Chuyển ngữ: Dú
Beta: 紫
Chương 83: Tứ Đại Môn là kẻ tiểu nhân trong chúng tiên thần.
Thủy Nguyệt nhìn Lan Hà, từ sâu trong đôi mắt toát lên vẻ bất mãn khôn kể, cho rằng anh đang ba xạo, nói dối.
Không chỉ quỷ nữ mà đến cả các pháp sư dương gian cũng nghi ngờ: Một ông bố như cậu mà không biết tên thật của lão Bạch à?
Tên họ dưới âm phủ là một dấu hiệu cực kì quan trọng, tiên gia Tứ Đại Môn gọi tên theo thứ tự luận bàn, đa số quỷ sai cũng có biệt danh, ngay cả pháp sư Bất Động cũng có tên Kim Cang dưới âm phủ.
Cho nên việc họ bất ngờ là chuyện đương nhiên, họ không biết tên thật của lão Bạch. Thế nhưng, Lai gia là cộng sự của Bạch gia cơ mà! "Mối quan hệ huyết thống" giữa hai quỷ còn là đầu đề buôn dưa hăng say ở cả hai giới âm dương Bắc Kinh!
Trừ ai chứ sao trừ nổi Lai gia được chứ, làm gì có chuyện anh cũng không biết.
Nhiều người chỉ nghĩ bụng vì thấy kì quặc, song lại không nghĩ ra lí do vì sao...
Anh bị mọi người dòm ngó mà phát bực. Anh cũng chịu thôi, dù lão Bạch có nói tên y ra thì anh cũng quên thôi, gọi lão Bạch ơi lão Bạch à lại chả dễ hơn, vả lại: "Phụ từ tử hiếu, phụ từ tử hiếu, nó bất hiếu ta cũng chả từ, chưa bao giờ gặp người nhà nào như bọn ta à?"
Mọi người: "..."
Thủy Nguyệt cóc thèm để ý đến lí do lí trấu của anh, hơi thở quanh cô ta âm hàn hơn, màu lam của bộ đồ dường như sẫm màu hơn cả, "Ngươi là cha của Bạch Như Ý?"
Anh mỉm cười: "Phải, chúng ta cũng xem như thân thích với nhau rồi, con gái ạ."
Mọi người: "..." Biết chớp thời cơ ghê!
Thủy Nguyệt dửng dưng: "Ta không có quan hệ gì với huynh ấy, lại càng không có quan hệ với ngươi."
Anh muốn nói chuyện thêm một lát tại mới gửi thư được một lúc, dựa theo kinh nghiệm thì cứu binh sẽ đến ngay và luôn, không được quên văn hóa công ty lấy nhiều đấu ít, chưa kể đối mặt với Thủy Nguyệt mà không đánh hội đồng mới đáng lo ngại.
Lan Hà: "Thế tại sao không có quan hệ mà cô còn bắt y làm gì?" Anh nhìn là biết hai người này từng trải qua một mối tình sâu nặng, ngược hết nước mắt.
Thủy Nguyệt bình tĩnh nhìn anh: "Huynh ấy là Bạch Như Ý."
Lão Bạch hết chịu nổi, đi giải thích: "Oan quá đi thôi, oan quá đi thôi. Thủy Nguyệt đã bảo không có quan hệ gì mà sao cậu còn đội mũ đàn ông cặn bã lên đầu ta vậy. Ta có biết kiếp nào của ta là tình nhân với Thủy Nguyệt đâu, ta chuyển kiếp thành quỷ mẹ nó rồi, cô ta chẳng thèm nữa, còn bảo ta quá giống dân buôn tục tằn! Người cô ta muốn tìm là kẻ phụ lòng đi đầu thai trước, chứ không đã chả bắt ta rồi..."
Lan Hà: "???"
Con trai bố ơi, còn có chuyện đấy nữa ư?
