Sau Khi Kết Hôn Với Nhà Giàu Lắm Quyền, Tôi Bỗng Nổi Đình Nổi Đám

Chương 9: Chương 9: Bối phận rối loạn




Bà Vương nghe được mấy lời này thì ngẩn ra: “Gần, gần đây nhất? Có thật, nhưng chưa rửa ra, được không?”

Đây là lần đầu bà đi xem thầy, trước kia bà không tin, nhưng trạng thái của con trai gần đây lạ thật, nên bà nghe lời đề cử của Trâu phu nhân, ma xui quỷ khiến đến đây.

Trước khi đến thì Trâu phu nhân có nhắc bà rửa ảnh chụp và ghi sinh thần bát tự của thằng bé ra.

Nên bà Vương mới nghĩ ảnh cho thầy xem phải là ảnh chụp được rửa ra.

Lão Tạ nghe thế bèn cười: “Không cần phải rửa, ảnh trong di động cũng được.”

Bà Vương thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại mở tấm hình chụp con trai mình gần đây nhất cho thầy xem.

Vừa thấy tấm hình, mặt lão Tạ biến sắc ngay tắp lự.

Bà Vương bắt đầu lo lắng.

“Thầy, thầy....có chuyện gì vậy? Có phải con trai tôi không thích hợp hay không?”

Tạ Tỉ cũng nhíu mày nhìn gương mặt của anh chàng trong điện thoại, ấn đường biến đen, đôi mắt đào hoa ngậm cười, trông tràn đầy sức sống, nhưng mặt mày lại xanh xao.

Hai loại trạng thái đối ngược lồng vào nhau trên gương mặt thiếu sức sống tươi sáng, nom vô cùng kỳ dị.

Tạ Tỉ nghiêm lật mặt sau của bức ảnh ban nãy để xem sinh thần bát tự, bấm đốt tay tính tính, tính xong, im lặng thở dài.

Trái ngược hoàn toàn với những gì họ nói ban nãy, đây là tướng đoản mệnh.

Chỉ là chưa được bao lâu, cho nên chưa ảnh hưởng đến vận số ban đầu của anh ta, cũng chính vì chưa được bao lâu nên chưa kịp xuất hiện lên gương mặt của bà Vương.

Lão Tạ bấm đốt tay nửa ngày mới tính ra, không nên trễ nãi nữa “Thưa bà đây, con trai bà đang ở nhà đúng chứ? Tôi cần thấy tận mắt.”

Bà Vương đã bắt đầu hoang mang lo sợ từ lúc mặt lão Tạ biến sắc, vừa nghe thấy lão nói vậy bèn vội vã dắt hai người về nhà.

Bà Vương cho rằng Tạ Tỉ là đệ tử của lão Tạ nên cũng không nghĩ nhiều.

Sau khi lão Tạ dọn hết đồ đạc của mình liền theo bà Vương lên xe, trên đường đi liên tục hỏi han con trai bà không thích hợp chỗ nào.

Bà Vương cũng không giấu diếm, nói hết toàn bộ dấu hiệu.

Con trai bà Vương tên Hầu Duy Phong, năm nay hai mươi mốt, đang học năm ba đại học, có một cô bạn gái đã yêu được ba năm.

Bạn gái anh ta là bạn học chung trường cấp ba, sau khi cả hai thi đậu đại học thì hẹn hò, chỉ là luôn giấu gia đình, một năm trước bà Vương mới vô tình biết được, sau khi biết lại cực lực phản đối.

Thứ nhất là do con trai vẫn chưa học xong, nhà bọn họ tính chờ khi Hầu Duy Phong tốt nghiệp sẽ cho thằng bé ra nước ngoài du học để đào tạo chuyên sâu; thứ hai, gia cảnh cô bạn gái này kém khá xa nhà anh, không môn đăng hộ đối, hiển nhiên bà Vương không đồng ý.

Nhưng Hầu Duy Phong kiên trì, sống chết không chịu chia tay, một năm nay luôn đấu tranh với gia đình của mình.

Nhưng một tháng trước Hầu Duy Phong đến nơi khác quay phim, lúc trở về bà Vương không chú ý lắm, nhưng mấy chuyện sau đó càng ngày càng sai sai.

