Quan Phán đứng bất động, chỉ nhíu mày nói: “Dì làm vậy không sợ Niệm Viễn giận sao?”
Cổ Cầm cười lạnh: “Nó là con trai ta, chả lẽ lại dám giết cả mẹ nó?”
Đây là đang có ý làm xằng bậy.
Vệ sĩ đã đi đến bên cạnh Quan Phán.
Quan Phán chỉ đạm mạc nói: “Các người trước hết đừng ra tay, để tôi nói chuyện rõ ràng với dì đã.”
Cổ Cầm nhếch mày: “Cậu đây là đang muốn rời bỏ con trai tôi rồi sao?”
Quan Phán cười rồi từ từ bước lại gần Cổ Cầm: “Dì muốn con khi nào rời đi?”
Cổ Cầm nói: “Đương nhiên là càng sớm càng tốt, tốt nhất là rời đi ngay bây giờ.”
Quan Phán gật đầu: “Được.”
Cổ Cầm đắc ý nói: “Xem như là cậu biết thức thời.”
Trên mặt Quan Phán vẫn là nụ cười, lúc này cậu đã đến bên cạnh Cổ Cầm, trước khi bà ta kịp phản ứng, cậu đã đưa tay lên chế trụ cổ bà ta.
Mặc dù chỉ mới luyện võ được nửa tháng nhưng do thầy giáo của cậu xuất thân là lính đặc chủng, dạy cậu toàn những chiêu gây sát thương, cậu cũng chỉ học vài chiêu vặt vãnh, còn chưa thể tính là nhập môn, nhưng đối với người phụ nữ chân yếu tay mềm như Cổ Cầm thì vẫn rất dễ dàng xuất chiêu.
Cổ Cầm chưa kịp hoàn hồn, tiếp sau đó cũng chỉ có thể phẫn nộ mà trừng mắt nhìn cậu.
Đáng tiếc do cổ họng bị chế trụ nên bà cũng chỉ có thể dùng ánh mắt thể hiện sự oán hận.
Quan Phán cũng không quan tâm đến tâm trạng của bà ta, quay đầu lại nói với mấy người vệ sĩ: “Các anh là người do Niệm Viễn thuê hay là do bà ấy thuê?”
Các vệ sĩ hai mặt nhìn nhau, không dám nói chuyện.
Quan Phán nhìn liền hiểu, mấy người này là do Chu Niệm Viễn thuê về để bảo vệ Cổ Cầm, kết quả lại bị Cổ Cầm sai khiến đến đối phó cậu.
Nói ra đúng thật là châm biếm.
Cậu chỉ biết âm thầm lắc đầu, vừa lúc thấy chú Dương dẫn theo người tiến vào liền nói: “Đem những người này trói lại, còn dì thì cừ giữ lại đây để tôi xử lý.”
Chú Dương cung kính mà đáp dạ, còn về ánh mắt cầu cứu của Cổ Cầm ông làm như không thấy.
Ông chỉ trung thành với Chu Niệm Viễn, còn Cổ Cầm cho dù có là mẹ ruột của Chu Niệm Viễn thì so với ông cũng không có quan hệ gì.
Đợi mọi người đi rồi, Quan Phán mới buông Cổ Cầm ra.
Cổ Cầm lập tức thét lên: “Cái thứ không có giáo dục như mày vậy mà dám ra tay với tao!”
Quan Phán chỉ đạm mạc nói: “Thưa dì, con khuyên dì tốt nhất nên bình tĩnh lại.”
Cổ Cầm không thèm nhìn đến cậu, chỉ cười lạnh: “Nếu cậu đã không biết phân biệt tốt xấu như thế thì tôi đây cũng không cần hạ thủ lưu tình, cậu cứ đợi cho bị hành đến chết đi!”
Quan Phán không nói gì.
Cậu chỉ là ra tay thêm lần nữa, chế trụ cổ họng của bà.
Lần này thì lực đạo mạnh hơn.
Cả mặt Cổ Cầm đều đỏ lên, hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.
Quan Phán nói tiếp: “Thưa dì, con không hề đùa, dì tốt nhất nên bình tĩnh lại.”
Trong mắt Cổ Cầm tràn đầy thịnh nộ, mặt mũi dữ tợn nhìn cậu.
Quan Phán bình tĩnh nhìn bà.
Cuối cùng Cổ Cầm chỉ có thể khuất phục mà gật đầu.
Quan Phán buông bà ra nói: “Con thật sự không hiểu, Niệm Viễn là con trai ruột của dì nhưng sao dì cứ muốn kéo anh ấy xuống vậy?”
Cổ Cầm ho kịch liệt, cả cổ họng đau rát, hung hăng nói: “Ta khi nào thì kéo nó xuống! T là vì muốn nó tốt! Viên gia mặc dù không bằng Chu gia nhưng nhà họ có tiền, lúc nguy cấp còn có thể giúp đỡ Niệm Viễn…”
Quan Phán liền ngắt lời bà: “Niệm Viễn tự có biện pháp và suy nghĩ của bản thân, anh ấy đã có thể nắm giữ vị trí gia chủ trong tay lẽ nào còn không bằng dì?”
