Chuyển ngữ: Dú
Chương 97: Em lừa người khác chẳng phải mới ngày một ngày hai, bộ anh không phải người bị hại chắc?
Lan Hà vốn đang đứng im ỉm sau lưng pháp sư Bất Động, ông chẳng cựa quậy gì làm anh nghĩ có khi phải bảo Tư Không đánh. Nay Tư Không đã là giám tự của chùa Giác Tuệ, tương đương với phó quản lý.
(*Giám tự: Còn gọi là giám viện, viện chủ, thủ chủ, tự chủ. Chức vụ này chuyên lãnh đạo chúng Tăng, đồng thời cũng giám sát mọi việc trong nhà chùa.)
Ai ngờ pháp sư Bất Động lại đưa tay về phía bọn anh.
Anh ngập ngừng: "Phương trượng?"
Mắt ông vẫn khờ khạo, mãi sau mới thốt ra hai chữ, "... Độ vong."
Tim anh đập cái thịch, ông hãy còn nhớ rõ.
Nó đã trở thành một loại bản năng như ăn cơm, uống nước, tụng kinh vậy. Mặc dù ý thức của ông đã bị che phủ, ông vẫn nhớ đến ngày này hằng năm ông phải đánh chuông cổ, độ vong hồn mười phương trời, trấn yêu tà khắp núi sông.
Thế nhưng ông không còn sức nên mới quyết định chọn Tống Phù Đàn và anh theo ý thức.
"A di đà phật." Tư Không đọc câu Phật hiệu, "Mời hai người."
Anh thì khỏi bàn, hiện nay tên tuổi anh nổi như cồn tại âm phủ, có sức uy hiếp nhất định, đồng thời đang giữ gậy của pháp sư Bất Động. Về hắn, Tư Không chẳng có ý kiến gì cả. Đừng tưởng y là nhà lãnh đạo thứ hai của chùa mà lầm, giả như khi trước Tống Phù Đàn muốn xuất gia, có khi hắn còn lên làm Chủ tịch Hiệp hội Phật giáo Hoa Bắc nữa là...
Anh nhìn bàn tay vẫn đang vươn ra của pháp sư Bất Động, lặng lẽ bước từng bước một. Anh và hắn, một trái một phải, tay cầm tay lấy sức đánh chiếc chuông cổ sáu trăm tuổi này.
"Coong... Coong... Coong..."
Vào thời khắc ấy, tiếng chuông vang xa muôn phương, len lỏi xuống u tuyền. Một tiếng đánh bằng với việc tụng hai trăm ba mươi kinh văn, chúng như hóa thành thực thể bay qua làn khói ngút trời, bất giác truyền đến từng ngóc ngách, siêu độ hằng hà vong hồn.
Sau tiếng chuông.
Ai nấy đứng ngoài điện phấn khởi xông đến đàn hương, chỉ vài tiên gia mà anh trông thấy được hãy còn đứng yên tại chỗ. Hồ Bảy Chín nghịch ngợm, Liễu Mười Ba coi trời bằng vung, chị Hồ trung thành với Đông Nhạc, hay là Thường Nguyệt Viên được cảm hóa dần bởi Phật pháp... Cả năm gia tiên đều đứng trang nghiêm, cúi đầu về phía nội điện.
Dư âm tiếng chuông dai dẳng đến hai phút, cõi lòng anh chừng như cũng được nó gột rửa, năm mới năm cũ giao thoa, tiếng chúc phúc truyền tới từ ngoài điện. Chợt, cả anh và hắn thủ thỉ cùng một lúc: "Chúc mừng năm mới."
Họ bật cười, quay sang nói với pháp sư Bất Động – người hãy còn làm thinh: "Chúc ngài năm mới vui vẻ."
Càng không được đáp lại, anh càng có quyết tâm nhất định phải điều tra vụ việc tường tận, lấy lại ý thức của pháp sư Bất Động.
Trong chùa người đông như kiến, Trần Tinh Dương không thể tìm được anh nữa, chỉ còn nước gửi một hàng dấu chấm hỏi trên wechat. Do có quá nhiều người gửi tin nhắn chúc mừng năm mới nên mãi đến khi về nhà, anh mới đọc được.