Đầu tiên là cả ngày Hầu Duy Phong cứ vừa cười ngu vừa nhìn ảnh cô gái nào đó, như si như mê vô cùng, thậm chí còn không quan tâm đến bạn gái của mình.

Lúc đầu bà Vương còn rất vui khi biết Hầu Duy Phong chia tay cô gái kia, nhưng chưa được mấy ngày là đã không vui nổi nữa.

Đặc biệt là hai ngày trước khi cô bạn gái không hiểu sao anh chia tay mình tìm đến tận cửa, trùng hợp khi ấy bà Vương cũng có ở nhà, Hầu Duy Phong mở cửa cho cô vào nhà, tất cả hành động đều trong trạng thái tức tối không nói, thậm chí trong mắt toàn phiền phức và chán ghét.

Bà Vương lúc này mới cảm thấy có gì đó hơi sai, rồi tối hôm đó bà đi tiểu đêm vô tình đi ngang qua phòng con trai mình, nghe bên trong có giọng ai đó, bà lo con trai bệnh nên đẩy cửa vào trong.

Nhưng Hầu Duy Phong trong phòng lại đang gặp ác mộng, miệng lải nhải tên bạn gái cũ, gương mặt đang đắm chìm trong giấc mơ là dịu dàng đong đầy tình yêu, ngược lại hoàn toàn với ban ngày.

Lúc đó bà Vương còn cảm thấy hai người nhường một bước để tiến xa hơn gạt bà, nổi điên lắc con trai mình tỉnh mộng.

Lúc đầu khi bà Vương gặng hỏi, mặt Hầu Duy Phong còn đần ra, nhưng sau đó anh lấy điện thoại mở ngay hình cô gái kia lên, bà Vương đứng trong căn phòng tối, trơ mắt nhìn đôi mắt hơi tỉnh của con trai mình chìm vào mê muội không lối thoát, chìm sâu đến mức ngó lơ luôn cả bà.

Bà Vương nhìn con trai ngồi đó, tay cứ vuốt ve tấm hình kia, biểu cảm trên mặt anh khiến bà lạnh cả người.

Nhưng việc này quá kì lạ, bà cũng không dám nói với ai, sau đó đi làm đẹp với Trâu phu nhân, nghe Trâu phu nhân nhắc đến thầy Tạ nên bà mới tìm đến.

Tạ Tỉ vẫn luôn im lặng nghe từ đầu đến cuối, lòng đã rõ mười mươi, giờ chỉ cần nhìn thấy người mà thôi.

Khi bà Vương dắt hai người về nhà, Hầu Duy Phong vừa mới ăn diện xong chuẩn bị ra ngoài, đôi mắt hoa đào tươi cười, gương mặt tuấn tú, bởi vì đã tút tát qua, hơn nữa thân hình cao lớn ngầu ngầu, nên khi cười vậy, cực kì hút mắt người khác.

Nhưng câu tiếp theo Hầu Duy Phong nói làm bà Vương hãi hùng: “Mẹ, sổ hộ khẩu đâu ạ? Con muốn đi đăng ký kết hôn với tiểu Dung.”

Bà Vương: “Không được!!” Thậm chí bà còn chưa gặp tiểu Dung kia, không biết gì về tên họ rồi gia cảnh người ta, sao có thể kết hôn được.

Sớm biết con trai bà sẽ thành ra thế này, còn không bằng đồng ý chuyện của nó với bạn gái cũ của nó.

Lão Tạ cũng tiến lên duỗi tay muốn xem xương, Hầu Duy Phong bèn nhíu mày: “Ông là ai? Mẹ, sao ai mẹ cũng dắt vào nhà được hết vậy?”

Bà Vương tức điên lên: “Đây là thầy Tạ, chuyên môn đến đây cứu con! Con trai, con trúng tà rồi!”

Hầu Duy Phong cảm thấy mẹ mình điên rồi, trúng tà? Thời đại nào rồi mà còn tin cái này?

Bà Vương sợ con trai chạy, vội vàng chụp tay anh lại: “Đại sư! Nhanh lên, mau xem xương nó đi!”

Lão Tạ: “....”

Tạ Tỉ: “...”