Thủy Nguyệt vốn có tên là Thủy Nguyệt, cô ta đứng ngây như phỗng mãi, suy nghĩ rối ren, lại hỏi anh lần nữa: "Ngươi đến tìm Bạch Như Ý chứ gì?"
Anh vẫn phủ nhận: "Không phải tìm y thật mà. Đã nhiều ngày nay ta không gặp y, nghe nói y đang ở chỗ Tạ gia với Phạm gia để tìm cái gì đó."
Thủy Nguyệt: "Tạ Tất An, Phạm Vô Cứu..."
Anh thầm nghĩ ngợi, lão Bạch kể đi la liếm Tạ gia, nhoáng cái bị Thủy Nguyệt bắt lại, lẽ nào Tạ gia và Phạm gia không cứu?
Lão Bạch gào lên ở trong lọ: "Cô ta chính là con quỷ Tạ gia và Phạm gia muốn bắt, họ đưa ta ra để dụ quỷ, kết quả cô ta biết tịnh bình tróc quỷ, thế là xong phim luôn! Cậu truyền tin cho Tạ gia và Phạm gia mau lên!"
Lan Hà: "..."
Thủy Nguyệt đóng nắp lọ lại, lẩm bẩm: "Ai cho ngươi nói lằm nói lốn vậy."
Mặt mũi các pháp sư cũng biến sắc. Đó là quỷ mà Tạ gia và Phạm gia muốn bắt, thảo nào lại ghê gớm đến thế.
Anh nghĩ theo hướng logic. Vậy tức là lão Bạch không biết đây là nợ tình của kiếp nào, còn Thủy Nguyệt chạy ra khỏi địa phủ hòng tìm người, bởi vì khi còn sống có tu hành nên phải cử âm ty Đông Nhạc đi bắt. Phạm Vô Cứu và Tạ Tất An muốn dùng lão Bạch để dụ Thủy Nguyệt ra, ai ngờ người ta thấy mặt cái thì phát rồ lên: Mẹ kiếp, tại sao người ta yêu lại ra nông nỗi này, tức thì không nhận, vừa bắt lại vừa không để xổng theo tiềm thức...
Đại khái là giống như trên, quả đúng là một khoản nợ rối rắm!
Anh len lén gấp giấy truyền tin, ngoài miệng hỏi dò: "Vậy giờ cô tính làm sao, y đâu phải người cô muốn tìm."
Thủy Nguyệt như nhìn thấu động tác lén lút sau lưng anh, lạnh giọng đáp: "Vô ích thôi."
Anh cũng chả ngại ngần gì, còn cười hi ha: "Cô bảo vô ích thì là vô ích chắc?"
"Khụ," Tư Không hắng giọng, "E là vô ích thật rồi. Lai Vô Thường à, ngươi nhìn thời tiết này đi."
Anh nhìn ra thời tiết tối như ban đêm, "Mây khá dày, làm sao?"
Tư Không cười khổ: "Ngươi không biết à? Đang ngày mà tối sầm, ắt Dạ Yêu xuất hiện, âm dương sẽ điên đảo, cảm giác về phương hướng tất cả mọi sinh vật cõi âm cũng sẽ bị ảnh hưởng, kể cả là Hắc Bạch Vô Thường. Người xưa có nói, hễ Dạ Yêu hiện lên, tất gặp chuyện tày trời..."
Ban Cố* đã nói, Dạ Yêu sinh ra, mây gió cũng bắt đầu nhuộm màu tối tăm, cùng hiện tượng như gió bão quần quật.
(*Ban Cố, tự Mạnh Kiên, là sử gia nổi tiếng Trung Quốc trong thế kỷ I. Ông được biết đến nhờ sách Hán thư do gia đình ông viết ra.)
Gặp loài yêu quái này, âm trở thành dương, rất nhiều tai họa giáng xuống ở thời khắc đó: Thần lật đổ vua, chư hầu tạo phản, ngôi vua long đong... Bởi vậy hiện tượng thiên văn này được gọi là Dạ Yêu.
