Trong phút chốc, mặt của Hạ Hoài Sơn đỏ tới mang tai, xem ra Thẩm Thời Kiêu đã biết được việc ông đề nghị với mẹ Thẩm vào ngày hôm nay.
Đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của Thẩm Thời Kiêu, Hạ Hoài Sơn lúng túng cúi đầu, thúc giục Tần Hoàn Như, chán nản lên xe rời đi.
Trên xe, Hạ Minh Hiên im lặng ngồi ở vị trí phó lái, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, nhưng chiếc áo gió bị nắm đến nhăn nhúm, đã sớm phơi bày tâm trạng của cậu ta vào lúc này.
Rác rưởi ở trong miệng Thẩm Thời Kiêu là nói mình sao?
Ha ha, rõ ràng lúc đầu mình mới là đối tượng thỏa thuận kết hôn cùng với hắn.
Đôi môi đã không còn chút hồng hào nào, cậu ta lạnh lùng chất vấn Tần Hoàn Như, “Là ai nói với mẹ, kết hôn với Thẩm Thời Kiêu rất tệ!”
Tần Hoàn Như băn khoăn không yên lòng: “Là anh họ con nói, lúc trước mẹ sợ con gả đi phải chịu uất ức, cho nên mới từ chối.”
“Mẹ xem Hạ Trĩ uất ức ở chỗ nào!” Hô hấp của Hạ Minh Hiên đột nhiên trở nên gấp gáp, gần như mất trí nói, “Ngày hôm nay ở trước mặt mọi người, con bị Thẩm Thời Kiêu chế giễu là đồ rác rưởi, ba mẹ hài lòng chưa?”
Hạ Hoài Sơn vẫn luôn im lặng, bỗng đen mặt nói: “Chuyện này trách ba mẹ? Không phải con mới là người muốn ba đề nghị chuyện thay đổi đối tượng kết hôn với mẹ của Thẩm Thời Kiêu à? Chuyện không có mặt mũi như vậy, ba xấu hổ đến mức không dám mở miệng!”
“Cha con các người bớt giận đi.” Tần Hoàn Như ở bên cạnh khuyên bảo, “Ngày hôm nay chúng ta đề nghị như vậy, còn không phải do lo sợ sau này không thể trông cậy vào Hạ Trĩ à? Mấy người cũng đã thấy thái độ ngày hôm nay của Hạ Trĩ, trước đây quả thật chúng ta đã đánh giá thấp nó rồi. Không dễ gì để có thể lấy lòng Thẩm Thời Kiêu, nếu không có vẻ ngoài đẹp mắt, sáng sủa kia, Hạ Trĩ chắc chắn cũng sống không dễ chịu gì, mẹ Thẩm kia vừa nhìn đã biết là kiểu người không dễ đối phó!” . Truyện Võng Du
Hạ Minh Hiên nhắm chặt hai mắt, điện thoại đột nhiên nhận được kịch bản do biên kịch của <Diễn viên tốt nhất> gửi tới.
Bấm mở tệp tin, phần diễn tập tới của cậu ta không nhiều, nhưng cũng không ít.
Đầu ngón tay từ từ trượt xuống, tên của Hạ Trĩ thình lình hiện ra trước mắt.
Phần diễn tập sau của cậu ta vậy mà không chênh lệch bao nhiêu so với Hạ Trĩ?
Trong lòng nổi lên sự ghen tị điên cuồng và mãnh liệt, hai tay cậu ta run run gửi wechat chất vấn đạo diễn, nhưng những gì nhận được là một câu giải thích lạnh như băng của đạo diễn: Ngôi sao sáng tạo của của Hạ Trĩ xấp xỉ ngài, phần diễn như nhau là bình thường.
“Ầm” một tiếng, điện thoại đập vào cửa kính xe, Hạ Hoài Sơn quát: “Con điên rồi à?”
Hạ Minh Hiên không phản ứng lại Hạ Hoài Sơn, bàn tay chậm rãi nắm thành quả đấm.
