Quan Phán không lên tiếng.
Cậu cúi đầu, cứ như vậy và cơm vào miệng.
Người Hải Thành thích ăn ngọt, nhưng cậu lại sinh ra và lớn lên ở miền Nam, thích nhất vẫn là ăn cay.
Món ăn trên bàn lần này đều là đồ đặc sản của thành phố Trùng Khánh, muốn cay cỡ nào cũng có.
Vậy mà, cậu có ăn thế nào cũng cảm thấy vô vị.
Cậu cứ im lặng mà ăn hết ba chén cơm, mấy món ăn trên bàn đều đã cạn dĩa.
Cuối cùng khi không còn gì trên bàn nữa, cậu mới chịu buông đũa.
Vừa ngẩng đầu lên liền thấy Chu Niệm Viễn đang chăm chú nhìn cậu.
Cậu có chút ngập ngừng, thật lòng chính bản thân cậu hiện tại cũng không biết nên trả lời như thế nào cho tốt.
Chu Niệm Viễn nở một nụ cười với cậu.
Thấy vậy trong lòng Quan Phán khẽ thở dài.
Cậu đã yêu thầm Chu Niệm Viễn nhiều năm như thế, cũng đã sớm chấp nhận một chuyện rằng cậu và anh cả đời này không thể cùng nhau đứng chung một chỗ, trong cậu chưa từng có ý nghĩ rằng sẽ có một ngày như hôm nay, Chu Niệm Viễn mở miệng cầu xin cậu, xin cậu hãy cùng anh kết hôn.
Dường như nhìn ra sự do dự của cậu, Chu Niệm Viễn cũng chỉ nhẹ giọng nói tiếp: “Tôi biết nhất thời bắt cậu đưa ra quyết định cho chuyện này thật sự không dễ, tôi cũng không có ý ép buộc cậu, trước tiên cậu cứ ở lại đây vài ngày, rồi sau đó suy nghĩ lại một chút… như vậy có được không?”
Quan Phán đối diện với ánh mắt của anh, rồi lại nhẹ giọng hỏi: “Tại sao lại là tôi?”
Cậu cùng anh cũng đã nhiều năm không gặp rồi, cho dù ngày ấy có thân thiết đi chăng nữa nhưng giờ đây cả hai nào khác người dưng.
Trong mắt cậu, Chu Niệm Viễn chính là sự tồn tại quan trọng nhất.
Nhưng cứ theo cách nói của Chu Niệm Viễn, cậu đối với anh cùng lắm chỉ là bạn học cũ.
Nếu vậy thì tại sao Chu Niệm Viễn lại đột nhiên tìm đến cậu?
Huống chi là người đứng đầu của Chu gia, Chu Niệm Viễn chỉ cần phao tin một chút là đã có biết bao nhiêu người nguyện gả cho anh.
Chu Niệm Viễn cười rồi nói: “Ngoại trừ cậu ra tôi không còn biết nghĩ đến ai có thể khiến tôi tin tưởng nhiều như thế.”
Quan Phán nhìn anh đầy hoảng hốt.
Chu Niệm Viễn nói tiếp: “Thật ra có không ít người muốn gả cho tôi nhưng cái mà họ nhắm đến là vị trí đại phu nhân nhà họ Chu chứ nào phải tôi, cậu nói nếu đã biết như thế tôi làm sao có thể yên tâm cho được… Lại nói chuyện tôi bị ám sát mấy tháng trước, cái này do chính một thuộc hạ tâm phúc của tôi phản bội mà ra…”
Quan Phán khẽ yên lặng.
Anh nói cũng đúng, mấy người kia nào có tìm đến cửa Chu gia vì địa vị hay thân phận của Chu Niệm Viễn, họ tìm đến đây là vì cái khối tài sản kếch sù của Chu gia.
Cũng khó trách tại sao Chu Niệm Viễn không tín nhiệm bọn họ.
Còn cậu cũng được xem như cùng lớn lên bên cạnh Chu Niệm Viễn, gốc rễ của cậu thế nào anh cũng biết rõ, gia đình cũng không có gia thế gì, bởi vậy anh mới chọn cậu.
Quan Phán nghĩ vậy, cũng không hé môi nói gì.