Quả thực có một số việc dễ qua mặt ở hiện tượng thiên văn kiểu này. Trong lịch sử, không chỉ một lần gặp cảnh trời đất bỗng dưng tối sầm, hoặc Dạ Yêu xuất hiện, thế nhưng không phải lần nào cũng dẫn tới loạn lạc.
Hơn nữa, ở thời đại phát triển ngày nay, nhà nhà bật đèn lên là xong, cuộc sống không bị ảnh hưởng quá, cũng chẳng xem nó là chuyện to tát, lòng người bình lặng là sẽ không loạn.
Song, đối với các sinh vật cõi âm thì âm dương đảo điên dưới hiện tượng thiên văn này sẽ là một thời cơ tuyệt hảo...
Anh vốn không biết ý nghĩa đặc biệt của hiện tượng thiên văn này, giờ nghe Tư Không nói mới bắt đầu cảnh giác, liệu có phải trùng hợp? Anh không nghĩ vậy.
"Rốt cuộc cô muốn xử lý lão Bạch như nào?" Anh cầm chặt sợi dây xích.
Thủy Nguyệt được hỏi một đằng, đáp một nẻo: "Bước vào Phật môn, tam sư thất chứng(1). Thầy ta hỏi ba lần con quyết chí xuất gia không mới xuống tóc, ban cho pháp danh Thủy Nguyệt. Suốt ba trăm giới chứng Bồ Đề, mười bốn năm thanh quy giới luật, nhưng vì huynh ấy mà buông một câu, từ bỏ mười bốn năm tu hành, theo huynh ấy mà đi..."
"Huynh ấy" hẳn đang chỉ lão Bạch kiếp trước.
Khi đệ tử Phật môn thụ giới phải cực kì cẩn trọng, phải tam sư thất chứng, lại phải hỏi ba lần mới xuất gia. Thế nhưng, dẫu có tu hành bao nhiêu năm, một năm hay mười năm, năm mươi năm, nếu muốn hoàn tục thì phải cắt đứt giới luật; mặc dù có bao nhiêu nhân chứng ở đó, chỉ cần thốt một câu bỏ giới luật là được.
Thủy Nguyệt nhìn anh và vài nhà sư, cuối cùng mới dừng trên người Tống Phù Đàn, cười nhạt: "Chắc các ngươi hiểu chứ. Nhất là ngươi."
Các nhà sư lắc đầu với vẻ vô can.
Tống Phù Đàn quanh năm suốt tháng bị ngộ nhận thành sư đã đành, giờ còn bị xem là hoàn tục.
Hắn hờ hững đáp: "Tiền bối à, bây giờ đã nề nếp hơn nhiều rồi. Làm sư phải thi thố lấy bằng, từ chức phải viết báo cáo hoàn tục, một câu là không đủ."
Thủy Nguyệt: "..."
Cô ta thu hết những giọt nước mắt tự mình xúc động chưa kịp chảy ra, "Ta rơi xuống địa phủ chỉ để gọi huynh ấy sống lại cùng nhau. Vậy mà huynh ấy lại tự quyết đi đầu thai, giờ đã luân hồn đến mấy kiếp. Nay huynh ấy tên Bạch Như Ý, huynh ấy không biết ta, ta cũng ghét huynh ấy (Lão Bạch:...), vậy cải tử hoàn sinh há có ích gì? Ta biết kiếp trước kiếp sau không thể xem là cùng một người."
Thế thì sao, nhìn thấy lão Bạch bọn tôi nên cho rằng tình yêu của mình đã chết? Không đến nỗi vậy chứ?
Lan Hà cạn lời: "Đúng đúng. Vậy thả y ra đi nha?"
Thủy Nguyệt cất giọng buồn bã: "Ta đã buông lòng, không còn quan hệ gì với huynh ấy, song không muốn trên đời còn kẻ nhiễu loạn lòng ta. Ước nguyện duy nhất là được quay về nhân thế, một lần nữa giữ giới luật, lấy lại pháp danh."
