Cả người Quan Phán cứng đờ.
Chu Niệm Viễn ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Em quên rồi, anh đã từng nói chúng ta nhất định phải ở chung với nhau.”
Quan Phán cúi đầu nhìn anh.
Cậu đương nhiên không quên.
Nhưng… cậu không nghĩ mọi chuyện lại đến đột ngột như thế này.
Ánh mắt Chu Niệm Viễn sâu thẳm, rõ ràng là anh đang ngồi, cả người thấp hơn cậu cả một khúc, nhưng so về khí thế thì lại không biết hơn cậu bao nhiêu lần.
Quan Phán đến cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Chu Niệm Viễn cũng dần nới lỏng vòng tay trên eo cậu.
Đợi đến khi tóc anh khô hẳn, Quan Phán liền cầm khăn mặt vào phòng tắm treo lên, khi quay ra đã thấy anh ngồi trên đầu giường đọc tài liệu.
Cậu do dự một lúc rồi bước về phía ghế sô pha.
Chu Niệm Viễn: “Qua đây.”
Quan Phán: “…”
Chu Niệm Viễn không hối thúc gì mà chỉ nhìn cậu.
Quan Phán trước đến giờ không bao giờ đành lòng nói lời từ chối với anh, giống như việc kết hôn giả, cậu chỉ do dự có ba lần sau đó đã nhận lời anh rồi.
Bởi vậy sau giây phút do dự, cậu liền bước lên giường.
Cậu vén chăn leo lên nệm, nệm liền lún xuống một mảnh.
Trong chăn truyền đến hơi ấm lại có mùi gỗ đàn hương của anh.
Sau khi cậu nằm xuống, Chu Niệm Viễn cũng nằm theo, thuận tay tắt đèn.
Nằm bên cạnh là người mình thương, lại còn có hơi thở nam tính bao trùm tới, Quan Phán làm sao có thể ngủ được, cậu cho dù có nhắm mắt nhưng não cứ loạn thành một đoàn.
Chu Niệm Viễn đột nhiên đến gần cậu, thấp giọng nói với cậu: “Phán, tại sao sau khi tốt nghiệp em lại đi làm ở công trường?”
Tại sao lại chọn một nơi xa đến như vậy để đi làm?
Kỳ thật rất đơn giản.
Năm đó ba cậu bị bệnh nặng cần một số tiền lớn để chữa trị nhưng lúc ấy cậu với anh trai đều vừa tốt nghiệp đại học, trong nhà vì muốn cho hai người ăn học đàng hoàng nên cũng vay mượn rất nhiều nên làm gì có tiền cho ba trị bệnh.
Vừa hay lúc đó bên công ty đường sắt có thêm một khoản trợ cấp cho các nhân viên đi làm xa nhà lại thêm giám đốc công ty tuổi tác cũng ngang ngang ba mẹ cậu nên ông rất thông cảm cho hoàn cảnh gia đình cậu, dùng tư cách cá nhân mà cho cậu mượn một số tiền lớn, việc này khiến cậu cảm động đến rơi nước mắt nên liền ký hợp đồng dài hạn với công ty.
Cậu đem chuyện này kể cho Chu Niệm Viễn nghe.
Chu Niệm Viễn nghe xong, trầm mặc một lúc lâu, sau đó anh mới nói: “Phán, em qua đây.”
Quan Phán không hiểu gì hết nhưng cũng xoay người qua.
Cánh tay của hai người chạm vào nhau.
Quan Phán vừa ngẩng đầu, xém chút nữa là đụng trúng mũi của Chu Niệm Viễn.
Đèn trong phòng đã tắt hết, chỉ còn lại ánh đèn từ ngoài sân len lỏi theo khung cửa sổ vào trong phòng nên cậu có thể thấy rõ nét mặt của anh, còn có đôi mắt sâu thăm thẳm ấy nữa.
Quan Phán khẽ nhắm mắt lại.
Chu Niệm Viễn đột nhiên mở rộng vòng tay nhìn cậu nói: “Chui vào lòng anh này.”
Quan Phán sửng sốt.
Chu Niệm Viễn cũng không nói gì nữa mà chỉ yên lặng nhìn theo từng động tác của cậu.
Qua một lúc cậu mới phản ứng lại, cả mặt đều như bốc khói.
Cậu vẫn duy trì tư thế cứng ngắc, không dám động.
Chu Niệm Viễn đợi hết nửa ngày, chỉ có thể thở dài một tiếng sau đó vươn tay tới, đem cậu ôm cậu vào trong lòng.
Mùi gỗ đàn hương xộc thẳng vào khoang mũi cậu.
Cả người Quan Phán đều cứng ngắc, máu trong cơ thể đồng loạt dồn lên não khiến cho đầu óc cậu quay cuồng không ngừng.
Chu Niệm Viễn như cảm nhận được sự lúng túng khó xử của cậu, chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên mà vuốt ve lưng cậu, động tác vô cùng dịu dàng.
Sống mũi Quan Phán có chút cay cay.
Tất cả ngượng ngùng đều biến thành cảm động.
Giọng Chu Niệm Viễn trầm trầm bên tai cậu: “Lúc ấy… sao lại không đến tìm anh?”
Quan Phán không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc ấy cậu đã biết rằng bản thân mình đã thích anh, ở trước mặt anh cậu luôn cảm thấy tự ti lại càng không thể vạch trần cái khó khăn của bản thân cho anh biết được.
Cộng thêm bệnh tình của ba cậu khiến cậu cứ phải chạy tới chạy lui làm gì còn thời gian mà liên lạc với anh nữa.
Sau này khi cậu đến công trường mọi chuyện mới ổn định lại một chút, lúc đó mới có thời gian quan tâm anh trên wechat nhiều hơn.
