Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "hot"

Chương 61: Chương 61: Không tuyển ai khác trước, cũng không có cạnh tranh, Lan Hà là người được chọn duy nhất.




Chuyển ngữ: Dú

Chương 61: Không tuyển ai khác trước, cũng không có cạnh tranh, Lan Hà là người được chọn duy nhất.

Chủ đề: Liên quan đến "Thanh mộng kỷ hà", vai người anh... có khả năng là người tốt chăng...

Nội dung: Xem mấy tập đăng tải hôm nay thấy anh ấy mắc bệnh nan y rồi, thế là tui bắt đầu mông lung, kiểu có màn lật bánh tráng thật không các cô? Sắp ngủm củ tỏi kia kìa?

#1: Tui cũng mông lung hết biết. Phim chiếu hơn nửa rồi thì phải vạch trần phản diện đi chứ, hay chúng ta bị Vương Mậu lừa?

#2:... Không thể nào, đó chả phải bệnh viện tư nhân của anh í hả, mà anh í cũng có bảo mắc bệnh gì đâu!

#3: Gãi đầu. Hôm qua tôi còn gửi tin nhắn riêng cho Vương Mậu, ổng đọc rồi nhưng chưa trả lời tôi.

#4: Đừng bảo Vương Mậu chơi một cú lừa nên giờ đang quắn đít gói ghém đồ đạc đánh bài chuồn nhé?

...

Đến phần giữa "Thanh mộng kỷ hà", cốt truyện nhân vật Lan Hà càng lúc càng được đắp nặn trọn vẹn, dẫu không tin đi chăng nữa, dẫu an ủi mình "Đây chắc cú là tấm lưới ông anh giăng ra"... thì khán giả vẫn phải chứng kiến màn chết đầy máu cún của ông anh chu choe mắc chứng sister complex này.

Bệnh tình của anh trai nữ chính mà Lan Hà thủ vai chuyển biến bất ngờ, cuối cùng mới hóa giải khúc mắc trên giường bệnh, giao phó em gái mình cho nam chính.

Lúc được cả nam nữ chính chăm sóc, bệnh tình anh rơi vào tình trạng nguy kịch mấy bận, muốn nữ chính ở cạnh mình. Trong đó có một lần chỉ có mỗi nam chính, nữ chính không có mặt, anh mới bật khóc thảm thương rằng đường đường là một đấng anh hùng, nào ngờ lại được nam chính chăm nom trước lúc lâm chung.

Nam chính:???

Khán giả xem đến đây cười ha hả, những ai theo thuyết âm mưu cũng cười hả hê, nhìn đi, anh ấy còn có thể trào phúng đó.

Tuy nhiên khi anh hấp hối, anh vẫn muốn trêu nữ chính, không muốn nữ chính buồn, cuối cùng mới chìm vào giấc ngủ nghìn thu trong nước mắt và nụ cười của nữ chính.

Đều là cảnh chết, song cảm giác đem lại khi Lan Hà diễn vai này khác hẳn cái chết của Trương Tuần Xuân.

Vả lại, mặc dù cốt truyện đã cũ rích, nhưng nhạc nền được đan cài giữa nhẹ nhàng và ấm áp mà không phải giục giã, thành ra khi khán giả xem đến đây, họ vừa cười vừa khóc hệt như nữ chính, càng cười càng buồn, sức ngấm chầm chậm, là khuyết điểm duy nhất trong bộ phim ngọt ngào này, trở thành phân cảnh hằn sâu nhất trong trí nhớ của mọi người về phim.

Tiếp đó, một bộ phận khán giả, giữa hàng nước mắt tuôn rơi, đồng thời khẳng định tro cốt của vai người anh đã được nữ chính vẩy xuống biển, không hề có tí phần trăm nào sống lại, thì cơn tức cũng dâng lên:

Chết thật á? Bố mày bị lừa rồi!!

Mình vừa đu phim vừa làm Holmes lâu thế kia mà!!

Kết quả là phản diện chết, màn lật bánh tráng không tồn tại, mấy lời tầm phào của Vương Mậu đã lừa mọi người ngon ơ, làm bọn họ giờ đây chẳng những buồn hiu hắt mà còn ngẩn tò te nữa. Bao nhiêu nghiên cứu mò mẫm âm mưu những năm tháng ấy cuối cùng sai bét.