Lan Hà: ... Thì quan hệ tốt. Em kể một người bạn của em bị bệnh về não, phương trượng đồng ý cho em đánh chuông cầu may.
Trần Tinh Dương: ??? Anh không tin! Đó là chuông chính của chùa Giác Tuệ đấy! Có phải cậu lén lút làm phương trượng sau lưng anh không! Người bên cạnh cậu là ai, sao anh cứ có cảm giác là Huyền Quang hả, chả phải đêm nay cậu đi với người yêu sao?!
Để đánh trống lảng, anh gửi tin nhắn âm thanh: "Đúng rồi, người yêu em đó."
Trần Tinh Dương: ???????????
Quả nhiên mọi sự chú ý của anh ta đổ dồn sang phía "người yêu". Anh ta hóa đá ngay tắp lự, tiện đà tra hỏi chi tiết như từ bao giờ, tại sao,... Và nếu đúng thì tại sao lại đề cử màu hồng neon cho anh ta làm anh ta bị bạn gái dỗi?
Anh ta gửi rất nhiều tin nhắn âm thanh, cuối cùng nhận được hai câu trả lời: Tôi là Tống Phù Đàn.
Đã khuya rồi, đến giờ đi ngủ rồi. Chúc mừng năm mới. Tạm biệt.
Trần Tinh Dương: "........."
Hắn vô tình cúi đầu nhìn cái người đang gõ bàn phím nhoay nhoáy trong lòng mình rồi nhìn luôn màn hình điện thoại anh, đọc lên: "Tôi là Tống Phù Đàn...?"
Lan Hà: "Ha ha... Nếu không anh ấy sẽ hỏi mãi hỏi hoài, không để yên."
Tống Phù Đàn: "Lừa dối là không hay đâu nhé."
Anh nhìn hắn với vẻ ngờ vực: "Em lừa người khác chẳng phải mới ngày một ngày hai, bộ anh không phải người bị hại chắc?"
Hắn cười khẽ, chẳng nói chẳng rằng, đứng dậy bế anh lên tầng ba.
...
...
Anh ngủ tít mít đến trưa hôm sau mới tỉnh lại, ngó điện thoại thì thấy tin nhắn đầy màn hình, lại còn có cuộc gọi nhỡ từ người đại diện. Anh không biết có chuyện gì gấp bèn gọi lại, câu đầu tiên là chúc mừng năm mới.
Chị đại diện đáp bằng giọng điệu kì quặc: "Chúc mừng năm mới... Lan à, dạo này áp lực nặng quá phải không? Chị hay thấy em mệt mỏi, có tâm sự gì cứ kể với chị nha." Nếu chị không ở quê thì đã đến nhà anh từ lâu rồi.
Lan Hà: "Hả?"
Anh e dè hỏi: "Sao thế chị, công ty mình có người nghĩ quẩn ạ?"
Nên mới quan tâm đến nghệ sĩ?
Mà không đúng, người bận nhất cả công ty là mình, mình đâu có suy sụp gì.
Chị đại diện khóc nấc: "Không phải là em ư? Sao đang yên đang lành em đi đánh chuông trong chùa làm gì. Chị biết là không nên nhận quay bộ "Chuyện cũ của non sông" mà!"
Làm hòa thượng mới đi đánh chuông chứ!
Đệt. Anh đập người Tống Phù Đàn mấy cái đến khi hắn tỉnh, "Em không hề. Mà ban đầu chính miệng chị khen kịch bản tốt cơ mà... Ơ, chị đừng khóc!"
Anh thấy sai sai đâu đó: "Gượm đã, tại sao chị biết tối qua em đánh chuông trong chùa?" Rõ ràng anh đã dặn Trần Tinh Dương đừng bép xép cái mồm rồi, anh ta cũng không phải hạng người đó.
Chị đại diện: "Huhuhu ai cũng biết rồi, phóng viên nhật báo Bắc Kinh chụp ảnh lại, fans em nhận ra nhờ tai em."
Lan Hà: "???"
Chỉ thế thôi?!
