Sau Khi Kết Hôn, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão

Chương 36: Chương 36: Chương 34




Tác giả: Kim Ngọc Kỳ Nội

Edit: Gaf

━━━━

Chương 34

“Không sợ đau.”

Qua một lúc lâu sau, Hạ Trĩ lại nhỏ giọng bồi thêm một câu, “Thật ra, em cũng hơi sợ. Lúc còn nhỏ, em sợ nhất là truyền dịch.”

Vòng tay của Thẩm Thời Kiêu vừa rộng lớn vừa ấm áp, hắn ôm eo Hạ Trĩ rồi nhẹ nhàng đặt cằm lên vai cậu.

“Cho nên chúng ta cứ từ từ thôi nhé?”

Đôi mắt đen láy của Hạ Trĩ dường như hơi do dự, một lúc lâu sau cậu mới gật đầu: “Dạ, được ạ.”

Thật ra cậu vẫn còn một vấn đề muốn hỏi Thẩm Thời Kiêu, nhưng cậu lại sợ nếu hỏi câu này thì nghe có vẻ nhỏ mọn quá.

Hiện tại, Thẩm Thời Kiêu là bạn trai kiêm chồng cậu, nhưng trời sinh cậu có tính chiếm hữu, vì lẽ đó cậu luôn xem bạch nguyệt quang chưa từng gặp mặt kia là kẻ thù. Cho dù Thẩm Thời Kiêu nói rằng trước khi kết hôn hắn đã thích cậu, nhưng cậu vẫn canh cánh về bạch nguyệt quang như cũ.

Bạch nguyệt quang này đã nhỏ máu và bén rễ trong tim cậu. Mỗi khi cậu yêu Thẩm Thời Kiêu hơn một chút, gốc rễ kia sẽ lập tức mọc ra chi chít gai nhọn sắc bén, nó luôn nhắc cậu nhớ rằng Thẩm Thời Kiêu đã từng từng yêu một người đến vậy.

Đâm đến mức cậu chật vật.

Ngước mắt lên, Hạ Trĩ nhìn chăm chú vào mặt dây chuyền trên cổ Thẩm Thời Kiêu, giọng điệu chua xót: “Vậy anh có từng hôn bạch nguyệt quang chưa?”

Lúc hỏi câu này, cậu rõ ràng có thể cảm nhận được cơ thể Thẩm Thời Kiêu khẽ căng cứng, cậu bỗng thấy hối hận.

Giờ đã là thời đại nào rồi, các cặp đôi làm chút chuyện thân mật không phải cũng rất bình thường à?

“Em, em chỉ thuận miệng hỏi thôi. Em xin lỗi nhiều nhé.”

Câu hỏi này kiểu gì cũng thấy ngang ngược, không ngay thẳng chút nào. Con trai mà, nên thoải mái, hào phóng chút, đừng cứ mãi để tâm mấy chuyện vụn vặt này.

Trước đây cậu đâu có như vậy.

Thẩm Thời Kiêu vẫn không trả lời, dường như đang do dự, hắn chỉ là lẳng lặng nhìn cậu.

Hạ Trĩ khẽ hoảng hốt, bất an nắm chặt áo ngủ.

Có phải Thẩm Thời Kiêu tức giận rồi không?

Cậu thử ngước lên, vành mắt đỏ ửng vì lo lắng, giọng nói có phần nghẹn ngào, “Xin lỗi, không phải em cố ý níu lấy quá khứ của anh đâu, sau này em sẽ không bao giờ hỏi lại vấn đề ngu xuẩn này nữa.”

Lần này, Hạ Trĩ rất nôn nóng, lúc nói chuyện rất dè dặt, cậu quay đầu, len lén dùng tay lau khóe mắt.

Thẩm Thời Kiêu ôm cậu, cánh tay nhẹ nhàng vuốt lưng cậu trấn an.

Hắn lộ ra vẻ rối rắm, hắn tự hỏi liệu có phải ý tưởng trước đây của mình sai rồi không?

Chuyện bạch nguyệt quang là Hạ Trĩ, ngoài hắn ra thì mẹ và bạn bè hắn gần như đều biết cả.

Hắn vốn định nghe theo lời khuyên của bác sĩ, dùng một vài món đồ cũ để đánh thức ký ức của Hạ Trĩ thay vì nói thẳng rằng cậu chính là bạch nguyệt quang, nhằm tránh việc mình ám chỉ thân phận sẽ làm nhiễu ký ức thật của Hạ Trĩ. Từ đó có thể sẽ gây khó dễ đến việc bắt được hung thủ của vụ tai nạn giao thông.