"Thế là không được, miệng cô nói kiếp trước kiếp sau không còn là một người nữa nhưng lại muốn giết y, đó chả phải khẩu thị tâm phi, hống ha hống hách ư?" Anh nói, cho rằng nữ quỷ muốn trở lại làm ni cô không phải vì quá thất vọng khi gặp lão Bạch. Cô ta cũng thật là, đã như này rồi còn muốn tu Phật lần nữa? Phải chăng phát hiện bản thân sớm đã đổi thay quá nhiều, bởi làm gì có đệ tử Phật môn đứng đắn nào mà cắt trần duyên bằng cách giết người tình cũ chứ?
Cô ta muốn thừa cơ âm dương hỗn loạn để hoàn dương, ấy là một phương pháp tuyệt hảo... Song, một khi hoàn dương sẽ trở thành người sống, cô ta không sợ bị anh câu hồn ngay tại chỗ hay sao?
Anh nghĩ đến đây thì đối mắt với Thủy Nguyệt, bỗng dưng thấy sởn tóc gáy.
... Phải, chắc chắn Thủy Nguyệt không muốn hoàn dương trong lúc xung quanh vẫn còn cản trở, chưa kể cô ta còn phải tìm một thân xác để hoàn dương, và phải tiêu diệt hết tất thảy những kẻ muốn phá đám cô ta, hoặc có thể nói là có khả năng phá bĩnh.
Đó cũng là lí do tại sao cô ta lại xuống tay với Tống Phù Đàn, quả là có tật giật mình, nhìn hắn là nghĩ ngay hắn có khả năng phá hoại.
Ngay sau đó, Thủy Nguyệt lại vung tay, dải lụa xanh lam bay tới.
Anh tránh đi trong gang tấc, tóm dải lụa lại mà còn phải dốc hết sức. Anh lấy một chút lực xé dải lụa, một mảnh lụa hóa thành sát thủy, lạnh đến nỗi tay trái anh sắp lìa đến nơi, là lạnh đến tận hồn vía.
"Phù, phù." Anh lạnh tới nỗi cứ hà hơi thẳng lên tay, nhưng lại quên mất thứ mình thở ra cũng là hơi lạnh.
Tống Phù Đàn vẫn ở thân xác mình, đoạn bắt tay anh áp vào lồng ngực mình, dương khí dần dần sưởi ấm bàn tay anh.
Những người khác há hốc mồm, đa số không quen biết hắn, mặc dù thấy họ xuất hiện cùng nhau nhưng chưa bao giờ gặp cảnh này, nhìn vậy mới thấy ngài Đến và cái cậu này trông cứ là lạ...
Ở đây chỉ có mỗi Tư Không là hiểu rõ nhất, nhưng y chẳng dám nói gì.
"Mọi người chắn giúp, tôi gấp giấy!" Anh vội vã nói với đạo sĩ miếu Đông Nhạc, "Gọi điện kêu người đến! Không gọi được Tạ gia và Phạm gia thì chúng ta gọi người sống đến! Gọi Giang gia lại đây!"
Đạo sĩ hoàn hồn, đáp vội. Tuy nhiên, mặc dù Thủy Nguyệt không biết điện thoại là cái gì nhưng vẫn hiểu là họ muốn gọi người tới. Cô ta khoát tay, điện thoại cả bọn đông cứng, vẫn mở mắt được nhưng vừa đóng băng một cái là lượng pin trở về số 0 ngay.
Lan Hà: "..."
Anh cúi đầu, tay run run cứng còng gấp giấy điên cuồng.
Hôm nay mở buổi giao lưu văn hóa tôn giáo nên có kha khá người đến dự, song chẳng phải ai cũng có tu vi đủ để đối phó quỷ, thậm chí một số người còn chưa gặp quỷ hiện thân bao giờ, chỉ tính riêng những kẻ đó là phải dựa vào các pháp sư khác bảo vệ cho. Tư Không kêu gọi mọi người tụ tập lại một góc hội trường tụng kinh niệm chú, ai niệm chú người nấy, ai có sức chiến đấu thì đi đấu với Thủy Nguyệt.
