[Thế nào, ta không lừa ký chủ đi]
Nhìn đến phản ứng của Ôn Vãn sau khi uống xong, hệ thống có chút đắc ý mà nói.
“Hương vị cũng không tệ lắm. Nhưng Thanh Tâm trà này thực sự có công hiệu như trong công thức nói sao?”
Ôn Vãn nhìn công thức ghi lại Thanh Tâm trà có thể thanh tâm ngưng thần, loại trừ táo úc, thậm chí có thể tăng cường trí nhớ, tập trung. Một ly trà sữa có chừng này công hiệu có phải hay không có điểm nghịch thiên?
[Sản phẩm mà hệ thống đưa ra tự nhiên không phải là vật bình thường, bằng không như thế nào có thể xưng là trà sữa đệ nhất vũ trụ]
“Mấy thứ này uống vào sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
Có công hiệu tốt như vậy, bên trong sẽ không có những thứ linh tinh kích thích gì đi? Nếu uống vào có để lại di chứng gì vậy thì không được.
[Đương nhiên sẽ không có vấn đề gì, uống cái này về lâu về dài đối với thân thể càng có ích, ký chủ cứ yên tâm đi]
“Vậy là tốt rồi.”
Trong lòng Ôn Vãn đã có thể yên tâm phần nào. Sau đó, tâm tư Ôn Vãn liền đặt trên hệ thống. đam mỹ hài
“Luôn kêu ngươi là hệ thống này nọ cũng không được. Nếu không tôi lấy cho ngươi một cái tên đi, về sau kêu ngươi là Trà Trà thế nào?”
[Ta thích tên này!]
Làm một cái hệ thống chỉ có đánh số đối với cái tên mà Ôn Vãn lấy cho nó phi thường vừa lòng, thậm chí đã nghĩ đến về sau như thế nào khoe tên của mình với các hệ thống đồng sự khác.
*
Thời gian tiếp theo, Ôn Vãn chú tâm nghiên cứu Thanh Tâm trà, xác định mình đã pha chế tốt mới yên tâm. Thời gian trôi qua cũng thực nhanh, đã qua hai ngày, tiệm trà sữa cũng đã hoàn thành việc trang hoàng.
“Cái này trang hoàng quá tuyệt với, hoàn toàn là bộ dáng tiệm trà sữa trong tưởng tượng của tôi.”
Ôn Vãn vốn đang lo lắng phong cách trang hoàng của hệ thống có thể hay không quá không giống người, không nghĩ sẽ có kinh hỉ như vậy.
Tiệm trà sữa được trang hoàng theo tông màu ấm, không gian 50m vuông được tận dụng triệt để. Quầy bar cùng gian pha chế có một cửa kính ngăn cách, có thể thoả mãn khách hàng nhìn, quá trình chế biến cũng sẽ không bị quấy rầy.
Ngoài ra còn có khu vực ăn uống riêng, tuy rằng bàn ghế không nhiều nhưng đủ dùng. Mấu chốt là phong cách trang trí Ôn Vãn thực thích. Mỗi một bộ bàn ghế đều không giống nhau, nhưng lại không có cảm giác khác biệt, ngược lại thấy có nét đặc sắc ở đó.
Điều cô kinh hỉ nhất là thiết kế logo của tiệm trà sữa. Thật quá đẹp! Chữ Vãn Vãn trà thiết kế biến tấu khác đi nhưng liếc mắt một cái vẫn nhìn ra rõ chữ, hơn nữa chữ được sắp xếp phá lệ cảnh đẹp ý vui. Ôn Vãn tin tưởng, kể cả người qua đường nhìn qua không chừng đều sẽ nhìn logo thêm vài lần.
[Ký chủ vừa lòng liền tốt. Kế tiếp ký chủ liền phải chuẩn bị khai tưởng tiệm trà sữa, sau đó bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ.]
“Nhiệm vụ? Còn có nhiệm vụ nữa à?”
Ôn Vãn sửng sốt, lúc trước chưa nói có nhiệm vụ a?
[Đương nhiên là có nhiệm vụ, bằng không ký chủ làm thế nào mà giải khoá công thức trà sữa khác được!]
Đúng a, tiệm trà sữa của cô chỉ có thể bán trà sữa mà hệ thống cung cấp công thức, cô hiện tại chỉ có một công thức Thanh Tâm trà mà thôi.
Tuy rằng vị của Thanh Tâm trà rất ngon nhưng trong lòng Ôn Vãn cũng có chút để ý. Rốt cuộc tiệm trà sữa nào chỉ có một món đồ uống a, cô như vậy thực sự có thể khai trương thành công sao?
“Trà Trà, trà sữa khác cũng có công hiệu như vậy sao?”