Cư dân mạng phẫn uất ùa vào weibo Vương Mậu mà thảo phạt như thủy triều. Phản diện đã nói đâu? Lòe phản diện ra đây cho bố!

Đến tận hôm qua tôi còn vững tin là người anh đang đặt kế, kết quả hôm nay nữ chính vẩy tro cốt anh í rồi!!

Vương Mậu, ông trả lại tế bào bão cho tui! Tui nghiền ngẫm biết bao nhiêu lâu, còn vẽ cả sơ đồ mối quan hệ nữa! Tui thấp thỏm đề phòng đợi anh ấy vùng dậy, thế mà ông???

Vương Mậu, ông là tó, ông với Liễu Thuần Dương đều là tó hết!!!

Ông coi đây là phản diện á???

Vung nhiều tiền xin địa chỉ Vương Mậu, tui muốn tìm người thật PK.

Tui giết Vương Mậuuuuu

Sau Đồ_bịp_bợm_Liễu_Thuần_Dương thì Đồ_bịp_bợm_Vương_Mậu cũng leo lên hot search.

Ai ai cũng biết chuyện Vương Mậu bị rượt giết, hiện nay ông vắng mặt trong buổi ghi hình một chương trình còn bị khịa là sợ khán giả ném trứng thối.

Một số người không hiểu nội tình còn tưởng Vương Mậu là tội phạm truy nã cùng hung cực ác nào đó, ác đến nỗi toàn bộ giang cư mận đuổi giết.

Các cư dân mạng còn tổ chức thành nhóm lên án công khai Liễu Thuần Dương tại mục bình luận, đổ lỗi tại ông đầu têu trước, chưa kể cả hai còn là cá mè một lứa, đáng bị gom vào chửi lắm... Bởi vậy, Liễu Thuần Dương cũng bị quật xác một chặp.

Những anh hùng chơi chữ cũng xuất quân, cực kì rộn ràng.

Vương Mậu là Vương Mậu, người là người.

Tui hỏi một fan phim "Thanh mộng kỷ hà" vì sao lại buồn, cô ấy đáp bởi người anh ngêi ther đã chết. Mặt cười hãm tài.jpg

Ban nãy tui vừa mới xì poi cho mẫu hậu, người mới chỉ xem đến tập ba, rằng ông anh là phản diện, phần sau sẽ được nữ chính rải tro cốt cho. Giờ mẫu hậu không xem phim nữa, bắt đầu đi gọi điện cho em gái tui...

Bị @ nhiều quá đâm ra Vương Mậu cũng tự sướng một bức đội vung nồi và lên tiếng tại mặt trận weibo đã bị rơi vào tay giặc hoàn toàn: Đừng tìm nữa, tui đã mua vé chạy tị nạn về quê suốt đêm rồi... Đội vung nồi phát biểu đôi lời, phản diện rất đáng yêu chả phải một kiểu twist ư? Hơn nữa, phản diện cũng có dăm bảy loại, ví dụ như độ phản diện của Trương Tuần Xuân là 90% thì người anh @Lan Hà lại là 10%, hàng "giảm chất lượng" thì vẫn là phản diện mà.

... Phản diện "giảm chất lượng" mà vẫn tính á?

Cư dân mạng kết tủa lời. Thôi, quan tâm gì nhiều, chửi ông ấy là được!

Kể từ khi đu phim đến nay, các khán giả đã đổ hết bao nhiêu công sức vào nhân vật, hoặc có thể nói là toàn bộ tình tiết, lúc bấy giờ nổi trận lôi đình, đồng thời cũng hết sức xót xa trước cái chết của nhân vật.

Họ không thể không xem phim này đến lần hai, thế nhưng đến khi xem qua lăng kính của phản diện lần nữa, họ mới phát hiện ra có một số tình tiết lấy đi nước mắt người xem bị họ hiểu lầm tai hại.

Họ gào lên, dù người anh không phải phản diện thì cũng không thể cho anh ấy sống hay sao? Vương Mậu quả là một ông chú thất đức!