Lan Hà gấp giấy, Tống Phù Đàn vẽ bùa. Bùa của hắn không tác động được đến Thủy Nguyệt nhưng cộng thêm giấy anh gấp là ổn, gấp xong mới trở thành trợ lực.
Lòng anh cứ thấp thỏm không yên, hiện tượng thiên văn hôm nay sẽ kéo dài đến bao lâu nữa. Nếu không có cứu binh đến, bọn anh có thể cầm cự được nữa không, cô con dâu cũ này mạnh vờ cờ lờ.
Đúng ngay lúc này, anh nghe một đạo sĩ hô lên: "Đó là ai?"
"Sao lại nấp ở đây, là staff à? Nhìn như bị bóp cổ chết tươi ấy?"
"Lai gia ơi, phải làm sao đây!"
Anh ngước đầu lên nhìn thì thấy dải lụa của Thủy Nguyệt đang trói một thân xác mặc sơ mi trắng quần tây đen, mặt bị che.
Lan Hà: "!!!"
Thân thể của mình!
Anh nhớ mình vẫn còn một chút móng tay của chị Hồ, cuống cuồng lấy ra đốt, xông về phía Thủy Nguyệt, chịu cái rét lạnh cào rách dải lụa lam, đoạt thân xác mình về, thần hồn nát thần tính ôm khư khư.
Nếu nó bị hủy thì anh cũng xong đời...
Các pháp sư thấy Lan Hà để bụng đến "người qua đường" vô tội đó như vậy nên tưởng anh chỉ quan tâm mạng người mà thôi. Các pháp sư chẳng lên đấu vội nói họ có thể chăm nom cho "người qua đường" nọ, nhìn là biết mất ý thức rồi.
"Không cần!" Anh quát cho họ khỏi đỡ xác mình xuống, đoạn đặt nó dưới bàn rồi bịa đại một cớ, "Lúc này đừng bận tâm gì nữa, cậu ta không sao cả, chỉ đang ngất xỉu thôi, cứ đặt ở đây đi."
Đạo sĩ miếu Đông Nhạc nói: "Vẫn không nên lơ là. Tôi là đạo y, chi bằng để tôi bắt mạch cái đã."
Anh khó xử.
Tư Không vội nói: "Để tôi cho."
Y là người biết chuyện, anh yên tâm giao xác cho y trông giữ.
Các pháp sư lấy làm lạ liếc nhau, cứ thấy Lai Vô Thường là lạ, pháp sư Tư Không biết y thuật từ bao giờ vậy, y thuật của đạo sĩ miếu Đông Nhạc mới là giỏi mà. Lai Vô Thường thực sự không đổi nghề hả?
...
Trên tầng ba lúc bấy giờ.
Ngồi đợi một lúc trong bóng tối, ai nấy vốn đang ngồi yên chơi điện thoại dần dần bàn tán.
"Tại sao tôi lại có cảm giác càng lúc càng lạnh nhỉ?"
"Đèn hỏng rồi, điều hòa chưa hỏng nhỉ? Người ta mở đến mấy độ cơ chứ."
"Bên ngoài cũng hạ nhiệt độ rồi mà, mưa to như trút nước ấy. Nghe nói thời tiết này thi thoảng còn có mưa đá."
"Có ai nghe được tiếng phía dưới kia không?"
"Dưới tầng mở buổi giao lưu tông giáo, các nhà sư và đạo sĩ đang tụng kinh, chắc là còn có võ tăng nữa."
"..."
Chẳng hiểu sao Vương Lạp Lạp thấy bồn chồn, đứng lên đi đến cửa sổ, bầu trời ban ngày tối mịt như ban đêm một cách kì lạ bất giác làm gã nhớ tới cộng sự Tiểu Lai của mình.
