Mùa hè ở Hải Thành cũng không phải là quá nóng, nhưng do nằm sát biển nên ban ngày trời có chút nắng gắt.
Quan Phán nhìn đám cỏ xanh được ánh sáng chiếu rọi bên ngoài kia một lúc sau đó cậu mới đem nước ép dưa hấu uống hết rồi mới xuống lầu.
Ăn trưa xong cậu lại về phòng xem ti vi.
Năm giờ chiều, chú Dương đến phòng cậu gõ cửa, ông muốn nhắc cậu chuẩn bị một chút cho buổi tối.
Tài xế đưa cậu đến khu trung tâm sầm uất của Hải Thành, xe được dừng lại trước một nhà hàng năm sao cao cấp.
Nhìn bóng đèn neon đủ loại màu sắc cùng hai hàng nhân viên xếp hàng trước cổng, Quan Phán nhịn không được mà thở dài một hơi.
Quả nhiên là thành phố quốc tế mà, một trời đèn đóm huy hoàng.
Cậu vừa xuống xe ngay lập tức co người bước lại hướng dẫn.
Thang máy thì cứ đi lên mãi, cuối cùng thì dừng lại ở tầng cao nhất.
Chu Niệm Viễn đứng ở trước cửa thang máy chờ cậu.
Anh mặc tây trang, mang giày da sang trọng, phong độ ngời ngời.
Quan Phán cuối đầu nhìn trang phục của bản thân, áo thun cũ cùng đôi giày da lỗi thời, nhìn cậu còn thua người phục vụ đứng bên cạnh.
Chu Niệm Viễn dường như nhìn ra sự ngượng ngùng của cậu, nhẹ nhàng nói: “Không cần phải gấp gáp, cậu là khách của tôi, ở đây không ai được phép xem thường cậu.”
Quan Phán khẽ rủ mi mắt.
Chu Niệm Viễn tỏ ý muốn mời cậu đi vào trong.
Tầng này là một nhà hàng Tây rất có phong cách lãng mạn, nhưng lại hoàn toàn không có khách nhân, chỉ có một ban nhạc đang biểu diễn trên sân khấu.
Chắc là do Chu Niệm Viễn cố ý sắp đặt.
Bọn họ ngồi ở một bàn cạnh cửa sổ.
Từ khoảng cách này nhìn ra bên ngoài, cả thành phố Hải Thành như bao trọn trong tầm mắt.
Quan Phán có chút sợ độ cao, chỉ nhìn một cái liền lập tức thu lại tầm mắt.
Chu Niệm Viễn đã gọi xong đồ ăn, rất nhanh từng món ăn tinh tế đẹp mắt được bày biện trên bàn.
Quan Phán lại không hề biết những món này, người phục vụ bên cạnh thấy vậy liền giúp cậu giải thích nhưng với cậu cũng chỉ là nghe cho biết mà thôi.
Chu Niệm Viễn nhìn thấy cậu không hứng thú lắm, bèn cho người phục vụ đi xuống hết, tự anh giới thiệu từng món cho cậu.
Vậy mà Quan Phán lại nghe hiểu.
Nhưng việc cậu lo nhất chính là, đồ ăn trên bàn ít như vậy, cậu chỉ sợ mình ăn không no thôi.
Trong lúc đang lo nghĩ lung tung, đột nhiên cậu nghe một tiếng nổ lớn, bộ đồ ăn trước mặt Chu Niệm Viễn bị thứ gì đó bắn trúng vỡ nát văng tung tóe.
Chu Niệm Viễn trầm giọng nói: “Nằm xuống!”
Quan Phán có chút mù mờ.
Giây tiếp theo Chu Niệm Viễn đã lao về phía cậu, hai người cùng lăn xuống đất, cậu được Chu Niệm Viễn che chắn dưới thân mình.
Cậu lờ mờ nghe được hình như âm thanh bên ngoài chính là tiếng súng.
Rất nhanh sau đó có rất nhiều người xông vào phòng, vây xung hai người, chắc là vệ sĩ đến bảo vệ bọn họ.
Quan Phán thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức cậu lại ngửi được mùi máu.