Cậu không muốn nhìn thấy dáng dấp tiểu nhân đắc chí của Hạ Trĩ!
Không phải kết hôn thôi sao? Còn vô số gia đình giàu có mà, không nhất thiết phải treo cổ trên cái cây nhà họ Thẩm này (1)!
(1) Câu gốc là treo cổ trên một cái cây, ý là cố chấp bám vào một người hay một cách làm nào đó. Bạn không sẵn sàng để buông bỏ, bạn sẽ không dùng cách khác để giải quyết vấn đề mà chỉ chăm chăm vào một cách.
Sân trước của nhà họ Thẩm.
Thẩm Thời Kiêu và mẹ Thẩm dạo bước đi về, giữa chân mày mang theo vài phần nghiêm túc.
Mẹ Thẩm dáng vẻ trầm tĩnh: “Công ty gần đây thế nào? Chú con ra sao?”
Thẩm Thời Kiêu: “Vẫn trong tầm kiểm soát, lẳng lặng đợi ông ta lộ đuôi cáo ra thôi.”
Mẹ Thẩm dặn: “Sức khỏe là quan trọng nhất, không cần quá sức.”
Thẩm Thời Kiêu: “Dạ được.”
Trở lại phòng, mẹ Thẩm khôi phục ánh mắt dịu dàng, từ ái rồi thân thiết gọi: “Trĩ Trĩ, theo bác về phòng.”
Hạ Trĩ nghe vậy, nở một nụ cười tươi tắn: “Dạ được.” Nói xong, cậu bưng lên một đĩa nhỏ đựng đầy các loại quả hạch đã được bóc vỏ, “Bác gái, ăn nhiều quả hạch sẽ tốt cho cơ thể.”
Mẹ Thẩm kinh ngạc cười cười: “Cảm ơn Trĩ Trĩ.” Nói xong liếc nhìn Thẩm Thời Kiêu, lộ ra ánh mắt trêu ghẹo, “Trĩ Trĩ bóc cho mẹ, không có bóc cho con.”
Thẩm Thời Kiêu thấp giọng cười cười: “Đúng vậy nhe.”
Hạ Trĩ dừng một lát, tai dần dần nóng lên.
Cậu chỉ lo bóc quả hạch cho mẹ vợ, quên mất phải bóc cho kim chủ ba ba!
Xong! Ảnh hưởng đến con đường làm “quan” (2) rồi!
(2) chỗ này câu gốc làm làm quan thật, nhưng tui nghĩ ý là làm bé yêu ôm đùi lớn, nên tui edit ngoặc.
Nhìn ra được cậu ngượng ngùng, Thẩm Thời Kiêu nhắc nhở: “Hai người có việc gì thì mau đi nói đi, một lát nữa bọn con phải về nhà.”
Mẹ Thẩm dắt tay Hạ Trĩ: “Đi.”
Bên tron phòng ngủ của mẹ Thẩm, Hạ Trĩ ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sofa, trước mặt bày một chiếc hộp màu đen có họa tiết hình hoa dâm bụt.
“Bà nội của Thời Kiêu đưa cái này cho bác, đã đến lúc nên tặng lại cho con rồi.”
Hai miếng ngọc bội màu trắng cực kỳ tinh khiết được đặt trong hộp, một miếng khắc “Liền cành”, một miếng khác khắc “Chung mộ”, là một cặp (3).
(3) Thành ngữ “Liền cành chung mộ” ẩn dụ cho một tình yêu không thay đổi.
Vô giá.
“Thời Kiêu tính tình lạnh lùng, rất ít biểu hiện cảm xúc của mình với người khác, cái gì cũng thích giấu trong lòng, nó rất thích con, cho nên bác chân thành hi vọng hai đứa có thể bầu bạn đến già.”