Một số khán giả chỉ đu phim đơn thuần sau khi hay chuyện đều cười sằng sặc.

Tui cười ỉa, đó giờ tui chả tin vai người anh là phản diện, bạn cùng bàn tui hôm nào xem cũng bàn thuyết âm mưu này nọ lọ chai, giờ khóc hết hơi trách Vương Mậu lừa tình cậu ấy, bố cậu ấy mới nổi khùng lên hỏi cái thằng Vương Mậu kia học lớp nào.

Tuy sủa câu này nghe như nói vuốt đuôi cơ mà tui vẫn luôn nửa tin nửa ngờ á.

Nhưng phải công nhận rằng cảnh chết Lan Hà diễn khiến những khán giả thích anh hài lòng vô cùng, thậm chí còn muốn hú hét "Anh chết sành quá", chết khác hẳn với Trương Tuần Xuân.

Xưa nay bi kịch luôn khắc ghi vào lòng người hơn hài kịch, và dĩ nhiên thứ làm con người ta phải hằn sâu vào trí nhớ hơn cả là trong cái hài có cái bi. Do đây là phim bộ nên hút fans nhiều hơn, ai nấy đều yêu thích nhân vật đó không thua gì Trương Tuần Xuân.

Vai diễn ở hai tác phẩm liên tiếp thành công giúp Lan Hà củng cố nền tảng về khán giả, dẫu là fans hay nonfans cũng đều mong đợi tác phẩm kế tiếp của anh.

Phải biết rằng trong khoảng thời gian này, ngoài tham gia hoạt động quảng bá phim điện ảnh và phim bộ, anh không có công việc nghệ thuật nào nữa, mặc dù có phần diễn xuất sắc trong "Truyền thần" thì vẫn chưa nghe nói có nhận thêm phim nào.

Theo lý mà nói, chắc hẳn lúc này nên rèn sắt khi còn nóng, đóng thêm dăm ba bộ nữa chứ, sao không có bất cứ tin tức gì?

Nếu đáp là chỉ chăm chăm đi kiếm tiền thì khó tin thật, bởi lịch trình của anh không hề kín, không nhận nhiều phát ngôn thương hiệu, chương trình tạp kĩ,...

Nhìn cái thái độ nghề xưa nay của anh ấy, tôi nghĩ chắc đã nhận rồi mà chưa công bố, có thể là một bộ phim đầu tư khủng hoặc phim nam chính nào đó! (Cứ để tôi mơ đi)

Không biết tiếp theo Lan Hà sẽ nhận tác phẩm nào, có đóng vai chính không?

Đợi bao giờ Liễu Thuần Dương quay tiếp đi, mị có cảm giác Liễu Thuần Dương thích anh ấy lắm.

Để tui chống mắt lên coi ảnh trù tính tương lai ra sao nào. P/s: Các vai hot đều là phản diện và nam ba, công ty thì nhỏ thó. Các fans đừng hi vọng quá nhiều, phim bom tấn hay nam chính đều là hi vọng xa vời... Ầy, trừ phi đúng như thớt trên bảo, đợi Liễu Thuần Dương còn có khả năng.

Hi vọng xa vời +1 dù tui thích ảnh lắm ahuhu. Mong có kịch bản tốt, đoàn phim đáng tin cậy là được.

...

Sắp tới thứ quật ngã các giang cư mận chắc chắn không chỉ có cú lừa của Vương Mậu.

Bộ phim mới của Tống Khởi Vân đã hoàn thiện giai đoạn trước khi quay mấy tháng, tạm thời gọi là "Quỷ thú". Sau khi phê duyệt, bàn bạc với chủ chế*, chọn ngoại cảnh, gửi thông báo đến các khâu liên quan xong, thì đến lúc thực hiện công tác quảng bá vòng đầu tiên, mời tham dự buổi họp báo.

(*Chủ chế bao gồm đạo diễn, giám chế, biên kịch, diễn viên, tạo hình,...)

Thời gian họp báo đã được công bố, toàn thể quần chúng hóng hớt đợi chờ trong hồi hộp.

Bởi dựa theo quy trình bình thường, bước tiếp theo sẽ là tuyển vai, ký kết với các diễn viên chủ chốt.