Bao gồm lần tham gia gameshow này, hắn định khi dừng chân ở Pháp sẽ dẫn Hạ Trĩ đi xem những chỗ mà trước kia bọn họ từng cùng nhau đi đến. Có lẽ việc đó sẽ giúp Hạ Trĩ khôi phục ký ức.

Nhưng bây giờ hắn mới ý thức được là Hạ Trĩ để ý chuyện bạch nguyệt quang này đến cỡ nào.

Hắn có chút dao động, có lẽ chuyện này hắn nên thẳng thắn với Hạ Trĩ.

Là do hắn không cân nhắc kĩ lưỡng.

Chuyện tìm được chứng cứ của vụ tai nạn giao thông và tâm tình của Hạ Trĩ đều quan trọng như nhau.

Trong phòng rất yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của Hạ Trĩ. Cậu không có cảm giác an toàn nên bám lấy cánh tay của Thẩm Thời Kiêu, như thể đang sợ đối phương sẽ biến mất.

Quả nhiên là vậy, có phải Thẩm Thời Kiêu ghét bỏ cậu già mồm, ghét bỏ cậu ra vẻ không?

Nếu có thể quay lại, cậu nhất định sẽ không hỏi vấn đề này.

Cảm nhận được người trong lồng ngực trở nên bất an, Thẩm Thời Kiêu ngừng suy nghĩ. Lòng bàn tay xoa xoa tóc cậu, thấp giọng hỏi: “Em và anh đều du học ở Pháp, em không nghĩ đến chuyện mình là bạch nguyệt quang của anh à?”

Hạ Trĩ hơi giật mình, nghiêm mặt một lúc rồi cụp mắt, nhìn như thể sắp khóc đến nơi.

Quả nhiên, để đề phòng mình sau này không hỏi lại chuyện này nữa mà anh ấy dùng cả chuyện mình là bạch nguyệt quang để lừa mình!

Xem ra hành vi hồi trước của cậu rất phiền.

“Anh không cần gạt em, sau này em không nhắc đến cậu ấy nữa.” Hạ Trĩ cụp đôi mắt ảm đạm, lẩm bẩm nói: “Em cũng không phải con nít ba tuổi, em cóc tin lời anh đâu.”

Lần này đến phiên Thẩm Thời Kiêu bất đắc dĩ, hắn nhẹ giọng cười: “Thật sự không tin?”

Hạ Trĩ: “Ừm. Lúc du học ở Pháp, em không có quen bạn trai. Mẹ em quản em nghiêm cực kì. Bà ấy nói mấy cặp nam nam ở nước ngoài lộn xộn lắm, nếu muốn yêu, thì về nước hẵn yêu.”

Thẩm Thời Kiêu cười khàn cả cổ.

Cuối cùng, hắn cũng biết vì sao mà nhật ký hồi du học của Hạ Trĩ lại không có tên của mình, cả việc mỗi lần gặp hắn, cậu đều lén lút nghe điện thoại.

Có lần hắn cho rằng Hạ Trĩ bắt cá hai tay, nếu không cậu cũng sẽ chẳng gọi điện thoại một cách e dè ở trước mặt hắn.

“Vậy em sẽ không yêu lén à?”

Hạ Trĩ lẩm bẩm: “Không đâu. Em là bé ngoan, em sẽ không ghẹo người ta hay chủ động đâu.”

“Phải vậy không?” Thẩm Thời Kiêu siết vòng tay, ôm trọn Hạ Trĩ vào lồng ngực. Lần đầu tiên hắn biết Hạ Trĩ, Hạ Trĩ cũng chẳng hề giống với những gì cậu vừa miêu tả.

Thẩm Thời Kiêu đột nhiên hỏi vấn đề này làm Hạ Trĩ cảm thấy chắc chắn có gì lạ ở đây.

Cậu biết rồi!

Có phải Thẩm Thời Kiêu đang kiểm tra lịch sử tình trường của cậu không? ⁽¹⁾

(1) Giải thích ở cuối chương

Giống như mình dò hỏi ngọn nguồn ban nãy à?

“Anh yên tâm đi, anh là mối tình đầu của em, em yêu anh nhất.” Hạ Trĩ dỗ dành, giọng điệu cậu nhẹ nhàng: “Tất cả của em đều là của anh.”

Thẩm Thời Kiêu khẽ nhướng mày, hắn đáp lại một câu rồi bế Hạ Trĩ lên: “Đi nào, chúng ta đi ngủ thôi.”