Tống Phù Đàn vội vã tra tin tức bằng điện thoại anh theo sự ra hiệu của anh. Đúng là có thật, phóng viên đăng ảnh ghép chủ đề năm mới, bức ảnh chính trong đó là cảnh đánh chuông ở chùa Giác Tuệ. Vì lí do góc chụp nên chỉ chụp được mỗi anh, hắn thì bị chắn, dù vậy thì anh cũng đội mũ quàng khăn cả rồi, chỉ lộ mỗi cái tai.
Nhìn xuống bình luận, chị đại diện kể hơi lố, thực chất ngoài tai ra thì chi tiết trên quần áo hằng ngày cũng để lộ đó là anh. Chỉ riêng chuyện đó cũng làm người ta phải thốt lên fans có cặp mắt tinh tường mới đào ra được.
Chuông chính của chùa Giác Tuệ là loại chuông không phải ai cũng được đánh, người đảm nhiệm là phương trượng. Hương nhang tranh được, chứ ai có thể tranh lần đánh chuông thứ nhất nào? Nghĩ theo một hướng khác, ai cũng đi đánh chuông cầu may, đánh chuông nhỏ phỏng chế theo. Nếu có cơ hội đánh chuông chính, giá đấu giá chẳng phải ba triệu như nén hương kia nữa, nếu tranh được thật thì tiền chả là cái gì!
Anh ngủ đến tạn trưa nên bỏ lỡ quá trình suy luận của cư dân mạng, nay câu chuyện đã phát triển đến "Lan Hà – một người chẳng có lấy tín ngưỡng, gặp áp lực nặng sau khi nổi tiếng. Trong lúc học Phật pháp ngộ ra nhiều điều, muốn dấn thân vào chùa Giác Tuệ. Phương trượng cũng chấp nhận linh hồn bất lực lạc lõng giữa giới giải trí này."
Hắn đọc vài bình luận, anh ôm đầu ngả lưng, "Nếu em không biết sự thật thì em cũng tin sái cổ rồi!"
Nghe logic vãi chưởng.
Cho nên rất nhiều đạo sĩ gửi dấu chấm hỏi cho anh: Lai gia, cậu bảo không chuyển việc mà?
Hắn xốc anh dậy: "Ngồi dậy đi em, lừa người ta đi."
Lan Hà: "..."
Fans anh cũng chẳng hiểu mô tê gì, ngồi an ủi nhau làm gì có chuyện anh mình nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ sự huyền ảo của cuộc đời, anh ý chỉ đi đóng vai hòa thượng thôi mà. Chỉ mỗi fans khu vực Bắc Kinh là không lạc quan cho lắm: Chuông chính của chùa Giác Tuệ không phải loại ai cũng được đánh.
Bên này, anh liên hệ với chùa Giác Tuệ và đạo diễn "Chuyện cũ của non sông" xong bèn cấp tốc đăng nhập weibo giải thích. Đầu tiên là thừa nhận tối qua người đó đúng là anh, sau đó là không có ý định xuất gia, chỉ là có kết bạn với pháp sư Bất Động thông qua "Quỷ thú" và học tập ở chùa Giác Tuệ khi đóng "Chuyện cũ của non sông" nên mọi người mới thành bạn bè...
Nay phương trượng không khỏe nên anh mới đánh thay ông, chỉ là thay mà thôi, chứ trên về mặt tinh thần thì vẫn là phương trượng, không phải sự việc gì đặc biệt, bản thân anh cũng không có ý định sùng tín Phật giáo. Hi vọng mọi người để mắt đến "Quỷ thú" sắp công chiếu hơn.
Tiện thể anh cũng đăng ảnh hậu trường ở hai bộ phim, bao gồm ảnh đạo diễn chụp cảnh anh được các pháp sư giảng dạy.
Đạo diễn "Chuyện cũ của non sông" cũng ngoi lên làm chứng, bảo là người ta hợp nhau vì anh có tuệ căn, chuyện đi tu chỉ là lời tầm bậy lời bạ.
Câu này được phía chùa Giác Tuệ tán thành, nói rằng anh có quan hệ riêng tư với phương trượng họ. Các đạo sĩ ước gì có thể nhấn nút bác bỏ.