Vuốt ve nét chữ được khắc trên ngọc bội, lòng Hạ Trĩ không khỏi băn khoăn. Câu thành ngữ này là ước mơ về tình yêu của cậu khi còn trẻ, cậu đã từng ảo tưởng, nếu tìm được một người có thể bầu bạn cả đời, nhất định sẽ khắc bốn chữ này lên nhẫn.
Chính là quê mùa như vậy!
Lời chúc phúc chân thành và cảm động, cậu ngọt ngào nở nụ cười. Nghiêm túc hướng về phía mẹ Thẩm gật đầu.
Người mẹ vợ này thật là dịu dàng!
Cậu trước tiên nhận thay bạch nguyệt quang.
Trò chuyện được một lát, mẹ Thẩm nhìn sắc trời bên ngoài đã thay đổi, nói một cách đầy thâm ý: “Đêm nay dự báo sẽ có mưa lớn, bác không yên lòng để hai đứa lái xe về nhà, không bằng ở lại đi?”
Hạ Trĩ nhỏ giọng nói: “Hỏi thử anh Thời Kiêu đi ạ.”
Nghe mẹ Thẩm nói muốn bọn họ ngủ lại, Thẩm Thời Kiêu lập tức đối mặt với bà vài giây, sau đó than nhẹ nói: “Không được, sáng mai có họp, nơi này xa công ty quá.”
Mẹ Thẩm nói: “Ngày mai có thể dậy sớm một chút. Buổi tối mưa lớn, tình trạng giao thông không tốt, mẹ thật sự lo lắng cho các con, Trĩ Trĩ con nói có đúng hay không?”
Tâm tư Hạ Trĩ đều đặt vào miếng ngọc bội trong ngực, thuận miệng đáp: “Dạ đúng.”
Thẩm Thời Kiêu khẽ cười một tiếng: “Được, vậy hôm nay bọn con sẽ ngủ lại đây, mẹ mau bảo người giúp việc đi dọn dẹp phòng đi.”
Mẹ Thẩm từ ái nói: “Không cần dọn dẹp, phòng ngủ của con mỗi ngày đều được quét tước.”
Hạ Trĩ bỗng nhiên lấy lại tinh thần, đôi mắt đen như mực bối rối nhìn Thẩm Thời Kiêu.
Vậy đêm nay cậu ngủ ở đâu?
Mẹ Thẩm quan tâm hỏi: “Trĩ Trĩ, làm sao vậy?”
Hạ Trĩ ấp úng: “À ừm, con...”
Nói được phân nửa lại sợ lộ tẩy, cậu vò đầu nở nụ cười: “Vậy hai người bọn con đi nghỉ ngơi ạ.”
Mẹ Thẩm thoả mãn gật đầu: “Đi đi.”
Mười giờ tối, Hạ Trĩ mặc áo ngủ bò sữa nhỏ của mẹ Thẩm mua cho cậu, từ trong phòng tắm lau tóc đi ra, bước chân ngập ngừng.
Cô nam quả nam, sống chung một phòng!
Trong đầu Hạ Trĩ điên cuồng chiếu qua một bộ phim nhỏ, đồng thời quấn chặt áo tắm.
Thẩm Thời Kiêu ngồi ở trước bàn làm việc đọc sách. Khác với sự lạnh lùng trước đó, sau khi tắm xong, sợi tóc màu đen ngoan ngoãn xõa lên trên trán hắn, khuôn mặt đẹp trai dưới ánh đèn hiện ra thêm vài phần nhu hòa.
Trên giường để hai cái gối.
Sau khi chậm chạp sấy khô tóc, Hạ Trĩ cẩn thận từng li từng tí đem hộp ngọc bội đi tới, “Đây là ngọc bội gia truyền mà bác gái đưa cho tôi.”
Thẩm Thời Kiêu nhẹ nhàng nâng mắt: “Nếu giao cho em thì em giữ đi.”
Hàng mi thanh mảnh run lên.
Tôi quả thật rất muốn, nhưng không thể!