Tắt đèn bàn, chỉ còn lại tiếng nói nhỏ khe khẽ của hai người.

“Đúng rồi, sao gần đây chứng ngủ rũ của anh không hay tái phát nữa nhỉ?”

“Em muốn đọc tiểu thuyết cho anh à?”

“...Không phải.”

“Nếu em muốn đọc thì anh chiều. Vậy đọc bộ《Bạn trai cũ của đối tượng kết hôn của sếp tổng đã trở lại》đi.”

“Em không có bạn trai cũ!”

Ban đêm, Hạ Trĩ nằm mơ. Có thể vì bị câu đùa của Thẩm Thời Kiêu quấy phá, cậu thế mà lại thật sự mơ thấy bạn trai cũ của mình.

Trong mơ, bạn trai cũ đang vẽ tranh, còn cậu thì ngọt ngào dựa vào bạn trai cũ, hai người trông rất thân mật.

Nhưng khuôn mặt của bạn trai cũ lại cực kì mờ ảo, ngay cả cơ thể của người đó, Hạ Trĩ cũng không nhìn thấy rõ lắm.

Cậu chỉ nhớ là mình đã gọi tên bạn trai cũ.

Glacial.

Lúc tỉnh lại chỉ mới tờ mờ sáng.

Hạ Trĩ xốc chăn lên, cậu phát hiện Thẩm Thời Kiêu nằm bên cạnh đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Glacial, cái tên này vẫn cứ đọng lại trong lồng ngực cậu. Hạ Trĩ tin chắc đây là ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ đấy, chắc chắn là do Thẩm Thời Kiêu nói thế nên cậu mới có giấc mơ này.

Nhưng mà, vậu vẫn gửi cho Bạch Việt một tin wechat.

Hạ Trĩ: Tiểu Bạch, anh có biết tên nước ngoài của Thẩm Thời Kiêu ở Pháp không?

Bạch Việt: Không nhớ nữa, nhưng hình như bắt đầu bằng chữ S.

Hạ Trĩ: Anh có ấn tượng với tên Glacial này không?

Bạch càng: Không có.

Tắt di động, Hạ Trĩ thở dài.

Quả nhiên, chuyện cậu là bạch nguyệt quang chỉ là một câu nói đùa mà thôi.

Dưới lầu, bữa sáng đơn giản đã được dọn ra trong phòng ăn, một quả trứng chiên, vài lát thịt xông khói và giăm bông.

Thời gian phát sóng trực tiếp trên mạng là do ekip chương trình kiểm soát, bình thường sẽ thông báo trước cho mọi người.

“Cảm ơn anh.”

Hạ Trĩ ngoan ngoãn rót hai ly sữa bò, cầm lấy sandwich, chuẩn bị ăn.

Lúc này, Thẩm Thời Kiêu chậm rãi hỏi: “Glacial là ai?”

Hạ Trĩ hỏi lại theo bản năng: “Anh nghe thấy à?”

Nói xong, cậu vội vàng im bặt.

Xong rồi xong rồi, thú nhận trá hình mất rồi.

Thẩm Thời Kiêu cụp mắt làm người ta chẳng nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào, nhưng áp suất xung quanh chợt giảm xuống, mang đến cảm giác cực kì áp lực.

Hạ Trĩ biện giải: “Em cũng không biết, đây là người à?”

Thẩm Thời Kiêu: “Ừm, hôm qua em nói mớ, Glacial, đừng đi.”

Nghe xong những lời này, tay khẽ Hạ Trĩ run.

Xong rồi! Cái người tên Glacial này không phải là bạn trai của cậu thật đó chứ?

“Anh nghe lầm rồi... Em nói là, Glacial, ăn chân giò.” ⁽²⁾

(2) Giải thích: Âm cuối của hai câu này là 走 và 肘, nghe khá giống nhau (zǒu và zhǒu). Câu phía dưới cũng tương tự, chữ thích (xǐhuān) nếu đọc nhanh thì nghe khá giống chữ chọn (xuǎn) nên Hạ Trĩ mới giả bộ nói anh Kiêu nghe nhầm.

Thẩm Thời Kiêu cố nén cười, giọng nói vẫn trầm thấp như cũ: “Vậy câu phía sau thì sao? Glacial, em thích anh.”

“Câu này anh cũng nghe sai rồi, em nói là, Glacial, tôi chọn anh! Có thể là khi em tuyển thành viên các kiểu cho nhóm nhỏ, em đã chọn anh ta.”

