nhẹ: “Được, ngày hôm nay có bị thương không?”
Hạ Trĩ: “Không có, tôi tránh được.”
Lương Tư Việt gật đầu: “Cậu rất lợi hại.”
Éc éc éc! Thần tượng khen cậu lợi hại!
Ở cổng phim trường, Thẩm Thời Kiêu cởi áo khoác ngoài. Sau khi vội vã xuống xe, thì đúng lúc thấy một màn như vậy. Tài xế vừa rồi còn thấy ông chủ lo lắng đột nhiên đứng yên, có chút buồn bực.
Hạ Trĩ hàn huyên vài câu với Lương Tư Việt, thì nói lời tạm biệt. Mở cửa của chiếc xe quen thuộc, Thẩm Thời Kiêu ngoài ý muốn ngồi ở bên trong.
“Anh đến rồi!” Giọng điệu của Hạ Trĩ nhẹ nhàng, “Ngày hôm nay không bận hả?”
Đôi mắt thâm thúy của Thẩm Thời Kiêu nhìn cậu: “Không bận. Nghe nói chương trình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em có bị thương không?”
Hạ Trĩ quen tay lấy hai ly cà phê nóng trong hộp giữ nhiệt của xe hòm. Sau khi đưa cho Thẩm Thời Kiêu một ly thì nói: “Tôi biết kungfu Trung Quốc! Sẽ không bị thương.”
Ánh mắt của Thẩm Thời Kiêu dừng lại trên cà phê: “Nhìn em nhảy nhót tưng bừng, tôi đã biết là không có chuyện gì rồi.”
Trong xe trầm mặc nửa ngày, hắn đột nhiên hỏi: “Vừa nãy nói gì với Lương Tư Việt vậy?”
Hạ Trĩ nhớ tới sự kiện lần trước ở buổi liên hoan, nhỏ giọng đáp: “Chỉ là chào hỏi thôi. Dù sao anh ấy cũng là người hướng dẫn của tôi, cũng nên khách sáo với anh ấy một chút.”
“Ừm.” Thẩm Thời Kiêu đáp một tiếng, làm người ta không nghe được bất kì cảm xúc nào.
Còn 20 phút nữa là về đến nhà, Hạ Trĩ mở miệng ngáp một cái, đang chuẩn bị nhắm mắt một tí thì đột nhiên đỉnh đầu chùng xuống.
Chỉ thấy đầu của Thẩm Thời Kiêu đang đặt ở phía trên, thân thể hơi nghiêng về phía cậu. Cuối cùng cả người chầm chậm dựa vào cơ thể cậu.
Tài xế nhìn thấy tất cả từ gương chiếu hậu, suy đoán nói: “Chứng ngủ rũ của tổng giám đốc Thẩm lại tái phát rồi.”
Hạ Trĩ đáp một tiếng, đôi mắt đen nhánh len lén đánh giá tài xế.
Chỗ này có người ngoài, làm sao đọc huhuhu.
Về nhà rồi tính tiếp.
Thẩm Thời Kiêu cao 1m88, rèn luyện quanh năm khiến cho cơ thể hắn khi mặc quần áo trông có vẻ gầy, nhưng trọng lượng thì lại không hề nhẹ. Hạ Trĩ muốn điều chỉnh giúp hắn một vị trí thoải mái vài lần, nhưng căn bản đều không di chuyển được hắn.
Qua mấy lần, Thẩm Thời Kiêu càng ngày càng gần cậu, cuối cùng dán sát lên người cậu.
Hạ Trĩ hơi căng thẳng, luống cuống cúi đầu xuống. Ai ngờ khóe miệng lập tức chạm vào sườn mặt của Thẩm Thời Kiêu.
Tài xế vội vã thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng tằng hắng một cái.
Hạ Trĩ khóc không ra nước mắt.
Huhu, thật sự không phải là cậu di chuyển miệng trước nhe!
__________
Để xưng hô của LTV và bé Trĩ là tôi – cậu trong chương này mà không phải anh – em như chương cũ vì tui cảm thấy lần trước là do bé tự nhận là fan, nên giữa 2 người sẽ kiểu xưng như idol lớn xưng với fan vậy, với cả trong bàn ăn, không khí thân thiện, nhiều người nên không ngại. Còn này là riêng tư, việc hỏi để chở về nó cũng cá nhân quá, nên tui để tôi – cậu với cả 2 người chưa thân thiết nhiều lắm. Thêm một điều nữa là dạo này tui có quá trời assignments nên là còn tui hong còn nhiều thời gian edit. Vì vậy tui có thể ra chương hơi chậm =(((((((