Không gặp Tiểu Lai một thời gian rồi, chẳng biết y đi đâu...
Gã rảnh rang lấy quyển sổ mang theo người, bắt đầu vẽ chibi dưới đèn điện thoại.
"Anh đang vẽ anh Lan Hà ạ?"
Một cô gái rướn người sang hỏi, "Cute hột me ghê."
"Không phải..." Gã nhoẻn miệng cười, "Là một người bạn của tôi."
Gã vẽ Tiểu Lai nhưng không đội mũ cao, chứ không người từng đọc bộ truyện tranh "Cộng sự âm phủ của tôi" ắt sẽ nhận ra ngay, rằng đó là Tiểu Lai hay hợp tác trong tưởng tượng của gã.
Gã tiện tay vẽ luôn lão Bạch mặt mày đáng ghét bên cạnh.
"A." Fan nữ thốt lên, "Em tưởng là anh Lan Hà chứ."
Một đôi mắt hiện lên trong đầu Vương Lạp Lạp, gã đang định nói gì đó thì MC thông báo "Sắp có điện rồi" làm suy nghĩ của cả bọn bị phân tán, reo hò với nhau.
Sắp có điện tức là sắp được gặp Lan Hà!
...
Nhìn từ cửa sổ tầng ba xuống dưới, phía trong cửa sổ ở cùng một hàng lại là hiện trường loạn đả.
Thủy Nguyệt đã phát hiện Lan Hà đang gấp động vật giấy tấn công từ xa không ngừng nghỉ, và cũng chỉ đến đó, bởi đám động vật này chỉ quấy nhiễu cô ta, bảo vệ các pháp sư.
Song, Lan Hà gấp rồi gấp, bắt đầu gấp lão Bạch.
Anh vung tay lên, để năm lão Bạch giấy đi cứu những người khác.
Thủy Nguyệt: "......"
Cô ta ngoài miệng nói không còn quan hệ gì với Bạch Như Ý, Bạch Như Ý không phải người đó, nhưng chính bản thân cô ta lại biết thừa mình đã nhận ra y kể từ khi y đi làm nhiệm vụ ở địa phủ rồi. Dẫu đã chuyển kiếp, tính cách hoàn toàn khác, hồn vía vẫn tỏa ra hơi thở kiếp trước.
Sự thay đổi này làm cảm xúc Thủy Nguyệt rất đỗi phức tạp.
Thế nhưng Lan Hà lại cố tình xếp vị trí, dù cô ta có nhìn sang hướng nào đi chăng nữa cũng có lão Bạch giấy giáp mặt. Tim đau quá chừng.
"... Ngươi!" Cô ta ba máu sáu cơn giơ hai tay lên muốn bóp cổ anh.
Anh hãy còn chút sức mạnh của chị Hồ, cong lưng né ra, ném một thanh kiếm nhỏ gấp bằng giấy: "Thần kim huy linh, sử dịch bách tinh, vạn tà bất hại, thiên địa tương khuynh!"
Mũi kiếm giấy nhọn hoắt, ngón tay thon của cô ta kẹp mũi kiếm, "Tướng không của các pháp..."
Anh tưởng kiếm giấy sẽ hóa thành tro như các vật giấy khác, ai ngờ cô ta chỉ chạm nhẹ, thanh kiếm quay ngoắt lại, hai ngón tay cô ta nắm chuôi kiếm, ném ngược lại!
Anh đang muốn tránh thoát thì trông thấy một vệt sáng trầm xẹt qua, kiếm giấy bị kẹp lấy.
Người cản thanh kiếm dần ngẩng đầu, cặp mắt rắn lạnh như tiền nhìn chằm chằm vào Thủy Nguyệt. Dù đang là hình người nhưng cái bóng sau lưng lại dài ra, hóa thành bóng rắn lắc lư, cái bóng phủ lên cô ta.
Đó là Liễu Mười Ba vốn đang tuần tra ở công viên Hồng Liên!