[Đương nhiên, sản phẩm hệ thống đưa ra đều là thứ tốt a]
“Vậy Trà Trà nhanh phát nhiệm vụ đi”
Ôn Vãn nghe vậy liền càng thêm mong đợi.
[Nhiệm vụ 1: Tiệm trà sữa khai trương thuận lợi, Thanh Tâm trà trong một tháng bán ra 2000 ly. Khen thưởng: Giải khoá công thức Thanh Hoả trà.]
Ôn Vãn nhìn đến nhiệm vụ là bán ra 2000 ly, sắc mặt có chút khổ, hình như hơi khó a. Nhưng sau khi thấy công hiệu Thanh Hoả trà trên mặt cô liền lộ ra kinh hỉ.
Nhiệm vụ này cần thiết hoàn thành! Còn không phải chỉ là bán 2000 ly Thanh Tâm trà thôi sao, khẳng định cô có thể!
Nhưng không bao lâu, Ôn Vãn liền cảm thấy một ngọn lửa ách trong lòng.
“Trà Trà ngươi nói một ly Thanh Tâm trà bán giá 88 tệ?”
Hiện tại trên thị trường một ly trà sữa hai mươi, ba mươi tệ đã là loại quá đặc biệt, 88 tệ một ly trà sữa cô sẽ bị mắng là cướp tiền a!
[Đúng vậy ký chủ, so sánh với công hiệu của trà này, giá như vậy quá lợi rồi!]
“.....”
Ôn Vãn có điểm vô ngữ, tuy rằng nói như vậy không sai nhưng sợ không đợi đến khách hàng biết đến công dụng của trà sữa đã bị giá cả doạ mà lui.
“Không thể bán giá tiện nghi một chút sao? Hoặc tôi đem tiền của mình ra bù vào?”
Cùng lắm thì coi như phí marketing khai trương, chờ khách hàng biết đến công dụng của trà sữa lại khôi phục giá gốc.
[Không được a ký chủ. Hơn nữa Trà Trà nhắc nhở ký chủ một chút, người hiện tại mắc nợ không ít nga]
“Mắc nợ? Tôi vì cái gì mà mắc nợ? Nợ ai?”
Cô rõ ràng để lại không ít tiền đầu tư tiệm trà sữa a, còn chưa tiêu đâu đó!
[Đương nhiên là thiếu hệ thống nha! Phí trang hoàng mặt tiền của cửa hàng, phí mua trang thiết bị, còn có phí nguyên liệu chế biến trà sữa đều là tiền nha! Nhưng ký chủ không vội, có thể chậm rãi trả.]
“!”
Ôn Vãn lúc trước còn nghĩ hệ thống phụ trách trang hoàng lại còn cho sẵn trang thiết bị cùng nguyên liệu chế biến chính là bánh trên trời rơi xuống, không nghĩ tới lại dùng chính mình tiền mà ra.
Nói thất vọng thì là không phải. Rốt cuộc tiền đó Ôn Vãn đã sớm chuẩn bị dành cho những việc đó, hơn nữa hệ thống hỗ trợ trang hoàng cùng mua sắm cũng đỡ cho cô không ít chuyện. Chính là số tiền này có phải hay không quá nhiều đi? Ôn Vãn nhìn tài khoản ngân hàng của mình trống không, nhìn qua một chuỗi số không mắt có điểm hoa.
Phí trang hoàng trực tiếp tiêu gần hết số tiền cô trù bị, nhưng phong cách cùng tốc độ trang hoàng như vậy Ôn Vãn cũng không tiếc quá. Ngược lại, phí trang thiết bị cùng nguyên liệu cũng là quá đắt.
Tuy rằng cô thừa nhận, trang thiết bị hệ thống cung cấp đều rất tốt, nguyên liệu trà sữa cũng đều là hàng chất lượng cao nhưng giá cả đó không khỏi làm người đau. Khó trách một ly trà sữa muốn bán 88 tệ. Nếu bán tám khối tám cô đến khi nào mới trả hết nợ a!
“Không phải 88 tệ sao, bán! Ngày mai liền khai trương!”
*
Ôn Vãn nói đến khí thế nhưng mà chờ chân chính sau khi khai trương vẫn bị doanh số bán hàng đả kích tới.
Khai trương nửa ngày, lượng tiêu thụ bằng 0, khấu trừ hao tổn, cửa hàng lợi nhuận là số âm.
Thật ra cũng không phải hoàn toàn không có người ghé Vãn Vãn trà, dù sao cũng là cửa hàng mới khai trương, người đi đường đi ngang qua cũng tò mò. Chỉ là sau khi dò hỏi biết được tiệm chỉ bán một loại đồ uống, hơn nữa loại này bán 88 tệ một ly liền rời đi.