Cổ Cầm nghẹn lời.
Quan Phán nói tiếp: “Còn nữa dì trong mắt người khác chỉ là một người ngang ngược phách lối… dì xem Chu gia có ai xem trọng dì không…”
Cổ Cầm bị nói trúng tim đen, mặt vặn vẹo rồi hét lớn: “Câm miệng! Mày là cái thá gì mà dám lên giọng dạy dỗ tao!”
Quan Phán im lặng vài giây, không muốn tranh luận với bà nữa, chỉ nói: “Dì đừng có hại con mình nữa.”
Cổ Cầm không muốn thừa nhận bản thân mình sai, bà một lòng tính toán vì con trai mình, chẳng lẽ là sai sao?
Bà chỉ hừ một tiếng, khinh miệt nhìn Quan Phán.
Chỉ là một thằng nhãi nhà quê mà dám ở trước mặt bà hoa tay múa chân, dù gì hiện tại cậu cũng đang ở trong biệt thự của con trai bà nên bà nhất định sẽ có cơ hội báo thù.
Quan Phán có thể nhìn ra bà đang suy tính điều gì nhưng cậu cũng không muốn tính toán với bà.
Cậu đã biết bà sẽ không hiểu, con người này sớm đã không phải là người dì có nụ cười dịu dàng năm ấy.
Không biết trong những năm qua bà đã trải qua những chuyện gì mà khiến bà trở thành một người không nghe lý lẽ và luôn tự cho mình là đúng.
May mà bà còn có một người con trai ngoan…
Nghĩ đến Chu Niệm Viễn, ánh mắt Quan Phán có chút âm u.
Hôm nay cậu đối xử với mẹ anh như vậy không biết Chu Niệm Viễn có trách cậu không.
Lại nói, Cổ Cầm chính là mẹ ruột của Chu Niệm Viễn.
Nhưng cậu không hối hận về những hành động của mình, cậu im lặng một lúc rồi nhìn Cổ Cầm nói: “Dì à, có thể dì cho rằng con đang lừa lấy tiền tài của Niệm Viễn… Dì yên tâm, con sẽ không lấy bất cứ gì của anh ấy.”
Cổ Cầm bĩu môi, hoàn toàn không tin.
Bà cũng là một người từ quê lên Hải Thành rồi cũng bị tiền tài quyền thế của Chu gia làm cho mờ mắt.
Quan Phán chỉ là một đứa nhóc nhà nghèo, làm sao có thể tránh khỏi sự mê hoặc này được?
Quan Phán có thể nhìn ra sự khinh bỉ trong mắt Cổ Cầm, cậu biết cho dù cậu có giải thích thế nào bà cũng sẽ không tin.
Cậu chỉ đơn giản nói: “Dù cho dì có nghĩ gì đi nữa, con cũng không để ý chỉ cần dì không đụng đến con là được. Dì có thể ỷ lại vào con mình nhưng dì cũng đừng quên, con sắp trở thành vợ hợp pháp của anh ấy, sau này con sẽ là thiếu phu nhân của Chu gia, cũng không phải người dì muốn đụng vào là được.”
Cổ Cầm tức đến độ nổi gân xanh: “Cậu dám uy hiếp tôi?”
Quan Phán chỉ ừ một tiếng rồi nói tiếp: “Đúng vậy, cho nên dì nên cân nhắc lại thân phận của mình là gì ở Chu gia này.”
Nói xong cậu liền quay lưng rời khỏi nhà bếp.
Vừa bước ra cửa, cậu liền dặn dò chú Dương: “Phiền chú trông nom dì giúp con, còn nữa chú hãy gọi điện cho Niệm Viễn và kể cho anh ấy toàn bộ chuyện vừa xảy ra.”
Ý của cậu chính là, đem tất tần tật mọi chuyện nói cho Niệm Viễn biết, bao gồm cả việc hai lần cậu động thủ với Cổ Cầm.
Chú Dương hiểu ý, nhìn cậu một chút rồi gật đầu.
Quan Phán quay trở về phòng, đứng tần ngần một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cho dù Chu Niệm Viễn có nghĩ như thế nào đi nữa thì cậu cũng đã làm mấy chuyện kia rồi, có nghĩ nhiều cũng vô ích.
Cậu tự bức bách bản thân nghĩ sang chuyện khác, nghĩ đến chuyện kết hôn với Chu Niệm Viễn nhất định phải nghỉ việc, cậu liền gọi điện cho giám đốc hạng mục nói rõ mọi việc.
Giám đốc nghe xong rất ngạc nhiên, hỏi cậu có phải về quê là để kết hôn không.