Nuốt bi thương vào trong, giọng nói của Hạ Trĩ không nóng không lạnh: “Bác gái là muốn đưa cái này cho con dâu, nếu sau khi ly hôn tôi đem đi, anh sẽ lỗ lớn đó.”
Đôi mắt tĩnh mịch của Thẩm Thời Kiêu nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Không thiệt thòi.”
Grrr, bộ nói không hiểu à.
Giằng co không xong, Hạ Trĩ không thể làm gì khác ngoài tạm thời cất ngọc bội lại, thảo luận vấn đề trọng yếu nhất đêm nay.
Hai người bọn họ ngủ như thế nào?
Ánh mắt nhìn quanh bốn phía, làm người ta khiếp sợ nhất chính là, phòng ngủ của Thẩm Thời Kiêu lớn như vậy mà ngay cả ghế sofa cũng không có?
Lẽ nào cậu chỉ có thể ngủ trên đất.
“Có thể cho tôi mượn một chiếc đệm nhỏ để ngủ không? Tốt nhất là dày một chút, buổi tối sẽ lạnh.” Hạ Trĩ buồn bực nói, bắt đầu tìm kiếm chỗ ngủ tốt nhất trên sàn cho buổi tối hôm nay.
Thẩm Thời Kiêu suy nghĩ một chút: “Căn phòng bên cạnh thừa khá nhiều đệm, nhưng nếu để người giúp việc mở cửa phòng thì mẹ tôi sẽ biết.”
Vậy phải làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ phải nằm trên mặt đất trơ trội?
Thôi bỏ đi, không thì cứ thử xem.
Nhìn bộ dáng không sợ chết của Hạ Trĩ, Thẩm Thời Kiêu thấp giọng nói: “Cùng ngủ trên giường đi, tôi sẽ không làm gì.”
Hạ Trĩ vội vàng chột dạ giải thích: “Đương nhiên tôi biết anh sẽ không làm gì tôi, chỉ cần anh không ngại chen chúc, tôi không có gì đáng kể.”
Nhìn chiếc giường lớn rộng 2m kia, Thẩm Thời Kiêu: “Sẽ không chen chúc.”
Giường là kiểu phong cách châu Âu, cao hơn hẳn giường ngủ thông thường.
Hạ Trĩ đi đến bên giường, chỉ phủ một chiếc chăn bông, rất đáng thương.
Mặc dù cái giường này rất lớn, nhưng chăn không lớn như vậy.
Muốn giữ khoảng cách, chỉ có thể hi sinh một ít chăn.
“Có thể tắt đèn không?” Thẩm Thời Kiêu thấp giọng dò hỏi.
“Ừm.”
Sau khi tắt đèn, căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng đồng hồ trên tường chuyển động và tiếng hít thở của nhau.
Xung quanh tối đen như mực, xòe năm ngón tay ra cũng chẳng thể thấy được, hô hấp Hạ Trĩ trái lại có chút gấp gáp, cơ thể vô thức duỗi ra.
Cậu sống hơn hai mươi năm, cũng chưa từng ngủ chung chăn với người khác đâu.
Một lúc lâu sau, Thẩm Thời Kiêu ở bên cạnh dường như đang trở mình, khiến cho Hạ Trĩ phải mở mắt, dưới sự căng thẳng, cậu hơi dịch ra phía ngoài.
Nhưng lúc này, bờ vai của cậu đột nhiên lơ lững, trọng tâm chợt mất thăng bằng, đầu óc trở nên trống rỗng.
Xong rồi, đầu của cậu sắp vỡ rồi.
Ui, nhất định rất đau.
Thế nhưng cái lạnh và cơn đau được dự đoán trước lại không ập tới, một cánh tay mạnh mẽ, ấm áp đột nhiên ôm lấy eo cậu, ngay lúc cậu ngẩng đầu, một hơi thở nóng rực có mùi mộc hương quen thuộc phả lên trên trán.
Thẩm Thời Kiêu ôm eo cậu, âm thanh mang theo vài phần lười biếng: “Ngủ mà cũng không ngoan ngoãn à?”