Thực ra một số người am hiểu về phương diện này không tin lắm, nhưng chỉ là số ít, vả lại họ cũng chỉ thuộc dạng biết một biết hai, chung quy là không rõ sự thật nên chẳng gây nên sóng gió gì. Bài đăng cho rằng anh móc nối với chùa Giác Tuệ để lăng xê cho phim mới nghe hấp dẫn hơn.
Lời đồn anh lén lút bước vào cửa Phật mất hút...
Tui biết mà! Làm gì có chuyện đi tu được, tui vẫn chưa ngắm Lan Hà chán chê đâu!
? Đứa nào hồi trước kêu Lan Hà không diễn hòa thượng được ra đây cho bố!
Đệch, nối mấy bài lên tiếng lại với nhau sẽ nghe như "Bố mày muốn cạo đầu đi tu thì thể nào cũng được làm phương trượng".
Thớt trên =)))))))))))))) Nghe mùi cà khịa ghê nhỉ, tiếc là Lan Hà chính khí lẫm liệt cơ.
Hú hồn hú vía, nay mới có tâm trạng đi mlem ảnh anh tui đánh chuông. Đẹp vl đẹp, đeo kính đeo khẩu trang quàng khăn quàng vào nhưng nhìn tai thôi cũng thấy như nhà sư rồi.
Cô tâng bốc ghê nhỉ. Đây là một lần móc nối để lăng xê chứ gì, chùa Giác Tuệ sa ngã rồi.
Rõ là người ta đang nói đùa mà. Có khi đi ngắm ảnh hậu trường xong thấy thích, cảm giác khác hẳn Trương Tuần Xuân, khí chất xuất trần, ngồi cùng các cao tăng mà chẳng bị lép vế.
Lăng xê thì sao, cô nghĩ thử coi ai có thể tìm chùa Giác Tuệ để phối hợp lăng xê hả? Cô thử lại gần cái chuông đó xem, người ta tống cô đến Cục cảnh sát liền.
Những nghi ngờ xoay quanh việc anh sắm vai pháp sư Cảnh Thăng đã hoàn toàn biến mất.
...
"Quỷ thú" đã bắt đầu quảng bá, đó là chuyện đã kí kết sẵn, đồng thời là tác phẩm cả anh và hắn đổ bao nhiêu công sức vào. Tuy nhiên, anh lại đang tra án cho pháp sư Bất Động nên gần như chẳng có thời gian rỗi rảnh.
Anh cũng đi thống kê bên chỗ Qua Nhị chân nhân bởi nó cũng là một nhân tố gây phong ba trong vòng hai năm nay, mặc dù khi trước anh đã giải quyết gọn ghẽ rồi song vẫn phải ghi chép lại, hỏi chi tiết thêm.
"Lai gia gia đình mỹ mãn thật đó, con gái thành đàn." Qua Nhị chân nhân thốt lên với giọng ghen tị.
Anh ngoài cười nhưng trong không cười: "Thôi đi, con gái mình mình nuôi."
Nó chà tay: "Ta nghe Bạch gia nói âm ty đắp tượng cho ngài rồi à?"
Anh liếc nó: "Gì?"
Lão Bạch kể là y đã nộp đơn xin thưởng cho anh và đã được quyết định rồi. Một tiểu quỷ bật mí là người ta sai thợ tạc một cái mặt tượng âm sai ở miếu Đông Nhạc Bắc Kinh thành mặt anh.
"Ta cần nó làm gì?" Anh phỉ nhổ.
Nó đáp: "Có thể nhận hương khói. Tuy không phải là lập "sinh từ"* cho ngài nhưng hương khói miếu Đông Nhạc sẽ luôn có phần của ngài, đấy là công đức. Chẳng phải từ xưa đến nay quỷ thần chỉ mong được đắp tượng, hưởng hương khói thôi sao? Giờ ngài không cần, đến khi chết rồi mới biết được ưu điểm của nó."
(*Sinh từ: Tức là từ đường lập ra cho người còn sống sờ sờ, khác hẳn từ đường lập ra cho người đã mất.)