Lại còn có lòng tốt mà khuyên cậu, kết hôn quá gấp gáp thì không tốt.
Quan Phán nghe xong rất cảm kích lòng tốt của ông nhưng vẫn phải che dấu mọi việc.
Giám đốc xem cậu như con cái trong nhà mà đối xử, nếu được cậu cũng thật sự rất muốn mời ông đến dự hôn lễ.
Nhưng với tình huống rối ren của Chu gia hiện tại, cậu ngay cả người nhà của mình còn không mời đến thì làm sao dám mời người khác.
Giám đốc khuyên mãi nhưng thấy cậu không muốn đổi ý, chỉ có thể nói: “Nếu như đến lúc nào đó cậu muốn quay lại làm việc thì cứ trực tiếp liên hệ cho tôi nhé.”
Quan Phán cảm kích nhận lời.
Sau khi cúp điện thoại, cậu thấy lòng mình có chút phiền muộn, nghĩ có chút cô liu.
Công việc này cậu cũng đã làm được bảy tám năm rồi, mặc dù cực khổ nhưng dần dà cũng quen, hiện tại cậu thật sự cảm thấy không nỡ.
—
Đại khái hơn nửa tiếng sau thì Chu Niệm Viễn về nhà.
Xe của anh vừa đỗ trước cổng, Cổ Cầm liền bước ra cửa chính chờ.
Quan Phán có chút do dự nhưng sau đó vẫn quyết định không xuống đón anh.
Cổ Cầm gào khóc náo loạn: “Nó dám bóp cổ mẹ, rõ ràng là muốn hại mẹ, con mau đuổi nó đi đi!”
Chu Niệm Viễn trực tiếp đi vào phòng khách, sau khi nghe những lời kia liền dừng lại nói: “Mẹ, từ đây đến lúc con và Phán kết hôn, mẹ đừng đến đây nữa.”
Cổ Cầm nhất thời hét toáng lên: “Con vì nó mà đuổi mẹ đi?!”
Chu Niệm Viễn chỉ đạm mạc nhìn bà: “Mẹ bởi vì xuất thân của bản thân là ở dưới quê nên mới xem thường Phán?”
Cổ Cầm hận nhất là xuất thân của mình, nếu như bà sinh ra trong một gia đình quyền thế thì sao phải hạ mình làm bà ba bà tư bà năm chứ.
Bà đang muốn mắng Chu Niệm Viễn thì anh đã cướp lời trước: “Mẹ rõ ràng biết rõ hoàn cảnh của con tại Chu gia, vậy mà suốt ngày chỉ biết tìm thêm chuyện cho con, nếu mẹ vẫn cứ làm như vậy thì con cũng không ngại mà đưa mẹ đến viện dưỡng lão.”
Hải Thành có một viện dưỡng lão rất nổi tiếng, mấy người trong gia đình gia thế mà không chịu nghe lời đều được đưa vào đó, thực tế đây được xem là viện tâm thần.
Cổ Cầm trợn tròn mắt, to giọng mắng: “Mày cái đồ bất hiếu…”
Bà còn chưa nói xong đã bị Chu Niệm Viễn cắt lời: “Kể từ giây phút này nếu mẹ còn náo loạn nữa thì con sẽ lập tức kêu người chuyển mẹ đến đó.”
Cổ Cầm tức đến mức toàn thân run rẩy, ngay cả nước mắt cũng rơi.
Chu Niệm Viễn cũng không vì thế mà mềm lòng, lại còn nói với chú Dương: “Kêu người đưa bà ấy về lại chỗ ở, cho thêm người tới giám sát.”
Chú Dương gật đầu.
Cổ Cầm nào có cam lòng, cứ thế mà la lối.
Chu Niệm Viễn lại càng không để ý đến bà.
Anh được báo là Quan Phán đã về phòng, vừa muốn lên lầu liền nhìn thấy Quan Phán đứng ở chỗ cầu thang lầu hai nhìn anh.
Khóe miệng Chu Niệm Viễn khẽ cười, chậm rãi bước tới, dịu dàng hỏi: “Sao lại đứng đây?”
Quan Phán quan sát sắc mặt của anh.
Mặt anh đầy ý cười, căn bản không có chút ý hờn giận nào.
Trong lúc cậu đang suy tư, anh đã bước đến trước mặt cậu.
Quan Phán cúi đầu nhìn anh, trong lòng có chút loạn.
Gương mặt anh lúc này giống y hệt như trong bức hình trong phòng ngủ.
Cậu chợt nhớ ra, lúc đó hai người đang học năm nhất, cậu và anh vừa mới nhận ra nhau, là lần đầu tiên bọn họ hẹn nhau đi tới thư viện, cậu sợ đến trễ nên liền đi trước nửa tiếng, tưởng rằng phải chờ rất lâu, nào ngờ vừa quay đầu lại liền thấy Chu Niệm Viễn chạy về phía cậu.