Trước thời điểm này, bao nhiêu diễn viên rục rịch suốt, thậm chí còn nổ ra scandal các kiểu, đánh nhau túi bụi... Sau khi chính thức tuyển vai sẽ có biết bao nhiêu drama để hóng.

Lan Hà không cần phải tham gia buổi họp báo, thế nhưng Tống Phù Đàn cần phải có mặt ở hiện trường nên đương nhiên anh phải bám gót theo sau rồi, chỉ là không phải lên sân khấu, trước khi bắt đầu ngồi đợi cùng hắn ở cánh gà là được.

Tống Phù Đàn đang kể anh hay chuyện ông ngoại muốn gặp lại anh, với lại ông đã biết chuyện cả hai yêu nhau rồi.

Lan Hà mới chỉ gặp ông Đậu đúng một lần, thấy rằng ông là một ông cụ rất dễ gần, song hắn nói ông biết chuyện rồi làm anh phát ngượng: "Anh kể cho ông nghe rồi à, ông muốn gặp em ư? Thế chả khác nào đi gặp phụ huynh cả, em hơi lo lo..."

Chuyện này và cuộc gặp gỡ lần trước khác nhau hoàn toàn.

Tống Phù Đàn: "Không phải đâu, ông muốn em qua đó làm chân chạy vặt, càng tiện khoe con chim kia của ông." Chứ không hắn sẽ không đợi đến giờ mới bảo qua, và khi hắn đề cập đến việc ông ngoại đã biết còn dùng từ "với lại".

Lan Hà: "..."

"Ông thẳng thắn vậy." Lan Hà phì cười, "Được ạ..."

Tống Phù Đàn đắn đo, "Ừ, thật ra ông đã biết tỏng kể từ lần đầu em đến thăm ông rồi."

Lan Hà ngớ ra, đoạn chửi "Má ơi" rồi giơ tay che mặt, tai đỏ chon chót.

Tống Phù Đàn cầm lòng không đậu vươn tay gẩy tai anh, đáng yêu quá trời, "Ông thích em lắm."

Coi như mất công lo lắng rồi. Anh nghĩ đến cảnh hắn nói với bố mẹ cậu bạn con thích đến nhà mình chơi như mấy em học sinh cấp một mà thấy đáng yêu khôn xiết.

Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ được đẩy ra, Đậu Xuân Đình hớn hở xông vào, cất tiếng gọi: "Yo, anh, Lan Hà."

Hiện giờ Đậu Xuân Đình đang học tập tại công ty bố cậu ta với chức vụ nào đó, thuộc bên đầu tư, cho nên hôm nay cũng tới. Cậu ta đưa mắt nhìn qua bèn thấy Lan Hà và Tống Phù Đàn đang ngồi sát nhau tỉ tê, hơn nữa tai Lan Hà còn đỏ lựng.

Mà điều quan trọng nhất là do bắt đầu làm việc, đọc kịch bản "Quỷ thú" rồi nên cậu ta có một ý tưởng.

"Em đến rồi à." Lan Hà chào.

Tống Phù Đàn chả thèm đoái hoài.

Bọn Tống Khởi Vân đang ở một phòng khác, hắn và Lan Hà ở đây với nhau tất nhiên là để tán tỉnh rồi, Đậu Xuân Đình xông vào thì hắn làm gì trưng mặt đẹp cho được.

Song vì bình thường Tống Phù Đàn cũng chẳng tươi cười chào đón mọi người gì cho cam, thành thử Đậu Xuân Đình bỏ qua luôn...

Cậu ta ngồi cạnh Lan Hà, vươn người tới, "Em vừa mới làm việc xong, mệt bở hơi tai."

Lan Hà chỉ mỉm cười.

Anh không biết việc của cậu ta là gì nhưng có lẽ cường độ cũng thường thường, ngặt nỗi đối với một Đậu Xuân Đình ham chơi thì đã xem là mệt rồi.

Đậu Xuân Đình: "Em thấy mình như người đa cấp ý, một ngày phải gọi bảy, tám chục cuộc."

Lan Hà: "Thời buổi giờ đi làm phải gọi nhiều cuộc vậy à?"

Anh vừa dứt lời thì cậu ta lấy điện thoại ra, rõ là một chiếc Nokia kiểu gập.