Chu Niệm Viễn đem cậu ôm chặt trong lòng.
Không hiểu tại sao cậu lại có cảm giác Chu Niệm Viễn đang an ủi lại khoảng thời gian anh không giúp đỡ cho cậu.
Cậu mỉm cười, nói: “Mọi việc đều đã qua rồi.”
Chu Niệm Viễn không nói gì cả.
Rất lâu sau, anh mới nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu cậu một cái rồi nói: “Ngủ đi.”
Quan Phán mắt mở trừng trừng trong bóng đêm.
Cho dù chỉ là hôn trên đỉnh đầu thì cũng là hành vi rất thân mật rồi.
Tại sao Chu Niệm Viễn lại hôn cậu cơ chứ?
Tim cậu cứ đập bùm bụp, việc anh làm khiến cậu mất ngủ cả đêm.
Cậu cũng không dám làm phiền Chu Niệm Viễn ngon giấc, cả đêm cứ ngoan ngoãn nằm yên trong lòng anh.
Ngày hôn sau thức giấc, tinh thần cậu có chút uể oải.
Tuổi tác càng lớn càng không thể thức đêm, việc mất ngủ cũng đã vượt quá mức giới hạn của cậu rồi.
Chu Niệm Viễn thì lại khác, mặt mũi hồng hào, buổi sáng còn rất tự nhiên mà thơm má cậu rồi cùng cậu nói chào buổi sáng, sau đó đi rửa mặt.
Quan Phán thì lại không quen với sự thân mật này lắm.
Cậu thích Chu Niệm Viễn nhưng cậu lại chưa từng mơ giấc mộng viễn vông nào về tương lai của hai người, bao gồm một ngày nào đó cả hai sẽ sống chung nhà rồi ngủ chung giường.
Bởi vậy hiện cậu chỉ cảm thấy không được tự tại lắm chứ không phải là cảm giác hạnh phúc phát điên.
Lúc đang ăn sáng Chu Niệm Viễn đột nhiên nói: “Hôm nay chúng ta phải quay về nhà tổ một chuyến, ông nội muốn gặp em.”
Quan Phán nghe xong ngẩn người.
Tin tức quan trọng như thế này mà Chu Niệm Viễn chỉ dùng một câu nói bâng quơ như thế mà nói với cậu, cậu ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có, tối qua lại còn mất ngủ nữa chứ…
Nhất thời cậu không biết phải trả lời như thế nào.
Chu Niệm Viễn dường như nhìn ra sự căng thẳng và bất an của cậu liền cười một tiếng, rồi nói: “Em không cần phải sợ, ông nội hiện đang bệnh rất nặng, chỉ có thể nằm ở trên giường, cho dù ông có phản đối chúng ta thì cũng không có năng lực làm gì đâu.”
Quan Phán nghe ra ý tứ của anh.
Cho dù ông nội của anh có nói gì đi nữa thì cũng không ảnh hưởng đến hiệp định kết hôn của hai người.
Quan Phán ừ một tiếng.
Cậu biết mình không có quyền từ chối, rồi cũng phải có lúc đối mặt với người nhà của Chu Niệm Viễn vì vậy cứ dứt khoát đồng ý.
Giọng Chu Niệm Viễn lại dịu dàng: “Vậy chúng ta ăn xong bữa sáng rồi đi nhé.”
Quan Phán gật đầu.
Trên đường đến nhà thờ Chu gia, tâm trạng cậu luôn căng thẳng.
Cậu mỗi khi căng thẳng mặt liền đỏ lên, cả người đều run run.
Chu Niệm Viễn vì muốn làm giảm bớt áp lực cho cậu liền kể cho cậu nghe chuyện của ông nội.
Ông nội của anh mắc phải chứng Alzheimer của người già, cả ba bà vợ của ông không ai muốn chăm sóc cho ông chỉ biết mời hộ sĩ về nhà.
Chu Niệm Viễn còn kể cho cậu, ngoài ông nội anh ra, những người khác anh đều không quan tâm.
Quan Phán cẩn thận đem những lời anh nói ghi nhớ.
Sau khi đến nhà họ Chu, cậu liền phát hiện toàn bộ người nhà họ Chu đều đang có mặt tại đây.
Ai ai cũng đều đang đánh giá cậu.
Quan Phán khẽ nhíu mày, ánh mắt của những người này khiến cậu rất khó chịu.
Chu Niệm Viễn lại nắm chặt lấy tay cậu, khẽ thì thầm với cậu: “Không có việc gì cả, em không cần quan tâm đến bọn họ.”
Anh trực tiếp dẫn cậu đến phòng của ông nội.
Ông nội Chu Niệm Viễn thần trí thật sự đã không còn minh mẫn nữa, ngay cả thị lực cũng không còn tốt, ông chỉ nhìn chằm chằm Quan Phán một lúc sau đó thì phất phất tay cho cậu ra ngoài, chỉ giữ lại mình Chu Niệm Viễn trong phòng.
Quan Phán ra đừng ngoài hành lang, nhẹ thở phào một hơi.
Cậu ngước mắt nhìn xung quanh, cả một tầng lầu đều là người hầu cùng vệ sĩ, đại khái đều được phái đến để chăm sóc và bảo vệ cho ông nội.
Trong lúc cậu đang ngẩn người, đột nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên: “Anh chính là đối tượng kết hôn của anh ba?”
Quan Phán đưa mắt nhìn về phía phát ra giọng nói, ở chỗ cầu thang cách đó không xa là một thiếu niên môi hồng răng trắng, gương mặt xinh đẹp nhưng lại ngập tràn địch ý mà nhìn cậu.