Tuy cô đã đoán trước sẽ có tình huống như vậy xảy ra nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Thành phố H không phải là đô thị kinh tế cấp 1, Vãn Vãn trà vị trí cũng không nằm trong khu náo nhiệt. Lúc trước cô lựa chọn chỗ này mua cửa hàng, một mặt là do giá cả thích hợp, về mặt khác bởi vì ngoại ô thành phố H có một thành phố điện ảnh. Ôn Vãn lúc trước đóng phim đại bộ phận thời gian đều ở trong đó cho nên đối với thành phố này coi như cũng có cảm tình. Nhưng hiện tại đối với tiệm trà sữa của cô mà nói không thể giúp đỡ được gì.
May mắn là cửa hàng này là của chính mình, không cần lo lắng tiền thuê mỗi ngày. Nhưng cứ như vậy cũng không phải cách. Không nói cô còn thiếu một đống nợ của hệ thống còn phải hoàn thành nhiệm vụ, Ôn Vãn cũng không muốn sinh ý tiệm trà sữa của mình thảm đạm như vậy mãi.
Không được, phải nghĩ biện pháp làm Vãn Vãn trà được biết đến mới được. Rốt cuộc tiệm trà sữa của cô được chú ý mới có người tới mua.
Cô tin tưởng, chỉ cần có người uống qua trà sữa của tiệm khẳng định liền thích!
Ngay cả khi giá cả có cao nhưng khẳng định xứng với trà sữa nhà cô. Có người mắng thì mắng nhưng cô tin sẽ có người biết nhìn hàng.
Cho nên nhu cầu cấp bách cần giải quyết chính là làm sao cho tiệm được biết tới.
Nói đến lưu lượng, Ôn Vãn không khỏi nghĩ tới thân phận nghệ sĩ trước kia của mình. Cô lui vòng liền lên hotsearch đầu tiên, đó là nhiệt độ. Tuy rằng phần lớn đều là mắng cô nhưng giới giả trí không phải thường nói hắc hồng cũng là hồng sao!
Nếu có thể đủ hấp dẫn người chú ý đến tiệm trà sữa nhà cô, bị mắng vài câu không đau không ngứa có quan hệ gì đâu! So với chuyện này, Ôn Vãn ngược lại càng thêm chờ mong bộ dáng bọn họ đối với trà sữa nhà hàng thèm muốn.
Hiện tại cách lúc nàng lui vòng cũng chưa qua bao lâu, nói không chừng nhiệt độ lúc trước vẫn còn có thể lợi dụng!
Nghĩ đến đây, Ôn Vãn liền lấy di động mở Weibo đã lâu không lên vào tài khoản của mình. Sau khi bị hắc, tài khoản của cô có mấy trăm vạn fan, tuy rằng phần đông có thể là antifan nhưng có quan hệ gì đâu. Có thể bắt được chuột chính là mèo tốt, có thể cho tiệm trà sữa nhà cô doanh số đó đều là bằng hữu a!
Weibo của cô chưa thể đổi tên liền đem ảnh chân dung lúc trước đổi thành logo Vãn Vãn trà, sau đó đăng bài đầu tiên sau khi lui vòng.
Ôn Vãn V: Tiệm trà sữa của tôi khai trương, kêu là Vãn Vãn trà, hy vọng mọi người có thể tới thăm nga [bản đồ] [định vị địa chỉ]
Bài đăng này thực mau liền có người chú ý tới.
[Nhìn đến bài này ta còn tưởng rằng nhìn lầm. Nghệ sĩ khác lui vòng cũng có thể làm võng hồng gì đó tiếp tục kiếm tiền, Ôn Vãn này thì lại không đi con đường bình thường, đột nhiên mở một tiệm trà sữa!]
[Hừ, đối với thanh danh của Ôn Vãn sợ là không có nơi nào cô ta có thể đi được! Tiệm trà sữa của Ôn Vãn sợ là muốn lỗ sách vốn nga]
[Đáng tiếc không ở thành phố H, bằng không thật muốn đi xem, tiệm trà sữa minh tinh mở có khác với tiệm trà sữa khác không]
[ Người ở thành phố H hơn nữa cách đó không xa. Ta quyết định một lát sẽ đi bộ tới nhìn xem tiệm trà sữa minh tinh lui vòng mở]
[Lầu trên tổ đội đi cùng nhau đi, Ôn Vãn lúc trước dám cọ nhiệt ca ca nhà ta, ta muốn mau chân đến xem cô ta hiện tại trải qua có bao nhiêu thê lương]
[Chờ các ngươi đi trước thăm dò, nếu không tồi thì tôi cuối tuần cũng muốn đi]
Ôn Vãn thấy được trong một nhóm bình luận chửi mắng mình rốt cuộc có người hứng thú với tiệm trà sữa nhà cô liền an tâm.
Liền sau đó, cô liền chú ý tới trước cửa tiệm có vài người.