“Vậy à?” Thẩm Thời Kiêu nhấp một ngụm cà phê, hắn nở một nụ cười như có như không, “Đừng nói là lúc ở Pháp em thật sự có bạn trai đấy?”

“Sao có thể như thế được! Em thề!” Hạ Trĩ giơ tay phải lên, “Mấy tên cún con ở Pháp làm sao lọt vào mắt em được, em chỉ có một con cún con, à không phải, một người là anh thôi.” ⁽³⁾

(3) Giải thích: Cụm “cẩu tử” này bên Trung thường gọi bạn bè thân thiết, gọi vui nhau thôi, như bên mình hay gọi bạn là “ê con chó” các kiểu.

Thẩm Thời Kiêu mím đôi môi mỏng: “Ừm.”

Đi vào địa điểm ghi hình gameshow, các khách mời đang ngồi quanh nói chuyện phiếm. Hứa Vân thấy Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu tới thì vội đứng lên, nhiệt tình chào đón.

Lương Tư Việt và Trịnh Hi ngồi ở trung tâm, Trịnh Hi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Trĩ rồi lập tức cúi đầu tiếp tục chơi di động.

“Hai người đến rồi.” Lương Tư Việt chủ động chào hỏi Thẩm Thời Kiêu, “Chào chủ tịch Thẩm.”

Hôm nay mới tính là buổi ghi hình nghiêm túc đầu tiêu của Thẩm Thời Kiêu. Sau khi chào hỏi mọi người xong, hắn dắt Hạ Trĩ ngồi vào chỗ, chờ việc ghi hình bắt đầu.

Lúc này, Hứa Vân nhiều chuyện hỏi: “Tiểu Hạ, hôm qua ai xoa mông giúp em đấy?”

Hạ Trĩ ậm ờ: “Mông gì ạ?” Sao bọn họ biết được thế?

Hứa Vân cười: “Hot search đã lan truyền khắp nơi rồi, nói sếp Thẩm về xoa mông giúp em.”

Lúc này, chồng của cô là Lâm Tư Luật khẽ vỗ vỗ cô, “Đừng quậy, có nhiều người vậy mà.”

Hạ Trĩ: “Chuẩn chuẩn ạ. Nếu chị Vân muốn biết, em sẽ lén nói cho chị, sẵn tiện giao lưu một vài bí kiếp vun đắp tình cảm chồng chồng ạ.”

“Hahahahaha.” Giọng trêu ghẹo của mọi người ở xung quanh vang lên.

Đang lúc đùa giỡn, đạo diễn đi tới, ra hiệu cho mọi người bây giờ sẽ lập tức ghi hình cũng như mở phát sóng trực tiếp ngay.

“Sếp Thẩm, lát nữa ngài tự giới thiệu trước nhé.”

Thẩm Thời Kiêu: “Được.”

Xe riêng của ekip chương trình chở mọi người đến ven biển, nhiệt độ hôm nay là 18℃, có hơi lạnh.

Nước biển mang một màu xanh trong vắt, ở phía xa xa có mấy con thuyền màu trắng đang trôi lênh đênh, một chiếc du thuyền khổng lồ đang từ từ tiến lại gần mọi người.

Hạ Trĩ có hơi kích động, hỏi: “Chúng ta ngồi thuyền ra biển ạ?”

Đạo diễn: “Qua một thời gian nữa cá nước ngọt sẽ bị cấm đánh bắt, chúng ta cũng xem như là thả câu vừa kịp lúc.” ⁽⁴⁾

(4) Giải thích siêu dài ở cuối chương

Bên trong khoang thuyền cực kì xa hoa, có chỗ để mọi người tiệc tùng, ăn uống, ngoài ra còn có cả một quầy bar nhỏ.

Hạ Trĩ dè dặt nắm tay Thẩm Thời Kiêu, thấy sắc mặt hắn có vẻ bình tĩnh, cậu nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra hắn cũng không để chuyện hồi sáng trong lòng.

Trên boong tàu, đạo diễn tuyên bố quy tắc câu cá lần này.

【Rất đơn giản, ekip chương trình sẽ cung cấp cần câu và mồi, các khách mời sẽ tự chọn. Hải sản mà mọi người câu được sẽ là cơm trưa hôm nay. Hải sản sẽ có đầu bếp chuyên môn chế biến ở phía sau bếp.】

Sau khi đưa ra quy tắc, các khách mời bắt đầu lựa chọn dụng cụ và mồi. Có rất nhiều loại mồi, nào là ruột gà thối, cá con, thịt thối đủ các loại.