Cậu đứng dậy liền phát hiện bả vai của Chu Niệm Viễn đã bị thương, chiếc áo sơ mi trắng bên trong đã nhiễm đỏ một mảng máu, nhìn vào rất dọa người.
Điều này khiến cậu vừa sợ vừa loạn, nhanh chóng cởi bỏ áo khoác của mình giúp Chu Niệm Viễn cầm máu.
Chu Niệm Viễn thế nhưng lại còn giúp cậu trấn an: “Tôi không sao đâu, cậu đừng lo.”
Mọi chuyện rất nhanh đã được không chế.
Hạ Cảnh không biết đến từ khi nào, đang xử lý mọi việc ở hiện trường, cậu ấy còn dẫn theo cả bác sĩ đến nữa.
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra vết thương giúp Chu Niệm Viễn.
Quan Phán vẫn còn sợ như cũ, cứ chìn chằm chằm động tác của bác sĩ.
Chu Niệm Viễn đột nhiên đưa tay ra, cầm lấy từng ngòn tay của cậu xoa xoa, nói: “Đừng sợ.”
Quan Phán cảm nhận được hơi ấm nơi đầu ngón tay, cậu đem ánh mắt tập trung trên người anh.
Anh ấy vì cứu cậu mới bị thương.
Cái ý niệm này cứ hiện lên trong đầu Quan Phán, cậu áy náy mà nhìn Chu Niệm Viễn, cậu mở miệng muốn nói gì đó cuối cùng một chữ cũng không nói ra được.
Chu Niệm Viễn nhẹ giọng nói: “Mấy người này vì tôi mà đến, không có liên quan gì đến cậu hết, điều này không phải lỗi của cậu.”
Quan Phán gật đầu nhưng trong lòng vẫn rất day dứt.
Là do cậu phản ứng quá chậm, nếu như lúc nghe thấy Chu Niệm Viễn cảnh báo, cậu lập tức ẩn nấp thì Chu Niệm Viễn cũng không thay cậu đỡ đạn.
Chu Niệm Viễn dịu dàng mà hỏi cậu: “Cậu chưa từng trải qua những chuyện như thế này, có phải là đã bị dọa sợ rồi không?”
Quan Phán khẽ lắc đầu, qua một lúc, cậu lại nói: “Cậu ráng chịu đau một chút…”
Trên trán Chu Niệm Viễn toàn là mồ hôi, cậu nghĩ anh nhất định là rất đau.
Cậu thấy sốt ruột lắm, lo lắng lắm nhưng cậu lại không biết làm thế nào để giảm bớt nỗi đau dùm Chu Niệm Viễn, chỉ có thể nói ra những lời động viên vô nghĩa.
Chu Niệm Viễn chỉ nhìn cậu cười, sau đó cũng không nhiều lời nữa.
Sau khi bác sĩ băng bó vết thương, một đoàn người cùng nhau rời khỏi khách sạn.
Chu Niệm Viễn không đến khách sạn mà quay về biệt thự.
Thì ra căn nhà nhỏ phía sau hậu viện của Chu gia là một phòng phẫu thuật với đầy đủ các thiết bị y tế.
Quan Phán thấy vậy cực kỳ kinh ngạc nhưng sau đó lại bắt đầu suy đoán có vẻ Chu Niệm Viễn thường xuyên bị thương nên mới chuẩn bị căn phòng này…
Điều này khiến trái tim cậu càng khó chịu.
Trong lúc chú Dương và các người hầu khác bận tới bận lui, thì Hạ Cảnh gọi điện không ngừng.
Chỉ có cậu, một người vô dụng.
Cậu đứng trước của phòng phẫu thuật, lo lắng cho tình trạng vết thương của Chu Niệm Viễn, cả người đều trong tình trạng bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Hơn hai giờ sau, bác sĩ và ý tá cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
Phẫu thuật rất thành công, viên đạn đã được lấy ra, tiếp sau đó Chu Niệm Viễn chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được.
Quan Phán do dự không biết có nên đi vào hay không.
Lúc này cả chú Dương và Hạ Cảnh đều đang bận, cậu nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh, thấy Chu Niệm Viễn đang nằm an tĩnh trên giường, cũng không biết là anh ấy đang ngủ hay là đã tỉnh lại.