Giống như gia tiên bọn chúng lập điện thờ bài vị ở nhà cũng có hiệu quả y hệt, chẳng qua không đạt được cái mức cao như đắp tượng mà thôi. Tạc tượng hay bài vị đều thiêng liêng và bất khả xâm phạm, bởi vì những vật đó sẽ kết nối với chính bản thân chúng.
Ngày xưa có biết bao truyền thuyết kể rằng các cô gái lọt vào mắt xanh của sơn thần, thổ địa,... và bị dẫn hồn đến miếu làm lễ kết hôn, người nhà muốn cứu bèn tạc tượng đưa vào miếu để thế chỗ.
Anh đưa cho nó xem rất nhiều thứ về anh và nhân vật của anh, từ áp phích đến búp bê, mô hình người rất thật: "Đã có nhiều tượng lắm rồi."
Qua Nhị chân nhân: "..."
Nó lắc đầu: "Thần tượng ngày xưa và ngày nay đúng là kì diệu."
Song, nó nhắc đến vụ này chủ yếu là vì nó cho rằng anh được âm ty coi trọng nên muốn ăn bám anh hơn, "Thật ra ở chỗ ta còn một bức tranh muốn tặng cho ngài. Đó là bản mẫu của "Tám mươi bảy vị thần tiên" trong tay một danh gia đó!"
"Ta không cần, ngươi cứ giữ lại cho mình đi." Anh lạnh lùng từ chối, bởi vì anh biết nhận bản mẫu này thì sẽ không nghiêm túc từ chối Qua Nhị được nữa.
Mãi đến khi đi rồi, Tống Phù Đàn mới hỏi: "Em biết bức tranh "Tám mươi bảy vị thần tiên" là cái gì không?"
Anh mù mờ: "Em không."
Hắn giải thích: "Tác giả bức tranh này được cho là Ngô Đạo Tử, sau này được Từ Bi Hồng* cất giữ, giá trị không cân đo đong đếm nổi. Với độ tuổi của Qua Nhị, bản mẫu trong tay danh gia nó nói đến chắc là danh gia thời Thanh. Nó lấy ra để tặng em chắc cũng hiếm có lắm, có khả năng giá trị cao hơn hẳn bức "Triêu Chân đồ" và Phán quan Linh Bích nọ."
(*Từ Bi Hồng là một họa sĩ người Trung Quốc chuyên vẽ tranh về ngựa.)
Lan Hà: "..."
Qua Nhị bạt mạng tặng con gái ghê!
Anh xoa trán, "Để sau để sau, chứ em không nuôi xuể đâu."
Thu thập tài liệu là cả một công trình đồ sộ, bọn anh phải mất rất nhiều công sức mới điểm lại cho rõ phần lớn các sự kiện, tạm thời ngồi xuống đọc.
"Ngoài ra có một số tài liệu có thể đi đến lấy ở miếu Đô Thành Hoàng, bên họ đó giờ cũng đang làm sổ sách." Lão Bạch nhìn đống hồ sơ của anh.
Là chính quyền địa phương của âm phủ, miếu Thành Hoàng cũng có trách nhiệm trị an cho cõi âm.
Ngặt nỗi Bắc Kinh là thủ đô nên tình huống phức tạp hơn nhiều. Mọi người phải chung tay góp sức đi tra sự kiện hai năm nay từ chùa Giác Tuệ, miếu Đông Nhạc, núi Diệu Cảm đến các ngôi miếu như miếu Đô Thành Hoàng mới xong được.
"Ừ. Dựa theo các dữ liệu hiện có, gần như không thấy sơ suất gì, chí ít là không để lại dấu vết đến bây giờ. Mặc dù các vụ việc bí ẩn phát sinh nhiều lên nhưng vẫn được giải quyết gọn, nếu kể đến hậu quả thì chỉ là làm mệt nhiều pháp sư mà thôi." Anh chống cằm nói. Cái thân phận người theo thuyết vô thần duy nhất trong giới giải trí cũng được tôn trọng hơn, một số bạn bè không tin lắm đều đi thắp hương mấy ngày Tết này.
"Đương nhiên có vài lần khá nguy hiểm, sơ sểnh cái là cả thành phố với lượng dân cư đông đúc này sẽ nguy to..." Anh khoanh đỏ vài sự kiện, bao gồm cả lần của Liễu Mười Ba.