Nhưng lão Tạ cũng sốt ruột cứu người, nên chỉ có thể vội vàng xem xương của anh trong lúc anh tức giận nhưng không muốn làm mẹ mình bị thương.

Sờ một lúc, lão Tạ cũng dựng hết cả lông tơ lên, đây là lần đầu lão gặp được chuyện khó giải quyết đến thế này: “Bà Vương, con trai bà......bị người khác bỏ bùa yêu.”

Đáng tiếc hoa đào này là hoa đã tàn úa, còn duyên ở đây là nghiệt duyên.

Bà Vương chết đứng: “Đại sư.....thầy nhất định phải cứu Phong của tôi.......”

Tuy lão Tạ từng thấy miêu tả cái bùa này trong sách rồi, nhưng đây là lần đầu tiên lão thấy tận mắt, hơn nữa lão học nghệ không tinh, xem xương đoán mệnh còn có thể đoán năm mươi năm mươi, còn giải cái bùa này, lão lực bất tòng tâm.

Lão Tạ thở dài: “Việc này lão già tôi bất lực, hẳn là lúc đi nơi khác đó cậu nhà bị cô bé tên tiểu Dung kia vừa ý, nên cô bé mới lén bỏ bùa vào một món gì đó trên người cậu nhà, còn dùng máu, tóc, sinh thần bát tự cả ba thứ của cậu nhà, tự tay bỏ bùa. Muốn phá, chỉ có thể tìm tiểu Dung này, khiến cô bé chủ động phá.”

Mặt bà Vương cắt không còn giọt máu: “Sao nó có thể chủ động phá được?” Con trai bà gia thế tốt lại còn đẹp trai, chỉ sợ đối phương đã sớm theo dõi con trai bà.

Bà Vương không tin được nhìn con trai bị hố của mình, vừa rơi nước mắt vừa đánh anh hai cái: “Thằng nhóc chết tiệt nhà con, sao làm mẹ lo hoài vậy hả!”

Nhưng bây giờ phải làm sao bây giờ?

Trong đầu Hầu Duy Phong chỉ còn duy nhất một suy nghĩ vô cùng mãnh liệt “Mẹ, không kịp nữa, mẹ đừng tin mấy người này, mau đưa hộ khẩu cho con, tiểu Dung còn đang đợi con.''

“Gì chứ! Con có tin mình chết cũng không biết tại sao mình chết không!” Bà Vương khóc hết nước mắt, sao nhà họ lại có thể gặp loại chuyện này chứ.

Rõ ràng đường tình duyên của thằng bé đang êm đẹp....đều do bà, nếu lúc ấy bà không ngăn cản thì tốt rồi.

Tạ Tỉ đột nhiên mở miệng: “Tôi sẽ giải.”

Lão Tạ đang buồn sao mình lại có thể yếu kém như vậy, nghe cậu nói thế bèn ngẩng ra, quay đầu nhìn Tạ Tỉ: “Ai?”

Bà Vương dùng đôi mắt đẫm nước của mình nhìn cậu: “Đại, đại sư nói thật ư?!”

Kích động qua đi bà lại rơi nước mắt, sư phụ không có cách, đệ tử thật sự có cách à?

Tạ Tỉ đã quan sát Hầu Duy Phong kể từ khi đến đến tận bây giờ, cuối cùng khoá mục tiêu trên chuỗi hạt có vẻ cổ kính trên tay anh.

Có lẽ đây chính là vật trung gian.

Chỉ cần có vật trung gian thì dễ rồi.

Cho dù không tìm vị tiểu Dung kia cũng có thể phá được.

Lão Tạ nhìn gương mặt nghiêm túc của Tạ Tỉ, nhỏ giọng hỏi: “Con thật sự có thể phá à?”

Tạ Tỉ ngậm cười: “Ngài Tạ đây cho con mượn chu sa với giấy vẽ bùa chút được không?”

Hiển nhiên lão Tạ không có ý kiến gì, tuy lão cùi bắp thật, nhưng vẫn vẽ được bùa bình an, mấy thứ này mang theo phòng hờ, chỉ là có khi linh có khi không linh mà thôi.

Tạ Tỉ lấy hai thứ này ra, chấm bút lông vào chu sa nhanh chóng vẽ một lá bùa khó hiểu.