Ngay lúc cậu đang do dự thì bỗng có người lao vào phòng.
Một đoàn người tiếp sau đó lại chen vào, cậu chặn không kịp, toàn bộ người đều chen vào phòng.
Cậu chỉ biết đứng đó ngây ngốc mà nhìn.
Tiếp sau đó cậu được những âm thanh ồn ào truyền ra từ phòng bệnh, có người đang mắng chửi, có người lại đang nguyền rủa, lại có người đang cười hả hê khi thấy Chu Niệm Viễn bị như vậy.
Cũng may trước cửa có vài người vệ sĩ cho nên những người này không thể lọt vào trong được.
Lúc này cậu mới phản ứng lại, liền gọi người hầu đi kêu chú Dương và Hạ Cảnh lại.
Hạ Cảnh kéo theo vài bảo vệ, rất không nể tình mà trói hết bọn người kia lại rồi lôi ra khỏi bệnh viện.
Đám người đó đương nhiên không cam lòng, cứ lầm bầm muốn Chu Niệm Viễn cút khỏi Chu gia, vị trí gia chủ nhà họ Chu không thể để cho một đứa con riêng ngồi được.
Quan Phán lần đầu tiên gặp phải loại chuyện rắc rối này, cậu không khỏi âm thầm nhíu mày.
Lăn qua lăn lại một hồi cuối cùng đám người đó mới bị đuổi đi.
Lúc Quan Phán vào phòng phẫu thuật liền nhìn thấy Chu Niệm Viễn đã tỉnh dậy, anh ngồi trên giường gương mặt vô cùng mệt mỏi, đang cùng Hạ Cảnh nghiêm túc nói chuyện gì đó.
Trong một khoảnh khắc cậu cảm giác như trái tim mình bị nhéo một cái.
Hạ Cảnh nhìn cậu, chỉ đơn giản giải thích: “Đám người vừa nãy là họ hàng xa của Chu gia, họ là bị mấy chú bác họ của anh Chu kích động liền tìm đến đây làm loạn một trận.”
Quan Phán gật đầu.
Đám người kia một mực mắng chửi Chu Niệm Viễn, cậu cho dù có khù khờ thì vẫn nhìn một chút manh mối, nhất định đám người kia là do kẻ thù của Chu Niệm Viễn phái đến.
Chính sự kiện này đã khiến cậu biết được tình huống của Chu Niệm Viễn có bao nhiêu khó khăn.
Hạ Cảnh lại tiếp tục nói: “Lần ám sát này chắc chắn cũng là do đám chú bác bên nhà Chu gia…”
Lời còn chưa nói xong đã bị Chu Niệm Viễn chặn lại: “Đủ rồi, cậu đi ra ngoài đi.”
Hạ Cảnh liền ngừng lại không nói tiếp nữa.
Trước khi rời đi, cậu nhìn Quan Phán một chút rồi nói: “Anh Chu chỉ có một mình cậu là bạn, hy vọng cậu có thể chiếu cố anh ấy nhiều một chút.”
Quan Phán vội vã đáp ứng.
Đợi khi Hạ Cảnh rời đi hẳn, cậu mới ngồi lên một phía sô pha, mắt nhìn về hướng Chu Niệm Viễn.
Chu gia nhìn bên ngoài hoạt sắc sinh hương như thế, Chu Niệm Viễn lại là một nhân vật quan trọng, vậy mà cậu lại luôn cảm thấy rằng cuộc sống của Chu Niệm Viễn không hề tốt đẹp gì.
Đã hơn hai tiếng đồng hồ sau khi Chu Niệm Viễn bị thương đến nay, Cổ Cầm vẫn không xuất hiện.
Là mẹ ruột, sai lại thờ ơ đến vậy.
Điều này càng khiến Quan Phán nhận ra rằng Chu Niệm Viễn là một kẻ cô độc.
Cậu mở miệng dự định sẽ nói gì đó để phá vỡ không khí trầm mặc này.
Thế nhưng Chu Niệm Viễn lại nói trước: “Tôi muốn ăn cá om dưa chua.”
Quan Phán ngạc nhiên.