Bây giờ tâm trạng của cậu rất loạn, đừng nói là đưa ra quyết định, ngay cả việc phải tiếp thu cái chuyện này cũng khiến cậu cảm thấy bất lực.
Trên thực tế, từ trước đến nay cậu luôn là người có chủ kiến của mình, năm đó khi cậu thi đại học, chọn chuyên ngành, tìm công việc sau khi tốt nghiệp, tất cả đều do cậu tự quyết định.
Thậm chí ngay cả việc cắt đứt mọi liên lạc với Chu Niệm Viễn, cậu cũng hạ quyết tâm làm mà không chút do dự.
Vậy mà bây giờ cậu rất phân vân.
Lý trí mách bảo cậu rằng cậu nên cự tuyệt.
Cậu và Chu Niệm Viễn xa cách một trời một vực, cách sinh hoạt và quan niệm sống của cả hai đều khác nhau, ngay cả làm bạn bè còn khó khăn, huống hồ chi là đòi kết hôn.
Cho dù là kết hôn giả, cũng cảm thấy không thích hợp.
Lại còn một vấn đề thiết thực hơn, cho dù là người nhà nhà họ Chu, hay là kẻ thù của Chu Niệm Viễn, nhất định đều là những nhân vật lợi hại.
Cậu cùng lắm chỉ là người bình thường, lấy cái gì ra mà phản kháng lại.
Cậu đương nhiên nguyện ý hy sinh bản thân mình vì Chu Niệm Viễn, nhưng mà xét đến cùng, cậu cũng chẳng thể giúp đỡ gì cho anh, có khi chính cậu lại là người kéo chân anh thụt lùi cũng nên.
Nhưng… cậu lại luyến tiếc cơ hội lần này.
Con người chính là ích kỷ như vậy.
Cậu đã nghĩ cả đời này sẽ không gặp lại Chu Niệm Viễn, vậy mà cơ hội kết hôn với Chu Niệm Viễn lần này cứ như một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, nó khiến đầu óc cậu mông lung, hơn nữa mùi hương của cái bánh ấy lại không ngừng tỏa ra, hấp dẫn cậu từng bước từng bước đến nhặt nó lên…
Lại nói cậu cũng không nỡ để Chu Niệm Viễn phải gánh vác chuyện này một mình.
—
Trong đầu cậu xuất hiện vô vàng suy nghĩ, nhưng ngay lập tức bắt cậu trả lời thì cậu làm không được.
Chu Niệm Viễn dường như nhận ra sự do dự của cậu, dịu dàng nói: “Hiện tại cậu nhất định là chưa xác định được chủ ý của mình đúng không, không sao đâu, thời gian cũng còn nhiều mà, cậu cứ suy nghĩ từ từ, không cần phải vội.”
Quan Phán khẽ “Ừ” một tiếng.
Chu Niệm Viễn nói tiếp: “Chạy tới chạy lui suốt một ngày rồi, cậu nhất định là rất mệt rồi, để tôi dẫn cậu lên phòng trên lầu nghỉ ngơi nhé.”
Anh nói xong thì đứng lên.
Quan Phán cũng đứng dậy.
Chu Niệm Viễn xách hành lý dùm cho cậu.
Quan Phán nghĩ một chút rồi cũng không tính khách sáo với anh làm gì.
Cậu sóng bước cùng Chu Niệm Viễn, nhìn bóng lưng cao lớn chín chắn của anh, cũng vẫn giống như trước đây vậy, nó khiến cho cậu cảm thấy rất yên lòng.
Chu Niệm Viễn dẫn cậu đến căn phòng cuối hành lang phía bên trái rồi nói: “Phòng của tôi ở ngay bên cạnh thôi, nếu cậu có chuyện gì thì lúc nào đến tìm tôi cũng được.”
Quan Phán nghe vậy liền chỉ nói “Được”.
Chu Niệm Viễn nhìn cậu một lúc lâu mới nói tiếp: “Vậy thì chúc cậu ngủ ngon.”
Quan Phán gật đầu.
Trước lúc rời đi, Chu Niệm Viễn lại quay đầu nhìn cậu: “Nếu như cậu không muốn, tôi cũng sẽ không ép cậu đâu,vậy nên cậu cũng đừng tạo áp lực cho bản thân.”
Quan Phán nghe vậy thì ngẩn người.