Lão Tạ và bà Vương nhìn mà hết hồn.

Còn Hầu Duy Phong vẫn đang bận lải nhải đòi hộ khẩu để đi đăng ký kết hôn.

Đột nhiên, Hầu Duy Phong cảm thấy có lá bùa bay về phía mình, anh đưa mắt nhìn nó theo phản xạ, lá bùa kia hạ xuống cổ tay anh một cách chính xác, quấn quanh cổ tay anh, anh chỉ cảm thấy cổ tay mình đột nhiên rát vô cùng, nhịn không được kêu một tiếng nhỏ.

Hầu Duy Phong phản xạ muốn gỡ lá bùa làm anh đau này xuống, nhưng kì lạ là anh lại không thể nhúc nhích cục cựa gì giờ này, cứ như có ai đó đóng đinh anh tại chỗ.

Tạ Tỉ dùng tinh thần lực khống chế Hầu Duy Phong, ngón tay cử động một chút, tinh thần lực bao quanh ngón tay cậu, chích một lỗ nhỏ trên ngón áp út của Hầu Duy Phong.

Mà lá bùa dán trên cổ tay anh đột nhiên lóe ánh sáng đỏ, tiếp theo nó đột nhiên bốc cháy, hóa thành bột mịn.

Cháy đấy nhưng Hầu Duy Phong lại không cảm thấy đau, thậm chí cổ tay cũng không rát giống như ban đầu nữa.

Nhưng vẫn có cái khác lúc trước, chuỗi hạt vốn hạt nào cũng sáng bóng, sáng đến mức lạ kì, giờ đây biến thành màu đỏ sẫm, xám xịt, cứ như mới nhặt từ trong đống rác ra.

Cùng lúc đó, ngón út của Hầu Duy Phong rớt ra ba giọt máu, màu đen.

Ngay khi giọt máu thứ ba chạm đất, Hầu Duy Phong vốn còn đang trợn mắt tức giận đột nhiên nhắm mắt, hôn mê bất tỉnh.

Nhưng bởi vì tinh thần lực của Tạ Tỉ, cho nên anh ta hôn mê đứng.

Tạ Tỉ thấy máu chảy ra đã đỏ lại như cũ, cậu trực tiếp dùng dị năng chữa trị của mình, miệng vết thương kia biến mất ngay lập tức cứ như chưa bao giờ xuất hiện.

Một loạt động tác này của cậu khiến lão Tạ và bà Vương sửng sốt “?????”

Chờ đến khi lấy lại tinh thần, bà Vương trợn tròn mắt, sau đó là cảm kích vô ngần, hai chân bà cũng mềm nhũn ngã ra đất.

Tạ Tị rút tinh thần lực lại, Hầu Duy Phong lập tức lảo đảo muốn ngã, bà Vương vội chạy đến muốn đỡ con trai mình, Tạ Tỉ lại bước lên hai bước, một tay đỡ sau lưng anh, một tay khác chạm nhẹ vào giữa ấn đường anh, Hầu Duy Phong tỉnh lại ngay tức thì.

Khác hoàn toàn với tình trạng tràn đầy sức sống và kiệt quệ đan xen ban đầu, lần tỉnh lại này của Hầu Duy Phong, hai mắt mệt mỏi, cuối cùng cũng phù hợp với gương mặt mỏi mệt của anh.

Hầu Duy Phong xoa xoa ấn đường, cảm thấy cơ thể nặng nề vô cùng: “Mẹ, sao tự nhiên con thấy mệt quá vậy?”

Bà Vương lại nhịn không được mà khóc, đánh mạnh vào người anh: “Con còn nói! Cái thằng không biết xấu hổ nhà con còn dám nói nữa hả! Con không biết gần đây còn làm cái quái gì hay gì? Con chia tay với con bé Kim Kim kia, còn một hai phải cưới con bé nào đó mới quen có một tháng! Con muốn mẹ tức chết hay gì!”

Hầu Duy Phong không tin được: “Cái gì? Sao thế được!”

Tạ Tỉ và lão Tạ liếc nhìn nhau, xem ra nhà này còn một đống lu xà bù cần dọn dẹp đây: “Bà Vương, mọi chuyện đã được giải quyết, cậu Hầu cũng không còn vấn đề gì nữa. Sau này bảo cậu nhà đừng tùy tiện đưa ngày sinh bát tự với lại đồ trên người mình cho người khác là được.”