Hạ Trĩ từng có kinh nghiệm đi câu, cậu kéo Thẩm Thời Kiêu, nói: “Đi theo em, em cho anh ăn tôm hùm, cá nướng no căng luôn. Tôm hùm câu lên thì cháy tỏi một con, hấp một con!”

Thẩm Thời Kiêu gật gật đầu: “Được, anh làm trợ thủ cho em.”

Vẫn còn chút thời gian trước khi đến địa điểm thả câu, các khách mời lại ngồi vây quanh trong khoang thuyền nói chuyện phiếm.

Nhóm Vương Khanh dường như đang thảo luận về một ứng dụng xã hội rất thú vị. Ứng dụng này theo chế độ ẩn danh, chuyên dùng để chia sẻ về những câu chuyện bị kiềm nén trong lòng hoặc những bí mật không thể tiết lộ.

Ở đây, ảnh đại diện của mọi người chỉ có hai kiểu, một kiểu là ảnh đại diện màu hồng tượng trưng cho con gái, loại còn lại là ảnh đại diện màu xanh tượng trưng cho con trai.

Lúc bạn chia sẻ câu chuyện sẽ có rất nhiều người lạ bấm thích cho bạn và nói chuyện với bạn.

Nhưng bạn sẽ chẳng biết được họ là ai, hơn nữa, phần mềm cũng không có chức năng nhắn tin mật. Đây cũng chính là chỗ độc đáo của nó.

Nghe có vẻ thú vị, mà Hạ Trĩ lại là kiểu người thích khám phá những điều mới mẻ, vì thế cậu hỏi: “Cái đó tên là gì vậy?”

Vương Khanh: “Tên là sumh. Nó phổ biến ở nước ngoài vài năm rồi, gần đấy mới nổi lên trong nước.”

Nhìn giao diện app trên điện thoại của Vương Khanh, Hạ Trĩ cảm thấy logo có hơi quen thuộc. Cậu lập tức tải thử phần mềm từ cửa hàng xuống.

Hứa Vân cảm khái: “Xem ra là chị già rồi, chị không theo kịp mấy thứ mà người trẻ bọn em thích chơi nữa.”

Sau khi Hạ Trĩ bấm vào ứng dụng, cậu phát hiện trong đó có một phương thức đăng nhập nhanh, vì thế bèn dùng tài khoản facebook của mình để đăng nhập. Thế nhưng, vì trí nhớ của cậu không được tốt lắm nên cậu phải thử mật mã vài lần mới nhập đúng được.

Sau khi nhảy vào giao diện chính, cậu phát hiện bên trong phần lịch sử thế mà lại có hai bản ghi chép.

Thẩm Thời Kiêu vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Trước kia em từng dùng à?”

Hạ Trĩ nhíu mày: “Em không có ấn tượng lắm.”

Bấm mở trang chủ, hai bản ghi chép bất thình lình xuất hiện trước mắt.

【Tôi thích một người, nhưng lại chẳng dám nói cho người khác biết.】

Hành động này được tận mấy trăm lượt thích, phía dưới hầu hết đều cổ vũ cậu nên dũng cảm lên.

【 Tôi và anh ấy yêu nhau rồi!! Mặc dù không thể nói cho người khác biết, nhưng tôi muốn nói điều đó tại đây! Anh ấy tên là Glacial! 】

Thấy cái tên quen thuộc kia, Hạ Trĩ đột ngột che điện thoại lại. Nhưng mọi chuyện đã muộn, Thẩm Thời Kiêu đã nhìn thấy rồi.

Hạ Trĩ hé môi, cậu muốn giải thích, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.

Nếu như cậu cũng có bạn trai cũ nhưng lại vẫn cứ bám vào chuyện bạch nguyệt quang của Thẩm Thời Kiêu không buông, thì có phải là tiêu chuẩn kép quá rồi không?

Hơn nữa cậu đang có một suy đoán khó mà chấp nhận được.

Cậu và bạn trai cũ chia tay chưa?

Không lẽ một ngày nào đó sẽ có một người đàn ông xa lạ tự xưng là bạn trai cậu đột nhiên tới tìm cậu chứ?

Thẩm Thời Kiêu bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của Hạ Trĩ, hắn hỏi: “Quả nhiên là lúc trước em từng quen bạn trai nhỉ? Là Glacial à?”

Hạ Trĩ ngại những khách mời đang có mặt tại đây nên cũng không dám cãi cọ gì nhiều. Cậu cụp đôi mắt áy náy, nói: “Nói vậy cũng không đúng, nhỡ đâu cái tài khoản này không phải là của em thì sao?”