Suýt thì anh tưởng mình xuyên việt: "..."

Thảo nào gọi nhiều thế, dùng cái này lên được wechat mới lạ.

"Anh thấy chưa, em mua từ một cửa hàng đồ cổ đó." Đậu Xuân Đình nói đùa, "Dạo này em chỉ dám dùng loại này thôi, nếu bất tiện quá thì em sẽ dùng điện thoại cầm tay."

Cái này gọi là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, cậu ta không dám nghe tiếng của AI nữa, nhìn màn hình nền thân quen cũng giật thon thót.

Thành thử cậu ta không mua máy tính mới, điện thoại vỡ màn hình cũng không đưa đi sửa mà đổi sang cái này, vả lại cứ dùng một thời gian ngắn đến bao giờ ám ảnh tâm lý phai nhạt thì tính sau.

Lan Hà còn biết nói gì nữa: "Em vui là được."

Tống Phù Đàn thấy cốc của Lan Hà đã hết nước bèn đứng dậy cầm cốc định rót nước cho anh.

Máy nước lọc nằm ngoài hành lang, hắn buộc phải đi ra ngoài, anh nhắc hắn cầm kiếm theo, "Anh cầm cái này đi."

Đậu Xuân Đình không có sự ăn ý đó, "Vẫn chưa bắt đầu mà, anh em đi làm chi?"

Lan Hà: "Rót nước đó."

Đấy chả phải cốc của Lan Hà sao... Cậu ta gãi đầu, vài giây sau khi Tống Phù Đàn đi rồi mới thậm thụt hỏi anh: "Vậy... anh có biết trong cái túi kia là gì không?"

Lan Hà trưng bản mặt không biết, "Không, hình như là đồ cổ thì phải? Anh chỉ nghe anh ấy bảo phải mang theo người thôi."

Cậu ta thở phào, mình đã phát hiện ra sự thật đằng sau câu chuyện này rồi.

Cậu ta tưởng Lan Hà và anh họ có quan hệ hợp tác nên mới thành bạn, còn sống cùng một nơi.

Nhưng dần dần, khi Đậu Xuân Đình biết nhiều chuyện hơn, rằng có khả năng anh họ đem lòng thích một con quỷ, cộng thêm việc đọc kịch bản và nhìn cách họ tương tác với nhau, dựa vào việc Lan Hà sắm vai Tiểu Lai, cậu ta cứ thấy bất thường ở đâu đó.

Chỉ có một sự thật khả thi: Đó là mối quan hệ giữa anh họ và Lan Hà không phải dạng hời hợt, mà là anh ấy xem Lan Hà như thế thân!

Ông anh họ lạnh lùng gặp được một con quỷ mình thích – có thể gọi là "Tiểu Thiến", thế nhưng họ không thể đến với nhau, thành thử hắn ôm tình cảm mãnh liệt đó để sáng tác nên đề tài quỷ quái cho đối phương. Sau đó, hắn lại gặp được một Lan Hà hao hao con quỷ kia, liếc một cái là quyết định làm nam chính, trao tình cảm đối với Tiểu Thiến lên Lan Hà.

Mà Lan Hà đáng thương hoàn toàn chẳng hay biết gì cả, thậm chí còn không tin quỷ thần, cũng không thể tưởng nổi mình là thế thân cho một con quỷ, khó lòng thoát khỏi tay giặc trước đòn tấn công mãnh liệt, hai tay dâng vai chính ngay sau khi gặp mặt của Tống Phù Đàn, có khi còn tưởng là duyên phận trời ban.

Ban đầu cậu ta cho rằng anh họ và Lan Hà thân nhau là vì cuối cùng cũng tìm được vai chính thích hợp, mà đâu ngờ trước thời điểm đó, anh họ còn niệm chú Kim Luân vì Tiểu Thiến, viết kịch bản cũng vì Tiểu Thiến.

Nghĩ theo hướng này sẽ thông não hơn hẳn, bởi trước khi anh họ nhắm được vai chính thích hợp chẳng khác thường đến thế. Lần đầu tiên gặp Lan Hà, cậu ta đã thấy anh họ khang khác rồi, cứ hay nhìn lén người ta, chủ động thái quá, song lúc đó cậu ta chưa nghĩ đến mức này.

