Quan Phán không trả lời.
Cậu không biết nên trả lời như thế nào.
So với vấn đề bị Chu Niệm Viễn phát hiện cậu yêu thầm anh thì câu nói ở bên cạnh anh lại càng khiến cậu luống cuống.
Chu Niệm Viễn cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng chờ cậu nói.
Anh hiểu rõ Quan Phán.
Quan Phán là một người rất giữ lời hứa, cho dù có bất kỳ việc gì xảy ra, chỉ cần cậu đáp ứng rồi thì nhất định làm được.
Chính vì vậy anh mới bức bách Quan Phán cho anh một câu hứa hẹn.
Đáng tiếc Quan Phán chỉ cúi đầu chứ không hề nói gì tiếp.
Chu Niệm Viễn ôm cậu giữa vòng tay và lan can, cúi đầu thấp xuống nói: “Phán, nếu em đã thích anh rồi thì tại sao lại không thể ở lại bên cạnh anh?”
Quan Phán vẫn không nói gì.
Chu Niệm Viễn dịu dàng: “Em có phải còn đang lo lắng việc gì không?”
Cả mặt Quan Phán đều đỏ, toàn thân đều run run.
Đây là biểu hiện khi cậu căng thẳng.
Thật ra lo lắng lớn nhất không phải là không có được sự đáp lại.
Nếu như Chu Niệm Viễn không thích cậu thì việc cậu ở lại có giúp được gì đâu?
Nhưng cậu luôn cảm thấy bản thân là một người đàn ông chân chính, cùng với Chu Niệm Viễn nói chuyện yêu đương thì rất là xấu hổ.
Cho nên cậu chỉ có thể trầm mặc.
Chu Niệm Viễn cúi đầu nhìn cậu.
Từ góc nhìn của anh chỉ có thể thấy được góc mặt cùng gáy tai đỏ bừng của cậu.
Trong lòng anh thầm thở dài.
Xem ra hôm nay khó mà có được câu trả lời rồi.
Tính cách của Quan Phán rất ôn hòa nhưng một khi cậu đã không muốn nói thì ai cũng không ép được cậu.
Chu Niệm Viễn im lặng vài giây sau đó giả vờ đùa: “Vậy sau này em muốn sống với anh như thế nào?”
Quan Phán ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cậu tràn ngập hoang mang.
Vấn đề này cậu chưa từng nghĩ qua.
Chủ yếu là cậu không nghĩ đến tình cảm của mình sẽ bị anh phát hiện.
Khó xử đương nhiên là có.
Từ trong tâm trí cậu, cậu biết rằng Chu Niệm Viễn là một người rất khoan dung, cho dù anh không thích cậu thì cũng sẽ không dùng lời nói độc ác với cậu.
Cậu âm thầm nghĩ, nếu như Chu Niệm Viễn cảm thấy việc cậu thích anh là ghê tởm, vậy thì cậu sẽ cố gắng tránh xa anh một chút.
Còn nếu Chu Niệm Viễn không ghê tởm thì cậu…
Cậu nên làm thế nào đây?
Trong lòng Quan Phán càng thêm bối rối.
Chu Niệm Viễn khẽ nắm lấy tay cậu, giọng anh dịu dàng: “Nếu như anh hứa với em anh sẽ tập thích em từ từ, em cũng không chịu ở lại bên anh sao?”
Quan Phán khẽ hé miệng.
Trước khi cậu kịp nói gì thì Chu Niệm Viễn lại nói tiếp: “Cả hai chúng ta đều hiểu rõ nhau, nếu như có thể cùng nhau trải qua một đời như vậy không phải tốt sao?”
Quan Phán nhìn anh đầy kinh ngạc.
Chu Niệm Viễn cũng nhìn cậu, ánh mắt đầy sự nghiêm túc.
Quan Phán không được tự nhiên mà gật đầu.
Nếu như có thể bên nhau một đời, cậu đương nhiên nguyện ý.
Nhưng sau đó cậu lập tức nghĩ lại, tình yêu không phải là thứ chỉ được nói ở trên môi mà phải dùng đến trái tim.
Chu Niệm Viễn dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cậu, anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Em không cần phải trả lời anh ngay đâu, cứ suy nghĩ kỹ rồi hãy nói nhé.”
Quan Phán đồng ý.
Cậu cảm thấy rằng Chu Niệm Viễn đây là đang nhượng bộ cậu.
Hoặc có thể là sợ cả hai về sau sống chung sẽ xấu hổ đi.
Chu Niệm Viễn chính là một người dịu dàng tinh tế như vậy đấy, cái loại ôn nhu không có hình dạng này khiến cho cậu vô phép phản kháng.
Năm đó chính là vì lý do này mà cậu bất tri bất giác yêu anh.
Hai người đứng trên ban công một lúc lâu, vẫn giữ nguyên tư thế thân mật như cũ.
Quan Phán hít thật sâu mùi gỗ đàn hương trên người anh, trong lòng bình yên đến lạ.
Đúng lúc này có người hầu đến báo, Cổ Cầm đã đến.
Lúc buông cậu ra Chu Niệm Viễn có chút luyến tiếc, anh khẽ hôn lên trán cậu một cái: “Chúng ta đi xuống thôi.”
Đây không phải là lần đầu tiên anh hôn cậu, Quan Phán cứ luôn có cảm giác rằng việc anh hôn cùng nắm tay là điều hết sức tự nhiên, chỉ có điều biểu tình trên mặt Chu Niệm Viễn quá thản nhiên khiến cho cậu cảm giác cái việc bản thân đỏ mặt cùng căng thẳng là quá mức khoa trương.
Cổ Cầm bình thường không sống ở nhà tổ, chỉ vì hôm nay Chu Niệm Viễn đến đây nên bà mới tới.