Thẩm Thời Kiêu không hề để ý, nói: “Không phải của em thì là của ai?”

Hạ Trĩ không dám nhìn hắn: “Chắc là tài khoản của em bị hack rồi.”

“Haha.” Thẩm Thời Kiêu khẽ cười một tiếng, bâng quơ hỏi: “Em nói... liệu có một ngày nào đó, có người tìm anh đòi vợ không? Em và anh ta có chắc là đã chia tay chưa?”

Hạ Trĩ càng luống cuống hơn, lúc nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.

“Chắc là, chắc là chia rồi.”

Thẩm Thời Kiêu dời mắt, nhàn nhã nhìn mực nước biển ngoài cửa sổ: “Em cố gắng lấy lại ký ức mau mau đi. Nhỡ đâu hai người bọn em chưa chia tay, rồi anh thành cái gì?”

Giữa mày Hạ Trĩ xuất hiện nét ưu tư, cả người cậu như một quả cà tím thấm sương héo úa. Cậu vẫn tiếp tục giữ trạng thái này mãi đến lúc câu cá.

Thẩm Thời Kiêu vẫn luôn quan sát cậu. Tối hôm qua, Hạ Trĩ quả thật có gọi tên Glacial, chuyện này làm hắn vừa sốc vừa mừng, hắn cũng báo cho bác sĩ ngay.

Cuối cùng, hắn và bác sĩ đã quyết định rằng họ có thể tận dụng thật tốt cơ hội này để làm cho Hạ Trĩ nhớ lại ký ức ngày trước.

Cùng lúc đó, phát sóng trực tiếp cũng chính thức bắt đầu」

「Chung khung hình với con trai Trĩ Trĩ và sếp Thẩm, thả tim!」

「Trĩ Trĩ, em tới rồi! Hôm nay lại là một ngày tốt lành nữa.」

Địa điểm thả câu của từng nhóm khách mời đã được sắp xếp từ trước. Hạ Trĩ ôm một cái xô nhỏ màu trắng, ủ rũ ngồi xuống theo Thẩm Thời Kiêu. Chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy bụng dạ cậu giờ đang ở đâu đâu rồi.

Thẩm Thời Kiêu cũng không có biểu cảm gì. Sau khi ném cần câu xuống, hắn ngồi một cách tĩnh lặng.

「Bọn mày có thấy là Trĩ Trĩ với sếp Thẩm hơi kì kì không?」. Đọc truyện tại == TRÙ Mtruуện.V Л ==

「Cãi nhau hả? Hôm nay nhìn con trai Trĩ Trĩ không vui tí nào.」

「Nhìn vầy làm tụi tui hơi tủi thân đấy. Có phải sếp Thẩm bắt nạt Trĩ Trĩ rồi không?」

Trong câu cá, sự kiên nhẫn là rất quan trọng. Hạ Trĩ nắm chặt cần câu, lòng vẫn luôn tự hỏi về chuyện của Glacial.

Tự dưng lòi đâu ra một người đàn ông có thể là bạn trai cũ. Quả thật trong một thời gian ngắn, cậu chẳng thể nào chấp nhận được.

Về cái người tên Glacial này, cậu không hề có chút ký ức nào. Cậu chỉ có thể nghĩ một cách tích cực rằng nếu Glacial là bạn trai cậu, thì sau khi cậu rời khỏi Pháp, Glacial nhất định sẽ đến thăm cậu.

Thế nhưng cậu về nước mấy năm nay, chưa từng thấy người nào đi tìm cậu. Vậy không phải chuyện đó chứng minh là hai người đã chia tay từ lâu rồi à?

Bây giờ cậu chỉ thích Thẩm Thời Kiêu, chẳng ai lọt vào mắt cậu được nữa.

Nhỡ đâu... nhỡ đâu cậu vẫn chưa chia tay với Glacial, vậy cậu có được xem là một thằng đểu không nhỉ?

Hạ Trĩ tự mắng mình vài cái, lòng cậu rối tung. Nhỡ mà sau này Glacial có tới tìm cậu, cậu sẽ dùng nửa đời sau để chuộc lỗi.

Mặc dù không thể cho anh ta tấm thân và tình cảm này, nhưng những thứ khác đều có thể cho được.

Ở phía xa truyền đến tiếng cười kinh ngạc của Hứa Vân và Trịnh Hi. Thì ra là do ở phía đối diện câu được rất nhiều cá lớn, thậm chí còn có một con tôm hùm kích thướng trung bình.