Ôi, thế thân chứ đâu phải chính chủ "Tiểu Thiến" hả anh tôi, vậy sau này có nên gọi Lan Hà là Tiểu Thanh không ta?

Mặc dù là họ hàng của anh họ nhưng Lan Hà là một người rất tốt, cậu ta nỡ lòng nào. Anh họ khốn nạn vãi, thảo nào không cho mình nhắc tới quỷ trước mặt Lan Hà.

Ngược quá trời đất ơi, Đậu Xuân Đình gạt một giọt nước mắt tuôn rơi trên khóe mi.

Lan Hà quay đầu nhìn: "Em buồn ngủ hả?"

"Không, chỉ là..." Đậu Xuân Đình xoắn xuýt lắm, cuối cùng vẫn chỉ vỗ vai Lan Hà, "Đừng tin vào tình yêu quá anh nha."

Lan Hà: "???"

Em nói cái gì thế? Anh vừa định hỏi thì Tống Phù Đàn quay lại, nhìn chằm chằm cái tay Đậu Xuân Đình đang vỗ vai anh.

Lan Hà gạt tay cậu ta ra, cười tươi đáp: "Em ấy tự dưng bảo em đừng tin vào tình yêu quá để làm gì nhỉ."

Tống Phù Đàn đáp gọn: "Sao, nhớ đến tình yêu với em dâu à?"

Đậu Xuân Đình: "..."

Lan Hà vờ như không biết: "Em có bạn gái hả?"

Đậu Xuân Đình: "... Không."

Thế lực Tống Phù Đàn gầy dựng quá mạnh, cậu ta không dám nói thẳng ra, tuy rằng như vậy là có lỗi với Lan Hà nhưng nhắc đến mức này coi như cậu ta đã lấy hết can đảm rồi đó!

Đến giờ họp báo sắp bắt đầu, Đậu Xuân Đình chào Lan Hà, nhìn anh đầy trìu mến, đoạn đi ra cùng Tống Phù Đàn.

Cậu ta lén nhìn bóng lưng của hắn, nghĩ xem có nên nói với anh họ không. Dựa theo những gì cậu ta hiểu về anh họ, có lẽ nói ra cũng vô ích, nào có chuyện lương tâm trỗi dậy dễ vậy?

Không chừng anh họ sẽ nói Lan Hà là mình điên rồi, từ nay về sau Lan Hà sẽ không bắt chuyện với mình nữa... Càng nghĩ càng thấy có khả năng, nhìn cái điệu bộ tin tưởng của Lan Hà dành cho anh họ là biết.

Ôi, họ hàng là một tên đàn ông khốn nạn thì phải làm sao.

Đậu Kỳ Sơn nhìn thằng con mình trưng bản mặt xoắn xuýt bèn vỗ vai nó, "Sao đấy?"

Đậu Xuân Đình thở dài thườn thượt: "Ây, không có gì đâu ạ. Tại con nghĩ đến Tiểu Thiến và Tiểu Thanh, toàn là những cô gái tốt cả!"

Đậu Kỳ Sơn: "???"

Củ lạc giòn tan? Ghép cả hai Thiến Nữ U Hồn và Bạch Nương Tử à?

...

Trong buổi họp báo, Tống Phù Đàn vẫn đeo khẩu trang như bình thường, chả thốt câu nào.

Tống Khởi Vân cũng phát chán, đọc vắn tắt, ai cũng quen rồi, có người còn đọc thay mấy câu mang tính khái niệm thay ông. Đến lúc cánh báo chí đặt câu hỏi, trọng điểm lớn nhất đương nhiên là vụ tuyển vai, hỏi rất nhiều câu liên quan.

Tống Khởi Vân bèn đáp qua về chuyện ông muốn chọn bao nhiêu nhân vật chủ chốt, đã chuẩn bị triển khai công tác,...

Cánh truyền thông muốn nghe những điều rúng động hơn nữa, bèn hỏi thẳng, "Vậy trong lòng ông đã chấm được vai chính chưa? Ông định mời ai thử vai? Ông nghĩ thế nào về Vương Lộc, Tiêu Dữ Khiên?"