Bà Vương rất biết ơn, bà cứ liên tục cảm ơn hai người: “Nhưng tiểu Dung kia....” chẳng lẽ bỏ qua cho nó? Người này quá độc ác, thiếu chút nữa đã hại chết con trai bà rồi.

Tạ Tỉ: “Việc này nói ra cũng không ai tin, nhưng cô ta bỏ thứ bùa này thì chắc chắn có tác dụng phản phệ, hiện tại cậu Hầu đã không sao, vậy chắc chắn cô ta sẽ phải chịu toàn bộ phản phệ đó.” Nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu, chắc chắn cô ta sẽ phải trả giá đắt cho hành vi của chính mình.

Tuy bà Vương không cam lòng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cộng thêm câu toàn bộ phản phệ, bà cũng thở dài nhẹ nhõm.

Sau đó phải trả tiền cho hai người Tạ Tỉ, Tạ Tỉ giơ hai ngón: “Gía xem xương của lão và giải quyết chuyện cậu Hầu của tôi bằng giá.”

Bà Vương gật đầu lia lịa: “Đều là hai trăm ngàn, tôi hiểu tôi hiểu.”

Lão Tạ và Tạ Tỉ tức khắc quay đầu qua nhìn, động tác như đúc ra từ một khuôn: “.......”

Bà Vương hết hồn: “Sao, sao vậy? Không, không đủ hả?” Chẳng nhẽ là hai triệu?

Tạ Tỉ gian nan nuốt nước bọt, nghiêm túc nói: “Bà Vương đùa rồi, hai ngàn thôi.”

Lần này biến thành bà Vương và Hầu Duy Phong mới tỉnh tản thần: “???” Hời vậy á?

Cho dù bà Vương đưa nhiều hơn thì Tạ Tỉ và lão Tạ đều từ chối, mỗi người chỉ lấy hai ngàn, vì sợ bà Vương ép giữ người lại, nên vừa cầm tiền xong đã bỏ chạy.

Chờ đến khi ra đến cổng khu nhà, Tạ Tỉ bỗng thấy rợn hết sống lưng, cậu nhịn không được quay đầu, quả nhiên nhìn thấy lão Tạ không biết ngừng lại khi nào, còn đang cười lấy lòng với cậu: “Thầy tiểu Tạ này........”

Tạ TỈ run lẩy bẩy, với sự hiểu biết của Tạ Tỉ về lão già này, cái giọng điệu này vừa xuất hiện, chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì: “A, trời không còn sớm nữa, nhà con còn con nhỏ nên con về trước cho bé ăn đây!”

Lão Tạ lập tức vọt lại: “Thầy Tạ đừng đi mà, thầy chạy gì chứ? Chúng ta là người nhà mà đúng không, thầy nhận ai thì cũng là nhận thôi, mặc dù con có hơi già, nhưng con chăm chỉ! Thầy tiểu Tạ ơi, thầy nhận con làm đệ tử đi! Thầy tiểu Tạ! Sư phụ!”

Tạ Tỉ che tai: Sao lại thành thế này đây?

Cậu gọi lão là ba nuôi, lão gọi cậu là sư phụ? Cái bối phận rối loạn gì đây?

Tạ Tỉ về đến nhà đóng sầm cửa lại mới thả lỏng được, chỉ là vừa ngẩng đầu, đã thấy nhóc con ngóc đầu ra khỏi ổ vì tiếng động cậu gây ra, đôi mắt đen láy to tròn, đôi tai phẩy nhẹ: Cậu bị chó dí à?

Tạ Tỉ vẫn còn sợ hãi trong lòng: Không, đáng sợ hơn chó dí nhiều.

Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, tự nhiên ba nuôi cậu muốn làm con trai cậu, chuyện này không đáng sợ thì chuyện gì mới đáng sợ?

Cho nên, cậu cần nhãi con an ủi trái tim bé bỏng mới bị hú hồn hú vía của mình.

Không bao lâu sau, cún con không hiểu sao mình bị sờ soạng vuốt ve: Nãy giờ hắn có ghẹo ai hả??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.