Hạ Trĩ nhìn cần câu của mình không có động tĩnh gì, cậu cũng chẳng biết liệu có liên quan tới chuyện lòng cậu bực bội không nữa.

Suốt hai tiếng, nhóm ở đối diện trúng lớn. Trong xô của họ có rất nhiều hải sản, chỉ có xô của Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu là ít cá đến đáng thương.

Sắp đến lúc ăn trưa, Hứa Vân ôm tôm hùm khoe với Hạ Trĩ, “Tiểu Hạ, các em vậy là không được rồi. Ba con cá con này có thể làm được một mâm đồ ăn không?”

Hạ Trĩ: “Là do vị trí của bọn em không tốt, cá không lại đây.”

Quả thật là vậy, vị trí của bọn họ rất tệ, gần như tất cả cá đều bị các nhóm ở phía trước bắt đi. Thẩm Thời Kiêu đã phát hiện từ lâu, nhưng vì mấy chỗ khác đều có người rồi nên cũng không tiện đổi vị trí mới. Thay vào đó, hắn lại đi tìm đạo diễn yêu cầu một vài món đồ đặc biệt gì đó.

Hạ Trĩ nhìn thoáng qua Thẩm Thời Kiêu, cũng không biết rốt cuộc đối phương nghĩ thế nào về chuyện này.

Cậu đoán, Thẩm Thời Kiêu có thể sẽ hơi giận.

Nếu không sao lại không câu cá với cậu?

Nhìn tôm hùm của Hứa Vân, quả thật là cậu có hơi ngưỡng mộ. So ra thì mấy con cá con trong xô của mình nghèo nàn gớm.

「Trĩ Trĩ đáng thương thế, chị mua tôm hùm cho bé nhé.」

「Ôi thằng cu của mẹ, không có cá đáng thương thế.」

「Aaa! Bọn mày mau nhìn sếp Thẩm kìa!」

Tiếng nước văng tung tóe, Thẩm Thời Kiêu mặc đồ lặn nhảy xuống biển. Thợ quay phim đứng phía sau chỉ chụp được một dáng người màu đen mạnh mẽ.

Hạ Trĩ vội vàng vịn lan can, cậu lo lắng nhìn về phía đạo diễn.

Đạo diễn giải thích: “Sếp Thẩm thay đồ lặn xuống nước rồi.”

“Lặn xuống nước? Thời tiết hôm nay lạnh thế mà cậu ấy lặn làm gì?” Lâm Tư Luật hỏi ra vấn đề mà mọi người đều muốn hỏi.

Đạo diễn nói một cách ẩn ý: “Chủ tịch Thẩm nói với tôi, cục cưng nhà anh ấy nhìn người ta ôm tôm hùm phát thèm, vậy nên anh ấy xuống đáy biển mò. Yên tâm đi, khu vực này của chúng ta cho phép bắt mấy loại cá thông thường dưới đáy biển lên.”

Đôi mắt của Hạ Trĩ hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó cậu vứt cái xô trắng xuống, trông về phía mặt biển, “Có phải rất nguy hiểm không? Có cần chuyên gia đi theo không?”

Đạo diễn: “Không sợ, sếp Thẩm có chứng chỉ lặn.”

Trên boong tàu, Hạ Trĩ đứng ngồi không yên, cậu trông coi cái thang xuống biển một tấc không rời.

「Có ai thấy Trĩ Trĩ giống bé đáng yêu đang chờ chồng ra khơi đánh cá không?」

「Nhón chân mong chờ.」

「Sếp Thẩm thương Trĩ Trĩ thế, ban nãy còn tưởng bọn họ cãi nhau.」

Khoảng nửa tiếng sau, phía ngoài thuyền cuối cùng cũng có động tĩnh.

Thẩm Thời Kiêu ôm hai con tôm hùm siêu to bước lên thang của tàu làm cho các khách mời khác vô cùng hâm mộ.

Con tôm hùm nhỏ trong tay Hứa Vân nháy mắt không còn ngon nữa.

Hạ Trĩ cầm áo choàng tắm, vội bước tới khoác cho Thẩm Thời Kiêu. Nước biển rất lạnh, lúc cậu chạm vào cơ thể Thẩm Thời Kiêu, một cảm giác lạnh lẽo chợt ập đến.

Cậu nhíu mày, đầy lo lắng: “Lặn lâu như vậy có lạnh không?”

Thẩm Thời Kiêu: “Không lạnh, anh phải tìm hai con nên lên hơi muộn xíu.”