Trước mắt, các dữ liệu giúp bọn anh chắc chắn thêm về khả năng có kẻ giật giây. Anh vẫn chưa nghĩ ra, lòng cứ ôm cảm giác là mình đã bỏ sót thứ gì đó trong số manh mối để phân tích ra thủ phạm.
"Liệu có phải vì mình đang đứng từ góc nhìn của con người nên không nhận ra vấn đề?" Anh khẩy tờ giấy, "Nếu tóm được vía còn lại của Hồ Tứ thì hay quá. Cô ta nhảy vách núi được kỳ ngộ hay gì mà nấp kín vậy nhỉ."
Anh ngoái đầu thì thấy Tống Phù Đàn đang trầm tư, "Anh nghĩ ra cái gì à?"
Hắn hoàn hồn, "... Chưa, chỉ láng máng thôi."
"Em gửi những gì đang có cho Vương Lạp Lạp đây." Anh day trán, "Còn phải tham dự buổi công chiếu nữa. Mệt quá."
Hắn dời sự chú ý sang anh liền. Anh bận không ngơi nghỉ từ sáng đến tối, mất hết bao nhiêu công sức. Hắn ôm anh trao môi hôn.
Buổi công chiếu "Quỷ thú" được tổ chức vào ba ngày trước ngày ra mắt chính thức tại rạp. Trong ba ngày này, các cụm rạp phim cũng sẽ có suất chiếu sớm. Hôm đó đông đảo fans có được cơ hội tham gia buổi lễ và xem phim trước.
Anh và hắn đều mặc âu phục màu đen. Tống Phù Đàn – người chưa bao giờ đi thảm đỏ vì tác phẩm của mình lại bất ngờ sánh vai cùng anh, suy cho cùng cũng là tác phẩm đính ước.
Anh trong "Quỷ thú" không có cảnh tình cảm, Tiêu Dữ Khiên và Dư Mông Mông đi cặp với nhau, anh và hắn xuất hiện và đi cùng cặp đôi kia nên trông giống người yêu hơn, dẫn tới tiếng gào rú vang trời.
Phóng viên cũng đùa, kêu bọn anh nắm tay nhau.
Anh và hắn đồng thời giơ tay đợi người còn lại nắm lấy, giật mình trong tiếng cười ồ, rồi lại quyết định nắm cùng một lúc, tiếng cười trở thành tiếng huýt sáo.
Anh dõi mắt nhìn ra xa.
Bên thảm đỏ, vài gia tiên nhà anh cũng có mặt: Có người đến ủng hộ tôn gia, có kẻ đến ủng hộ tình yêu của tôn gia...
Trần Tinh Ngữ cũng được mời tham dự, bế cả Miểu Miểu đi cùng. Bé con vốn thích những nơi đông đúc, nhìn thấy Liễu Mười Ba lại khóc ré lên.
Y đen mặt: "Tại sao lại đưa trẻ con vào hả!"
Hồ Bảy Chín bước lại xoa mặt bé bằng cái tay đầy lông mịn thì Miểu Miểu mới nín. Cô ta bật cười: "Đây là con trai của Trần Tinh Ngữ."
Y không biết Trần Tinh Ngữ là ai.
Cô ta kể: "Ý ta là, mẹ nó là ngôi sao, đương nhiên được cho vào."
Thường Nguyệt Viên: "Ai chẳng có bố mẹ là ngôi sao, nhỉ?"
Liễu Mười Ba đá một cú: "Phắn đi!"
"..." Anh dời mắt, vờ không trông thấy màn đánh nhau túi bụi trong một góc như mọi người.
Kể từ khi chấp bút đến công chiếu, "Quỷ thú" đã trải qua quãng đường thay đổi bất ngờ. Đi thảm đỏ xong, người ta lại bật trailer lần cuối kèm các đoạn phim ngắn khán giả đợi mong rồi mới mời dàn diễn viên chính lên sân khấu để tán gẫu.
Ngoài Lan Hà và Tống Phù Đàn ra thì còn một điểm sáng trong đợt quảng bá là việc Tiêu Dữ Khiên đề cập vài lần về chuyện cuối cùng cậu ta cũng được diễn cặp với nữ thần trong bộ phim này.