Liễu Mười Ba chẳng cần quay đầu ném kiếm vào tận tay Lan Hà.
Thủy Nguyệt nhìn bóng rắn rồi nhận ra: "Liễu Môn..."
Anh cũng sửng sốt, giật mình hỏi: "Lão tứ, sao anh lại đến đây?"
Y hỏi ngược lại: "Bộ chả phải ngươi gửi thư cầu cứu à?"
Anh gửi thư cho toàn bộ gia tiên và Vô Thường, bao gồm cả Liễu Mười Ba. Anh thắc mắc: "Tôi gửi thư, nhưng mà trời đột nhiên tối sầm, chẳng phải sáu giác quan của quỷ thần đều bị ảnh hưởng, khó phân biệt phương hướng hay sao?"
Hắc Bạch Vô Thường đến giờ vẫn đang lạc đường kia kìa.
Liễu Mười Ba: "Ta đọc tin tức rồi chạy đến thẳng đây luôn."
Lan Hà, Tống Phù Đàn: "..."
Các pháp sư và Thủy Nguyệt không hiểu gì, chỉ mỗi anh là biết đứa con tư này luôn để ý đến hướng đi của hai bọn anh, y chẳng cần dựa vào thư để biết đường đi, chưa kể công viên Hồng Liên cách đây không xa, đi thẳng đến địa chỉ trên tin tức là được...
"... Thôi, ông trời có mắt." Anh nhìn y, bắt đầu có niềm tin bởi con tư nhà tôi đánh hay đáo để.
Thủy Nguyệt nhìn Liễu Mười Ba lom lom. Cô ta không biết Liễu Môn này nhưng cảm nhận hơi thở cường đại của y, lại nghe anh gọi là lão tứ nên gọi theo: "Liễu Tứ, ngươi cũng tìm Bạch Như Ý?"
Liễu Mười Ba khó hiểu: "Đồ thần kinh, Bạch Như Ý là cái giống gì, và Liễu Tứ là ai? Ta là Liễu Mười Ba!"
Thủy Nguyệt: "..."
Thủy Nguyệt: "Ngươi không phải lão tứ à?"
Liễu Mười Ba nổi cơn tam bành: "Ta chả biết tại sao cậu ta lại gọi ta là lão tứ, bổn long đứng hàng mười ba cơ!"
Mọi người: "......"
Tư Không càng thấy khó hiểu hơn. Liễu Mười Ba vẫn chưa biết ư? Mình còn biết cơ mà.
"Đừng lắm chuyện nữa, Bạch Như Ý chính là lão Bạch, cứu y ra thôi." Anh thấy con tư đã đến bèn kéo Tống Phù Đàn đi, kêu gọi mọi người tập trung tấn công vào cái lọ của Thủy Nguyệt.
Liễu Mười Ba lưỡng lự: "Bạch Như Ý là lão Bạch?"
Y chả thích cái tên lão Bạch này tí nào.
Chỉ một thoáng lưỡng lự này mà Thủy Nguyệt đã tung lụa tới, khí âm sát ngập tràn, các pháp sư bị đánh bay, đến cả Lan Hà sở hữu tốc độ của chị Hồ cũng lảo đảo ngã sấp lúc né tránh, Tống Phù Đàn vội đỡ lưng anh.
Lan Hà cả giận: "Tại sao anh (Liễu 13) lại nhỏ nhen vậy hả?"
Thủy Nguyệt kiêng dè Liễu Môn này, dù chưa đánh chưa biết sức nhưng Liễu Môn ngoan dũng hiếu chiến, kể cả không địch lại cũng liều chết quấn lấy.
Trước mắt, Liễu Môn hiển nhiên có xung đột với Bạch Như Ý, sau một câu của Vô Thường, ánh mắt y thay đổi, toát lên hàn ý.
Vô Thường ngã vào người bạn mình, cô ta thấy Liễu Môn chẳng còn bận tâm đến mình nữa mà còn xáp lại gần Vô Thường đang trách cứ, giơ tay lên...