Hạ Trĩ: “Một con đã đủ ăn rồi, sao anh phải tìm tận hai con?”

Thẩm Thời Kiêu: “Không phải em nói một con hấp, một con cháy tỏi à?”

Nghe cây này, cái mũi Hạ Trĩ hơi cay cay. Cậu bỏ tôm hùm vào xô, lúc định chủ động duỗi tay ôm Thẩm Thời Kiêu thì lại bị hắn ngăn lại.

“Người anh lạnh lắm, em đừng để bị cảm.”

Hạ Trĩ: “Em cứ ôm đấy!”

Trên boong tàu, tất cả mọi người ăn ý mà đứng xa xa nhìn hai người thể hiện tình cảm. Thế nhưng chẳng ai biết Hạ Trĩ, người quay lưng lại với mọi người, đã nghẹn ngào từ lâu rồi.

“Em nghĩ kĩ rồi. Cho dù hồi đấy em có quen bạn trai, nhưng em không nhớ rõ anh ta, bây giờ lòng em chỉ có anh mà thôi.”

“Nếu người đó đến tìm em, em sẽ cố hết sức chuộc tội, van xin anh ta tha thứ. Cũng nói với anh ta, bây giờ tôi đã có người yêu rồi, không thể quay lại với anh nữa.”

Hạ Trĩ nói mấy câu này hơi lộn xộn, nhưng Thẩm Thời Kiêu vẫn hiểu ý của cậu.

Hắn vỗ nhẹ Hạ Trĩ: “Không sao, anh và em cùng nhau chuộc tội.”

Hạ Trĩ nặng nề gật đầu: “Dạ!”

Thẩm Thời Kiêu giúp Hạ Trĩ lau khô nước mắt trên mặt, hắn khẽ cười, hỏi: “Nếu anh ta không muốn em chuộc tội, cái gì cũng không muốn mà chỉ muốn em, thì em phải làm sao đây?”

Giọng điệu Hạ Trĩ có chút dữ dằn: “Mời anh ta đi!”

━━━━━━

Tác giả có lời muốn nói:

Glacial: sông băng.

Summer: mùa hè.

【Gặp được em, sông băng trong lòng anh đã tan.】

━━━━━━

(1) Giải thích: Raw là 底儿, theo tui hỏi thì nó có nhiều nghĩa. Bạn người Trung kia trả lời tui nó có nghĩa là phần đáy của gì đó hoặc là ẩn dụ cho một bí mật, một chuyện gì đó (hoặc thứ quý giá gì đó) mà muốn giấu, muốn chôn vùi thật sâu. Một bạn khác cũng trả lời là lai lịch, phần nền, phần đáy. Ngoài ra, tui có tìm được bài 北鼻与底儿 (Baby and Dear) của Trương Hàm Vận nên có hỏi thêm bạn ấy, thì bạn ấy nói là cách phát âm của nó hơi giống chữ “dear” nên nó cũng có nghĩa dear, người thân yêu các kiểu á. Ở câu dưới, Hạ Trĩ có nói như cậu hỏi “ngọn nguồn” nên tui nghĩ 2 cụm này nó phải khớp nhau, cả hai đều đang hướng về lớp nghĩa “chuyện yêu đương ở quá khứ” nên tui xin phép edit là “lịch sử tình trường“. Đương nhiên do tui chưa tìm ra từ nào là chuẩn nhất cho 底儿 (với lại tui không có biết tiếng Trung) nên mọi người cứ góp ý, tui sẵn sàng đón nhận ý kiến của mọi người.

(4) Giải thích: Câu này tui có hỏi trên group dịch/edit thì có chị dịch nghĩa thì nó đại loại như trên. Nhưng nếu theo nghĩa này thì cả tui và chị ấy đều không hiểu tại sao cá nước ngọt lại ở biển? Tui có lọ mọ đi hỏi trên diễn đàn học tiếng thì có một bạn cũng trả lời tương tự là vừa kịp trước khi đánh bắt bị cấm. Đoạn này bên wordpress tui có giải thích dài hơn, chi tiết hơn và đồng thời tui cũng võ đoán một xíu. Ai có hứng thú đọc thì qua bên ấy đọc ạ, chứ tui viết dài quá sợ mọi người lướt mệt hic.

Raw của câu này là 导演: “淡水鱼再过一些时间就禁止垂钓了, 我们也算赶上一个尾巴.”

QT là Đạo diễn: “Cá nước ngọt tiếp qua một ít thời gian liền cấm thả câu, chúng ta cũng coi như vượt qua một cái cái đuôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.