Chu Niệm Viễn lại nhìn cậu: “Được không?”
Cá om dưa chua là món ăn đặc sản của vùng Trùng Khánh, bên trong nhất định phải cho rất nhiều ớt, hiện tại Chu Niệm Viễn lại đang bị thương, cậu thật sự không biết có nên cho Chu Niệm Viễn ăn hay không nữa.
Nghĩ vậy cậu liền đi hỏi ý kiến bác sĩ, bác sĩ liền trực tiếp nói không được.
Trong mắt Chu Niệm Viễn tràn đầy thất vọng.
Quan Phán lại thấy đau lòng.
Cậu do dự một chút liền hỏi: “Cậu còn muốn ăn gì khác nữa không?”
Chu Niệm Viễn lắc đầu: “Thôi bỏ đi, tôi thấy hơi mệt, muốn ngủ một chút.”
Quan Phán nhìn gương mặt mệt mỏi của anh, lòng càng đau hơn.
Đợi Chu Niệm Viễn nằm nghỉ xong, cậu liền lặng lẽ đi xuống lầu rồi đến phòng bếp.
Đầu bếp chính họ Lưu, mọi người luôn gọi là dì Lưu, là một người ngay thẳng bộc trực.
Quan Phán hỏi dì Lưu xem bà có thể giúp cậu làm vài món khai vị không.
Dì Lưu biết là cậu quan tâm Chu Niệm Viễn, nên rất vui vẻ mà nói: “Ngài Chu mấy năm gần đây rất ít khi mang bạn bè về nhà chơi… Ngài ấy thật sự rất xem trọng cậu.”
Quan Phán chỉ trầm mặc, không biết phải nói gì.
Cho dù Chu Niệm Viễn không thích kết bạn với người khác, nhưng anh lại thuộc gia đình quyền quý, làm sao mà lại không có bạn bè gì được.
Dì Lưu vừa cùng cậu nói chuyện phiếm vừa nấu một nồi cháo cải xanh cho Chu Niệm Viễn.
Cháo rất nhanh đã được nấu xong, bên trên còn thêm chút thị nạc băm, mùi rất thơm.
Quan Phán bưng cháo lên lầu.
Chu Niệm Viễn nhẹ nhàng nhìn cậu.
Quan Phán nhẹ giọng nói: “Là do dì Lưu làm đó.”
Chu Niệm Viễn ngồi dậy, nói: “Cổ tay tôi đau quá, cậu đút tôi ăn nhé.”
Quan Phán nghe vậy trợn to hai mắt nhìn anh.
Kỳ thật anh có thể kêu người giúp việc đến làm việc này nhưng khi hỏi thì Chu Niệm Viễn luôn một mực từ chối.
Chỉ có cậu là đáng thương, căng thẳng đến mức suýt làm đổ cháo đến mấy lần.
Chu Niệm Viễn thì lại tìm chủ đề khác để nói chuyện: “Vốn dĩ tôi muốn dắt cậu đi tham quan đây đó mà giờ với tình trạng như thế này thì chắc là không được rồi.”
Bản thân Quan Phán cũng đã chẳng kỳ vọng mấy gì việc này nên giờ cậu cũng chẳng thấy thất vọng.
Chu Niệm Viễn lại nói: “Ngày mai tôi cho người dẫn cậu rời đi.”
Quan Phán kinh ngạc ngẩng đầu.
Chỉ thấy đôi mắt Chu Niệm Viễn sâu đen trầm mặc, cũng chẳng thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Cậu chỉ có thể ngập ngừng nói: “Tôi…muốn ở lại đây chăm sóc cho cậu.”
Cho dù nói thế nào thì việc Chu Niệm Viễn bị thương là do cứu mạng cậu, cậu không thể rời bỏ anh mà đi trong lúc này được.
Chu Niệm Viễn nhìn cậu trong phút chốc lại nói: “Không được… Cậu ở lại bên cạnh tôi không an toàn, những người kia sẽ tìm cách đối phó cậu.”
Quan Phán khẽ rủ mi mắt.
Chu Niệm Viễn lại nhẹ giọng nói tiếp: “Cậu muốn ở lại thì chỉ có một cách, đó là cùng tôi kết hôn.”