Bà đang cùng Diệp Chỉ Thanh trò chuyện dưới phòng khách: “Chị cả, chị xem đứa nhỏ này lớn lên cũng không tệ, tính cách lại rất tốt, rất hợp với Chu Niệm Viễn nhà chúng ta.”
Diệp Chỉ Thanh chỉ nhìn chàng trai nho nhã tuấn tú bên cạnh Cổ Cầm một cái sau đó không nói gì cả.
Còn Cổ Cầm thì lại tiếp tục khen lấy khen để: “Nó còn đang học đại học, tuổi còn trẻ, lại rất biết nghe lời…”
Đúng lúc Chu Niệm Viễn và Quan Phán bước xuống lầu, những lời này của bà cả hai đều nghe thấy hết.
Quan Phán cũng không phải là kẻ ngốc, cậu lập tức hiểu ra rằng, Cổ Cầm vẫn chưa bỏ cuộc, bà đây là đang tìm đối tượng kết hôn cho Chu Niệm Viễn.
Cậu nhìn Chu Niệm Viễn.
Trên mặt Chu Niệm Viễn cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, vẫn luôn là một bộ dạng không hứng thú.
Quan Phán khẽ rũ mắt.
Trong trường hợp này vẫn không đến lượt cậu lên tiếng, cậu cũng chỉ đành im lặng.
Chu Niệm Viễn nắm tay của cậu bước lên phía trước, nói: “Mẹ, mẹ cũng biết sức khỏe của má lớn không tốt, mẹ đừng nói mấy chuyện không hay này để làm phiền má lớn.”
Cổ Cầm nghe xong rất không vui.
Thằng con trai này ngay từ bé đã không thân thích với bà, lúc còn nhỏ thì nó được mẹ của bà chăm sóc, sau khi quay về Chu gia thì lại thân với Diệp Chỉ Thanh hơn bà.
Diệp Chỉ Thanh là bà lớn trong nhà, biết cách lấy lòng bà ta thì càng tốt.
Nhưng cái khiến bà không cam tâm là tại sao con trai ruột của bà lại còn thương Diệp Chỉ Thanh hơn bà?
Diệp Chỉ Thanh rõ ràng là kẻ thù của mẹ con bà.
Bà vẫn luôn cảm thấy rằng, Chu Niệm Viễn mới chính là con trai duy nhất của vợ lớn, còn bà cho dù có thật là mẹ ruột của anh nhưng so với Diệp Chỉ Thanh đều không bằng.
Trên thực tế, Chu gia chưa từng xem trọng bà.
Ngay cả Chu Niệm Viễn cũng chỉ thân cận với Diệp Chỉ Thanh.
Cổ Cầm càng nghĩ càng tức, nhịn không được liền châm chọc: “Trong mắt con có phải chỉ có một mình má lớn nên ngay cả người mẹ ruột này cũng không thèm nhận?”
Trước mặt Diệp Chỉ Thanh, bà cũng chỉ có thể nói đến thế là cùng.
Diệp Chỉ Thanh chính là đại tiểu thư Diệp gia, nhà họ Diệp so với nhà họ Chu còn có nhiều quyền thế hơn, nếu như ngay từ khi bắt đầu, chỉ cần Diệp Chỉ Thanh lòng dạ hẹp hòi một chút thì Cổ Cầm sớm đã bị bức chết rồi, nào đến lượt hôm nay bà ở đây kêu gào.
Chu Niệm Viễn trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Cũng may Diệp Chỉ Thanh không phải là một người thích tính toán, hai người con gái của bà cũng chỉ ngồi bên cạnh, không muốn nhiều lời.
Nhưng Cổ Cầm cho rằng bọn họ đang cười nhạo bả.
Bọn họ xuất thân cao quý, mắt đều nằm trên đỉnh đầu.
Bà biết Diệp Chỉ Thanh đây là đang nể mặt Chu Niệm Viễn nên sẽ không làm gì bà, cứ như vậy bà liền được nước làm tới: “Ta biết ngay là mấy người chẳng ai quan tâm gì đến ta mà.” Nói rồi bà đẩy người con trai đang đứng bên cạnh ra trước mặt Chu Niệm Viễn, nói tiếp: “Nếu như trong lòng con vẫn còn người mẹ này thì lần này nhất định phải nghe lời mẹ! Đây là Viên Tâm, là con trai của chú Viên, trước đây hai đứa đã từng gặp nhau, mẹ thấy nó rất hợp để kết hôn cùng con.”
Viên Tâm lớn lên nhìn rất thanh tú, so với nét đẹp của Diệp Thinh thì không giống, không phải cái kiểu âm nhu mà là cảm giác khiếc cho người ta thương tiếc.
Cậu nhìn Chu Niệm Viễn chằm chằm, trong mắt giống như có ngàn lời muốn tỏ, tựa như là ngượng ngùng, tựa như là ẩn giấu tình cảm.
Nhưng Chu Niệm Viễn ngay cả nhìn cậu ta một cái cũng không có, chỉ trực tiếp nói với Cổ Cầm: “Hôm nay là ngày tụ họp gia đình, nếu như mẹ cố ý dẫn theo người lạ đến tham gia vậy thì con chỉ đành kêu người đến mời mẹ rời đi.”
Sắc mặt Cổ Cầm lập tức thay đổi: “Mày đây là có ý gì! Tao đẻ mày ra để mày cố ý chọc tức tao như vậy hả?!”
Chu Niệm Viễn cũng không quan tâm bà đang nổi giận, quay qua nói với người hầu: “Mau mời mẹ tôi và cậu Viên rời đi!”
Cổ Cầm tức đến mức mí mắt khẽ giật, sau đó ngất xỉu.