Thủy Nguyệt nở nụ cười thấu hiểu, "Người ta nói Tứ Đại Môn là kẻ tiểu nhân trong chúng tiên thần, bởi vì chúng hỉ nộ bất thường, cực kì tà tính..."
Mặt các pháp sư khác cũng biến sắc. Liễu tiên sớm nắng chiều mưa, ngấm ngầm ghi thù, họ muốn nhắc nhở lại tự biết vô vọng, e rằng có nhắc cũng chả địch lại Liễu Mười Ba.
Còn chưa dứt lời thì thấy Liễu Mười Ba lấy sức nhấn mạnh, đầu Lan Hà bị dí, môi chạm môi Tống Phù Đàn. Hôn không trật phát nào.
Lan Hà, Tống Phù Đàn: "..."
Những người khác: "..."
Anh chống ngực Tống Phù Đàn muốn đứng dậy: "... Ưm ưm!"
Muốn đứng dậy à? Liễu Mười Ba không buông tay, mặt mày bặm trợn, miệng treo nụ cười lạnh.
Thủy Nguyệt: "?????"
*Bonus ảnh minh họa Liễu Mười Ba và cp Phù Lan không hề giả trân:
*Chú thích:
(1) Tam sư thất chứng: Tam sư là 3 vị thầy, Thất chứng là 7 vị chứng minh.
Tam sư gồm:
Giới hòa thượng: Chỉ cho Hòa thượng chính trao truyền giới luật, vị này là gốc, là chỗ qui hướng để tỉ khưu được giới, cho nên phải chí thành cung thỉnh 3 lần. Người đảm nhiệm chức vị này phải có từ 10 hạ trở lên, là người nghiêm trì giới luật, đầy đủ trí tuệ, có khả năng dạy bảo đệ tử.Yết ma sư: Vị A xà lê đọc văn Yết ma, chủ trì nghi thức bạch tứ Yết ma truyền giới. Yết ma sư là nhân duyên chính cho việc thụ giới của tỉ khưu; nếu không có Yết ma sư vâng theo thánh pháp thì pháp lành trong pháp giới không từ đâu sinh khởi. Người lãnh trách nhiệm này phải có từ 5 hạ trở lên.Giáo thụ sư: Người dạy về uy nghi tác pháp, hướng dẫn, mở đường hiểu biết cho các giới tử. Giáo thụ sư cũng phải có từ 5 hạ trở lên.
Còn Thất chứng sư thì chỉ cho 7 vị tỉ khưu họp lại để chứng minh cho việc thụ giới.
Tam sư thất chứng đều phải được cung thỉnh trước khi cử hành nghi thức thụ giới. Tại Ấn độ cũng như Trung quốc, ở những khu vực trung quốc (trung tâm văn hóa), Phật giáo thịnh hành hơn, dân chúng cũng đông đúc, chư tăng cũng có nhiều nên mới qui định Thập sư; còn những nơi biên quốc hẻo lánh thì chỉ cần Ngũ sư, tức Tam sư nhị chứng là được, gọi là Trung thập biên ngũ. Nhưng khi thụ Ngũ giới thì chỉ cần 1 vị Hòa thượng, khi thụ Thập giới thì cần 1 vị Hòa thượng và 1 vị Yết ma sư là được. Ngoài ra, pháp Thỉnh sư thụ giới Bồ tát Đại thừa nói trong Thụ bồ tát giới nghi của ngài Trạm nhiên khác với phép Thỉnh sư nói trong luật Tứ phần trình bày ở trên. Tức thỉnh đức Thích ca Như lai làm Giới hòa thượng, bồ tát Văn thù làm Yết ma sư và bồ tát Di lặc làm Giáo thụ sư, hết thảy Như lai làm Tôn chứng sư, tất cả Bồ tát làm bạn đồng học; nhưng trên thực tế thì chỉ có 1 vị Truyền giới sư đảm nhiệm việc giáo thụ.