Cho nên MC mới hỏi: "Cậu tiết lộ đó là cảnh tình cảm được không?"
Tiêu Dữ Khiên: "Cái này... chắc không được nói đâu nhỉ, đạo diễn ơi?"
Tống Khởi Vân: "Chả phải cậu đã dùng biểu cảm nói cho khán giả khắp cả nước biết từ lâu rồi à."
Khán giả cười bò.
Cậu chàng ngượng chín: "Tại cháu cầm lòng không đậu nên mới khoe chứ bộ."
Đến đoạn sau, cậu ta hết sức bùi ngùi, "Thật ra ban đầu tôi ưng vai nam chính lắm, sau đó thì các bạn cũng biết rồi đó, tôi thua Lan Hà, tôi buồn lắm, quay ngoắt thành nam số 2. Ngoài việc diễn cặp với Mông Mông ra, điều làm tôi thấy rất vui là được xem cách Lan Hà diễn, nội tâm cũng chẳng còn oán thán nữa. Tôi nghĩ nhân vật ấy như được sinh ra vì anh ấy, đem lại cảm giác chắc chắn phải là anh ấy. Họ như hòa vào làm một, rồi lại chẳng giống nhau, có lẽ là bởi đó là câu chuyện ở một thế giới khác. Kì diệu lắm. Thậm chí khi ấy tôi còn nghĩ, một diễn viên gặp được nhân vật như vậy là may mắn biết chừng nào..."
Nghe đến đó, khán giả nghĩ là khen theo lệ, ai ngờ cậu ta lại khen một cách rất nghiêm túc, còn dùng cả "chắc chắn phải là". Họ hiểu ý cậu ta, rằng tính cách nhân vật rất hợp với con người Lan Hà.
Chẳng một ai thấy lạ, bởi vì người ta cũng từng đoán lí do tại sao Tống Phù Đàn lại ưng ý anh đến vậy, bất cứ chuyện gì cũng đều có nguồn cơn.
Giống như câu nói của Tiêu Dữ Khiên vậy. Đó là may mắn, may mắn thì mới có thể giành được nhân vật sở hữu ngoại hình hoặc tính cách tương tự mình ở một tác phẩm của đạo diễn tên tuổi và biên kịch trứ danh. Đương nhiên, những mặt khác ở chính bản thân người đó cũng nổi trội cả, chẳng qua có cầu mong điều kiện hoàn hảo như trên cũng không cầu được.
Anh cười tủm tỉm nhìn Tiêu Dữ Khiên phát biểu.
Tống Phù Đàn nảy một ý.
Ngày trước hắn không nói ra là bởi Tống Khởi Vân chưa biết mối quan hệ của bọn hắn, nay ông đã tỏ tường, hắn phải làm sáng tỏ một số việc mới được.
Thành ra mọi người được chứng kiến một Tống Phù Đàn im như thóc, không đáp câu nào bỗng dưng nghiêng người lại gần mic của Lan Hà: "Không phải, người may mắn thật ra lại là tôi."
"Hả?" Tiêu Dữ Khiên nhìn hắn bằng ánh mắt thắc mắc. Khán giả dưới sân khấu cũng mỉm cười nhìn hắn, nghĩ rằng hắn mở lời là để chia sẻ quá trình sáng tác – Ấy là một điều khó có được.
Anh chỉnh mic lên cao, dường như anh biết trước hắn muốn nói cái gì, đưa mắt ngắm hắn.
Quả nhiên, hắn cũng nhìn anh, bình tĩnh nói: "Sau khi gặp được Lan Hà, tôi mới lấy em ấy làm nguyên mẫu để sáng tác ra nhân vật này. Một biên kịch có thể mời được người đem đến linh cảm sáng tác cho mình diễn vai đó, thì tôi nghĩ người may mắn phải là tôi mới đúng."
Hắn quá đỗi may mắn, đến nay nhớ lại vẫn hết sức trân trọng những vụ hiểu lầm nọ.
*Dú: Chương này chưa kịp soát chính tả, mời mọi người bắt lỗiiii