Chu Niệm Viễn cười nhẹ rồi quay đầu bước đi.
Quan Phán ngồi trên giường, ngây ngẩn một lúc lâu mới hồi thần lại.
Cậu quan sát căn phòng, cách bài bố rất sang trọng, không hề lộ chút dung tục nào, đặc biệt là ngay bệ cửa sổ có trồng vài bụi hoa tươi, càng nhìn càng khiến cho người ta thoải mái.
So với cái ký túc xá của cậu, không biết là tốt hơn gấp bao nhiêu lần.
Nhưng xét cho cùng, đây cũng không phải là nơi cậu có thể ở lâu dài được.
Những lúc cậu đi công tác, có khi sẽ được ở trong những khách sạn cao cấp, có một lần cậu còn được ở phòng tổng thống của một khách sạn năm sao, căn phòng đó vô cùng xa xỉ.
Mà dù có ở chỗ cao cấp như thế nào thì những chỗ đó cũng không phải thuộc về cậu.
Cũng giống như từng giờ từng phút ở trong căn phòng này, cậu biết rõ rằng mình có thể phải rời đi vào bất cứ lúc nào.
Sau đó cậu vào nhà vệ sinh rửa mặt, phải khen rằng ngay cả nhà vệ sinh cũng toàn đồ cao cấp, bồn tắm và bồn cầu đều là loại cảm ứng thông minh.
Quan Phán nhịn không được mà thở dài.
Cậu nhớ năm đó khi Chu Niệm Viễn cùng về quê với cậu.
Nhà vệ sinh dưới quê đều là kiểu nhà xí bệt cũ, thế mà Chu Niệm Viễn cũng không chê bai gì.
Chính bởi những điều này, mà khi ấy cậu không cảm nhận được sự cách biệt giữa mình và Chu Niệm Viễn.
Còn bây giờ thì cậu lại thấm thía được cái sự khác biệt một trời một vực giữa cả hai.
Cậu đem quần áo đi giặt sạch rồi mang ra ban công phơi.
Sau đó cậu lại đứng ở bên ngoài một lúc lâu.
Diện tích biệt thự này vô cùng lớn, phóng tầm mắt nhìn ra xa có thể nhìn thấy đèn đường thành phố như những chấm nhỏ tràn lan trên đường chân trời.
Cây cối rậm rạp trong vườn dưới ánh đèn khẽ lay động, kết hợp cùng ánh đèn tạo nên quang cảnh vô cùng rực rỡ.
Các vì sao trên trời lại thi nhau tỏa sáng.
Ngày mai nhất định là một ngày nắng đẹp.
Cậu quay trở lại phòng ngủ, buông mình trên chiếc giường to mềm mại, nhưng có lẽ do đã quen nằm ngủ trên chiếc giường cứng nhắc ở ký túc xá, cậu phải trở mình rất nhiều lần mới có thể từ từ đi vào giấc ngủ.
Đồng hồ sinh học của cậu làm việc vô cùng chuẩn xác, ngày hôm sau hơn sáu giờ cậu liền tỉnh.
Cậu ngồi dậy một lúc rồi mới nhớ ra mình đang ở Hải Thành, lại còn đang ở trong nhà của Chu Niệm Viễn.
Từng ánh nắng xuyên qua tấm rèm tơ lụa mỏng rồi tràn ngập khắp căn phòng.
Sắc trời quả nhiên rất tốt.
Cậu chần chờ một chút, sau đó liền rời giường.
Vừa bước xuống lầu thì quản gia của biệt thự – Chú Dương liền tiến lên chào hỏi cậu.
Chú Dương mặc dù tuổi tác có chút lớn, nhưng sức khỏe vẫn rất tốt, khiêm nhường mà thông báo lại với cậu rằng, tối hôm qua Chu Niệm Viễn có chút việc bận nên đã rời đi.
Quan Phán nghe xong thì nhớ ra, khó trách đêm qua cậu nghe được tiếng xe hơi.
Chú Dương lại mời cậu dùng bữa sáng.
Trong nhà bếp là các món ăn vô cùng phong phú, có cả món mì của miền Nam và bánh nướng của miền Bắc, rất nhiều món, lại còn có băng chuyền như trong khách sạn, tất cả đều để cho cậu tự mình lựa chọn.