Hai người này được ủng hộ nhiều nhất, đồng thời thể hiện mong muốn rất rõ ràng.

Tống Khởi Vân đáp: "Là thế này, chúng tôi đã quyết định nam chính rồi, giai đoạn tiếp theo chỉ để lựa chọn các vai diễn quan trọng khác thôi."

Phóng viên đứng hình vài giây. Tiến độ này thật bất thường, điều động nội bộ, quyết định vai từ trước?

Các phóng viên phát rồ hỏi tới tấp, không ai ngờ rằng Tống Khởi Vân đã chấm diễn viên chính rồi.

"Đó là ai? Thuộc công ty nào? Quyết định từ bao giờ?"

"Thưa đạo diễn Tống, xin hỏi diễn viên đóng nam chính là ai?"

Tống Khởi Vân bảo bọn họ im lặng rồi đáp: "Là một diễn viên trẻ rất xuất sắc tên Lan Hà. Nếu ai không biết, lát nữa trong video quảng cáo của chúng tôi sẽ có ảnh, các anh sẽ nhìn thấy thôi."

Phóng viên: "..."

Cả hội trường chợt im phăng phắc, rồi tức thì có cơn sóng bùng nổ hơn nữa.

Ôi thần linh ơiiiiiiii!!!!

Làm sao họ không biết Lan Hà cho được, Lan Hà đó!!!

Anh không biết thôi, anh chưa nghe con anh kể à?

"Vì sao thưa ông, ông tiếp xúc với Lan Hà từ bao giờ?"

"Huyền Quang không có ý kiến gì về việc này sao?"

"Tôi muốn hỏi một câu! Liệu có phải đạo diễn Tống xem màn thể hiện của Lan Hà tại "Truyền thần", so sánh với các diễn viên khác nên mới tìm đến cậu ấy để thử vai?!"

Họ có rất nhiều thắc mắc.

"Không không, các cô cậu phóng viên xin hãy bình tĩnh lại." Tống Khởi Vân đau đầu. Tuy Đậu Kỳ Sơn có nhắc nhở trước là sẽ dấy lên nhiều phản ứng, nhưng đám phóng viên này vẫn làm ông hãi hùng.

Mọi người ngồi xuống, cảm thấy vừa khó tin vừa phấn chấn, chắc cú tin tức này sẽ rất sốt dẻo.

Tống Khởi Vân nhìn sang Tống Phù Đàn: "Trước "Truyền thần", cả tôi lẫn Huyền Quang đều cho rằng Lan Hà rất hợp vai. Thú thực thì vai diễn này đã được quyết định từ rất sớm rồi, không liên quan đến các diễn viên khác. Những ai đánh tiếng với tôi, tôi đều bảo họ xem xét nhân vật khác."

Phóng viên: Đậu mía, tôi không tin!

Có người giơ tay ngay tắp lự, "Vậy ngoài Lan Hà ra thì vào thời điểm đó, ông có chấm diễn viên khác không?"

"Đạo diễn Tống từng cân nhắc đến diễn viên khác chưa? Liệu có phải diễn viên nào đó không xếp lịch được nên mới chọn Lan Hà? Vì sao ông lại nghĩ đến cậu ấy, và thầy Huyền Quang đã thay đổi cách nhìn về Lan Hà như thế nào?"

Tống Phù Đàn cầm mic, hiếm khi chủ động lên tiếng: "Không tuyển ai khác trước, cũng không có cạnh tranh, Lan Hà là người được chọn duy nhất."

Hắn tỏa khí thế người sống chớ lại gần, ấy vậy mà lời hắn thốt ra lại khiến các phóng viên nghẹn họng. Hắn đáp nhẹ tênh: "Cũng chẳng có chuyện thay đổi cách nhìn, quan hệ chúng tôi đó giờ vẫn rất tốt."

Tưởng chừng hắn muốn viết mấy thứ như "Tại mấy người đã không tin lại còn tung scandal làm tôi rất bất mãn" nơi đáy mắt.

Mọi người: Vãi nồi!!!

*Tác giả:

Khán giả không vui: Sao anh ấy có thể ngây thơ đến vậy?

Em họ: Thương biết bao!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.