Quan Phán mặc dù tối qua ngủ không ngon nhưng khẩu vị thì tốt vô cùng.
Trên thực tế, chỉ cần cậu không bị bệnh, thì sức ăn của cậu rất nhiều, ít nhất đều là ba bát cơm đầy mỗi bữa.
Tối qua cậu thật sự là rất đói, vốn dĩ có thể ăn được năm bát cơm, nhưng do trong lòng có tâm sự nên ăn hơi ít, chỉ ăn hết mấy món đồ ăn thôi.
Nhớ đến tối qua, cậu lại nghĩ ngay đến lời đề nghị của Chu Niệm Viễn, trong lòng lại có chút buồn phiền.
Thật ra cậu đã ngầm đồng ý trong lòng rồi chỉ là cậu không biết cách phải mở lời như thế nào thôi.
Ăn xong bữa sáng, cậu cũng chẳng còn tâm trí đâu mà đi dạo xung quanh nữa, liền trở về phòng của mình.
Tối qua do đi quá vội vàng, cậu chỉ đem theo hai bộ đồ bên người còn lại cái gì cũng không mang theo, bây giờ thì lại có chút buồn chán, cũng chỉ có thể nghịch điện thoại.
Ngồi táy máy một lúc mà thời gian cũng chỉ mới trôi qua có hai mươi phút.
Muốn hết buổi sáng nay đúng là khó khăn vô vàn.
Theo thói quen cậu lại mở Wechat của Chu Niệm Viễn lên liền phát hiện tối qua anh có cập nhật một tin tức mới.
Là một cái biểu tượng mặt cười.
Quan Phát nghĩ đi nghĩ lại cũng không đoán ra ngụ ý bên trong.
Hoặc có thể là do Chu Niệm Viễn ấn nhầm chăng.
Trong phòng còn có một cái ti vi, cậu nghiên cứu mất một lúc mới mở được nó, sau đó cậu cứ chuyên tâm chăm chú mà nhìn vào màn hình, cho dù ti vi có phát chương trình quảng cáo cậu cũng xem đến quên trời quên đất.
Một buổi sáng cứ như vậy mà xong.
Sau đó cậu nghe thấy tiếng còi xe, nghĩ rằng có thể là Chu Niệm Viễn đã quay lại, cậu liền đi xuống dưới lầu.
Vừa đến chỗ cầu thang, cậu liền nghe thấy một giọng nữ sắc bén: “Mẹ không đồng ý, trong ngày hôm nay con đuổi cậu ta đi ngay đi!”
Tiếp theo đó là giọng nói lạnh lùng của Chu Niệm Viễn: “Đây là việc riêng của con.”
Người nữ lại nâng cao âm lượng: “Con có phải là bị ngu rồi không, nó làm gì mà xứng với con! Con không sợ người trong nhà cười chê à!”
Chu Niệm Viễn ngưng lại một chút, rồi nói tiếp: “Mẹ, mẹ đừng có quên, mẹ cũng có nguồn gốc từ nông thôn mà ra, nếu như không phải có con, mẹ đã sớm bị người ta đuổi cổ ra khỏi Chu gia từ lâu rồi, làm gì có chuyện mẹ có thể vững vàng là ngồi ở cái vị trí lão phu nhân Chu gia này… Mẹ tốt nhất là đừng nên khiêu chiến khả năng chịu đựng của con, con có thể cho mẹ ngồi ở vị trí này thì cũng có cách làm cho mẹ mất hết tất cả.”
Người nữ nghe vậy thì thét lên: “CHU NIỆM VIỄN!”
Chu Niệm Viễn chỉ im lặng.
Quan Phán đứng ngay tại chỗ, lúc này cậu đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Cậu cuối cùng cũng nhớ ra tại sao cậu lại cảm thấy giọng của người nữ này quen tai đến vậy.
Đó là giọng mẹ ruột của Chu Niệm Viễn – Cổ Cầm.
Hồi nhỏ cậu cũng đã từng gặp qua bà một lần, bà là một người vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng.
Nhưng giờ đây bà lại biến thành một người hoàn toàn xa lạ.
Cái người mà bà vừa nói là tên quê mùa ấy, chắc là đang nói đến cậu đi.